Chương 171: Chào mừng Lý cố vấn
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Rời Phan Gia Viên Lý Dương tỏ ra áy náy với Trịnh Khải Đạt, hôm nay đáng lẽ anh phải đưa Trịnh Khải Đạt đến tiệm đồ cổ không ngờ cả buổi chiều đều bị anh chiếm hết.
Trịnh Khải Đạt cũng không hề có bất cứ ý kiến gì, ngược lại còn có chút vui vui, có thể tự tay giúp giải ra Phỉ Thúy tốt như vậy anh cũng rất vừa lòng, so với việc mua được hai món đồ cổ đúng ý còn thấy vui hơn.
An Thị Châu Bảo ở Bắc Kinh tổng cộng có bảy tiệm to nhỏ, tiệm hàng đầu to nhất ở khu phía Tây Bắc Kinh, đó có thể cho là nơi sầm uất nhất Bắc Kinh, tiệm này có thể mở ở đó cũng là một sự thể hiện của thực lực.
Bọn Lý Dương tổng cộng có năm người, lái bốn chiếc xe, Trịnh Khải Đạt một mình lái một xe, lần này tới Bắc Kinh Trịnh Khải Đạt phải mang về một bộ đồ cổ có giá trị cao cho nên đưa cả vệ sỹ đi cùng.
Tần Dũng và Triệu Dân chỉ có một xe nhưng lại là một xe vô cùng hoàng tráng, khi rời Phan gia viên Trịnh Khải Đạt cầm lái.
Tiệm hàng đầu An Thị Bắc Kinh vô cùng lớn, khoảng ba bốn nghìn mét vuông, như một siêu thị lớn, so với cả nước tiệm châu bảo quy mô như thế rất ít có thể được xếp vào ba tiệm hàng đầu của quốc gia.
An Thị Châu Bảo có tầng hầm để xe riêng, bốn xe của bọn Lý Dương đến liền có bảo vệ ra đón, hướng dẫn bọn họ chỗ để xe, cờ đỏ trong xe Lý Dương không nổi bật lắm nhưng lại được bảo vệ tiếp đón nhiệt tình nhất.
Trong xe Lý Dương không có gì nhưng biển số xe là Bắc Kinh v ở đầu, đây là biển số xe đặc biệt, đừng nói Hummer mà ngay cả Aston Martin đặt trước mặt cũng không có được sự nhiệt tình bằng vị khách có biển số xe đặc biệt này.
Sau khi mấy người xuống xe, tài xế trong xe vẫn lưu lại trên xe, Lý Dương chào một tiếng rồi cùng Lưu Cương đi, vị tài xế này chỉ là đưa Lý Dương tới đây và tuyệt đối không được rời xe, Lý Dương khuyên mấy lần nhưng không có tác dụng thôi đành vậy.
Tiệm hàng đầu An Thị Bắc Kinh rất lớn, trên tường bên ngoài còn có một hàng những bức tranh tuyên truyền của An Thị, dường như đều là người đẹp minh tinh, vì nữ minh tinh của An Thị Đại Ngôn không ít, rất nhiều đều là hồng nhan tai to mặt lớn, từ điểm này cũng có thể thấy được thực lực của An Thị.
Bảo vệ đưa bọn Lý Dương vào tận cửa, còn việc tiếp sau đó sẽ do nhân viên trong tiệm làm nhưng bảo vệ đã thông báo hoàn thành nhiệm vụ với giám đốc cửa hàng, giới thiệu tình hình của cửa hàng một lượt, còn sau đó làm thế nào thì do giám đốc trong tiệm sắp xếp.
Vào đến tiệm hàng đầu An Thị Bắc Kinh ngay cả Lý Dương cũng có cảm giác hoa hết cả mắt, đều là An Thị nhưng An Thị Minh Dương so với An Thị ở đây thì chỉ như gánh hàng rong trên vỉa hè, không thể nào so sánh được.
-Thật không ngờ An Thị lại có cửa tiệm lớn như thế này, cửa tiệm này phải có giá trị ngang với cả công ty chúng tôi.
Trịnh Khải Đạt cũng lần đầu tiên tới tiệm hàng đầu này rất xúc động nói một câu. Lý Dương lẳng lặng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Trịnh Khải Đạt, chưa nói đến sản phẩm trong tiệm, chỉ riêng giá trị chỗ đất này so với công ty của bọn Lý Dương bán đấu giá hai trăm triệu cũng đã cao hơn rồi.
