Chương 24: Thật sự là trùng hợp
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
"Nơi này giá cả là xa hoa đắt nhất Bắc Kinh, mỗi một mét vuông tới 7 vạn nguyên. Dương Thiên Hùng có thể có được một tòa nhà lớn trong khu nhà cấp cao này cũng được xem như là tài đại khí thô rồi……" Trên đường đi, Dương Thành không ngừng cấp cho Hàn Phong một ít kiến thức thường thức, "Bây giờ bất động sản, năng lượng và các ngành sản xuất truyền thống khác trên cơ bản đều bị các đại gia tộc lũng đoạn. Người mới nếu muốn chen vào một chân, chỉ sợ còn khó hơn lên trời! Họa may, cũng chỉ có lĩnh vực công nghệ cao mới xuất hiện có điều còn có cơ hội. Hơn nữa đặc biệt là phát triểnwork. Sau này ngươi nếu muốn phát triển, bắt đầu từ được mạng là dễ dàng nhất."
Không biết là cố ý hay là vô tình, Dương Thành dường như luôn muốn ám chỉ Hàn Phong sau này nên làm một phen sự nghiệp.
Lời Dương Thành nói cùng với mấy điều Hàn Phong tự hỏi cũng không kém là bao. Nếu như hắn sau này nếu muốn lập sự nghiệp riêng, nhất định không nên đi theo ngành sản xuất truyền thống của các hào môn thế gia, nếu không khẳng định là tự tìm tử lộ.
Lĩnh vực mà Hàn Phong quen thuộc nhất, không thể nghi ngờ là vi tính cùng phát triểnwork. Mà ngành nghề này, đúng là nơi tràn ngập kỳ tích cùng thần thoại. Vô số tiểu tốt vô danh đều dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhờ đó thấy được con đường thương nghiệp của chính mình.
Hàn Phong tin tưởng năng lực của mình, cũng phi thường rõ ràng "Siêu Cấp Hệ Thống" bên trong đại não. Ý nghĩa ra sao, hắn bây giờ còn đang tích trữ năng lượng, chỉ đợi sau khi đem hệ thống hoàn thiện, bộc phát một lần!
Trên đường đi, không ngừng xuất hiện các loại xe xịn chạy ngang qua người họ, sau đó tiến vào bãi đỗ xe bên trong khu nhà cao cấp Dương gia.
"Khà khà, buổi tối hôm nay, nơi này phỏng chừng tập trung đến 30% cực phẩm xe hơi trên toàn Bắc Kinh. Nếu trên trời hạ xuống một quả tên lửa, đập nát hết đống này, cảnh tượng quả thật đúng là hùng vĩ, hehe!" Dương Thành vuốt cằm nói vớ vẩn.
Hàn Phong làm bộ như không có nghe thấy hắn. Cậu út này của hắn, lớn già đầu rồi, nhưng lại chỉ luôn e sơ thiên hạ bất loạn, là một phần tử bạo lực điển hình.
Người tới tham gia vũ hội, đại đa số đều là cự phú Bắc Kinh, cũng có quan lớn bên trong chính phủ. Một chiếc xe tiến vào, tựa hồ bảo tiêu đi theo so với tân khách còn muốn nhiều hơn.
Xa xa, Hàn Phong thấy một nam nhân trung niên cùng một quý phụ ở cửa nghênh đón khách. Từ tuổi của bọn họ mà đoán, có lẽ là con trai cùng con dâu của Dương Thiên Hành.
Thấy tân khách tới tham gia vũ hội trước ký tên ở cửa, sau đó đều đưa lễ vật của mình. Hàn Phong trong lòng vừa động, hỏi: "Cậu út, hôm nay mình tới đây ăn party sinh nhật hả?"
"Đúng thế, sinh nhật mười tám tuổi của Dương Hi Văn cháu gái Dương Thiên Hùng, không phải đã nói qua rồi sao."
Hàn Phong cười nói: "Vậy quà sinh nhật cậu hẳn là giúp con chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Thôi chết…… Tao quên!" Dương Thành vỗ gáy, "Quà sinh nhật ta chọn giùm ngươi tốt lắm, nhưng lúc nãy đi quên cầm theo." Lễ vật Dương Thành giúp Hàn Phong chuẩn bị, là một cái vòng cổ kim cương pha lê. Mặc dù không thể nói là giá trị liên thành, nhưng giá cả cũng không rẻ. Giờ không có trên người, hắn còn muốn ra cửa hàng vàng bạc lấy nữa, nhưng bây giờ nếu như mướn xe đi, qua lại phỏng chừng tới một tiếng nữa, hiển nhiên là không kịp.
Hàn Phong nhún nhún vai: "Vậy là không có à? Thôi quên đi, dù sao con cũng không có ý định tặng. Một chốc nhớ kỹ chiết 5-5 tiền cho con đó."
Dương Thành không nói gì cả.
Không có cách nào, Dương Thành chỉ có thể mặt dày, đem thiệp mời của mình cùng Hàn Phong giao cho cô bé tiếp khách, vội vã kí tên, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc mà xám xịt của cô bé trực tiếp đi tới trước mặt vợ chồng Dương Đông Minh, vẻ mặt mất tự nhiên cười chào hỏi họ.
