Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 20: Vẽ bằng bút máy

Phong Điên Cuồng Tiếu Cường

12/04/2013



Hàn Phong đã đem "Kinematic Scheme" xem được gần một phần tư rồi, đầu óc có chút mờ mịt suy nghĩ. Mấy ngày nay tiếp nhận tri thức nhiều lắm, não bàn cũng đã chiếm cứ gần một nửa rồi. Trải qua vài ngày cố gắng, thành quả của hắn đã dần lộ ra, việc biên soạn chương trình khống chế tay, trong tâm đã chuẩn bị, chờ hắn xem hết quyển sách này là có thể bắt đầu tiến hành.

Giờ phút này buổi sáng, là thời gian bắt đầu tiết thứ hai, thư viện rất ít người. Chỉ hai ba người vào trong phòng tham khảo, rất là trống trải.

Không tự chủ được, Hàn Phong trong đầu lại nghĩ đến nữ sinh hệ khoa học thần kinh kia. Ngày đó cũng là cùng một vị trí, hắn ngồi đối diện, thấy được nét xinh đẹp kinh diễm của nàng.

Ban bệnh thần kinh học, Hàn Phong đã vào hai lần. Bất quá mỗi lần đều là vội vã đến, rồi vội vã đi, cũng không có tận lực nhận thức nữ sinh nọ. Nếu không lúc đó sợ là mình lại lần nữa lâm vào cái cục diện xấu hổ mà kinh hiểm kia. Về phương diện tâm tư khác hắn cũng không để ý, trong đầu hắn hầu hết đều tự hỏi về siêu cấp hệ thống của mình. Chỉ bất quá lúc nhàn hạ mới ngẫu nhiên nhớ tới nàng.

Ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi đối diện một chút, tựa hộ nữ sinh nọ lại một lần nữa ngồi ở đàng kia, vẻ mặt oán trách cùng thẹn thùng nhìn mình.

Hàn Phong trong lòng vừa động, bèn rút ra tờ giấy trắng, móc bút máy ra. Sau đó ở trên mặt giấy soạt soạt vài phát vẽ thành bức tranh.

Hàn Phong lúc trước cũng không có kinh nghiệm đối với tranh, cũng chưa từng được bồi huấn qua phương diện này. Nhưng mà bây giờ lại bất đồng với ngày xưa, hắn bây giờ đối với việc khống chế hai tay so với người bình thường mà nói, mặc dù còn chưa đủ linh hoạt, nhưng về độ chính xác, có thể so sánh ngang với cả máy móc.

Cho nên, mở bút máy ra liền một mạch vẽ xuống, có thể nói là lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, trót lọt tự nhiên. Một bút một tranh không điểm nào ướt át bẩn thỉu. Đường nét nặng nhẹ nhanh chậm nắm trong tay quả thực đạt tới sự hoàn mỹ. Đổi lại mà nói, quả thực so với chụp ảnh trắng đen cũng không khác gì mấy.

Đại khái sau mười phút đồng, Hàn Phong đem bức tranh đầu tiên bình sinh tới giờ của mình hoàn tất. Hắn cầm lên, thổi thổi vài cái cho bút tích khô đi. Hướng xa xa nhìn lại một chút, cảm giác của mình thật là không sai.

Hình ảnh trên đó, nghiễm nhiên cùng tình cảnh hắn chứng kiến mấy ngày hôm trước giống nhau như đúc. Ngay cả thần thái xấu hổ của nữ sinh nọ cũng được biểu hiện sinh động như thật.

"Không nghĩ tới ta còn có thiên phú vẽ tranh đến như vậy. Nếu sau này không có tiền ăn cơm, có thể đi tìm người vẽ tranh mà sống rồi, ha ha!"

Thoáng tiêu khiển đại não một chút, Hàn Phong đem bức tranh này kẹp vào trong đống giấy, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Qua lại đại khái gần một tiếng, tiết thứ hai cũng hết giờ học, đã lục đục có đồng học bước vào thư viện đọc sách hoặc tự học rồi. Mà Hàn Phong cũng đã xem xong hết quyển sách theo kế hoạch dự định. Vì vậy đem sách trả lại chỗ cũ, thu thập đồ đạc, liền rời đi.