Tần Dũng và Triệu Dân thì không quá kinh ngạc, bọn họ đã đến chỗ này mấy lần rồi, lúc đó họ cũng muốn hợp tác cùng An Thị chỉ tiếc là vốn ngọc ít, đưa cho An Thị ngọc Điền đã là tiệm ngọc lớn nhất ở Tân Cương nhưng họ không cần.
-Chào mừng đến An Thị, có vấn đề gì chúng tôi sẽ hết mình vì các bạn
Bọn Lý Dương mới bước được vài bước, một thanh niên ba mươi tuổi hào hoa phong nhã đột nhiên bước tới bên cạnh họ mỉm cười nói, người thanh niên này mặc ves tây thắt cà vạt, trên ngực còn đeo huy hiệu của An Thị Châu Bảo.
-Nhân viên phục vụ khách Vip.
Lý Dương nhìn huy hiệu liền nhận ra, lúc đầu anh cũng có một cái, Minh Dương An Thị tầng hai là phục vụ khách vip, lúc đó tổng cộng có ba người mang huy hiệu này, Trương Ưng, Lý Dương còn có Ngô Hiểu Lỵ.
Huy hiệu này làm cho Lý Dương có cảm giác thân thiện, nó làm anh nhớ lại những chuyện lý thú khi còn làm việc ở An Thị ngày xưa.
-Tôi muốn gặp giám đốc công ty cô, có chút chuyện muốn bàn với anh ta.
Lý Dương cười nói, giọng rất khách khí.
-Ngài muốn tìm giám đốc, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?
Người phục vụ này nhìn Lý Dương với vẻ nghi ngờ nhưng vẫn khách khí, ban nãy giám đốc đã dặn anh rõ ràng những người khách này phải tiếp đón cẩn thận.
-Không, hay là bây giờ anh đi nói với giám đốc một câu đi
Lý Dương lắc đầu, giám đốc An Thị Bắc Kinh là ai anh cũng không biết làm sao mà có thể hẹn trước.
-Được, mời mấy vị đi theo tôi lên tầng hai nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đi thông báo với giám đốc.
Người phục vụ nhẹ nhàng gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của anh ta bọn Lý Dương đều lên trên tầng hai.
Giống An Thị Minh Dương tầng hai của tiệm hàng đầu ở Bắc kinh này cũng là chuyên phục vụ khách vip, điều không giống là giá trị sản phẩm ở đây đều trên trăm vạn, ở Minh Dương châu bảo trên mười vạn đã được đưa lên tầng hai rồi, địa phương nên cấp bậc không giống nhau.
Tầng hai nhỏ hơn tầng một nhiều nhưng rất yên tĩnh, đèn ở đây không được bày sáng đặc biệt nhưng không khí rất ấm áp, quầy hàng được bày ra rất trang nhã hào hoa và những cô phục vụ thì rất xinh đẹp.
Đại sảnh tầng hai có không ít khách, cách ăn mặc của những khách này so với tầng một cũng khác, như Lý Dương ăn mặc một cách bình thường lại là một kiểu khác.
-Mấy vị, mời tới phòng khách nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đi báo cáo với giám đốc.
Người phục vụ dẫn bọn Lý Dương tới một nơi ấm áp như quán cà phê, đồng thời sắp chỗ cho mấy người ngồi rồi mới dám cúi người đi. Lý Dương gật đầu, An Thị quả là một trong những tập đoàn lớn nhất toàn quốc, thái độ nhân viên của họ thật tốt, về điểm này Lý Dương thấy rất hài lòng.
Một lúc có hai cô phục vụ đưa cà phê tới, cà phê ở đây được miễn phí, khách quý có sự hưởng thụ của khách quý.
-Hạo ca, thế nào? cái này đẹp không?
Phía sau Lý Dương có giọng một phụ nữ rất uốn éo, làm cho Lý Dương nổi da gà, Lý Dương quay đầu lại nhìn, bỗng ngây người ra đó.
Đằng sau Lý Dương một nam một nữ, người phụ nữ đang cầm mấy châu bảo, bên cạnh có nhân viên phục vụ đứng bên.
-Đẹp, rất đẹp!
Cảm giác có người đang nhìn mình, người thanh niên quay đầu lại, sững người ra đó một lúc.
Đều là người quen, Lý Dương không ngờ lại gặp được Thẩm Hạo ở đây, Thẩm Hạo không phải đang ở Trịnh Châu làm phóng viên ư, sao lại xuất hiện ở Bắc Kinh.
Còn người phụ nữ bên cạnh Thẩm Hạo, trang điểm rất đậm, Lý Dương cũng có cảm giác quen quen.
-Hạo ca, nhìn gì thế?