"Dương lão đệ, hoan nghênh hoan nghênh, mau vào mau vào, hôm nay khách nhiều, chú em cứ tự nhiên, có gì tiếp đãi không chu toàn thì thông cảm cho anh nhá!"
"Khẹc khẹc, lão ca theo em mà khách khí làm gì, còn không biết tính của em sao?" Dương Thành cười hắc hắc. Sau đó nhìn Hàn Phong nói, "Tiểu Phong, lại đây, ra mắt Dương bá bá cùng bá mẫu."
Hàn Phong tiến lên, thản nhiên nói: "Dương bá bá, bá mẫu." Hơi chút gật đầu xem như đã bắt chuyện, trên mặt không có vẻ gì, nhìn không ra hắn là cao hứng hay mất hứng.
Dương Đông Minh lơ đểnh ha ha cười nói: "Cháu là Hàn Phong hả? Lớn lên tuấn tú lịch sự, không tồi, không tồi!
Đối với thái độ của Hàn Phong, Dương Thành cũng không nói gì thêm, cùng Dương Đông Minh khách sáo vài câu, liền mang hắn vào đại sảnh.
Tiệc rượu nằm trên lầu một, bên trong có một yến hội hình cung, cùng hoa viên phía sau kết hợp, khá là trống trải. Lúc này vô luận là đại sảnh hay là hoa viên, đều đã tới không ít người, mấy người tuổi khá lớn thì ở trong sảnh của yến hội nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Các mỹ nữ dễ nhìn thì đại bộ phận đều tụ tập bên ngoài hoa viên, tụ ba tụ năm thành nhóm, líu lo cười nói không ngừng, không khí hai bên hoàn toàn bất đồng nhau.
Dương Thành móc điện thoại ra, bấm số, nói giọng nham nhở: "Tiểu Nam Nam, em đã tới chưa? Giờ em ở chỗ nào, anh tới rồi…… Ah, tốt, anh biết rồi, để anh đi tìm em. Haha! Chụt, hôn một cái nàh!"
Dương Thành cúp điện thoại, vẻ mặt cười phóng đãng nhìn Hàn Phong nói: "Tiểu Phong, thời gian kế tiếp tự ngươi lo rồi, ta tin tưởng ngươi không có vấn đề gì, ông cậu mày vì hạnh phúc cả đời nên phải đi phấn đấu đây, có việc gì gọi điện thoại cho ta……"
Nói xong, Dương Thành nhấc một chén rượu đỏ lên liền rời đi.
Hắn vừa đi, Hàn Phong liền cảm giác được có chút cô đơn. Dù sao cũng là một hoàn cảnh phi thường lạ lẫm, trước kia tốt xấu gì mình cũng có tư liệu kể rõ chi tiết, bản đồ này nọ……
Nhìn mọi người chung quanh hết thảy lộ ra nụ cười cứng ngắc trên mặt, Hàn Phong trong lòng chỉ cảm thấy một trận chán ghét.
Ta tới nơi này để làm gì? Hàn Phong tự hỏi chính mình.
Để phá rối vũ hội sao? Hàn Phong lắc đầu, muốn phá thì phá thế nào đây, chẳng qua cũng chỉ khiến Dương Hi Văn thêm xấu mặt. Mà nàng, chỉ bất quá là một người so với mình còn đáng thương hơn mà thôi.
Hay là thu thập tình báo, giúp mình năm giữ thêm tin tức có lợi? Cũng có ý tứ, nhưng trong này thì không được.
Nói đến đây, kỳ thật là Hàn Phong còn tạm thời không nghĩ đến cùng Hàn Dương hai nhà trở mặt. Hắn bây giờ còn tương đương là người nửa tàn tật. Không nghĩ bởi vì mình làm bậy, mà liên lụy tới cha mẹ, dù một chút quấy rầy cũng không tình nguyện.
Hàn Phong một mình đứng trong đại sảnh, cùng ngươi chung quanh như là không ăn ý, hắn trên người một thân tây phục rẻ tiền. Ngay cả phục vụ sinh phụ trách bưng chén đĩa so với hắn còn muốn cao cấp hơn. Cho nên không có một người nào tiến lên nói chuyện cùng hắn.
Đương nhiên, Hàn Phong cũng vui vẻ như thế, đi tới tự lấy đồ ăn, đang chuẩn bị lấy, lại không nghĩ rằng ở chỗ này đụng phải người quen.
"Ồ, đây không phải Hàn Phong sao, thật sự là trùng hợp nha, không nghĩ tới chỗ này dĩ nhiên cũng gặp phải mày!" Một thanh âm chói tai truyền đến, khiến Hàn Phong có chút sửng sốt. Chủ nhân của thanh âm này, hắn rất quen thuộc, đúng là bạn cùng phòng trước đó Tôn Nhạc.
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy một đám nam nam nữ nữ cách đó không xa đi tới. Tôn Nhạc đi ở phía trước, song song cùng hắn là một thằng mập đầu heo. Mặc dù một thân lễ phục trắng đen, nhưng lúc hắn đi tới, vẫn như cũ có thể chứng kiến được cái bụng phệ đầy thịt ục ịch lên xuống. Mỗi một bước, toàn thân tựa hồ đều phải rung động một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.