Đi xuống cầu thang, tới chỗ rẽ, Hàn Phong đột nhiên thấy một bóng người đâm đầu tới. Thân thể của hắn lập tức phát sinh phản ứng, nhanh chóng chợt lóe trườn qua sườn, tránh được một hồi va chạm nguy hiểm. Bất quá bởi vì vừa rồi tập trung tinh lực khống chế hai chân, quên mất việc khống chế tay, cho nên đồ trong tay liền rơi xuống.

"Xin lỗi……" Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Hàn Phong, làm hắn ngẩn người ra.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đúng là nữ sinh kia! Nàng giờ phút này đang ngồi chồm hổm trên mặt đất giúp Hàn Phong nhặt đồ vật.

"Ách…… Không có việc gì."



Hàn Phong cảm giác được trống ngực mình chậm rãi tăng nhanh.

Nữ Sinh nọ đem đồ nhặt lên. Sau khi nghe được thanh âm của Hàn Phong, cũng giương mắt sửng sốt: "Thì ra là bạn?"

"À…… Cám ơn." Hàn Phong một tay đoạt lấy đồ trong tay nữ sinh, nói tiếng cám ơn. Sau đó quay đầu đi, nếu không chạy thì không còn kịp nữa rồi.

"Ngươi……"

Lý San San còn chưa kịp phản ứng, Hàn Phong ngay cả bóng người cũng không thấy.

"Bộ mình kinh khủng vậy sao?" Lý San San chu cái miệng nhỏ nhắn lên nghĩ.

Nàng tự đánh giá mình lần nữa, tựa hồ cũng không có phát hiện chỗ nào khiến cho kẻ khác chán ghét.

Suy nghĩ hồi lâu, Lý San San vẫn không nghĩ thông suốt được tại sao nam sinh gọi là Hàn Phong lại sợ mình như vậy. Vì thế lầu bầu nói: "Đúng là quái nhân!"

Nàng định tiếp tục lên lầu, khóe mắt lại chợt thấy một tờ giấy. Nàng biết đây là vừa rồi Hàn Phong té xuống để rơi. Lúc nãy mình nhặt lên, không có phát hiện.

Vì vậy, Lý San San đem nó cầm lên, định ném vào thùng rác. Bất quá ngay sau lúc liếc mắt một cái, liền ngây dại.

Nàng thấy được bức họa của mình được vẽ bằng bút máy!

Bức tranh này không thể không khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ, bởi vì nó thật sự quá giống, quả thực giống như là dùng camera quay lại vậy. Trong đó đường nét vô luận là thẳng tắp hay là vòng cung, tựa hồ đều là một bút mà thành, không có bất kì dấu vết gì tu bổ. Lý San San rất khó tin tưởng có người cầm bút máy vẽ tranh đạt tới trình độ này, nhưng sự thật lại xảy ra ngay trước mắt. Rõ ràng là bức tranh vẽ bằng bút máy, phía sau bức tranh, còn có thể thấy rõ ràng vết bút máy đè lên.

Người trong bức tranh là nàng, Lý San San khi thấy bức tranh này lần đầu liền đã thích rồi. Hơn nữa là phi thường thích, từ nhỏ đến lớn, nàng chụp rất nhiều ảnh chụp, so ra còn kém cả tấm giấy này.

"Đây là tranh của hắn ư?"

"Khẳng định là tranh của hắn." Nàng lại lầm bầm lầu bầu, "Thật là lợi hại."

Hình ảnh này, Lý San San so với ai khác cũng đều rõ ràng hơn hết. Rõ ràng chính là tình hình vài ngày trước lần đầu tiên cùng hắn phát sinh gặp mặt, chỉ là nàng không biết, thì ra thần thái của mình lúc ấy là như thế này.

Đem bức tranh này cẩn thận kẹp vào trong sổ của mình, nàng liền đi học.



* * * * *

Lúc Hàn Phong trở lại ký túc xá, Hứa Lâm Hổ cùng Lý Vượng cũng ở đó.

Hứa Lâm Hổ trên tay chuyển qua chuyển lại trái bóng rổ, nhìn thấy Hàn Phong, liền nói: "Phong tử, về rồi à, hôm nay có tin tức tốt muốn nói cho mày nè."