Người phụ nữ kia tò mò nhìn Lý Dương, giọng điệu này làm Lý Dương lạnh toát người, không ngồi ở đây nữa, đứng lên đi chỗ khác.
Lý Dương đi, bọn Trịnh Khải Đạt cũng đi theo làm cho Thẩm Hạo và người phụ nữ kia ngạc nhiên vô cùng.
-Hạo ca, anh ta là ai? Sao mất lịch sự vậy?
Giọng điệu của người phụ nữ này không điệu nữa mà rất tức giận, không để ý châu bảo trước mặt mắt trừng trừng nhìn Lý Dương, như thể Lý Dương có mối thù lớn với cô.
Trên thực tế người phụ nữ này đã coi Lý Dương như kẻ thù rồi, ả là người đồng bóng lỗi thời nhưng tự mình lại không biết như vậy, cứ cho mình là một mỹ nữ, là người nổi tiếng trong giới giải trí, đặc biệt là sau khi tham gia chương trình tìm bạn trăm năm trên đài truyền hình thì ả lại càng tỏ ra như vậy.
Chỉ đáng tiếc những người nổi tiếng không thể mang lại cho ả sự tốt đẹp, vì cuộc sống ả chỉ dựa vào những kẻ ngốc, Thẩm Hạo cũng mới là kẻ ngốc bên ả không lâu, mặc dù Thẩm Hạo chỉ là một phóng viên nhỏ nhưng nhà hắn có tiền, có thể mang lại cho ả những điều ả muốn.
Ả đang nắm chặt Thẩm Hạo, ban nãy một anh chàng quê mùa ăn mặc bình thường dám coi thường ả, lại còn nhìn ả sau đó bỏ đi làm ả tức điên.
-Mặc kệ hắn ta, chỉ là một tên tầm thường mà thôi
Trong mắt Thẩm Hạo lộ rõ vẻ coi thường, hơn nữa là lòng đố kỵ, việc Lý Dương nổi tiếng ở Nam Dương anh là người rất rõ, nhưng rõ ràng anh đố kỵ với Lý Dương, và luôn nghĩ rằng Lý Dương giẫm đạp lên anh ta mới có được thành tựu này.
-Tên tầm thường?
Người phụ nữ trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, lại càng tức giận hơn.
Ả đột nhiên đứng lên, đi theo Lý Dương. Mặt ả vênh lên, mặc dù cặp với đại gia nhưng cũng là những đại gia trẻ nên người phụ nữ này tự tin rằng một ngày mình có thể nổi tiếng, đến lúc đó nhờ các mối quan hệ mà có thể tự hào.
Nhưng bây giờ ả cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm, lại còn bị một tên quê mùa xúc phạm thử hỏi ai mà chịu được, phải gặp tên này cho biết tay mới hả, bắt hắn phải trả giá cho hành động coi thường người khác.
-Phục vụ, phục vụ đâu?
Tới trước bàn của bọn Lý Dương, người phụ nữ đó lớn tiếng gọi, ánh mắt đầy tức giận nhìn Lý Dương
-Tiểu thư Nghiêm, xin hỏi có việc gì?
Phục vụ lập tức chạy lại, đều là khách vip cả nhưng một nhân viên phục vụ nhỏ không thể chọc giận ả được.
-Các người làm ăn kiểu gì vậy, một tên quê mùa thế này mà cũng cho vào à? Hắn là hội viên khách vip của các người à? Tại sao có thể ngồi ở đây?
Nhân viên phục vụ tới ả tỏ ra vênh vênh váo váo, chỉ Lý Dương nói to, Lý Dương trợn mắt.
Lưu Cương và Trịnh Khải Đạt cũng ngạc nhiên, đều tức giận nhìn người phụ nữ này, Thẩm Hạo cũng bước lại nhưng không nói gì.
-Xin lỗi, mấy vị này là khách quý của chúng tôi.
Nhân viên phục vụ vội vàng nhẹ nhàng xin lỗi, giải thích thân phận của bọn Lý Dương.
-Khách quý? thẻ Vip của họ đâu? tôi cần, quê mùa như vậy mà cũng là khách quý à? thật không biết An Thị các người kinh doanh kiểu gì
Nghiêm tiểu thư lại quát to, vẻ mặt Lý Dương có chút lạnh lùng, anh đã hiểu vấn đề, người phụ nữ trước mặt đơn giản là đến cãi nhau.
-Thẻ Vip?
Nữ phục vụ hơi ngạc nhiên, vội vàng quay người nói với Lý Dương:
-Tiên sinh, ngại quá, Nghiêm tiểu thư hiểu lầm ngài thôi, cô ấy muốn xem thẻ vip của ngài, ngài cho cô ấy xem một chút đi, xóa bỏ hiểu lầm này
-Tôi không có thẻ Vip.
