Chương 5: Virus mới
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
Vào buổi sáng, Hàn Phong bị tiếng chuông điện thoại di động làm tỉnh dậy.
Cầm lên xem, ra là Liễu Nguyệt Sương gọi tới.
"Gì........?" Hàn Phong đầu óc còn đang trong trạng thái mơ hồ.
"Tiểu Phong tử, ngươi như thế nào còn chưa tới nữa?....... Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi bây giờ còn nằm trên giường đó."
"Ừ......."
"TIỂU PHONG TỬ - -"
Trong điện thoại di động lập tức truyền đến tiếng hống hổn hển của sư tử hà đông Liễu Nguyệt Sương.
Hàn Phong bị hét tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhớ tới hôm nay đi báo danh, nhưng lại cùng Liễu Nguyệt Sương ước hẹn tại cổng trường. Hắn nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã chín giờ. Nói cách khác, nàng bây giờ đã đứng bên đó đợi hơn nửa tiếng.
"Ách - - Không có, ta đã sớm rời giường." Một bên vừa nói chuyện, một bên Hàn Phong bắt đầu mặc quần áo.
"Hạn cho ngươi trong vòng năm phút đồng hồ chạy tới, nếu không thì..... Hừ hừ!" Liễu Nguyệt Sương cúp điện thoại.
"Nếu không?" Hàn Phong cười cười, "Nếu không thì thế nào, nhiều nhất mời ngươi ăn cappuchino thôi."
Vội vã rửa mặt xong, Hàn Phong liền lập tức chạy tới trường học.
Đi tới cổng trường đại học Thủy Mộc, chứng kiến Liễu Nguyệt Sương đang đứng ở trước cổng nhìn quanh. Bởi vì bây giờ khí trời hình như hơi nóng, nàng mặc chính là bộ áo T-shirt màu trắng có hình vẽ màu hồng trước ngực, phối hợp chiếc quần jean bó sát trên người, đem vóc dáng ma quỷ của nàng không thể nghi ngờ bày ra. Nàng đứng ở nơi đó, giống như nét đẹp bình thường hòa vào cùng phong cảnh, dưới cái nóng oi bức của mùa hè càng khiến cho người ta có được một loại cảm giác mát rượi.
Chung quanh không hề ít nam sinh bị nàng hấp dẫn, có người âm thầm nhìn lén, có người thẳng tiến đến gần. Bất quá những người tiến đến gần này, rõ ràng là đụng trúng cục gạch.
Hàn Phong trong lòng thầm than, cô bé này lớn lên càng lúc càng xinh đẹp rồi. Một năm trước nàng vẫn có là một quả táo xanh, không nghĩ tới trong nháy mắt liền biến thành một đại mỹ nữ, thật sự là con gái lên đến tuổi cập kê đều thay đổi.
"Người đẹp, đang chờ ai sao?" Hàn Phong bất động thanh sắc mà đi tới phía sau nàng nói.
Liễu Nguyệt Sương cũng không quay đầu lại, ngữ khí bất thiện mà hồi đáp: "Phải, chờ bạn trai ta!"
Hàn Phong sửng sốt, lập tức cười nói: "Vậy ngươi không cần chờ nữa, hắn đã tới rồi."
"Ngươi.........Tiểu Phong tử!" Liễu Nguyệt Sương lúc này mới phản ứng lại, người cùng nàng nói chuyện, rất quen thuộc với mình, quay đầu lại nhìn, nếu không phải Hàn Phong thì là ai, "Tốt lắm, tiểu Phong tử, chẳng những đến muộn, lại còn dám khi dễ chị đây, xem ta không thu thập ngươi không được!"
Hàn Phong thấy tình thế không ổn, vội vàng né ra.
Liễu Nguyệt Sương đuổi theo vài bước, đột nhiên nhớ tới Hàn Phong bây giờ tay chân còn chưa linh hoạt, liền dừng lại, nói: "Tiểu Phong tử, ngươi cẩn thận một chút, ta không đuổi theo ngươi nữa."