Phong tử(Người điên), là danh hiệu của Hàn Phong, cái danh hiệu này có được sau lần Liễu Nguyệt Sương tới phòng ngủ của bọn họ. Bất quá Hứa Lâm Hổ cùng Lý Vượng cũng có biệt hiệu của mình - - lão Hổ cùng Vượng tài. Mặc dù Lý Vượng mãnh liệt kháng nghị cái danh hiệu này, hy vọng bà con gọi hắn là Vượng tử. Nhưng mà kháng nghị của hắn bị lão Hổ cùng Hàn Phong tự động quên đi.

Hàn Phong vừa vào cửa, liền nhận thấy phòng ngủ xảy ra một ít biến hóa. Nhìn lại, phát hiện chỗ nằm của Tôn Nhạc đã thay đổi chút gì đó, vì vậy nói: "Tôn Nhạc chuyển ra ngoài rồi à, bạn cùng phòng mới đâu?"

"Lão Hổ, thấy chưa, tao đã bảo rồi, lực quan sát của Phong tử đâu tệ đến như vậy!" Vượng tài nhìn Hứa Lâm Hổ nói, "Thua thì chịu đi cu, tối nay mày mời khách, haha!"

"ĐCM, Phong tử, mày được lắm con, bộ hết chuyện làm hay sao mà tập ba cái trò quan sát chi vậy!" Hứa Lâm Hổ cười mắng, "Sở Suất, ra đi, đừng trốn nữa!"

Vừa dứt lời, toalet mở cửa, Sở Suất bốn mắt từ bên trong đi ra: "Hello, Hàn Phong, đã lâu không gặp."

"Sở Suất?"

Nói thật, Hàn Phong đã đem người này quên mất rồi. Mấy ngày này, hắn căn bản là không có đi học. Trong ban, nhận thức rất ít người, đều là quen biết trong khu ký túc xá. Hàn phong hướng hắn gật đầu, xem như bắt chuyện.

"Tốt lắm, bây giờ thằng chó Tôn Nhạc đi rồi, phòng ngủ chúng ta rốt cuộc hoàn thành đại nghiệp thống nhất. Đáng chúc mừng một phen, hôm nay anh mày mời khách, địa điểm - căn tin nhà trường!"

"Đi chết đi - -" Hứa Lâm Hổ lọt vào sự khinh bỉ đồng thời của hai người Lý Vượng cùng Sở Suất.

"Đừng tưởng trốn thoát nha con, hôm nay ông mày cho mày ói máu......"

Hàn Phong luôn luôn an tĩnh. Hơn nữa động tác của mình cũng không tiện, bọn họ đùa giỡn hắn bình thường cũng không tham gia. Lúc bọn họ đang nháo nhào, hắn bỗng muốn xem bức tranh vẽ bằng bút máy ngày hôm nay, mở ra nhìn, nhưng lại phát hiện đã đánh mất nó……

_________________________________________

Ở chương này về sau, Hàn Phong, Hứa Lâm Hổ, Lý Vượng cùng Sở suất sẽ đổi cách xưng hô thành "mày" Và "tao" cho nó thân thiết một chút, không sử dụng "ta" với "ngươi" nữa. Ở chương trước là vì do lần đầu gặp mặt, cách xưng hô sẽ xa lạ một chút.

Mặt khác, cách xưng hô giữa Hàn Phong đối với mấy "em" trong truyện sau này dựa vào diễn biến + biến đổi về tình cảm thì sẽ có nhiều thay đổi. Tùy theo ứng biến.

P/S: Mới đó đã xong 20 chương đầu của Siêu Cấp Hệ Thống, bắt đầu từ chương 21 trở lên sẽ dần dần xuất hiện rất nhiều tình tiết hấp dẫn cùng sự biến thái của siêu cấp hệ thống, mọi người hãy đón chờ võ công, tài năng, trí tuệ, sức mạnh của Hàn Phong qua từng chương nhé. À, còn nữa, bật mí chương 21 sẽ xuất hiện mỹ nữ từng ngồi trên chiếc Ferrari khiêu khích đua xe với cậu út Dương Thành của Hàn Phong cùng những bí mật về thân thế Hàn Phong sắp được bật nút, mọi người thử đoán xem, mỹ nữ trên chiếc Ferrari là gì của Hàn Phong, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook