Chương 293: Chiếc khạp “giả” Vạn Lịch
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Hôm sau, Lý Dương dậy từ rất sớm, tinh thần vô cùng thoải mái.
Hắn không ngờ mình lại gặp được Vương Giai Giai ở HongKong, càng không ngờ kết thân được hai chuyên gia hào phóng ở vùng đất này, cả hai điều này đối với hắn đều là những niềm vui ngoài cả sự mong đợi, cuộc hành trình đến Hong Kong lần này cũng nhờ đó mà trở nên thú vị hơn chứ không phải đơn thuần chỉ là đi vì việc bán đấu giá.
Hôm qua trước khi chia tay, Bạch Minh có nhã ý mời mấy người Lý Dương hôm nay cùng đi tham quan phố đồ cổ của Hong Kong.
Hong Kong là một cảng tự do, phố đồ cổ ở đây không có nhiều con đường chằng chịt như ở trong nội địa, những đồ mua được ở đây chỉ cần có lai lịch rõ ràng, không phải là đồ hối lộ thì có thể tự do mang vào lục địa.
Đã hẹn với Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh rồi, ăn sáng xong mọi người cùng lái xe đi, có xe của mình kể ra cũng tiện.
Bạch Minh và Mao lão đã đứng đợi sẵn ở cửa khách sạn, giờ đến phố đồ cổ chỉ có ba người là Bạch Minh, Mao lão và Trần Vi, hôm nay là ngày nghỉ, cũng phải để cho những người ở đài truyền hình được thoải mái vui chơi một ngày.
Đã đến Hong Kong rồi mà không để cho họ vui chơi một ngày thì thật không phải, làm việc cũng có lúc phải nghỉ ngơi, đây cũng là một nét đặc sắc của người Trung Quốc.
-Lý tiên sinh, bên này
Chưa bước xuống xe đã nhìn thấy thầy Bạch vẫy vẫy tay, Mao Lão đeo cặp kính đứng bên cạnh ông, phía bên kia là Trần Vi với bộ váy màu nâu.
-Thầy Bạch, Mao lão, để mọi người đợi lâu thật ngại quá
Lý Dương cười áy náy nói, thực ra họ cũng không đến trễ, bây giờ vẫn chưa đến giờ hẹn mà, là do mấy người đó đến sớm quá.
-Chúng tôi cũng vừa mới xuống thôi, xe cậu chắc ngồi không hết rồi?
Thầy Bạch cười lớn một tiếng nhìn vào phía trong xe, chiếc Volvo này cũng không nhỏ, nhưng 7 người ngồi thì có vẻ hơi chật. Hơn nữa đây là Hong Kong, nếu chở quá số người quy định thì sẽ bị cảnh sát giữ lại liền, cũng để cho họ biết được cảnh sát ở đây phục vụ lễ phép như thế nào.
-Thầy Bạch, dù có ngồi hết cũng không nên ngồi, không phải thầy đã gọi xe rồi sao?
Trần Vi bước đến, thầy Bạch lập tức cười hi hi, Lý Dương giờ mới hiểu, lúc nãy chẳng qua ông chọc bọn họ chơi thôi, tính cách của thầy Bạch đến Lý Dương cũng phải lắc đầu.
-Xe đến rồi, chúng ta đi thôi
Mao Lão bước đến, một chiếc taxi đã chạy đến đỗ trước mặt họ.
Thực ra đài truyền hình đã thuê một chiếc xe thương vụ của khách sạn nhưng đã để cho người khác đi rồi, bọn họ người đông, có xe đi chơi sẽ tiện hơn, chẳng giống như mấy người Mao Lão chỉ đến một nơi, gọi xe đi về cũng như nhau thôi.
Hai chiếc xe cùng chạy về hướng đường Hà Lý Hoạt.
Thị trường đồ cổ Hong Kong tương đối tập trung, chủ yếu là trên đường Hà Lý Hoạt và phố Ma La. Đối với những người yêu thích chơi và sưu tầm đồ cổ mà nói, phố Ma La là một phố thu hút họ nhiều nhất.
Đồ cổ ở đây ít và rẻ hơn so với nội địa, nhưng đồ tốt cũng không ít, đã có rất nhiều người đến Hong Kong mua được bảo bối tốt. Khách sạn cách phố Ma La không xa, nửa tiếng sau mọi người đã tới nơi, sau khi bước xuống xe, Lý Dương bổng trợn tròn hai mắt.
-Thầy Bạch, đây là phố Ma La sao?
Lý Dương hơi thừ người ra khi nhìn thấy những con đường nhỏ hẹp trước mặt, đường nhỏ đến nổi chỉ đủ cho ba, bốn người đi, nó còn nhỏ hơn rất nhiều so với những con đường ở quê hắn, có lẽ nó giống với con đường trong chợ hơn.
