Chương 86: Nội Gia Cao Thủ
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
Sau khi thanh niên ổn định thân hình lại, cũng không có vội vã phản kích Hàn Phong, ngược lại vẻ mặt đánh giá nhìn hắn, sau đó nói: "Ngươi tới tìm ai? Là ai mang ngươi vào?"
Nguyên vốn tưởng rằng tên này là cái loại tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, lại không nghĩ tới đầu óc cũng còn linh hoạt được một chút a. Sau khi bị gạt một cước, hắn không ngờ không có tức giận phát hỏa lập tức xông lên đánh nhau, ngược lại hỏi như vậy, Hàn Phong đối với biểu hiện của hắn có chút kinh ngạc.
"Dương Thành." Hàn Phong nói.
Thanh niên chợt hiểu: "Nguyên lai là cậu nhận biết chú út! Sao không sớm nói một chút! Chuyện mới vừa rồi thật sự xin lỗi, huynh đệ tôi có chút mạo phạm, thỉnh thứ lỗi cho! Được rồi, tụi mình giới thiệu một chút, tôi là Dương Trí, không biết huynh đệ đây là......"
"Hàn Phong."
Dương Trí nhãn tình sáng lên, bật thốt: "Thì ra cậu chính là Hàn Phong a! Haha, quả là đại thủy trùng long vương miếu......" (Nước lớn tràn miếu Long Vương)
Sau khi biết thân phận của Hàn Phong, Dương Trí liền trở nên nhiệt tình, nói hồi lâu, Hàn Phong rốt cuộc cũng biết được mãnh nam này thì ra là anh họ tiện nghi của mình, là con trai độc nhất của bác cả. (NV: Đại cữu, dịch là bác cả)
Hàn Phong đối với anh họ tiện nghi này không có chút cảm tình. Đối với hắn nhiệt tình của hắn, cũng chẳng có phản ứng gì, muốn thế nào thì thế ấy.
"Hàn Phong, nghe nói biểu hiện của em lúc ở trong quân huấn rất tốt a, còn có kỷ lục đánh nhau với huấn luyện viên... Mới vừa rồi anh không cẩn thận, thiếu chút bị chú em cho ăn phân chó rồi, haha...... Mau mau mau, anh bình thường cũng thích vận động, hay là tụi mình cùng nhau luận bàn một chút......"
Hàn Phong đang muốn cự tuyệt, thì đã thấy Dương Trí vô thanh vô tức tiến tới, vương bàn tay lớn ra đập vào đầu mình.
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là né đầu qua, tiếng nắm tay của Dương Trí sượt qua bên tai hắn, tốc độ rất là nhanh.
Hàn Phong cũng không muốn cùng hắn tiến hành luận bàn. Cho nên không có lòng dạ đối chiến, cũng không có tiến hành phản kích, mà lúc này, nắm tay của Dương Trí đột nhiên đổi thành chưởng. Thuận thế giang hai tay chưởng ngang qua......
Hàn Phong căn bản là không có phòng bị đến chiêu thức ấy của hắn, vội vàng đem thân thể ngã về phía sau, nhưng mà tốc độ của hắn vẫn chậm một chút, ngón trỏ cùng ngón giữa của Dương Trí sạt qua mặt hắn, nhìn từ phía xa xa, thật giống như là Hàn Phong bị Dương Trí cho ăn một cái bạt tai vậy.
Mà lúc này, Dương Trí cũng không có dừng tay, công kích kế tiếp giống như là cuồng phong quét lá, hết chiêu này lại tới chiêu khác, lực lượng toàn phần!
Mặc dù là giờ phút này tốc độ cùng lực lượng của Dương Trí đã đạt tới trạng thái tốt nhất lúc bình thường, nhưng mà hắn cũng vẫn không một lần nào đánh trúng được Hàn Phong, mỗi một lần đều bị Hàn Phong thuận lợi né tránh.
Hàn Phong thấy hắn được voi đòi tiên, tà hỏa từ dưới đáy lòng cũng bị hắn bức đi ra ngoài. Hừ lạnh một tiếng, không hề né tránh nữa, nắm tay lại đánh tới một quyền. Bất quá phương thức nắm quyền của Hàn Phong lại ẩn chứa Càn Khôn, ngón cái đặt lên trên ngón giữa cùng ngón trỏ, ngón giữa hơi hướng ra ngoài một chút, hình thành một thế bén nhọn vô cùng.
"Bùm!"
Nhất thanh muộn hưởng!
Dương Trí lui lại 2 bước, đầu quyền đau đớn vô cùng, khiến cho tay phải của hắn nắm lại một chút cũng khó khăn.
Nhưng mà lúc này, hắn cũng không có thời gian quan sát thương thế của mình, bởi vì lần này Hàn Phong triển khai ra công kích rất mãnh liệt.
Dương Trí dùng quyền, mà Hàn Phong thì lại dùng chân!
"Hô - -"
Chỉ thấy bóng chân bay thẳng đến ót mình cực nhanh, Dương Trí không dám liều mạng, đành phải lui về phía sau.
Thối ảnh mạn thiên! (Bóng chân đầy trời)
Dương Trí kinh hãi phát hiện tốc độ của đối phương so với mình phải nhanh hơn nhiều lắm, hắn dốc hết toàn lực để tránh né, mà vẫn như cũ không thể làm nên trò trống gì.
"Phanh phanh phanh!"
Ngắn ngủi trong chớp mắt, ngực của Dương Trí đã liên tiếp trúng 3 cước.
Ngực của hắn bị đánh vào một cách mãnh liệt, Dương Trí chỉ cảm thấy linh hồn của mình dường như cũng bị cú đá đó làm dao động, nhất thời không thể cử động được.
Hàn Phong còn đang muốn bổ thêm cho hắn một cước, thì lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát: "Dừng tay lại!"
"Phù - -" Chân phải Hàn Phong trong nháy mắt dừng lại trước ngực Dương Trí không tới 5mm, rất nhanh liền hạ xuống, khí lưu sinh ra thậm chí còn thổi bay, tạo thành một chỗ lõm nho nhỏ trên ngực Dương Trí.
Hàn Phong đem chân thu hồi lại, ngẩng đầu nhìn lão đầu gầy gò đứng cách đó không xa, tóc dài bạc trắng, đứng thẳng tắp. Hai tròng mắt lợi hại mà hữu thần, tựa hồ như có thể đem hết tất cả mọi thứ nhìn thấu. Đứng bên cạnh hắn, là Dương Thành đang mang bộ dáng cùng vẻ mặt đau đầu.
Thanh âm vừa rồi chính là của lão nhân này vọng lại, hiển nhiên, hắn chính là Dương Hưng Lâm.
"Tiểu Trí, cháu không sao chứ?"
Dương Hưng Lâm bước nhanh tới chỗ Dương Trí đang ôm ngực ho khan ân cần hỏi thăm.
"Khụ khụ...... Cháu không có việc gì...... Khụ khụ...... Tốc độ của hắn nhanh quá!"
Dương Hưng Lâm cởi áo ba lỗ của Dương Trí ra, chứng kiến chỗ ngực hắn xuất hiện một vết ấn hình bàn chân hồng hồng. Tay hắn để lên đó xoa bóp vài cái, Dương Trí cũng không có cảm giác đặc biệt đau đớn gì, nhưng mà hắn rất kỳ quái, tại sao chỉ thấy được có một dấu chân?"
Dương Thanh ngay lúc Dương Hưng Lâm kiểm tra thương thế cho Dương Trí, âm thầm hướng Hàn Phong cuống quít khẽ làm mấy kí hiệu chào chào, sau đó quay đầu hỏi: "Ba, tiểu Trí không có việc gì chứ?"
Dương Hưng Lâm nói: "Không có thương tổn đến đầu khớp xương, hẳn là không có gì trở ngại. Con dẫn hắn tới chỗ lão Triệu, để cho hắn giúp đỡ xem một chút, thuận tiện xoa bóp, làm tan máu bầm."
"Vâng." Dương Thành gật đầu, nâng Dương Trí đang ngồi dưới đất dậy rồi rời đi.
Dương Hưng Lâm đánh giá Hàn Phong, mà Hàn Phong cũng đang đánh giá Dương Hưng Lâm.
Hai người cũng không nói gì, mắt to cùng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, vẻ mặt của Dương Hưng Lâm rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười: "Biết đánh cờ tướng không?"
* * * * * *
Hàn phong gật đầu.
"Tốt! Đi, chúng ta làm 2 ván!" Vừa nói, Dương Hưng Lâm vừa hướng đình hoa mai trong tiểu hoa viên đi tới.
Dương Thành dìu Dương Trí tới một tiểu viện ở đại trạch phía đông nam Dương gia, nơi này là chỗ ở của chiến hữu Triệu Đông của Dương Hưng Lâm.
Triệu Đông năm đó ở bên người Dương Hưng Lâm làm cảnh về năm, sau khi về hưu vẫn ở lại chỗ này.