Hàn Phong vẻ mặt không tin: "Thật ư?"
"Đương nhiên là thật. Ngươi đừng chạy, ta tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi mời ta uống....”
“Cappuchino?” Hàn Phong tiếp lời nói.
Liễu Nguyệt Sương cười nói: “Coi như ngươi thức thời! Hai chén Cappuchino lớn một chén cũng không thể thiếu.”
“Hai chén lớn? Ngươi có thể uống hết sao, cái món này lượng đường cao, coi chừng uống nhiều thân thể phát phì rồi biết.” Hàn Phong nhỏ giọng thầm nói.
“Gì? Ngươi đứng đó càu nhàu cái gì đấy?”
“Không. Hai chén thì hai chén, ngươi uống nổi thì ta sao không mời nổi chứ?
“Được rồi, ngày hôm qua tại sao ngươi lại hung ác với ta như vậy?” Liễu Nguyệt Sương bắt đầu trở mình tính nợ cũ.
“Ngày hôm qua? Lúc nào, ta có sao?”
“Đương nhiên là có. Hứ, không cho ta đến ở cùng ngươi, có phải có bí mật gì không dám để người ta thấy hay không?”
Hàn Phong trong lòng đổ mồ hôi, thầm nghĩ, bí mật nhưng thật ra không hề ít, về phần có thấy được hay không, như vậy khó mà nói.
Không muốn tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa, Hàn Phong vội vàng nói sang chuyện khác: “Bây giờ thời gian không sớm, chúng ta đi làm thủ tục nhập học đi.”
Đại học thủ tục nhập học có vẻ phức tạp, chẳng những báo danh, còn phải thu phí, làm thẻ sinh viên, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm, vật phẩm huấn luyện quân sự cùng các đồ dùng, vật dụng trên giường…v…v… Bởi vì nhân số đông đảo, đại học Thủy Mộc cho biết tân thư viện mới vừa thành lập còn chưa có kinh phí đầu tư để sử dụng. Thủ tục này cũng không phải tiến hành cùng một chỗ, theo tính chất dây chuyền, chia ra làm nhiều chỗ, thu phí thậm chí lại ở tuốt trên lầu.
Nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, Hàn Phong lại một lần nữa cảm thán dân cư Trung Quốc đúng là nhiều. Hắn bây giờ, đối mặt với loại tình huống này, trong lòng có chút e sợ.
Sau khi báo danh ở cổng xong, điền vào vài tờ đơn, sau đó đi tới chỗ làm thẻ sinh viên, Liễu Nguyệt Sương nói: “Ngươi ở chỗ này xếp hàng, ta qua mấy chỗ khác làm thủ tục cho nhanh.”
Làm thẻ sinh viên, tốc độ hơi chậm, đội ngũ sắp hàng rất dài.
Hàn Phong không nói cái gì, Liễu Nguyệt Sương đã là sinh viên năm hai, nhưng lại là phó hội trưởng hội sinh viên kiêm hội trưởng hội tin học, đối với quá trình làm thủ tục nhập học so với hắn đã quen thuộc.
Quan sát tràng cảnh náo nhiệt phi phàm, Hàn Phong trong lòng có chút cảm khái.
Kiếp trước, hắn căn bản không học gì nhiều. Sau khi được thả về nước, tiếp nhận chính là hình thức giáo dục địa ngục cùng huấn luyện nghiêm khắc. Đối mặt với huấn luyện viên vĩnh viễn lạnh như băng, cùng với mấy người bạn đồng học đặc biệt như hắn ai nấy cũng lạnh như băng, nên đại học trở thành một hy vọng xa vời không có khả năng thực hiện.