-Đúng vậy, đây là phố Ma La, cậu không nhìn thấy những đồ vật được bày phía trong sao?
Thầy Bạch cười, đây không phải là lần đầu tiên ông ấy đến đây, tuy nhiên ai đến đây lần đầu đều có chung một cảm giác, đó là kinh ngạc, con phố khác hoàn toàn so với trí tưởng tượng của họ.
Con phố vốn đã nhỏ mà các nhà buôn còn cố lấn chiếm lề đường để bày bán hàng hóa làm cho con phố càng trở nên nhỏ hơn.
-Có, tôi có nhìn thấy, nhưng mà…
Lý Dương lắc đầu lia lịa, cuối cùng không nói thêm được gì nữa. Hắn đã đến rất nhiều thị trường buôn bán đồ cổ, Lưu Ly Xưởng và Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, thành đồ cổ Vân Châu ở Thượng Hải, chợ đêm đồ cổ ở Phật Sơn…Những nơi đó đều rất rộng rãi và trang nhã, đặc biệt là Lưu Ly Xưởng, mặc dù đường không rộng lắm nhưng cũng có thể đậu được mấy chiếc xe, đâu như ở đây, vừa nhỏ hẹp vừa hỗn loạn.
-Chúng ta vào bên trong thôi, Hong Kong tấc đất tấc vàng, cậu đừng nghĩ nơi này nhỏ, thuê cả đống tiền đó.
Thầy Bạch kéo Lý Dương cùng mọi người đi vào bên trong.
Ở ngoài đã thấy hẹp rồi, đi vào bên trong càng hẹp hơn, bảy người phải chia thành ba tốp để đi.
Thầy Bạch kéo Lý Dương đi lên đầu tiên, Lưu Cương đi một bên, ba người làm kín hết cả lối đi, gặp người đối diện đi lại thì phải nhường đường, nếu không thì không thể nào đi được.
Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh đi hàng giữa, hai người hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Mao Lão và Trần Vi đi sau cùng, Mao Lão vốn muốn đi cùng với Bạch Minh và Lý Dương nhưng người ông mập quá chen không được.
Sau khi vào bên trong, cảm giác lại thay đổi, điều làm cho Lý Dương ấn tượng nhất là cửa hàng nào cũng bày bán la liệt các sản phẩm.
Xem qua vài gian hàng, Lý Dương lắc đầu, có rất nhiều hàng mỹ nghệ giống nhau, còn thực sự là hàng tốt thì Lý Dương vẫn chưa thấy.
Sắc mặt của Lý Dương không giấu được Bạch Minh, anh ta cười nói:
-Lý tiên sinh, chắc cậu thất vọng lắm phải không?
-Có một chút
Lý Dương gật đầu, ở đây cũng không có gì khác so với Phan Gia Viên và phố đồ cổ Vân Châu.
-Ha ha, người trong nghề lần đầu tiên đến đây cũng có biểu hiện như cậu vậy, còn sau đó thì khác hẳn.
Bạch Minh cười lớn nói tiếp:
-Thị trường đồ cổ khắp cả nước cũng đều như nhau, ở đây nếu bán gốm sứ
thường có ba loại cửa hàng. Thứ nhất là đồ mỹ nghệ, không lẫn lộn các sản phẩm khác, những cửa hàng này thường là bán đúng giá, mặc dù hơi đắt nhưng tiền nào thì của ấy thôi.
Lý Dương cũng hơi lay động, Bạch Minh né người nhường đường cho một người đi qua rồi nói tiếp:
-Thứ hai là bán gốm sứ, cửa hàng của họ bày toàn gốm sứ, nếu cậu muốn bán gốm sứ của thời kỳ nào đó thì phải xem miệng lửa của chủ cửa hàng thế nào rồi!
Lý Dương gật đầu rồi chợt nói:
-Thứ ba là những cửa hàng bán đồ gốm thực sự, chỉ ở đó mới có được đồ tốt?
Đúng vậy, thứ ba là các cửa hàng bán đồ cổ thực sự. Tuy nhiên không phải tất cả hàng hóa ở đó đều là đồ thật, mấy năm gần đây hàng giả xuất hiện ngày càng nhiều, mức độ càng tinh vi hơn, người xấu cũng xuất hiện không ít, các cửa hàng đồ cổ ở đây cũng có một chất lượng nhất định, tuy nhiên cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó thì còn phổ biến hơn so với nội địa nhiều.
Bạch Minh gật đầu cười nói, Lý Dương lập tức đã hiểu ra được vấn đề.
