Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 154: Chiếm lời lớn

Tiểu Tiểu Vũ

18/03/2013



-Lý Dương, cậu thấy hai món đồ này thế nào.

Trịnh Khải Đạt cẩn thận xem xét một lút rồi ngẩn đầu lên hỏi, lúc này Trịnh Khải Đạt đã xem Lý Dương là một chuyên gia, hỏi ý kiến chuyên gia một chút cũng là chuyện tốt.

Không chỉ Trịnh Khải Đạt mà ngay cả Tô Triển và hai người khách đi theo cũng nhìn về phía Lý Dương, những người khách trong này đều kinh ngạc nhìn bọn họ, họ không hiểu tại sao lại đi hỏi một ngưởi trẻ tuổi như thế.

-Rất không tệ, đây đều là những tác phẩm thời thịnh thế cả đấy

Lý Dương gật gật đầu, hai món này đều là tinh phẩm, nếu như không phải là số lượng còn lại khá nhiều thì giá trị của nó sẽ cao hơn nhiều.

-Vậy là tốt rồi, Tô quản lí, phiền ngài đóng gói chúng lại, cả thanh cổ kiếm kia luôn, một hồi tôi sẽ mang đi

Hai món đồ sứ này đều là thứ mà Trịnh Khải Đạt định bán trong lần đầu đấu giá, trong những loại đồ cổ thì đồ gốm sứ cổ là loại bán được giá cao nhất, nếu như trong buổi đấu giá mà không có đồ gốm sứ cổ được bán thì chỉ sợ không có ai đến tham gia.

-Ông chủ Trịnh yên tâm, một lát nữa tôi sẽ mang đến, không bằng ngài cứ đi xung quanh xem xét một chút đi

Tô Triển thở dài một hơi, hắn rất sợ Lý Dương nói hai món đồ này có vấn đề, bây giờ Tô Triển có chút không dám nhìn Lý Dương rồi. Không có trình độ nhất định thì không thể làm chuyên gia ở viện bảo tàng Cố Cung được, huống chi tất cả mọi người đều thấy biểu hiện vừa rồi của Lý Dương nên cũng đã biết thực lực của hắn.

Trịnh Khải Đạt gật gật đầu, Lý Dương thì bắt đầu đánh giá gian phòng này, gian phòng này rất lớn, nhưng đồ gốm sứ cũng không nhiều, tổng cộng chỉ hơn năm mươi món mà thôi.

Lý Dương nghĩ một chút liền bình thường lại, lầu hai của Quang Minh Bảo Trai tuyệt đôi không bán hàng giả, chỉ cần năm mươi món này thôi thì giá trị cũng đã hơn nghìn vạn rồi, tuy có số lượng ít, nhưng những thứ này đều là tinh phẩm, trong cả nước chỉ sợ là chỉ có Quang Vinh Bảo Trai mới có thực lực như thế thôi.

Nhìn một hồi, Lý Dương cũng không muốn nhìn nữa, những thứ kia không phải là không tốt, nhưng mà Trịnh Khải Đạt đã mua hai món rất tốt rồi, những món khác không thể so được với chúng. Những món đồ sứ này tuy rằng rất tốt nhưng Lý Dương tin tưởng là ở bên ngoài có tể tìm được thứ tốt hơn những thứ này, hơn nữa giá cả còn thấp nữa.

-Anh Trịnh, chúng ta đến bên cạnh nhìn một chút đi?

Thấy Tô Triển còn chưa làm xong, Lý Dương liền nhỏ giọng nói với Trịnh Khải Đạt, lầu hai tổng cộng có sáu phòng, bọn hắn thì chỉ mới đi được có hai phòng nên Lý Dương rất tò mò với những phòng còn lại.

-Tốt

Trịnh Khải Đạt lập tức đồng ý, hắn đến Quang Vinh Bảo Trai ngoài việc lấy ba món đồ này còn muốn xem thử coi có gì tốt không, chuẩn bị nhiều một chút cũng tốt, cho dù công ty đấu giá không có thành lập thì mình giữ lại dùng cũng tốt.

-Lý tiên sinh, ông chủ Trịnh, hai người muốn xem thứ gì, tôi sẽ dẫn hai người đi

Lý Dương và Trịnh Khải Đạt vừa nói như vậy thì Tô Triển lập tức chạy lại, đóng việc đóng gói đồ hắn giao lại cho nhân viên làm

Với Tô Triển mà nói, có thể mượn cơ hội này để làm quen với Lý Dương mới là chuyện quan trọng, Lý Dương trẻ như vậy mà đã làm chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, tương lai hắn sẽ phát triển như thế nào thì không ai biết trước được.

