Chương 102: Không Nên Vọng Động
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
Lúc chiều, Hàn Phong đi đến phòng thí nghiệm lần nữa, đem tổ số liệu thí nghiệm cuối cùng đo đạc cho xong.
Đến lúc này, những số liệu hắn đo đạc đã miễn cưỡng không sai biệt lắm. Theo Hàn Phong thấy, căn cứ vào những số liệu này, đã có thể cho ra được phương trình không khác lắm với phương trình vi phân đạo hàm riêng kia rồi. Đương nhiên, ở độ chặt chẽ, thì hai cái căn bản không thể nào so sánh được. Bất quá Hàn Phong không nghĩ nhiều như vậy, dù sao thời gian của hắn rất quý giá, ở hoài trong này cũng không phải là biện pháp. Giáo sư Lý Trọng Văn muốn tin thì tin, không tin được thì hắn cũng không phản đối. Hơn nữa, cùng lắm thì Hàn Phong nói đây là do mình nằm mơ nghĩ ra, giống như người phát hiện ra chu kỳ nguyên tố vậy, cũng không phải là do nằm mơ sao.
Tại thời điểm rời khỏi phòng thí nghiệm, sắc trời đã tối, Hàn Phong bây giờ còn chưa có ăn cơm, vì vậy quyết định đi tới quán cơm ăn một bữa, sau đó lại trở về tiếp tục biên chế siêu cấp hệ thống của hắn.
Tầng kết nối khái niệm trừu tượng đã được hắn sửa sang không tệ lắm rồi, kế tiếp chính là hạt nhân của siêu cấp hệ thống, đây cũng chính là hạch tâm của nó. Trước đó, khi siêu cấp hệ thống chưa có hạt nhân, nếu muốn nâng cấp, thì phải tiến hành cải biến toàn bộ. Bất quá từ giờ trở đi, việc nâng cấp không còn phiền toái như vậy nữa. Hàn Phong có thể chỉ cần nhắm vào hạt nhân mà tiến hành nâng cấp. Hạt nhân cùng tầng dưới hoặc tầng trên, thủy chung đều theo tiêu chuẩn tuần hoàn đồng bộ, có kết nối cũng sẽ không phát sinh biến hóa, cho nên không cần lo lắng tính trộn lẫn. Đương nhiên, bởi vì hạt nhất khiến máy có chút thay đổi, để hữu ích hơn, cần phải biên dịch lại một chương trình thiết thực hơn nữa.
Bất quá, Hàn Phong mới vừa ra khỏi trường không lâu, tại thời điểm bước vào lối đi bộ vắng vẻ, hắn liền gặp phải phiền toái. Hắn phát hiện ra Robert miệng đang ngậm điếu thuốc, đứng ở phía trước dưới đèn đường.
Robert ở dưới ánh đèn bước tới vài bước, miệng nhã một vòng khói, sau đó dùng tiếng anh nói:
- Hàn Phong, chúng ta lại gặp mặt.
Lúc này, có hai kẻ vạm vỡ không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Hàn Phong, rất rõ ràng, bọn họ trước đó núp ở một chỗ. Mà sau lưng Robert cũng xuất hiện một người da đen. Thân cao ít nhất hai mét, bọn họ đều thống nhất có cái đầu bóng lưỡng, diện mục dữ tợn, cơ thể rắn chắc, nhìn vào là biết không phải kẻ hiền lành thiện nam tín nữ.
Hàn Phong cười nói:
- Mày đang chờ tao ở đây sao?
- Hắc hắc, trả lời chính xác! Chờ mày quả nhiên thật không dễ dàng chút nào!
Robert đem tàn thuốc bắn bay, sắc mặt âm trầm xuống:
- Thằng nhóc Trung Quốc không biết điều, tao muốn cho mày biết, chọc giận tao thì sẽ gặp phải trừng phạt gì!
Nói xong, tay phải Robert vung lên, giọng căm hận nói:
- Đánh trước rồi nói! Đem chân nó đập gãy cho tao!
Ba kẻ vạm vỡ đồng thời trước sau đánh tới Hàn Phong. Bọn họ bóp tay rốp rốp liên hồi.
Hắc, thật đúng là để mắt ta nha!
Hàn Phong không do dự, đột nhiên phát động, hướng phía tên da đen phía trước phóng tới, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt tên da đen. Một cước hướng đầu gối hắn đá tới.