Mà bây giờ, hắn lại thành thành thật thật đứng trước thư viện đại học Thủy Mộc, thành thành thật thật cảm nhận loại hào khí náo nhiệt của tân sinh nhập học này, thành thành thật thật mà trở thành một gã đại tân sinh của hệ tin học
Sở dĩ lựa chọn hệ tin học, cũng không phải muốn từ nơi này học chút gì, mà muốn cho mình càng thêm tự do. Bởi vì hắn nghe nói hệ tin học quản lý không có nghiêm khắc giống như các hệ khác. Hơn nữa hắn căn bản là không cần tốn bao nhiêu tâm tư ở trên mặt là có thể dễ dàng ứng phó các loại cuộc thi. Mà rút ít được thời gian, tự nhiên là dùng để hoàn thiện siêu cấp hệ thống của mình.
Bên này đội của Hàn Phong còn chưa sắp xếp tới cuối cùng, Liễu Nguyệt Sương đã chuyển một vòng quay về.
“Làm xong rồi.” Liễu Nguyệt Sương đắc ý giơ giơ một ít văn kiện trong tay lên.
Hàn phong có chút kinh ngạc:"Nhanh dữ vậy?"
“Đương nhiên rồi.” Hàn Phong phản ứng thật lớn làm thỏa mãn trái tim hư vinh của Liễu Nguyệt Sương, “Cũng không ngẫm lại xem ta là ai, ha ha!”
“À~ Ngươi đi cửa sau à.”
“Chán ghét, nói gì khó nghe vậy!” Liễu Nguyệt Sương dùng đôi bàn tay trắng như phấn đấm Hàn Phong một chút, “Ta đã sớm cùng họ bắt chuyện rồi, cái này là đặt mua, biết chưa. Cũng là lo lắng ngươi làm không chắc bên này.....”
"......"
Hàn Phong trong lòng đổ mồ hôi, hắn không nghĩ tới Liễu Nguyệt Sương đối với mình không tin tưởng, xếp hàng sẵn mà cũng còn không chắc? Ngẫm lại.......
Bất quá nói đi nói lại, Liễu Nguyệt Sương đối với mình tốt như vậy, Hàn Phong trong lòng thật đúng là có chút cảm động nhỏ.
Vì vậy Hàn Phong thừa nhận nói: “OK, tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu Sương nữ hiệp tha thứ cho tiểu nhân đi.”
“Hế hế, bổn nữ hiệp đại nhân đại lượng, tha thứ cho ngươi.” Tiếp theo, Liễu Nguyệt Sương vỗ vỗ đầu Hàn Phong.
"Dừng lại!" Hàn phong vội vàng bắt lấy tay nàng, nói, “Tiểu Sương tử, ngươi còn vỗ nữa, ta bực ngươi đó.”
“Hả~” Liễu Nguyệt Sương không có ý tứ mà cười cười, “Xin lỗi nha, ta trong lúc nhất thời quên mất, theo thói quen vỗ con meo meo.... Hơn nữa, ai biểu ngươi có chiều dài ngắn như vây, nhìn thấy đỉnh đầu ngươi, là ta muốn vỗ rồi, hì hì.”
“.............” Ta nếu không phải tê liệt trên giường, làm sao có chiều dài như vậy? Cái này cũng đâu thể trách ta được? Hàn Phong buồn bực.(Đoạn này dịch giả cũng không hiểu ý của TG lắm, có lẽ TG diễn tả Hàn Phong thân cao, đầu nhỏ @_@)
Bất quá, đối với thân cao, hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã có biện pháp để mình phát triển chiều dài.
Hàn Phong dứt khoát đem đầu xoay sang một bên, trực tiếp không thèm nhìn nàng, lần này biểu đạt kháng nghị “phân biệt chủng tộc” của mình đối với nàng.
“Tiểu Phong tử, ngươi sẽ không tức giận chứ?”
"Không có."
"Thật sự?"
“Ừ.”
“Rõ ràng là có, lại còn không thừa nhận, đồ quỷ hẹp hòi, trước kia chưa từng thấy ngươi nhỏ mọn như vậy.”
