Chương 745: Chiếc hộp đựng bút Thanh Hoa thời Sùng Trinh
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Sau khi công bố kết quả, khán giả đều cười nhìn Lý Dương, cổ vũ cho Lý Dương.
Lần này Lý Dương có thể đoán đúng, rất nhiều người đều cho rằng do may mắn, là may mắn do nhà sưu tầm nhỏ đó mang lại. Cách nói không thật cũng không giả vốn là kiểu đùa, không ai có thể cho rằng Lý Dương thật sự có thể nhìn ra sự thật giả của đồ vật.
Nhưng Trương Ngọc Lan lại nghi hoặc nhìn Lý Dương, sau đó tự lắc lắc đầu.
Vương Yến mày nhíu lại, nhìn bóng dáng Lý Dương phía trước, Vương Giai Giai hình như nói Lý Dương hiểu một chút đồ cổ, Lý Dương lại biết cha mình, điều này khiến trong lòng Vương Yến có chút hoài nghi. Cô hoài nghi Lý Dương không phải thuần túy là may mắn. Vương Yến vẫn còn nhớ, trước đó Lý Dương đoán giá đồ cổ giống hệt với các chuyên gia.
- Thật đáng tiếc, mặc dù đồ vật là thật nhưng không phải niên đại, chúng tôi không thể trao cho cô huy chương vàng, nhưng đồ sứ này thực sự rất tinh xảo, chuyển tải được tình cảm của bà và mẹ cô, sau này phải giữ gìn cẩn thận đó!
Vương Cương cuối cùng đưa ra kết luận, đồ sứ màu hồng này rất tốt, các chuyên gia đoán giá 50 nghìn tệ, và báo giá của cô gái lúc trước cũng là 100 nghìn tệ, coi như đúng một nữa so với dự đoán của cô, nhưng xét cho cùng đồ sứ này cách xa so với đồ thật của thời Gia Khánh.
Sau khi kết thúc bảo bối thứ nhất, chương trình tạm thời dừng trong ít phút, đạo diễn Dương lại tranh thủ thời gian bạn bạc với Vương Cương, nhất định phải điều hành chương trình tốt, không thể để có sai sót gì.
Biểu hiện hôm nay của tiểu Thuận Thuận nhận được sự tán thành của hầu hết mọi người, cậu bé liền vui mừng chạy về phía mẹ và bà để khoe công, xem ra cậu bé đã hoàn toàn khôi phục được sự hoạt bát ngày thường, nỗi buồn ngày hôm qua dường như đã quên mất rồi.
Chương trình lại tiếp tục thu hình, người chủ nhân của bảo bối thứ hai là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi.
Đồ bảo bối thứ hai là một chiếc đĩa Thanh Hoa rất to, hoa văn là kết nghĩa vườn đào, dưới đáy có chân rất bình thường.
Người chủ bảo bối này rất thích tranh cãi cũng khách mời, luôn nhấn mạnh đồ của mình là thật, kết quả ba vị khách mời không ai đoán là thật, đến tiểu Thuận Thuận cũng kêu là giả.
Chiếc đĩa này quả thật không thể là thật được, chỉ có thể nói là đồ chế phẩm bình thường, đến trình độ nhất định cũng không bằng, người chủ nhân của đồ vật còn tự báo giá 200 nghìn tệ, làm Lý Dương âm thầm lắc đầu.
Ba vị khách mời cộng thêm tiểu Thuận Thuận bất luận người đàn ông trung niên này nói những điều nhảm nhí gì đều không thay đổi ý kiến, đến khán giả phía sau lưng họ cũng không đánh giá cao chiếc đĩa này. Khán giả trong trường quay và các vị khách mời đều không đánh giá cao đồ vật, tình trạng này không mấy thấy trong chương trình này.
Vương Cương cầm cây búa lên một lần nữa, cây búa vàng rực rỡ dưới ánh đèn làm chói mắt.
