Chương 273: Cao lão giải thạch
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
- Bọn họ sao dám nói khoa trương như vậy, cái danh Ngọc Thánh này tôi không kham nổi.
Sau khi xem xong, Lý Dương đặt tờ báo ở trên bàn, không ngừng lắc đầu.
- Tôi cũng biết Lý lão đệ sẽ nói như vậy, Lý lão đệ của chúng ta khiêm tốn hơn cái tên Thiệu Ngọc Cường nhiều.
Vương Hạo Dân cầm tờ báo trước mặt, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, lại nói tiếp:
- Thoạt nhìn như danh tiếng Lý lão đệ rất lợi hại, mục đích là đang nâng cao Thiệu Ngọc Cường. Tờ báo này tám phần nội dung cũng là nói đến Thiệu Ngọc Cường, nếu không phải biểu hiện Lý lão đệ lần này tại lễ hội vượt qua tiểu tử kia, bọn họ sẽ không hảo tâm như vậy mà giúp chúng ta tuyên truyền.
- Đúng vậy, nếu là Thiệu Ngọc Cường biểu hiện tốt hơn so với chúng ta, sợ rằng bây giờ điều báo chí nói chính là đả kích chúng ta.
Mấy người cũng gật đầu, đối với điểm này bọn họ rất hiểu, những ngày qua phần lớn báo chí đều khen Thiệu Ngọc Cường, đánh giá đối với Thiệu Ngọc Cường còn có thể cao hơn so Lý Dương nhiều, đối xử với hai người không hề giống nhau.
Suy nghĩ một chút cũng không kỳ lạ, Thiệu Ngọc Cường dù sao cũng là Phó hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Quảng Đông, báo ngọc khí Bình Châu thuộc quản lý của hiệp hội ngọc thạch Bình Châu, Thiệu Ngọc Cường là cấp trên của cấp trên của bọn họ, dĩ nhiên muốn tán dương hắn.
Nói thật ra, Thiệu Ngọc Cường còn không cam nổi danh hiệu Phỉ Thúy Vương, Phong Vương nào có dễ dàng như vậy, không chỉ có thể giải ra Phỉ Thúy Cao cấp, còn phải thường xuyên, còn phải biết đánh giá cược thạch, và những mặt khác cũng phải có bản lĩnh cực kỳ cao cường, bản lĩnh đủ để làm cho người ta thán phục, mới có thể được mọi người chân chính thừa nhận, tôn làm Phỉ Thúy Vương.
Cho đến nay, cũng chỉ có hai vị tiền bối ở Vân Nam xứng với danh hiệu đó.
Dĩ nhiên, điều này cũng có thể là hiệp hội ngọc thạch Bình Châu cố ý ca ngợi Thiệu Ngọc Cường. Những điều này Lý Dương không để ý tới, chỉ vì hiệp hội ngọc thạch này ca ngợi Thiệu Ngọc Cường, còn lôi hắn dính vào, gắn cho hắn một phong hàm “Ngọc Thánh”, khiến cho Lý Dương cũng có chút không thoải mái.
- Bây giờ nói những điều này cũng vô ích, ảnh hưởng của báo Ngọc thạch Bình Châu mặc dù không lớn, nhưng ảnh hưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua quá lớn, không đầy mấy ngày người giới ngọc thạch cả nước cũng sẽ biết được, đến lúc đó có người thêu dệt một chút, cái tên kiêu ngạo “Nam Vương Bắc Thánh” nhất định sẽ bị mọi người biết đến.
Tư Mã Lâm cười cười, hắn nói lời này rất đúng.
Nhưng bọn họ không biết là trên web bây giờ đã bắt đầu đồn đại, rất nhiều người bình thường không thù ghét gì đối với hai người rất lợi hại này, ngược lại vui vẻ bàn tán, đặc biệt là ở diễn đàn Bình Châu, bàn về Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường trong các comment kẻ tám trăm thì kẻ một ngàn.
- Đúng rồi, Lý lão đệ, bên hiệp hội ngọc thạch phái người tới thông báo, bốn giờ xế chiều hôm nay sẽ cử hành buổi đấu giá, bổ sung những nguyên liệu trùng ngày hôm qua, có phải cậu cũng có nguyên liệu bị trùng hay không?
Trịnh Khải Đạt quay đầu lại, hỏi Lý Dương một câu. Nếu là người khác chỉ cần điện thoại thông báo, nhưng danh tiếng Lý Dương bây giờ quá vang, người của hiệp hội ngọc thạch cũng không dám chậm trễ, tự mình phái người tới thông báo cho Lý Dương. Nhưng bọn họ không thấy Lý Dương, vừa đúng lúc gặp được Trịnh Khải Đạt nên nhờ Trịnh Khải Đạt chuyển lời giúp.
- Có mấy khối, nhưng còn chưa nghĩ xong có nên đi không.
Lý Dương cúi đầu suy nghĩ, hắn có bảy khối nguyên liệu bị trùng, trong bảy khối nguyên liệu đó chỉ có hai khối sẽ tăng, còn lại năm khối cũng là thua, đã giải nhiều nguyên liệu như vậy, Lý Dương cũng không coi trọng đối với hai khối nguyên liệu này lắm.