Bên cạnh gian phòng bán đồ sứ cổ là gian phòng bán những vật dụng trong nhà, cây đàn gỗ cổ trong nhà Trịnh Khải Đạt chính là mua ở đây.



Ngoại trừ những thứ này thì trong phòng còn trưng bài một ít văn phòng tứ bảo cổ, những văn phòng từ bảo này có không gian phát triển rất lớn, nhưng mà đồ tinh phẩm thì lại không có nhiều lắm, những món có giá trên ba vạn, Quang Vinh Bảo Trai cũng chỉ có vài món thôi, cho nên chúng mới được đặt chung với những món đồ dùng trong nhà thời xa xưa này, nói cách khách, những văn phòng tứ bảo này xem như là đặt torng một gian phòng phụ trong này thôi.

Một chiếc ghế bành hấp dẫn sự chú ý của Lý Dương, chiếc ghế bành này chỉ cần liếc một cái thì biết ngay là đồ cổ, hơn nữa còn được làm từ Tử Đàn Mộc, Trịnh Khải Đạt vừa nhìn thấy nó liền bước tới.

-Lý Dương, cậu xem cái ghế này thế nào?

Trịnh Khải Đạt nhìn vài phút nhưng vẫn còn do dự, một lát sau hắn liền quay sang hỏi Lý Dương, hắn nhìn trúng cái ghế bành này rồi, hơn nữa trong nhà cũng có một cái bàn rất phù hợp với cái ghế này, nếu mua nó về thì phòng khách của hắn sẽ có phong cách cổ xưa ngay.

-Ghế dựa này không tồi

Lý Dương gật đầu rồi nói tiếp:

- Thứ này hẵn là cuối thời Thanh, người thợ làm ra chiếc ghế này rất khéo tay, nó lại có thể bào toàn tốt như thế này, quả thật là một việc hiếm có

Nhìn ra chiếc ghế này có từ thời Thanh Lý Dương không có nhờ vào năng lực đặc thù mà nhờ vào những tri thức học được thời gian gần đây, đoạn thời gian này, nhãn lực của Lý Dương đã tăng lên rất nhiều, một cái ghế như thế này Lý Dương có thể dễ dàng nhận ra.

-Tô quản lí, cái ghế dựa này bao nhiêu tiền?

Sau khi nghe Lý Dương nói, Trịnh Khải Đạt không còn chút do dự nào nữa, hắn quyết định sẽ mua chiếc ghế dựa này đem về nhà dùng.

-Ông chủ Trịnh, vận may của ngài rất tốt, chiếc ghế dựa này chỉ mới đem ra bán trong ngày hôm nay, xem ra ngài và chiếc ghế này rất là có duyên a

Tô Triển cười sáng lạng, Trịnh Khải Đạt cũng cười tươi như hoa, thấy vật vừa ý lại nghe được Tô Triển nịn hót, Trịnh Khải Đạt không cao hứng mới là lạ đó.

-Ông chủ Trịnh chỉ cần trả ba mươi tám vạn là được rồi

Tô Triển sau khi nói xong liền chăm chú nhìn Trịnh Khải Đạt, có thể bán được chiếc ghế này thì hoa hồng của hắn sẽ tăng lên không ít.

-Ba mươi tám vạn, hợp lý

Trịnh Khải Đạt gật gật đầu, kỳ thật chiếc ghế này hắn cũng biết giá sẽ khoảng ba mươi vạn, nhưng Quang Vinh Bảo Trai bán toàn đồ quý nên giá phổ biến sẽ cao hơn hai mươi phần trăm so với bên ngoài. Đây cũng là phí để bọn họ cam đoan những thứ mình bán trong lầu hai là hàng thật.

Hơn nữa Trịnh Khải Đạt cũng biết, giá cả của những thứ này một khi niêm yết thì không thể nào thay đổi được, muốn cò kè mặc cả chỉ có thể gặp người quản lý cao cấp bàn bạc mà thôi, hơn nữa Trịnh Khải Đạt cũng lười so đo một hút phí này.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nếu là hắn thì hắn sẽ không bao giờ mua đồ ở trong này, ở bên ngoài cũng có thể mua được chiếc ghế dựa y như thế này, chỉ có điều là tìm hơi khó một chút thôi, nhưng mà mua ở ngoài sẽ tiết kiệm được khoảng mười vạn.

Lý Dương dù sao cũng chỉ là người trong gia đình bình thường nên khi mua đồ sẽ cân nhắc rất nhiều thứ, không giống như Trịnh Khải Đạt khi mua đồ thì không thèm nhìn một chút chênh lệch giá như vậy.