Đi đến bàn giám định số 2, Vương Cương theo lệ hỏi:
- Bây giờ ba vị khách quý và nhà sưu tầm nhỏ của chúng ta đã không đánh giá cao đồ vật của anh, nếu rút lui vẫn còn kịp!
- Không rút lui, tôi tin vào đồ vật của tôi!
Người chủ đồ vật lập tức trả lời.
Sau khi nói xong, y lại quay người, trái lại còn khuyên mấy vị khách mời:
- Đồ vật này của tôi khẳng định là thật, mọi người thay đổi ý kiến vẫn còn kịp đó, đặc biệt là Lý Dương, nếu cậu không thay đổi thì bức tranh kia ngày hôm nay e rằng không lấy được rồi!
- Bốp.
Sau khi nói xong vừa quay người, trước mặt liền phát ra một tiếng vang giòn, khiến y sợ hai run lên.
Chiếc đĩa mà y vô cùng tin tưởng đã chia năm xẻ bẩy, miệng của Trương Hải Dương còn há to, Vương Cương lần này đập cho tan tành, khiến mọi người đều chưa có chuẩn bị tâm lý.
Sau khi đập xong, cả hội trường trở nên im lặng.
Vài giây sau, Vương Cương mới mở ý kiến giám định của chuyên gia:
- Chiếc đĩa Thanh Hoa hoa văn là ba nhân vật trong kết nghĩa vườn đào, màu sắc khá khô khan, chất liệu thô ráp, tổng thể rõ ràng có dấu vết làm nhái, trải qua giám định là đồ chế phẩm hiện đại.
- Ngại quá!
Vương Cương gập ý kiến kiểm định lại, chậm rãi về chỗ ngồi của mình, bên cạnh đạo diễn hô tạm dừng, khán giả ngồi sau các vị khách mời đều khẽ bàn tán với nhau.
- Tôi đoán đúng thật, cảm giác không đúng, quả nhiên là đồ dởm!
- Đồ này tôi đã sớm nói rồi, chắc chắn là đồ nhái, vết tích làm nhái quá rõ ràng rồi!
- Cầm đồ giả đến làm giám định bảo bối, trình độ của anh ta thật hạn hẹp, đây cũng coi như là nộp học phí!
Khán giả gì cũng nói được, có người thông cảm với người chủ đồ vật này, cũng có người chế nhạo, còn có một số người thấy con mắt mình khá lên, rất hưng phấn.
Hà Ái Linh là một trong số đó, cô cũng đoán đồ vật này là giả, nguyên nhân cô đoán là đồ giả không phải vì Lý Dương, vì cô nhìn thấy liền có cảm giác không đúng, kết quả thực sự cô đã đoán đúng. Vậy là liền hớn hở trao đổi với Phương Thục Cầm, vừa rồi làm thế nào thấy đồ vật này không tốt, giả ở chỗ nào, như một chuyên gia vậy.
Đập vỡ một đồ dởm, bảo bối thứ hai có kết quả rồi, việc thu hình của chương trình cũng đến phần cuối cùng.
Thời gian vẫn còn, tâm trạng của đạo diễn Dương dần dần cũng bình tĩnh lại, mặc kệ Lý Dương nguyên nhân gì, chương trình lần này cũng coi như là thành công, nàh thu thập cũng đạt được những thành quả tốt, có thể nói, chương trình lần này chắc sẽ nhận được những lời khen ngợi.
Sau khi nghỉ ngơi, Vương Cương lại đi tới khán đài.
Vẻ mặt tươi cười của Vương Cương đã trở lại, nhưng Vương Yến rất nhạy cảm phát hiện ra, trên mặt Vương Cương vẻ mất tự nhiên hiện ra chút mệt mỏi, điều này làm cho cô ta thấy đau lòng, bình thường trên ti vi chương trình chỉ có vài phút, trên thực tế thì phải mất một thời gian dài mới thu hình xong, một thời gian dài như vậy luôn phải khống chế toàn thể hội trường, Vương Cương cũng thật sự vất vả.
Vương Cương vừa xuất hiện, khán giả từ từ trở nên im lặng, Lý Dương ôm Thuận Thuận ngồi xuống, nhìn về phía trước cười.
Hắng giọng nhè nhẹ, Vương Cương lớn tiếng nói:
- Bây giờ xin mời người cầm đồ đến giám định thứ ba của chúng ta lên sân khấu!
Âm nhạc một lần nữa lại vang lên, khán giả và các vị khách sau khi nghỉ ngơi bây giờ một lần nữa dồn hết sự chú ý đến giữa sân khấu, theo làn khói trắng cùng với âm thanh được cất lên, cửa lớn phía sau sân khấu từ từ mở ra, từ trong đi ra là một thanh niên rất hoạt bát.
- Người cuối cùng của chúng ta ngày hôm nay là một anh chàng rất đẹp trai, rất xứng đôi với chị Hoàng phía trước của chúng ta, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ!
Vương Cương cười nói một câu, khán giả đều cười ồ lên, ngồi bên bàn kiểm định số 1 chị Hoàng Tiểu Linh mặt đỏ lên nhưng cũng lại vụng trộm ngắm chàng trai vừa mới đi ra.
- Được rồi, không ngắm cô nương của chúng ta nữa, mời ngồi!
Anh chàng mới đến cũng nhìn cô Hoàng Tiểu Linh ở phía dưới, Vương Cương lại nói với mọi người một câu làm khán giả lại một lần nữa cười ồ lên, tiếp đó à một chàng pháo tay nồng nhiệt, mấy câu của Vương Cương cũng làm cho không khí của hội trường trở nên náo động hơn.
Chỉ cần điểm này thôi, là có thể thấy y rất phù hợp làm người dẫn chương trình rồi, bản lĩnh rất thâm hậu.
Lý Dương ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi kia, Lý Dương quen người thanh niên này, nhưng không coi là người quen gì, lúc mà Lý Dương đi Thượng Hải, gặp được bạn học cũ Ngô Hiểu Lỵ , làm việc tại công ty đấu thầu lớn ở Thượng Hải, thanh niên trước mắt này chính là y.
Người trẻ tưởi nhìn ba vị khách quý, cười ha hả giới thiệu về bản thân:
- Xin chào các bạn, giáo sư Vương Cương, tôi tên là Âu Dương Lượng, người Bắc Kinh, hiện tại đang công tác tại công ty bán đấu giá ở Bắc Kinh. Hôm nay tôi mang đến một chiếc hộp đựng bút Thanh Hoa thời Sùng Trinh, họa tiết là Hà Nguyệt Theo đuổi Hàn Tín, tuy Hà Nguyệt và Hàn Tín kết cục không giống nhau nhưng bọn họ trong lúc này thật sự là bạn bè tốt của nhau.
Âu Dương Lượng giới thiệu rất tự nhiên, mọi người đều thấy rất thích, các vị khách và khán giả nghe xong đều cổ vũ cho y, so với hai người trước thì chàng trai trẻ này có phần thể hiện xuất sắc hơn.
Lý Dương cũng vỗ tay, hơn nữa lại mỉm cười nhìn Âu Dương Lượng.
Âu Dương Lượng trong khoảng thời gian này làm chủ công ty bán đấu giá mô hình lớn tại Thượng Hải, nó có thể chuẩn bị trở thành doanh nghiệp nước ngoài, thế nhưng Lý Dương trong lòng cũng có chút nghi hoặc, và cũng không cố tìm câu tìm trả lời đến cuối cùng.
Những gì Lý Dương biết là như vậy, Âu Dương Lượng không tiếp tục làm công việc ở công ty có tiền đồ như vậy cũng có chút quan hệ đến hắn, lần kiểm ngọc lần trước kết thúc, Âu Dương Lượng mang tới Dương Chi Ngọc nhưng cuối cùng vẫn không được đưa lên đấu giá, làm cho ấn tượng của Âu Dương Lượng ở công ty có phần giảm bớt đi nhiều.
Nói chung là tuy có yêu quý tài hoa của y, không truy cứu bất kì trách nhiệm nào của y, thế nhưng cũng có sự giảm sút rõ rệt với thái đội của y.
Âu Dương Lượng tâm cao khí ngạo tất nhiên không thể chấp nhận nổi kết cục này, liền từ chức trở về Bắc Kinh, tìm một công việc khác, thực lực công ty mới không hùng hậu như bên Thượng Hải, đãi ngộ cũng không bằng, thế nhưng tương lai phát triển cũng không tồi, ông chủ rất coi trọng y, còn có lúc muốn đề bạt y làm phó tổng giám đốc, hơn nữa y cũng là người Bắc Kinh, giữ y lại Bắc Kinh cũng coi như là bù đắp một ít khuyết điểm rồi.
Lần này Âu Dương Lượng đến tham gia chương trình này, đồ vật bán đấu giá sản phẩm này màu xuân năm sau bán đấu giá lên một loại trọng khí, muốn mượn sự trợ giúp《 thịnh thế cất chứa 》. Chương trình này để hội quán đấu giá quy mô lớn năm sau sẽ nâng cao một bước hơn.
Phương án này xuất phát từ chính cây bút của y, đến người kiểm định ngọc đến hội trường sân khấu này tự nhiên cũng thấy y kiên cường.
- Chiếc hộp đựng bút Thanh Hoa thời Sùng Trinh to như vậy hẳn là không dễ gặp!
Lúc Âu Dương Lượng tự giới thiệu về mình, y cầm đồ mình thi thập được chủ động giơ lên, Vương Cương chậm rãi đi qua, cầm cái hộp bút và nhìn nó, cuối cũng cúng nói một câu.
Âu Dương Lượng đứng dậy, cười nói:
- Thầy Vương Cương, thầy đúng là có con mắt tinh tường, bảo bối này không dễ có được!
Những lời Vương Cương muốn nói cũng không thể nói được nữa, các vị khách và khán giả đều cười ồ lên, anh chàng này thật là lợi hại, một câu nói thôi cũng làm Vương Cương phải ngừng lại, ý trong câu nói của hắn là rất rõ, Vương Cương đều đã cho rằng nói là thật, tự nhiên liền là thật.
- Tôi đâu có con mắt tinh tường gì, tôi chỉ nói ống bút to thế này không dễ thấy ở đâu đó, thật giả thế nào tôi cũng không dám đảm bảo, cái này phải xem ý kiến của chuyên gia, mòi các vị khách và chuyên gia của chúng ta lên sân khấu!
Vương Cương không muốn nói tới vấn đề này lâu với Âu Dương Lượng, hộp bút này quả là không tồi, nhìn một cái là biết là thật, y theo bản năng nói một câu, những người chủ ngọc khác cũng cười lên, Âu Dương Lượng vốn chỉ muốn mượn chương trình này để tăng bốc lên, không thể bỏ qua cơ hội này được, mượn cái cột trèo lên, Vương Cương nhất quân.
Các chuyên gia và khách mời đều lên trên, Âu Dương Lượng cười ha hả ngồi một bên, Vương Cương không muốn những lời nói vừa nãy làm chủ đề dây dưa, y cũng không thể làm một chuyện khiến mọi người chán ghét
Có một số việc chỉ nên đến đây thôi, làm nhiều không lại có thể dẫn đến một kết quả ngược lại, Âu Dương Lượng tin rằng lúc vừa rồi chỉ là không bị ngắt, biểu hiện sau đó sẽ chắc chắn làm mọi người vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.