Nói Hong Kong đồ giả ít không phải là nói những nơi mà họ vừa đi qua mà chỉ những cửa hàng bán đồ cổ thực sự, nghĩ cũng đúng, thị trường đồ cổ Hong Kong có tất cả trên nghìn cửa hàng, nếu cửa hàng nào cũng bán đồ thật thì lấy đâu ra nhiều đồ thật như thế chứ.
Lúc này Lý Dương cũng đã hiểu vì sao Bạch Minh cứ dẫn họ đi về phía trước mà không dừng lại ở một cửa hàng nào, hiện tại nơi này vẫn chưa là đích đến của họ.
Đi được mười mấy phút, Bạch Minh chợt dẫn họ bước vào một cửa hàng.
Cửa hàng cũng không nhỏ, khoảng 200m2, nó lớn hơn rất nhiều so với các cửa hàng khác.
Khi bước vào, Lý Dương đưa mắt nhìn xung quanh, trên cánh cửa lớn có treo tấm biển hiệu to màu đen với dòng chữ- Mộng Điệp Hiên.
Cửa hàng có cái tên rất nho nhã, bên trong cũng được bày biện đẹp mắt. Có hơn hai mấy người đang xem hàng, mấy người bước vào lập tức có một người trung niên mang áo sơ mi trắng ra đón, còn bắt tay chào Bạch Minh nữa.
-Thầy Bạch, ngọn gió nào đưa thầy đến đây vậy?
-Là bão, bão siêu cấp đưa tôi từ Bắc Kinh đến đây, tôi bây giờ chẳng có một xu dính túi, giám đốc Triệu ông xem phải làm thế nào đây?
Bạch Minh cười nói, Lý Dương cũng hơi ngạc nhiên, một người như ông đúng là hiếm gặp, lúc nào cũng đùa được.
-Không sao, nếu không có tiền thì ở lại đây luôn đi, kí giúp cho Mộng Điệp
Hiên chúng tôi vài bảo bối tốt.
Giám đốc Triệu cũng không để ý, tiếp tục cười nói, nói xong lại chào mấy người Lý Dương, thái độ vẫn hòa nhã như thế, chứ không phải vì mấy người Lý Dương trẻ mà khinh thường.
Điểm này ông ta làm rất tốt, tốt hơn nhiều so với Quang Vinh Bảo Trai ở Bắc Kinh, lúc đến chổ Quang Vinh Bảo Trai, Lý Dương bị xem như tài xế của Trịnh Khải Đạt.
-Mao Lão, không ngờ ông cũng đến, đúng là rồng đến nhà tôm mà.
Giám đốc Triệu mắt bổng sáng lên vội bước ra ngoài, chủ động bắt tay Mao Lão, nhìn dáng vẻ họ chắc chắn là đã quen biết nhau rồi, Mao Lão và Bạch Minh cũng không lạ lùng gì nơi đây.
Lý Dương nhìn xung quanh, cửa hàng này tuy là có lớn hơn các cửa hàng khác nhưng không thể sánh với Vinh Bảo Trai được, quy mô bày biện ba tầng ở Vinh Bảo Trai hiếm có cửa hàng nào ở đây có được.
Mộng Điệp Hiên không phải chỉ chuyên kinh doanh một món đồ, có gốm sứ, đồ đồng, dụng cụ văn phòng, cũng có một vài ngọc khí thời cổ đại, còn có thêm một vài đồ kim loại nữa, phía trên tường còn có treo vài bức tranh.
Đây mới chính là tiệm bán đồ cổ thực sự như Bạch Minh đã nói, hàng được bày bán bên trong nhìn có vẻ tốt hơn so với các cửa hàng tạp chất bên ngoài rất nhiều. Lý Dương chợt để ý đến mấy người đứng một góc trong đại sảnh, có bốn người đang vây xung quanh một cái vại lớn Thanh Hoa.
Thấy Bạch Minh và Mao lão đang đứng nói chuyện với giám đốc Triệu, Lý Dương một mình bước đến chỗ mấy người kia, đến càng gần càng nhìn thấy rõ chiếc vại Thanh Hoa hơn.
Chiếc khạp này cũng không tồi, Lý Dương lặng lẽ gật gật đầu.
Lý Dương bước đến đứng bên cạnh bốn người đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục thảo luận, hình như bọn họ đều nói tiếng phổ thông nên Lý Dương nghe cũng hiểu được hết.
Lý Dương nghe một lúc đã hiểu ra được vấn đề, bốn người này đang tranh luận một cách gay gắt về niên đại của chiếc vại, Lý Dương cũng cẩn thận quan sát, nhìn thì đúng là đồ cổ nhưng có cái gì đó hơi kỳ quặc, không thể diễn tả được.