Trịnh Khải Đạt lấy chi phiếu ra, Tô Triển nở nụ cười, Lý Dương quay đầu lại nhìn những thứ xung quanh, ngoại trừ bàn ghế thì torng này vẫn còn một số đồ dùng gia đình khác.



Lý Dương từ từ đi tới trước mặt cái đèn cổ, cái đèn cổ này cao hai thước, thân đèn được làm bằng Hoàng Hoa Lê Mộc, chụp đèn có khắc một bức hình sơn thủy, hai cái đèn được bảo tồn rất đầy đủ, nó là một cái đèn có khắc hoa văn thược hàng tinh phẩm.

Hơn nữa, niên đại của cái đèn này còn lớn hơn chiếc ghế kia một chút, Lý Dương lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù nên thấy được cái đèn này có từ giữa thời Minh, món đồ như thế này thời đó cũng chỉ có người giàu mới có thể sử dụng, người thường căn bản không dùng được.

Lý Dương mày đột nhiên nhíu mày, cía đèn này không có tổn hao gì, chụp đèn cũng cùng một bộ, cho dù thế này đi nữa thì cái đèn này cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Lý Dương lại cảm thấy bức điêu khắc sơn thủy này có gì đó là lạ, nó giống như không phải là một chỉnh thể mà giống như do vài miếng đồng xếp lại tạo thành vậy.

Ở đây cổ đại, thứ hoàn chỉnh không có tách rời mới là thứ tốt, chụp đèn này tuyệt đối là nguyên phối, vậy thì cần gì phải đem chụp đèn tách ra thành nhiều miếng rồi ghép lại, làm như vậy là quá dư thừa rồi.

Lý Dương lộ ra một tia cổ quái vừa lúc để cho Tô Triển nhìn thấy, Tô Triển cho nhân viên tới giúp Trịnh Khải Đạt thu xếp chiếc ghế, chính mình thì vội vàng đi tới chỗ Lý Dương.

-Lý tiên sinh, cái đèn này cũng mới được trưng bài ở đây, ngài thấy nó có gì kỳ lạ ư?

Tô Triển có chút khẩn trương nhìn Lý Dương, hắn quả thật là sợ Lý Dương nói nó có vấn đề, nếu thực sự có vấn đề thì thật sự rất không tốt, lúc này Lý Dương trong lòng Tô Triển mạnh hơn hai chuyên gia ở lầu hai nhiều

-Không có gì không đúng, nó quả thật có từ giữa thời Minh, các người bán cây đèn này thế nào?

Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, hắn cũng không biết nghĩ sao mà lại hỏi giá nữa, cái đèn này tuy rằng rất tốt nhưng cũng không phải là thứ mà hắn thích sưu tầm.

Lý Dương nói vậy làm cho Tô Triển yên tâm không ít, hắn vội trả lời:

-Lý tiên sinh, cái đèn này có giá tám mươi vạn, nó tuyệt đối xứng đáng với cái giá này

Tám mươi vạn, không có chút tiện nghi nào, nhưng mà cái đèn này có từ giữa thời Minh, giá này cũng không coi là quá đắt, nhưng mà nếu mua ở ngoài, Lý Dương tin tưởng chỉ cần sáu muơi vạn là có thể mua được nó rồi.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hình ảnh lập thể cũng không có biến mất, hắn tiếp tục quan sát cái đèn, trong hình ảnh lập thể hắn càng dễ dàng quan sát hơn.

Đột nhiên, thân thể Lý Dương có chút rung lên, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Hắn rốt cục cũng nhìn ra vấn đề của cái đèn này, hiểu được tại sao chup đèn là nhiều tấm đồng ghép lại chứ không phải là một tấm hoàn chỉnh.

-Lý tiên sinh, ngài sao thế?

Thấy Lý Dương có chút không đúng, Tô Triển lo lắng hỏi một câu.

-Không có gì, Tô quản lí, cá đèn này rất tốt, tôi mua

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu rồi lấy ra chi phiếu, Tô Triển tuy có chút nghi hoặc, nhưng mà làm xong một vụ mua bán hắn rất vui vẻ, hắn lập tức đưa Lý Dương đi làm thủ tục.

Sau khi làm xong hóa đơn và hợp đồng, cái đèn này chính thức thuộc về Lý Dương, nhìn cây đèn, Lý Dương vui vẻ cười, không ngờ đến Quang Vinh Bảo Trai lại tìm được thứ tốt như vậy.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook