Chương 1189: Chiêu thức của ván bài.
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Lý Dương, còn nhớ chuyện của chúng ta ở Hồng Kông lần trước không?
Trên bến tàu Hồng kông, Vương Giai Giai đã khoác vào cánh tay của Lý Dương, hai người cùng nhau đứng ở nơi đó cảm nhận gió thổi trên biển.
- Đương nhiên rồi.
Lý Dương khẽ cười, lần trước hắn không ngờ gặp lại Vương Giai Giai ở Hồng Kông và cũng chính lần đó là lần đầu tiên hai người có tình cảm sâu đậm với nhau và từ ngày đó hai người quyết định ở bên nhau.
- Ngày đó cũng là ngày hội đấu giá, có ai ngờ được cuối cùng thì Nguyên Thanh Hoa lại vào trong tay anh.
- Lúc đầu lại còn không nói, lại còn giữ bí mật nữa.
Vương Giai Giai hé cười, lần trước lúc tham gia ngày hội đấu giá, Lý Dương lấy được Nguyên Thanh Hoa làm nhiều người ngạc nhiên.
Lý Dương lúc đó mới chỉ có chút tiếng tăm, không giống như bây giờ đã nổi tiếng trên toàn thế giới, Lý Dương còn che giấu sự thần bí của mình, nhưng bây giờ thì những bức ảnh của hắn cũng lộ ra hết rồi.
- Anh vẫn nhớ, cũng đều thông qua sự giới thiệu của bọn anh Bạch thì anh mới biết đến họ.
Lý Dương cười, lần trước đến Hồng Kông quen Bạch Minh, ông Mao, còn quen cả ông Hoàng nữa, vậy đó cũng coi như là thu hoạch của lần trước.
- Đáng tiếc là đá kim cương của anh vẫn không thể tìm lại được.
Vương Giai Giai thở dài, cô nói là trên đường phố Hồng Kông dồn dập muốn tập kích bọn họ một lần.
Lần đó Thẩm Hạo đố kị với Lý Dương nên muốn quấy phá, hắn làm những hành động điên cuồng, Thẩm Hạo không những đẩy mình vào cuộc chơi mà cho tới bây giờ vẫn phải ở trong tù chịu hình phạt . Hắn còn đánh mất chiếc vòng cổ kim cương quý giá trong lễ hội đấu giá của Lý Dương.
Nói chính xác hơn là làm mất đá kim cương trên dây chuyền kim cương đó.
Cảnh sát Hồng Kông đã điều tra trong một thời gian dài với đá kim cương quý giá đó, cuối cùng thì cũng không có kết quả gì, ngay cả Thẩm Hạo cũng không nói rõ là rốt cuộc đánh mất ở đâu, thế nào, cuối cùng thì cách giải quyết là coi như nó mất tích.
- Không sao cả, so với đá kim cương kia, anh vẫn quan trọng hơn.
Lý Dương nhẹ nhàng ôm bờ vai Vương Giai Giai, chỉ có hắn mới biết rõ viên đá kim cương ấy đã rơi mất, sẽ mãi không thể tìm lại được nó.
Lưu Cương, Bạch Minh bọn họ ở phía xa nhìn thật ngưỡng mộ hai người họ.
Lý Dương và Vương Giai Giai bên nhau đúng là một đôi trai tài gái sắc, lúc mà đứng cạnh nhau lại càng giống như một đôi trời sinh, tất cả mọi người đều cách xa họ, không một ai ở đó quấy rầy họ.
Lần này, Bạch Minh dẫn theo Tiêu Nham cùng Lý Dương tới Ma Cao, ông Mao và Thầy Thái vì phải cùng đi với tổng Ký, chỉ có thể quay về Bắc Kinh trước, chờ nhiệm vụ này hoàn thành rồi mới đến Lâm Lang thì trở về Canada, thế nhưng lúc hắn rời đi có nói qua, hai ngày này có thể đên Macao để cổ vũ Lý Dương.