-Vạn Lịch
Một người khoảng 40 tuổi, dáng vẻ cao gầy chợt lên tiếng, Lý Dương lại nhìn kĩ hơn, hắn gật đầu, chiếc khạp này đúng là có những đặc trưng phù hợp với triều Vạn Lịch, người này cũng có cặp mắt quan sát đó chứ.
Lý Dương đang thầm khen trong bụng, hắn chưa biết nên dùng từ nào để diễn tả thì người đó nói tiếp:
-Vạn Lịch? Chỉ là nói bậy thôi, làm sao có thể thuộc Vạn Lịch được, mọi người nhìn cái vại này xem, kiểu dáng khô cứng, không có một chút gì gọi là cổ xưa cả, màu sắc tối, lại không đồng đều, kĩ xảo hội họa thì máy móc, tất cả đều vụng về hết.
Lý Dương liếc mắt nhìn ông ta, những ấn tượng ban đầu đối với ông ta bổng dưng biến mất.
Các đường nét hoa văn của chiếc vại này rất tự nhiên, kĩ xảo hội họa vô cùng tinh vi, đồ tốt như thế này mà bị ông ta đánh giá thấp như vậy, còn nói là rất vụng về nữa, không biết ông ta có mắt quan sát không nữa.
Lý Dương hết nói với cách bình luận của ông ta, tuy nhiên nét cổ sơ của nó rất ít là có thật, nhìn có vẻ rất mới, đây là lý do mà lúc nãy Lý Dương cảm thấy hơi kì quặc, còn những điểm khác nữa, nhưng tạm thời Lý Dương chưa phát hiện ra.
-Mọi người nhìn cái phôi này xem, không ngay ngắn và rất thô ráp, đồ giả là cái chắc!
Lý Dương quan sát thêm một lần nữa, hắn lại lắc đầu, phôi của chiếc vại này tốt như thế mà bị ông ta đánh giá là thô ráp, không biết hắn đã thực sự nhìn thấy những thứ có phôi thô ráp chưa.
Người này nói có vẻ rất chuyên nghiệp, nhưng Lý Dương lại cảm thấy hắn không phải là người trong ngành, ông ta nói rõ ràng mạch lạc đấy nhưng toàn sai hết, chiếc khạp này tuyệt đối không kém như ông ta nghĩ.
Đứng bên cạnh người đàn ông cao gầy đó có một người khoảng hơn 30 tuổi, đeo kính có vẻ rất nho nhã, ông ta tỏ ý không tán thành với những đánh giá vừa rồi.
-Chiếc khạp này có lớp men dày, độ bóng cao, tuy là có vài vết rạn nhỏ nhưng chỉ rạn nứt một bên, tôi đoán là người ta cố tình làm cho nó cũ đi như vậy.
Người đeo kính nói không nhiều, lúc đầu Lý Dương cũng nghe hơi lọt tai, nhưng càng về sau càng thấy khó chịu, nghe xong Lý Dương cũng đã hiểu ra được, ông ta cũng coi đây là đồ giả.
Cứ tưởng là ông ta hơn người cao gầy kia một bậc, ai ngờ cũng như nhau cả thôi, không hiểu mà còn làm ra vẻ là hiểu rõ lắm. Sắc men dày, màu sáng bóng là những đặc điểm điển hình của đồ cổ thời Vạn Lịch. Thật không biết là mắt ông ta có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề nữa.
Đánh giá của hai người đàn ông đó làm cho Lý Dương vô cùng thất vọng, Lý Dương vẫn chưa dùng khả năng đặc biệt để quan sát chiếc vại này nên cũng chưa biết là có thật sự thuộc thời Vạn Lịch hay không, tuy nhiên những đánh giá theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia của hai người này thì cũng đủ biết họ không phải là người trong ngành.
-Tôi nghĩ đây không phải là đồ mới
Một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, cao trên 1m7, mặc chiếc áo sơ mi màu đen đang đứng bên cạnh Lý Dương lắc đầu nói. Lý Dương quay lại nhìn ông ta, ánh mắt có phần ngưỡng mộ, cuối cùng thì cũng tìm được người trong ngành.
-Mọi người xem màu sắc bên ngoài của nó, không giống như là cố tình làm cho nó cũ đi, nhưng cũng không giống với đồ cổ cách đây mấy trăm năm, tôi nghĩ là của Dân Quốc làm phỏng theo Vạn Lịch, đúng vậy, là của Dân Quốc!
Người đàn ông mặc áo đen vừa nói vừa gật đầu khẳng định những lời mình nói là đúng, Lý Dương suýt nữa té ngửa, mấy người này toàn nói bậy bạ, giờ còn nói là đồ phỏng của Dân Quốc nữa, phỏng ở đặc điểm nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.