Lúc Hàn Phong sắp bị Liễu Nguyệt Sương làm cho hỏng mất, thì cứu tinh rốt cục xuất hiện.
Một bé Mi Mi thanh thuần đầu đội mũ đỏ thần sắc bối rối chạy tới, nhìn Liễu Nguyệt Sương nói: “Lão đại, không ổn rồi..........”
Liễu Nguyệt Sương kéo tay cô gái, ôn nhu nói: “Tiểu Lê tử, phát sinh chuyện gì rồi, đừng có gấp, chậm rãi nói.”
Tiểu Lê tử, cô gái này tên thật không sai, Hàn Phong trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nghĩ thầm không biết là tên nàng bên trong mang theo chữ “Lê”, hay là khuôn mặt của nàng giống như “trái lê” nữa?
Tiểu Lê tử tâm tình hòa hoãn một chút, nói: “Máy vi tính phụ trách đăng kí nhập học của tân sinh bên kia có vấn đề rồi. Bây giờ không thể dùng được, nghe nói hình như là bị nhiễm vi rút. Lão đại, chị mau đi xem một chút đi, bây giờ tất cả mọi người đang chờ đó.”
“Hả? Nhiễm Virút?”
Liễu Nguyệt Sương vừa nghe máy tính có thể bị nhiễm virút, không nói hai lời, liền cất bước đi, đi được hai ứước, bèn quay đầu lại nói: “Tiểu Phong tử, ta đi cái rồi về liền, ngươi sau khi làm xong thẻ sinh viên, chờ ta ở chỗ này.....”
Vừa dứt lời, người nàng đã chui vào giữa đám người không còn thấy bóng dáng, thật là lôi lệ phong hành ( Sấm rền gió cuốn - ý chỉ mạnh mẽ vang dội )
Tiểu Lê tử kia hướng Hàn Phong cười cười, sau đó cũng đi theo.
“Máy tính nhiễm virút, ngươi có thể đối phó sao? Thế thì cố gắng lên.”
Hàn Phong rất rõ ràng trình độ Liễu Nguyệt Sương, mặc dù nàng là hệ tin học, cũng là hội trưởng hội tin học. Nhưng là trong mắt Hàn Phong, nàng quả thực chỉ là tiểu bạch vi tính(hàng amar ấy), hiểu được một ít cách sử dụng cơ bản mà thôi. Hàn Phong vạn lần cũng không nghĩ ra nàng rốt cuộc là như thế nào mà lên làm được hội trưởng hội tin học, chẳng lẽ là bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp?
Chỉ trong chốc lát, Hàn Phong đã làm xong cả thẻ ngân hàng, nhưng mà Liễu Nguyệt Sương lại vẫn như cũ chưa có trở về.
“Không phải là một con virút thôi sao, lại còn làm lâu tới như vậy.”
Hàn Phong trong lòng có chút coi thường. Sau đó hướng chỗ tân sinh đăng kí nhập học đi đến, hắn quyết định đi nhìn thử.
Bình thường, vấn đề an toàn inte, đều là do tiểu tổ “an toàn inte khẩn cấp hưởng ứng” phụ trách giải quyết trong trường. Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, nhất thời cũng không tìm được những người khác, cho nên trách nhiệm giải quyết virút máy tính, liền rơi xuống trên đầu nàng, ai biểu để cho nàng làm hội trưởng hội tin học mà lại phụ trách công việc chào đón tân sinh này?
Lúc Liễu Nguyệt Sương chạy tới chỗ sinh viên đăng kí báo danh, năm cái máy tính đã hoàn toàn đình chỉ hoạt động. Mấy trăm học sinh cùng phụ huynh chật chội ở đó chờ báo danh, bọn họ đã sắp xếp theo hàng hồi lâu rồi, nhưng là lại không nghĩ rằng vừa sắp đến lượt, lại nghe thông báo máy tính gặp vấn đề. Rất nhiều người, trên mặt đã lộ ra thần sắc không nhịn được, có người thậm chí trực tiếp hoài nghi hệ tin học của đại học Thủy Mộc rốt cuộc có phải hay không là quá tệ.
“Lão đại, chị đã tới.” Một cô gái tóc ngắn ngồi trước máy tính vội vàng đứng lên, nhường vị trí của mình lại. Liễu Nguyệt Sương tiến lên ngồi xuống, chứng kiến màn hình không ngừng lưu động mà nhìn qua dường như không có bất cứ mã code nào có ý nghĩa, ấn xuống phím caps lock lẫn các phím number, nàng phát hiện bàn phím còn chạy, hệ thống cũng chưa chết máy, nhưng là ấn các phím khác, lại không có bất kì phản ứng gì.
Liễu Nguyệt Sương chân mày cau lại, hỏi: “Tiểu Tự tử, từ lúc nào bắt đầu như vậy? Trước đó, máy có vận hành chương trình nào khác không?”
“Mới vừa rồi, tự nhiên lại bị như vậy, không có vận hành chương trình nào khác, cũng chỉ vận hành hệ thống phụ trách sinh viên đăng kí nhập học kia.”
Liễu Nguyệt Sương không nói cái gì, trực tiếp nhấn nút restart máy tính. Đợi trong chốc lát, hệ thống một lần nữa khởi động. Sau đó bắt đầu tiến vào hệ thống, nhưng là lại không thấy hình ảnh nào khởi động, biểu hiện màn hình đen thui, bên trong xuất hiện mười sáu đoạn code nhìn không ra bất kì ý nghĩa gì.
Liễu Nguyệt Sương chưa từng gặp qua loại tình huống này. Trước giờ đụng tới vấn đề máy vi tính, đều là sau khi tiến vào hệ thống, sau đó mới xuất hiện, trừ vấn đề ổ cứng ra, các vấn đề về phần mềm khác cũng đều rất dễ dàng tìm ra nguyên do. Nhưng là bây giờ, nàng ngay cả hệ thống còn không thể nào vào được, đối với nàng lúc này là thúc thủ vô sách.
Nhìn đôi mắt của phụ huynh cùng tân sinh trông mong mình, trên mặt nàng không khỏi nóng đỏ lên từng đợt, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhưng lại không thể đem vấn đề ra giải quyết, thật sự là mất thể diện.
Liễu Nguyệt Sương hỏi cô gái bên cạnh: “Báo cho Lục lão sư chưa?”
“Dạ rồi, đã báo, nhưng ổng đang ở nhà chứ không phải ở trường, bất quá giờ ổng đang chạy đến.”
“Lục lão sư tên là Lục Thâm, là giáo viên hệ tin học bảo mật thông tin, đồng thời cũng là người phụ trách tiểu tổ an toàn inte khẩn cấp hưởng ứng ở trong trường.
Liễu Nguyệt Sương quay lại nhìn xem bốn máy tính khác, bệnh trạng đều là giống nhau. Loại tình huống này, ứng với nhiễm virút rồi. Nàng lại hỏi rõ chi tiết cách những người khác tiến hành sử dụng máy tính, xác định bọn họ không có vận hành bất kì chương trình nào kỳ quái, cũng không có căm vào cái USB hay cái gì đó vân vân, ngoài ra chỉ có thể là bọn họ bấm nhầm làm nhiễm virút.
Bởi vì máy tính này đều là đã kết nối intr trong trường (intr - mạng nội bộ), Liễu Nguyệt Sương hoài nghi virút là trực tiếp từ mạng intr truyền tới, vì thế nàng nói: “Tiểu Lê tử, đi kiểm tra hỏi thử xem một chút màn hình các máy tính khác xem có bị lây nhiễm hay không.”
Tiểu Lê tử nghe xong, lập tức hướng phía đám người bên ngoài chui ra.
Kiểm tra vài cái màn hình các máy tính khác đặc biệt là các máy tính trang bị chuyên dùng để tra tìm các bộ sách trong thư viện, có thể trực tiếp tiến hành sử dụng, cũng có để vài bàn phím nhỏ bên cạnh. Mấy cái máy tính xài chung này đều nhất trí một mạng, là mạng LAN. (Local Areawork)
Sau một chốc, tiểu Lê tử đã trở về: “Lão đại, em xem rồi, ba cái máy tính tra tìm, cũng đều bị lây rồi, cùng một dạng với cái này.”
Chẳng lẽ đây là loại virút mới nhất xuất hiện?
Trong hệ thống cài đặt có trình diệt virút, khi gặp virút có thể tùy thời format, nhưng mà máy tính lại vẫn như cũ y như vậy. Liễu Nguyệt Sương trước giờ cũng chưa hề nghe nói qua về loại virút gây ra trạng thái này, thậm chí ngay cả cùng loại cũng chưa từng được nghe nói.
Bây giờ nàng chỉ có thể kỳ vọng chờ một lát Lục Thâm lão sư tới sẽ có thể đối phó. Bằng không, hôm nay việc báo danh buộc không thể tiếp tục.
Lúc này, hiệu trưởng Từ Chung Vệ sắc nét mặt nghiêm túc chạy đến, cùng hắn đồng hành, còn có mấy vị lãnh đạo trường khác. Sau khi nghe chuyện này, hắn vội vàng bỏ hết công việc trên đầu chạy đến, hắn không thể không coi trọng. Lại nói nói tiếp, chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng chỉ cần xử lý không tốt, nói không chừng ngày mai có thể tất cả các báo chí tin tức truyền thông đều sẽ đề cập đến việc này, danh dự của đại học Thủy Mộc, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Từ Chung Vệ vốn biết Liễu Nguyệt Sương, hắn trực tiếp hỏi: "Liễu Nguyệt Sương đồng học, thế nào rồi? Còn cần bao lâu thời gian mới có thể khôi phục?"
"Hiệu trưởng, em cũng không thể xác định. Virút trong máy tính lần này, em trước giờ chưa từng gặp qua." Liễu Nguyệt Sương thản nhiên cho biết, "Chuyện này bọn em đã báo cho Lục Thâm lão sư rồi, thầy ấy đang trên đường chạy tới."
Hiệu trưởng Từ Chung Vệ gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó đứng bên cạnh các thành viên phụ đạo hệ tin học nói: "Hối thúc Lục Thâm một chút, kêu hắn tới đây nhanh lên, bây giờ tình huống khẩn cấp..... À, em mặt khác tìm thêm vài người, đi mang năm cái máy tính dự bị lại đây."
Sau đó, hiệu trưởng Từ Chung Vệ lại đại biểu trường học hướng phụ huynh cùng học sinh đang xếp hàng chờ đợi xin lỗi. Hơn nữa hắn hứa hẹn, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề, đồng thời cho phép bọn họ đi làm các thủ tục khác trước, tiếp đó trở lại đăng ký thủ tục nhập học.
Có hiệu trưởng ra mặt, tâm tình của phụ huynh học sinh cũng rất nhanh ổn định lại, có người đi làm thủ tục khác, cũng có người ở lại chờ, chờ xem bọn hắn rốt cuộc giải quyết vấn đề này như thế nào.
Đang lúc hiệu trưởng phát biểu, tiểu Lê tử đột nhiên cảm thấy có người chụp bả vai mình, nàng nhìn lại, nói: "Phó hội trưởng?"
Liễu Nguyệt Sương nghe vậy quay đầu nhìn, phát hiện phó hội trưởng hội tin học Đỗ Thiệu Phong không biết lúc nào đã đi tới đằng sau nàng.
Nàng nhớ đến, kỹ thuật của Đỗ Thiệu Phong không sai, nghe nói là thành viên nồng cốt của tổ chức hacker trong nước, nói không chừng có thể tiêu diệt virút, làm máy tính khôi phục vận chuyển.
"Đỗ Thiệu Phong, ngươi tới vừa đúng lúc, có vài máy bị nhiễm virút, ngươi nhanh chóng hỗ trợ xem có thể diệt hay không."
Đỗ Thiệu Phong đẩy đẩy gọng kính màu đen, trong mắt không tự chủ được mà toát ra ra một tia vui mừng khó có thể khiến người ta phát hiện được. Hắn sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Tốt, để ta thử xem."
Hắn ngồi xuống trước máy tính, kiểm tra một phen các bước cùng trình tự. Đại khái cùng với Liễu Nguyệt Sương vừa làm không khác nhau mấy. Sau đó hắn móc túi lấy ra một cái USB, cắm vào lỗ cắm, tiến nhập vào DOS. Gõ một ít câu lệnh không thường thấy, tốc độ rất nhanh. Những người xem bên cạnh nhìn đến hoa cả mắt, căn bản là không biết hắn đang làm gì, cũng cảm giác được hắn thật là lợi hại.
Một lát sau, Đỗ Thiệu Phong rốt cục ngừng lại, đẩy đẩy cái kính mắt trên mũi, nói: "Bị dính virút, bất quá loại virút này ta biết, là loại virút mới xuất hiện gần đây trên inte. Lực phá hoại rất mạnh, có thể tự bàn giao quyền kiểm soát hệ điều hành, trực tiếp khống chế. Hơn nữa ở bên trong được đưa vào một đoạn mã đặc biệt, vì thế mới gây nên tình huống như bây giờ."
"Ngươi biết loại virút này ư?" Thấy Đỗ Thiệu Phong đã gặp qua loại virút này, lại có thể nói ra một phen đạo lý. Liễu Nguyệt Sương trên mặt lộ ra nét vui mừng, "Thật tốt quá! Vậy ngươi khẳng định có biện pháp giết chết nó rồi?"
Đỗ Thiệu Phong tự tin gật đầu, trên mặt vẫn bảo trì phong phạm cao thủ không lộ ra. Dù sao nhiều người như vậy, chỉ có mỗi mình có thể giải quyết vấn đề này, chẳng phải là sự tình chấn động sao?
Hiệu trưởng Từ nghe hắn nói có thể tiêu diệt loại virút này, cũng vô cùng vui sướng. Ngay cả nói nếu như Đỗ Thiệu Phong có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này, thì trường học cấp cho phần thưởng khuyến khích cũng được.
Sau khi khiêm nhường vài câu, mọi người tập trung nhìn kỹ. Đỗ Thiệu Phong bắt đầu biểu diễn diệt virút.
Tại hiện trường biểu diễn cuộc đại chiến tấn công lẫn phòng ngự cùng virút. Đây chính là tình hình bình thường phi thường hiếm thấy. Tại trong mắt mọi người, virút máy tính so với virút trong hiện thực đáng sợ như nhau. Hơn nữa còn thần bí hơn, hầu hết mọi người đều khó giải thích được phương thức tồn tại lẫn lây nhiễm của "virút". Dù sao virút máy tính cùng virút chính thức tên giống nhau, nhưng bản chất khác nhau.
Cho nên mọi người có vẻ khá tốt, đều tiến lên tiếp cận, muốn nhìn xem cho đến hết. Rất nhiều phụ huynh lúc này còn không quên giáo dục con mình, để bọn chúng chịu khó đọc sách. Sau này cũng có thể lợi hại giống như vậy và vân vân...
Hàn Phong sớm đã làm xong thẻ sinh viên, lúc hắn đi tới, là lúc chứng kiến Đỗ Thiệu Phong bắt đầu động thủ truy sát virút. Hắn đứng trong đám người, nhìn một chốc, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạo. Sau đó liền ly khai mọi người, chui ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn màn hình của máy tính bên kia thư viện khá khuất. Căn bản không ai ngó đến, hắn trong lòng vừa động, liền từng bước từng bước, hướng phía bên kia đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.