Không bao lâu, từ xa đi đến một con du thuyền lộng lẫy tráng lệ, đây là thuyền đến đón thuyền của bọn Lý Dương
Bọn Lý Dương không đi theo đúng đường vận tải biển là nhường cho bọn họ đến đón những người bên kia Macao, việc này cũng không có cách gì giải quyết. Ván bài này của Lý Dương làm kinh động trên toàn thế giới, lúc này có vô số phóng viên ở các nơi trên toàn thế giới vây quanh Lý Dương.
Đặc biệt là Lý Dương che giấu tình hình này của mình, vị phóng viên kia muốn phỏng vấn Lý Dương, muốn có được những tư liệu trực tiếp từ Lý Dương, vậy thì phải đợi khi giàu có, thăng quan thì mới có sức hấp dẫn lớn như vậy, bọn họ không điên cuồng mới lạ.
Chiếc thuyền lộng lẫy xa hoa này không tồi chút nào, tiếp đón bọn Lý Dương rất chu đáo, theo nhận định thì họ đã biết thân phận của Lý Dương.
Ở trên du thuyền ăn hoa quả, trò chuyện, thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc, du thuyền đã đến bến tàu Macao.
- Là ông Hà.
Vương Giai Gia liếc mắt một cái liền nhìn thấy một vài người đàn ông trung tuổi đứng ở bến tàu, còn có cả Lão gia nữa, cô lập tức kéo Lý Dương kêu lên một tiếng.
- Lão gia đến rồi!
Lý Dương sửng sốt, lập tức kéo Vương Giai Giai đến mũi tàu.
Sòng bạc tráng lệ này, Lão gia còn toàn lực ủng hộ Lý Dương huống hồ là một chuyện lớn thế này cũng cần phải đích thân đến xem hắn và mười bảo bối kia đến Macao chứ.
Bên cạnh Lão gia còn có một vài người nữa, ngoài vệ sĩ bên cạnh Lão gia còn những người khác Lý Dương đều không quen.
- Lão gia,ngài ở trong khách sạn đợi con là được rồi, sao phải đích thân đến đây?
Tới bờ, Lý Dương vừa bước xuống thuyền đã nhanh chóng bước tới trước mặt của ông Hà.
- Không có việc gì đến hít gió biển!
Lão gia cười, kéo tay Lý Dương, nét tươi cười của ông đầy ắp sự thỏa mãn và sự hài lòng, mỗi lần Lý Dương đi ra ngoài đều mang lại cho ông sự vui mừng kinh ngạc. Đến ngay cả bản thân ông cũng không ngờ lần đi Italy này lại có một sự vui mừng lớn thế này.
《 Nụ cười Mona Lisa 》, 《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》Hai bức họa nối tiếng trên thế giới này làm làm ông thấy hãnh diện.
Cho tới nay, đều là triển lãm những vật quý báu của Trung Quốc tại nhà bảo tàng nước ngoài, giống nhử Louvre, những văn vật của Trung Quốc trong nhà bảo tàng nổi tiếng trên thế giới như viện bảo tàng Anh này rất nhiều, những bảo bối này thậm chí còn đẹp hơn cả cố cung.
Những bảo bối này có thể là bọn họ năm đó đã lấy cắp từ Trung Quốc về.
Hiên giờ, bảo tàng Trung Quốc cũng có thể đặt những bảo bối nổi tiếng nhất của bọn họ lên, không một chút khoa trương. Hai bức mà Lý Dương đem về có thể đem treo trên đỉnh Louvre, trong đó thì có rất nhiều bảo bối. Trấn Quán có thể không giống với nhưng loại bảo bối bình thường.
Loại cảm giác này thất sự sảng khoái, như được hả giận.
Lão gia cười , rồi giới thiệu Lý Dương người bên cạnh ông:
- Tôi xin giới thiệu một chút, đây là ông Vinh Hà, Hà Đổ Vương giao sòng bạc cho ông , ông Hà hoàn toàn phụ trách nó, con có thể yên tâm ở đây chơi vài ván bài.
- Chào ông Hà.
Trên mặt Lý Dương lộ ra chút kinh ngạc, lập tức bước lên phia trước bắt chuyện.
Hà Vinh thoạt nhìn thì tuổi cũng cao rồi, già hơn so với Lão gia một chút, ông ta cùng với Hà Đồ Vương là các thế hệ đi trước cùng nhau lâp nghiệp, cũng có thể nói ông ta là một trong những người được Hà Đổ Vương tin tưởng nhất.
Lần này Hà Đổ Vương vốn dĩ là muốn đích thân giúp Lý Dương tổ chức đánh bài lớn nhưng tiếc rằng thực sự không thể ủng hộ được, chỉ có thể ủy thác vào người thân tín cuẩ mình đến giúp.
- Anh Dương, anh không phải khách sáo, thực ra hai gia đình chúng ta đã quen nhau từ lâu, ông Hà năm đó cũng đã giúp đỡ gia đình Lão gia chúng tôi rất nhiều.
Hà Vinh thoạt nhìn rất điềm đạm, cười ha ha nói với Lý Dương, xem thái độ của ông ta như vậy xem ra cũng đã coi Lý Dương như người nhà.
- Thực ra mà nói sự giúp đỡ thì Hà Đổ Vương còn giúp đỡ anh trai của tôi rất nhiều. Bây giờ lại làm phiền mọi người rồi!
Lão gia cười lắc đầu, Lý Dương có vẻ ngạc nhiên, thế nhưng cũng hiểu ra ngay.
Thì ra Hà Vinh vừa nói là ông Hà, chứ không phải Lão gia, mà anh của Lão gia là những hiệp sĩ trên bến cảng Hồng Kong
Cái duyên của anh trai của Lão gia ở Hồng Kong cũng không tồi, Macao, Hông Kong từ trước đến nay là một, những thế hệ đi trước có chút mối quan hệ với nhua cũng là điều bình thường.
Có một điều mà Lý Dương không biết là quan hệ của anh của Lão gia và Hà Đổ Vương không phải tầm thường, năm đó sau khi nhà Hà Đổ Vương bị phá sản, có rất nhiều người xa lánh họ, chỉ có tước sĩ Hà, sự nghiệp vừa mới có chút khởi sắc là không ghét bỏ họ, ngược lại còn giúp họ rất nhiều.
Ân tình này luôn được Vương Ký ghi trong lòng.
Sau đó sự nghiệp của anh trai Lão gia có gặp chút khó khăn, Hà Đổ Vương lần này cũng cố gắng giúp đỡ, vượt qua khó khăn, thời gian trôi qua hai người đã trở thành bạn tốt trên giới thương trường.
Cũng chính vì điều đó, Lão gia lần này đích thân đến, Hà Đổ Vương không hỏi gì mà đáp ứng ngay yêu cầu của Lão gia.
Chỉ là mượn sòng bạc một chút, đối với họ có đáng gì đâu, huống hồ Lý Dương chơi bài lần này ngay cả Hà Đổ Vương cũng phải khiếp sợ, còn đối với sòng bạc của bọn họ thì cũng có nhiều lợi thế.
- Anh hùng xuất thiếu niên, ông Hà, ngài bất luận là xem đồ vật hay là xem người, nhưng con mắt kia cũng đã làm người ta khâm phục rồi.
Hà Vinh nhìn Lý dương đánh gia hắn rồi thốt lên một câu,
Hắn nói Lý Dương có chút ngượng ngùng, thế nhưng Lão gia lại phá lên cười, hắn cả một đời chưa bao giờ thu nạp đệ tử, đến khi tuổi đã xế chiều thế này mới thu nhận Lý Dương, lúc đó nhìn Lý Dương tiến bộ rất nhanh, có mệnh thiên phú, nên mới cân nhắc dẫn dắt cậu thanh niên trẻ tuổi này, không để cho nó phải đi đường vòng.