Phản ứng của Hàn Phong có chút vượt quá dự liệu của họ, bất quá tên da đen hơi chút sững sờ xong, liền lập tức phản ứng lại. Hắn Hắn vội vàng lui một bước, tránh công kích của Hàn Phong, có điều hắn không nghĩ tới, một chiêu này của Hàn Phong chỉ là hư chiêu, chân đá đi trong nháy mắt thu trở về, mà cùng lúc đó, quyền phải của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt tên da đen......
- Bốp!
Tên da đen chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mũi đau xót, nước mắt nước mũi toàn bộ phát ra. Hắn bị Hàn Phong nện một quyền ngay sống mũi, lui lại liên tục vài bước mới đứng vững thân hình, sau đó lập tức xoay người ôm lấy sống mũi.
Hàn Phong tất nhiên không buông tha, công kích kế tiếp không chút dừng lại. Ở thời điểm tên da đen vừa xoay người, hắn nhấc mạnh đầu gối, một gối hướng đầu của tên da đen thúc.
- Bùm!
Tiếng nổ khiến cho tim ba người khác nhảy lên vài cái.
- Rầm!
Tráng hán da đen ngửa mặt nằm ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.
Hừ, cao to thì làm được cái gì!
Lúc này, Hàn Phong vội vàng nhanh chóng di động sang bên cạnh vài bước, tránh thoát mấy công kích tay chân, hơn nữa đồng thời còn trả lại.
Robert ở cách đó vài mét bị thân thủ xuất sắc của Hàn Phong hù dọa, trán của hắn bắt đầu đổ chút mồ hôi, thầm nghĩ may mắn mình không có mạo hiểm một mình tìm hắn gây phiền toái.
- Đây là công phu Trung Quốc sao?
Robert không thể không thừa nhận, ở phương diện đánh nhau người Trung Quốc đúng là rất có thiên phú, khó trách những thế lực hắc bang ở phố người Hoa kia tuy rằng không lớn, nhưng Mafia vẫn không tài nào chen lọt vào được.
- Hắc hắc, bất quá xã hội bây giờ công phu tốt cũng vô dụng!
Trên mặt Robert hiện ra một tia hung ác, tiếp tục lớn tiếng nhìn hai tên tay chân hô:
- Mấy tên ngu xuẩn tụi bay, mạnh lên cho tao! Ngay cả học sinh cũng đánh không được, bộ tụi bây ăn *** mà lớn lên sao! Hiện tại tao đổi ý rồi, nhớ kỹ, đem hai chân nó chặt đứt luôn cho tao!
Đánh đi đánh lại nữa ngày, Hàn Phong phát hiện hai người này thân thể đúng là rất cường tráng, quả đấm của mình đập vào cơ thể chúng còn bị lực lượng dội ngược lại.
Nghe được lời nói của Robert, sắc mặt Hàn Phong lạnh lẽo, rốt cuộc không chơi cùng hai tên này nữa, trong nháy mắt đổi quyền thành chưởng, tốc độ tăng gấp đôi, hai tay mở ra, cả ngươi như bánh xe xoay tròn cực nhanh.
- Bùm!
- Bùm!
Sau hai tiếng nổ mạnh, hai tên kia đồng thời hét thảm một tiếng... AAAAAAAAAAA!!!!
Đồng thời, cả hai người bọn họ đều phun một ngụm máu, sau đó quỳ rạp xuống đất, không cách nào đứng thẳng lên được.
Nếu như trung đội trưởng đội 7 Phục Dũng ở đây, nhất định sẽ rất khiếp sợ, bởi vì Hàn Phong vừa sử dụng chính là sát chiêu Phách Quái Chưởng, tương đối tàn nhẫn, đương nhiên nếu như muốn một chưởng đánh một đại hán thành bộ dáng như vậy, hắn tin tưởng mình có thể làm được. Nhưng mà Hàn Phong cũng có thể làm được đến mức độ này, cũng đủ để hắn chấn kinh rồi, phải biết rằng, nếu muốn đạt tới hiệu quả này, cần phải có nội lực chèo chống, ít nhất cần đạt tới trình độ phóng nội lực ra ngoài!
Sau vài giây đồng hồ, Hàn Phong liền thu phục hai đối thủ, điều này khiến cho Robert lại càng hoảng sợ, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Hàn Phong.
Dưới tình thế cấp bách, Robert lập tức đưa tay vào trong ngực mình.