- Được, ý của tôi là không đi, cậu đến buổi đấu giá chẳng có ý nghĩa gì, những người đó vừa nhìn thấy là nguyên liệu mà Lý lão đệ cậu muốn, không liều mạng tăng giá mới lạ, cuối cùng thuộc về cậu hay không còn chưa xác định.
Trịnh Khải Đạt nhẹ nhàng nhận xét, Lý Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, điểm này hắn thật chưa suy nghĩ đến, đúng lúc Trịnh Khải Đạt nhắc nhở.
Loại nguyên liệu bị trùng này cũng không giống nguyên liệu trong buổi đấu hôm truớc, người đấu giá một khi biết người vừa ra giá là người nào, nếu thật phát hiện có Lý Dương ở đó đấu giá, cạnh tranh giá với hắn sẽ rất lớn, cuối cùng những nguyên liệu đó chẳng mua nổi một khối, bây giờ danh tiếng của Lý Dương đã quá vang rồi.
Hơn nữa, Nam Dương là ví dụ sống sờ sờ, không chỉ là buổi đấu giá có người giành, buổi đấu giá hợp pháp cuối cùng ai biết sẽ biến thành cái dạng gì, băn khoăn này của Trịnh Khải Đạt hoàn toàn có thể xảy ra.
Thật là như vậy, Lý Dương cũng không cần thiết phải tham gia buổi đấu giá này, hai khối nguyên liệu đối với hắn mà nói cũng không có gì to tát.
Liên tục mệt nhọc mấy ngày, có được cuộc sống nghỉ ngơi thês này mỗi người đều thả lỏng một chút. Từ khi trở về cùng Lý Dương, Lưu Cương cùng bọn họ đi tắm nước nóng, mệt nhọc nhiều ngày như vậy dường như lập tức được rửa sạch.
………………
Sáng sớm hôm nay An Văn Quân dậy tương đối sớm, nhưng tinh thần rất không tốt, ngày hôm qua không thể thu mua khối Thủy Tinh Chủng của Lý Dương khiến cô rất buồn bực, trước khi đánh giá được tầm quan trọng, An Văn Quân sẽ không tiến hành ra giá lần thứ hai một cách mù quáng.
- Phó tổng An, mấy người phía Cao lão cũng đã chuẩn bị xong, hỏi ngài lúc nào thì qua đó.
- Biết rồi, ta lập tức đi ngay.
An Văn Quân phất phất tay, nhân viên tới thông báo kia lập tức đi ra ngoài. Cao lão hôm nay chuẩn bị giải một khối có vẻ cũ, đây chính là khối An thị dùng hơn ba mươi triệu mua về, còn có năm vị chuyên gia liên hiệp phản đối đề nghị của Lý Dương, muốn ép công ty bán lại, trên dưới cũng vô cùng coi trọng đối với khối nguyên thạch này.
Bình Châu cách Quảng Châu không xa, không tới một canh giờ mấy người An Văn Quân đã tới xưởng gia công Quảng Châu.
Cao lão, Vương lão còn cả ba vị chuyên gia khác lúc này cũng đã tụ tập ở kho hàng nguyên liệu trong khu giải thạch, chờ An Văn Quân đến.
Theo thói quen của An Thị trước kia, mỗi lần có khối nguyên thạch vượt qua giá chục triệu, cũng phải chọn ngày giờ hoàng đạo để giải, người giải còn phải lạy thần thánh trước khi giải, kiêng kị ba ngày, vô cùng long trọng .
Không chỉ An Thị có cái thói quen này, Thiệu Thị và một số công ty lớn ở Quảng Đông này cũng có thói quen giống nhau như vậy. Hai năm gần đây, một số công ty châu báu lớn ở phía bắc cũng bắt đầu học tập Quảng Đông mỗi khi giải nguyên thạch giá trị cao, trước khi giải thạch cần cầu xin thần linh, làm như việc giải thạch phức tạp giống như cầu xin thần vậy.
An Văn Quân vừa đến, năm người Cao lão bọn họ liền nghênh đón, nguyên thạch ngày hôm qua đem về mao hôm nay sẽ giải, kiêng kị ba ngày chắc không kịp rồi, nghi thức bái thần chắc là vẫn tiến hành, đàn tế thần đã chuẩn bị xong, chờ An Văn Quân tới chủ trì.
Lần này, An Thị gấp gáp như vậy để giải nguyên thạch ra cũng có nguyên nhân do Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường đả kích. Ở lễ hội giao dịch Bình Châu hai người đã sáng lập một thần thoại, khiến cho những chuyên gia cược thạch của bọn họ không còn là thần thoại nữa.
Hai người tổng cộng giải ra năm khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy ở khu giao dịch tự do. Trong đó còn có hai khối là Đế Vương Lục và Huyết Mỹ Nhân tuyệt phẩm, còn lại ba khối giá trị cũng không thấp.