Chính ngay hắn cũng không thể ngờ được rằng Lý Dương tiến bộ rất nhanh, đạt được nhiều thành tích to lớn đến như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Đây là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời hắn, lúc này được nghe người khác khen ngợi, căn bản không che dấu được liền nở một nụ cười tươi.
- Ông Hà, ngài quá khen rồi!
Lý Dương gãi đầu, mấy người không có ở đó để nói chuyện cũ đã cùng nhau lên xe, Lý Dương vẫn muốn đi xem sòng bạc chuẩn bị thế nào.
Ván bài lần này, Lý Dương quyết định dựa theo lần trước dạng như cùng với Nhật Bản Đổ Vương chơi bài, chỉ là chơi cho vui thôi.
Bởi vì Lý Dương không nhận tiền mặt nên những người muốn đến chơi và muốn cùng chơi với hắn phải mang những tác phẩm nghệ thuật cổ đủ trọng lượng, trọng lượng mà không đủ thì sẽ không được Lý Dương chấp nhận, thì không có thể tham gia đánh bài.
Mỗi bàn đánh bài thì có nhiếu nhất là sáu người, bạn có thể chọn một người khác chơi cùng để cùng với Lý Dương chơi bài, cũng có thể một mình chơi với Lý Dương, thế nhưng nếu chọn như vậy thì phải đợi một thời gian nữa, thời gian có hạn, Lý Dương chỉ có một, khả năng một mình chơi với Lý Dương thì không có nhiều.
Phương thức của ván bài Lý Dương đã nghĩ kĩ rồi.
Tất cả những đồ vật đều có thể trở thành đồng xu, ví dụ như 《 nụ cười của Mona Lisa 》có thể có được hai mươi triệu tiền xu, bạn mang đến những đồ vật gì thì đều có thể có một giá trị nào đó, cũng có thể có được hai mươi triệu đồng xu, để có thể ngồi trên bàn cá cược chơi bài.
Ván bài không hạn chế thời gian, đồng xu mà hết thì dừng lại, điểm này thì lão gia đã suy nghĩ cho Lý Dương rồi.
Nếu như thời gian có hạn, có khả năng sẽ xuất hiện vài liên thủ đến cùng đối đầu với Lý Dương, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể đánh thắng được Lý Dương, điêù này không có lợi cho Lý Dương.
Nói chung là ván bài thời gian hạn chế là dựa vào những đồng xu để tính toán thắng thua, nếu có một vài người thật sự liên thủ, đem đồng xe đưa hết một người, khả năng này có thể xảy ra.
Không hạn chế thời gian, có khả năng phải đánh cược trong thời gian dài, điều này thì lão gia đã nghĩ tới, thời gian mà quá dài thì có thể tạm nghỉ, nghỉ xong có thể lại bắt đầu.
Đối với điểm này, Lý Dương không có gì là lo lắng.
Có một năng lực đặc biệt, Lý Dương tuyệt đối nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn giải quyết toàn bộ đối thủ, cho dù muốn giấu một ít, cũng chẳng phải cao giọng, chỉ trong nội vài giờ thôi có thể giải quyết hết mấy người này.
Đoàn xe trực tiếp chạy thẳng đến khách sạn lớn Bồ Kinh.
Đoàn xe còn chưa dừng hẳn thì có không ít người hướng lên thăm dò, đợi Lý Dương sau khi từ trên xe xuống, đoàn người đó lập tức đều chạy ra theo sau như ong vỡ tổ.
Đây là những phóng viên ôm cây đợi cỏ, sau khi Lý Dương mất tích không ít người liền đến đây đợi, những phóng viên này đều biết Lý Dương sẽ chắc lên Macao để học, và đến đây.
Chỉ là bọn họ không ngờ Lý Dương có thể đến nhanh như vậy!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.