Hàn Phong nheo mắt, dưới chân trong nháy mắt phát lực, trong giây lát xông lên phía trước, đoạt lấy thứ Robert định rút rồi một cước đá hắn bay ra ngoài.
Phanh!
Một khẩu súng màu đen rơi xuống đất.
Sắc mặt Hàn Phong âm trầm nhặc súng lên, là súng thật, nhìn hộp đạn một chút, có bảy viên.
- Khụ khụ khụ......
Robert bị một cước của Hàn Phong đá bay, nửa ngày sau mới hết thở gấp, hắn bụm lấy lồng ngực mình ho khan một cách thống khổ.
Hàn Phong nắm súng trong tay, từng bước một bước tới trước mặt Robert.
- Mày...... mày đừng có làm bậy!
Robert lộ vẻ kinh hãi, dùng sứng hướng phía mặt đất bò đi.
- Hừ! Hôm nay mày tới để giết tao ư.
Hàn Phong lãnh đạm nói.
- Không! Không phải! Hàn Phong, mày đừng hiểu lầm, tao không phải có ý này!
Tiếng phổ thông của Robert bỗng dưng lưu loát dị thường, hắn vội vàng nói:
- Mày đừng hiểu lầm, tao chỉ muốn giáo huấn mày một chút.
Hàn Phong không nói gì, hắn đưa súng lục nhắm ngay đầu Robert.
Đối với họng súng đen ngòm, Robert triệt để hỏng mất, hắn oa một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói:
- Đừng giết tôi...... please... don't.... đừng...
- Don't!
Lúc này ba tên kia cũng hô lớn!
Chính vào lúc đó, đột nhiên một thanh âm từ phía sau lưng vang lên:
- Hàn Phong, chờ một chút! Đừng làm bậy!
Rốt cuộc cũng không nhịn được sao? Khóe miệng Hàn Phong lộ ra một đường cong.
Bất quá, người mở miệng ngăn cản hắn lại khiến hắn có chút kinh ngạc, không ngờ lại là Dương Trí.
Bọn họ tại sao lại cùng đi? Hàn Phong cau mày.
- Anh cùng bọn với chúng?
Hàn Phong hỏi.
Dương Trí nói:
- Không, anh đừng có hiểu lầm, tôi là đặc biệt tới tìm anh, vừa mới tới. Bất quá, tôi biết người này, thân phận của hắn không đơn giản, Hàn Phong, anh cũng đừng làm xằng bậy, bằng không thì phiền toái.
Nhìn thấy khẩu súng lục trong tay Hàn Phong, Dương Trí cũng cảm thấy may mắn, may mắn là viên đạn bên trong súng còn chưa có bắn ra. Nếu không vô luận là làm bị thương người hay không, thì chuyện đều có thể trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Nghe Hàn Phong cùng Dương Trí nói chuyện, Robert trong lòng vừa nghĩ, hắn muốn thừa cơ chạy trốn, tuy nhiên lại bị Hàn Phong nhanh chân giẫm nát mắt cá chân của hắn, đau đến độ khiến hắn oa oa kêu to.
- Đừng xúc động!
Dương Trí thật sự có chút sợ người anh em họ này rồi, hắn thoạt nhìn một chút cũng không giống như là học sinh, mà lại càng giống như là một sát thủ mặt lạnh.
- Rắc!
Tiếng xương vỡ lập tức vang lên!
- AAAAAAA!
Robert phát ra tiếng kêu thảm thiết!
- AAAAAAaaaaa....
Robert ôm chân trái của mình lăn lộn kịch liệt trên mặt đất.
Dương Trí chỉ cảm thấy da đầu mình có chút run lên, hắn không biết người anh em họ mình rốt cuộc là dạng người gì a! Nhớ tới lần trước không biết lượng sức luận bàn cũng hắn, nghĩ lại có chút sợ, chỗ ngực tựa hồ mơ hồ còn khá đau.
Mặc dù biết lời nói của mình không thể phát ra nổi tác dụng gì, nhưng Dương Trí vẫn nói:
- Hàn Phong, ngươi bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, đừng xúc động a!
Hàn Phong không có tiếp tục, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Trí, lạnh nhạt hỏi:
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Nghe ngữ khí của hắn, nhìn nét mặt của hắn, thật giống như là vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì.
- Ách......
Dương Trí ngẩn người, sau đó mới lên tiếng.
- Tôi dẫn anh đi gặp một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.