Lý Dương lắc đầu, lại nhìn Trịnh Khải Đạt, Trịnh Khải Đạt lắc đầu, Lý Dương lại nhìn Tần Dũng và Triệu Dân, Tần Dũng và Triệu Dân cũng nhún vai cười, họ cũng không có thẻ Vip.
Lý Dương và Trịnh Khải Đạt còn có Lưu Cương lần đầu tiên đến đây, đương nhiên không thể có thẻ Vip được, Tần Dũng và Triệu Dân đến rồi nhưng là đến bàn chuyện làm ăn không cần có thẻ Vip cho nên năm người bọn họ đều không có thẻ Vip.
Thấy thần sắc của bọn Lý Dương Nghiêm tiểu thư lập tức run lên, nói to:
-Tôi biết ngay quê mùa thế này chỉ là lảng vảng tới đây, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Để những người này vào đây à? Nếu những khách quý chân chính chúng tôi đây xảy ra chuyện gì các ngươi có gánh vác trách nhiệm được không, tôi sẽ phản ánh các người.
Vẻ mặt nữ phục vụ biến sắc trong rất xấu, cô biết năm người này là khách vip nên không dám có lỗi nhưng họ lại không có thẻ vip thật là làm khó cho cô quá.
-Ngây người ra đó làm gì? không mau tống cổ mấy tên nhà quê này ra, các người phục vụ khách quý chân chính như thế à?
Nghiêm tiểu thư lại hét lên, lúc này có mấy vị khách vip thực sự đang xúm lại chỉ trỏ bọn họ.
-Vị tiểu thư này nói rất đúng, các người không nên để những người không có phận sự vào đây, như vậy sẽ làm chúng tôi có cảm giác không an toàn
Một nam trung niên đột nhiên đứng lên, đứng cạnh bên Nghiêm tiểu thư, cũng hùa vào ủng hộ ả.
-Các ngươi nghe thấy chưa hả?
Sự có mặt của các người làm cho những vị khách vip thực sự như chúng ta đây có cảm giác không an toàn, cút ra ngoài cho tôi
Lần này Nghiêm tiểu thư trực tiếp đối đầu với Lý Dương, Năm người bọn Lý Dương vẻ mặt bỗng dương biến sắc, Lưu Cương lộ vẻ tức giận khiến Nghiêm tiểu thư lùi lại một bước.
-Có việc gì thế?
Đột nhiên bên ngoài có người hỏi, một người đàn ông năm mươi tuổi đeo kính bước lại, vừa đi vừa hỏi to.
-Tổng giám đốc An, mấy vị này không có thẻ vip, Nghiêm tiểu thư đang nổi giận
Nữ phục vụ vội vàng bước lên trước, nói lại sự việc vừa phát sinh, nữ phục vụ này cũng không ngờ sự việc này lại đánh động tới cả người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn An Thị Bắc Kinh, giám đốc công ty An Thị Bắc Kinh An Cổ Thành.
An Cổ Thành là thành viên gia tộc An Thị nhưng không phải chính thức, tuy nhiên ông luôn phụ trách thị trường quốc nội quan trọng nhất Bắc Kinh, có sức ảnh hưởng không nhỏ tong gia tộc An Thị.
-Tôi biết rồi, cô đi trước đi
Sau khi nghe cô phục vụ tường thuật xong vụ việc An Cổ Thành gật đầu, bước tới chỗ Nghiêm tiểu thư và Lý Dương.
Trên mặt Nghiêm tiểu thư lộ ra nụ cười nịnh hót, nhẹ nhàng nói:
-Tổng giám đốc An, cảm ơn ngài đã đích thân đến làm chủ cho tiểu nữ.
An Cổ Thành không thèm để ý đến Nghiêm tiểu thư kia, đột nhiên khom lưng trước Lý Dương, tất cả các thành viên An Thị phía sau cũng khom lưng theo.
-Chào mừng Lý cố vấn đến cửa hàng An Thị Bắc Kinh
Mấy người phía sau An Cổ Thành cũng đồng thanh nói, mấy vị khách quý và những phục vụ viên đứng bên đều ngạc nhiên chúi vào một bên, ngay cả Lý Dương cũng ngạc nhiên nhìn An Cổ Thành.
Ánh mắt ngơ ngác nhất là Nghiêm tiểu thư, nhìn Lý Dương và An Cổ Thành vừa khom lưng một cách kính cẩn, miệng há to mà không biết nói gì cho phải.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.