Năm khối Thủy Tinh Chủng, cũng gần tương đương với tổng giá trị ba phiên giao dịch. Đặc biệt là ở khu trong giao dịch tự do lại có ba khối nguyên thạch giải ra Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, khiến những chuyên gia cược thạch vốn dĩ không coi trọng các cuộc giao dịch như bọn họ phải thay đổi cái nhìn.
Vì vậy năm vị chuyên gia liền thương nghị lại, quyết định ngày hôm sau liền giải thạch, giải ngay khối biểu hiện tốt nhất kia. Bọn họ hy vọng khối nguyên thạch này cũng có thể giải ra Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, có thể giành lại chút sĩ diện cho bọn họ - những tiền bối trong lĩnh vực giải thạch.
An Văn Quân cũng không có phản đối đối với việc lần này, hôm nay theo âm lịch mà nói cũng là một ngày hoàng đạo, rất thích hợp khai đao giải thạch.
Nghi thức tế thần rất phức tạp, nhưng thời gian cũng không lâu, sau khi mọi người nghiêm túc lạy thần xong, Cao lão dùng nước suối vừa lấy rửa sạch tay, sắc mặt nghiêm túc đi về phía máy giải thạch.
Ba khối nguyên thạch đã bị người ta đặt lên trên máy giải thạch, máy giải thạch lần này mà Cao lão bọn họ sử dụng là máy bán tự động. Máy giải thạch thời trước thường dùng đều là dùng bán tự động, máy giải thạch tự động hoàn toàn dễ dàng sử dụng, nhưng không thể kịp thời phát hiện tình hình bên trong nguyên thạch.
Vương lão cùng giáo sư Thường cũng rửa tay, đi giúp Cao lão một tay, ba người đứng ở bên cạnh máy giải thạch, còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Giải loại nguyên thạch quý như thế nào cũng cần nghiên cứu thời gian, thời giờ nào động công, thời điểm động công gương quay nơi nào, nghĩ cho thấu đáo, tất cả các nhân tố có thể chú ý đều sẽ suy tính đến.
Nếu là Lý Dương ở đây nhất định sẽ bật cười, dáng vẻ Cao lão thoạt nhìn rất đức cao vọng trọng, sao mà cũng mê tín sâu như vậy?
- Đến lúc rồi.
Thầy Chu nhẹ nhàng nói một câu, bình thường tình cảm của ông và những chuyên gia cuộc thạch khác rất nhạt, nhưng lần này lại hoàn toàn đứng cùng phe, vô luận là khi phản đối đề nghị của Lý Dương hay là khi muốn cầu xin giải thạch, thầy Chu cũng hoàn toàn đồng ý. Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường trẻ tuổi như vậy, đã tạo ra được thành tích mà ông muốn làm bấy lâu chưa đạt, trong lòng ông cũng có loại cảm giác chua xót.
Cao lão nhẹ nhàng nắm lấy thân máy, máy giải thạch nhanh chóng chuyển động, khi thầy Chu nói đã đến lúc, Cao lão cũng đã bắt đầu hạ máy giải thạch xuống.
Giải khối nguyên thạch lớn, lại đắt như vậy, bất luận là người nào chủ giải cũng sẽ cẩn thận dị thường, trong tình huống này bọn họ cũng sẽ không đi một đao để cắt, mà áp dụng phương pháp mài thạch.
Mài thạch từ một cạnh bên, xem trước tình hình thế nào, tiếp tục quyết định .
Máy giải thạch vừa chuyển động một cái, tâm trạng mọi người cũng khẩn trương lên, khu giải thạch này cũng đã tạm thời bị ngăn lại, những công nhân viên khác đều không được vào.
Cao lão men theo vị trí cạnh khối nguyên thạch tiếp tục mài vào bên trong, khối nguyên thạch này vốn là bị mài từ trước, lộ ra tầng sương trắng, trước mắt có thể thấy vị trí này là chỗ tốt nhất, dễ dàng nhất, cũng là nhanh nhất có thể mài ra Phỉ Thúy.
Thật ra thì bắt đầu giải từ chỗ nào, năm vị chuyên gia này đã sớm thương lượng xong, hơn nữa tư cách làm chủ mổ còn cần một khoảng thời gian bàn bạc, cuối cùng thuộc về uy vọng cao nhất là Cao lão, bất quá ông cũng cam kết, còn dư lại mấy khối nguyên thạch giá cao ông sẽ không giải nữa, toàn bộ cho bọn họ giải.
Tầng màu sương trắng từ từ bị lau, dần dần lộ ra một chút xanh biếc, An Văn Quân đứng ở bên cạnh nhìn cũng lặng lẽ gật đầu cùng Hoàng lão bọn họ. Giải ra màu lục, khối nguyên thạch này không khiến cho bọn họ thất vọng, không hổ là nguyên thạch “cược mười trúng chín”.
Máy giải thạch chuyển động liền ba phút, Cao lão từ từ ngừng lại, thầy Chu tiến lên vẩy nước rửa sạch mặt bên, bên trong lộ ra Diễm Dương Lục Phỉ Thúy biểu hiện rất tốt, bây giờ chất Phỉ Thúy còn nhìn chưa rõ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.