"Dương Thành, các người đây là......?" Triệu Đông đang ở tiểu viện xem xét thảo dược của mình, ngước mặt lên thì chứng kiến Dương Thành đang dìu Dương Trí đến, xem bộ dáng trạng thái của Dương Trí hình như rất khó coi.
Dương Thành nói: "Đông thúc, tiểu Trí không cẩn thận bị thương, ba cháu bảo nhờ chú giúp hắn xoa bóp một chút."
Triệu Đông đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên tay, sau đó tới trước mặt Dương Trí, hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Ngực." Dương Thành đem áo của Dương Trí vén lên, lộ ra vết ấn hình bàn chân.
Sau khi Triệu Đông nhìn xong, có chút sửng sốt: "Bị người ta đá ư?"
Dương trí gật đầu:" Đúng vậy."
"Mấy cước?"
"3 Cước." Điểm ấy Dương Trí nhớ rất rõ ràng.
"Cước pháp cực chuẩn, 3 cước đều đá vào cùng một vị trí." Triệu Đông một bên kiểm tra cho Dương Trí, một bên nói.
Dương Thành có chút lo lắng hỏi: "Đông thúc, vết thương này của tiểu Trí không có việc gì chứ? Dấu chân này sao nhìn dọa người dữ vậy?"
Dương Thành đối với Hàn Phong thật sự là hết chỗ nói rồi, hắn bản thân cũng không phải là người thích sanh sự, nhưng mà mỗi lần đều là bị người tự tìm tới hắn. Mới vừa rồi hắn cùng với Dương Trí đánh nhau, toàn bộ quá trình hắn cùng với lão gia tử hai người đều thấy trong mắt. Biết đây cũng không phải là lỗi của Hàn Phong, là tiểu tử thúi Dương Trí này tự mình ngứa tay, đi tìm Hàn Phong luyện thủ. Dương Trí luyện chính là hình ý quyền, chú trọng "ngộ địch như lửa thiêu thân, hễ đánh là không nương tay". Công kích một khi bắt đầu, tựa như mãnh hổ xuống núi, liên tiếp không ngừng. Có thể là do nguyên nhân này, nên mới khiêu khích chọc tức Hàn Phong. Bởi vậy lúc phản kích, hắn cũng dứt khoát đánh mạnh công mạnh, liên tiếp 2,3 phát.
Tốc độ của Hàn Phong đích xác phi thường nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả Dương Thành cũng không thấy rõ hắn đã xuất bao nhiêu chiêu, chỉ thấy được bóng của bàn chân. Sau đó liền nghe tiếng bình bịch của chân chạm vào thịt vang lên.
Nếu không phải lão gia tử gọi sớm, chỉ sợ một cước cuối cùng đánh trúng, Dương Thành thật lo lắng không biết xương ngực của Dương Trí có bị đá gãy không đây nữa.
Triệu Đông kiểm tra một phen, nói: "Không có việc gì, chỉ là có một ít máu bầm, đối phương đã cước hạ lưu tình rồi. Hắn có thể lưu lại một khối máu bầm lớn như vậy trên ngực Dương Trí, thì cũng có thể trực tiếp dùng nội kình chấn thương nội tạng hắn. Dương Trí, loại cao thủ nội gia thu phóng tự nhiên này cháu cũng đi trêu chọc, bộ ngại mạng mình sống quá dài rồi hay sao vậy hả?"
"......"
Dương Trí cùng Dương Thành 2 người liếc nhau, nói không ra một chữ.
Bọn họ biết, bản thân Đông thúc chính là một nội gia cao thủ, hình ý quyền của Dương Trí cũng chính là học được từ chỗ hắn. Năm đó bằng vào thân công phu này, ở trên chiến trường nhiều lần hỏa hiểm thành an, đem lão gia tử đang kề cận cái chết cứu về. Cao thủ trong miệng hắn, hiển nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nhưng mà người đá Dương Trí bị thương, lại là Hàn Phong a! Nói như vậy, Hàn Phong là một nội gia cao thủ ư? Điều này sao có thể cơ chứ?!
"Cao thủ nội gia cướp pháp, bây giờ cũng không còn được mấy người, bọn họ hẳn là sẽ không cùng loại tiểu bối như cháu chấp nhặt a." Triệu Đông suy nghĩ hồi lâu, cảm giác được có chút nghĩ không thông, liền hỏi, "Dương Trí, là ai đả thương cháu?"
"Ách...... Là Hàn Phong."
"Hàn Phong?" Triệu Đông suy nghĩ hồi lâu, trong đầu không tìm được tư liệu về người này, hắn trong lòng suy nghĩ: Từ lúc nào mà lại lòi ra một cái cao thủ nội gia cước pháp Hàn Phong đây nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.