Chương 683: Chính nó có thể nói
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Lý Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, trên tay lão Lương là một cái chén sứ.
-Không tồi, dồ sứ tinh phẩm Không Bạch Kỳ, hiện tại rất ít gặp a!
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, món đồ sứ này quả thật không tệ.
Lý Dương vừa dứt lời thì mọi người liền kinh ngạc nhìn hắn, thứ này mọi người đã thảo luận thật lâu, rất nhiều người cũng đoán là thứ này là tinh phẩm Không Bạch Kỳ.
Có điều mọi người nhìn thật lâu mới có thể xác định, trước mắt, người trẻ tuổi này chỉ nhìn thoáng qua là đã thể nói ra 5 chữ ‘tinh phẩm Không Bạch Kỳ’ đủ để chứng minh người trẻ tuổi này có nhãn lực nhất định.
-Lý tiên sinh, mời ngài kể lại cụ thể!
Trên mặt lão Lương có chút đắc ý, hắn cẩn thận đặt cái chén lên bàn, sau đó mời Lý Dương cẩn thận xem, không biết là ai đặt cái bàn ở đây, ngoại trừ cái chén của lão Lương còn có vài món đồ sứ của những người khác cũng đặt lên trên này.
Lý Dương đi tới nhẹ nhàng cầm cái chén lên, có lẽ cái bàn này là do người cố ý mang tới để tiện cho việc đặt đồ sứ.
Cầm cái chén, Lý Dương cẩn thận xem một chút, hắn nhịn không được lại gật gật đầu, đồ sứ Không Minh Kỳ không nhiều, cái chén này cho dù là hoa văn hay là phong cách đều vô cùng tinh tế, đủ để xem là tinh phẩm.
Minh Không Kỳ là một đoạn thời gian trong lịch sử, đoạn thời gian này có rất ít đồ sứ, hiện tại Minh Không Kỳ được mọi người xem là thời Minh chinh thống, Cảnh Thái, Thiên Thuận, cả ba giai đoạn này cộng lại cũng không tới 30 năm.
Đến nay lịch sử vẫn chưa phát hiện ra đồ sứ đặt trong cho Minh Không Kỳ, đây cũng là một đoạn trống trong lịch sử đồ sứ.
Minh Không Kỳ có quan hệ rất lớn với chính trị và thời cuộc ở thời đó, hoàng thất chính thống là Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, chuyện của hắn hiện tại có rất nhiều người biết.
Thời Minh có một biến động nổi tiếng, hoàng đế lúc đó chính là tù binh của em mình, sau đó lại nổi dậy đoạt lại ngôi từ chính người em.
Người bị cướp ngôi chính là Cảnh Thái hoàng đế, Minh Đại Tông Chu Kỳ Ngọc. Sau khi cướp ngôi, Chu Kỳ Trấn sửa niên hiệu thành Thiên Thuận, lúc này lịch sử đồ sứ bị trống 3 năm.
Với chuyện của hai anh em nhà này, những chuyên gia lịch sử có thể ngồi nói vài ngày, nhưng những người khác đều không có hứng thú, hứng thú lớn nhất vẫn là đồ sứ thời này.
Sau khi đổi niên đại, Hoàng đế liền ban bố rất nhiều lệnh cấm với đồ sứ, lúc sau lại có giặc trong giặc ngoài, chiến loạn thường xuyên, tranh quyền torng cung đình lại không ngừng xảy ra làm cho xã hội đình trệ, kinh tế suy yếu.
Thời kỳ này Cảnh Đức Trấn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, lúc đó còn rất ít hộ dân có thể nun gốm, đồ sứ nun ra đạt tiêu chuẩn cũng không nhiều lắm, cho dù là tạo hình hay phẩm chất thì thời này cũng không thể so với thời Vĩnh Lạc, Tuyên Đức được.
Có điều thời kỳ này không phải là không có đồ sứ tinh phẩm, một bộ phận nhỏ lò nung vẫn còn hoạt động, hoàng thất quý tộc cũng không thể nào không sử dụng đồ sứ, cho nên tinh phẩm thời đó tuy ít nhưng không phải là không có.
"Bảo bối này của anh không tệ, có thể tìm thấy một món đồ tốt thế này của Không Minh Kỳ quả thật là may mắn!"
Lý Dương nhìn một hồi, lại nhịn không được gật gật đầu, đồ sứ Minh Không Kỳ Lý Dương đã gặp vài món, nhưng phẩm chất rất bình thường, cái này có thể nói là cái tốt nhất mà Lý Dương đã gặp qua
-Tôi nói là tinh phẩm mà mọi người không tin, có lời này của ngài thì tôi đã yên tâm, cho dù là không tới chỗ chuyên gia giám định cũng không có gì.
Trên mặt lão Lương xuất hiện nụ cười sáng lạng, hắn có vẽ càng đắc ý, nhưng cũng đúng, có thể tìm thấy một món tinh phẩm Minh Không Kỳ thì quả thật là đáng để đắc ý.
Có điều hắn đã đem Lý Dương xem thành chuyên gia, trong lòng hắn, Lý Dương chính là chuyên gia đỉnh cấp.
-Lão Lương, vị tiểu huynh đệ này, tôi nghĩ đồ sứ tinh phẩm Minh không Kỳ không phải là không có nhưng là cực nhỏ. Thứ này quả thật không sai, nhưng nhưng không thể so sánh với thời Tuyên Đức hay là Thành Hóa được!
Bên cạnh lão Lương đột nhiên có một người nói chuyện, khi nói hắn còn không ngừng lắc đầu.
Người này cũng mang theo một món đồ sứ, nó là một ống đựng bút không nhỏ, ống đựng bút cũng là một món đồ cổ, giá trị cũng không thấp. Xem ra này vừa rồi hơn hai trăm người chia ra thành 2 bộ phận, người ủng hộ lão Lương thì đứng một bên, người phản đối thì đứng một bên.
-Đúng vậy, đây quả thật là đồ sứ Minh Không Kì, nhưng trực tiếp nói nó là tinh phẩm thì có phải là quá võ đoán hay không?
Lại có một người tiếp một câu, vài người đứng bên cạnh cũng gật đầu, trên thực tế trước khi Lý Dương đến thì mọi người cũng đã tranh luận như thế này.
Tinh phẩm hay không, đúng thời đại hay không, đây đều là những điểm thường xuyên tranh luận của giới đồ sứ, một món đồ sứ có phải là tinh phẩm hay không rất quan trọng, có phải đúng niên đại không cũng quan trọng không kém.
Không phải tinh phẩm và tinh phẩm có chênh lệch rất lớn, hiện tại cho dù là người không sưu tầm thì cũng biết được hai thứ này có chênh lệch rất lớn.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dương, muốn nghe xem Lý Dương giải thích, chỉ dựa vào một câu của hắn mọi ngươi không thể nào tin được.
-Mọi người có biết Lý tiên sinh là ai không, Lý tiên sinh nói nó là tinh phẩm thì khẳng định là không thể sai được
Lão Lương vội vàng nói một câu, trên mặt đã có chút đỏ lên, mọi người hoài nghi Lý Dương làm cho hắn rất khó chịu.
Trong lòng lão Lương, hắn đã xem Lý Dương là điểm để kiêu ngạo, Lý Dương dù sao cũng là người của hiệp hội ngọc thạch Hà Nam.
Hơn nữa ngay từ đầu khi nhìn thấy Lý Dương bọn họ đã cảm nhận được Lý Dương sau này sẽ không tầm thường, nhưng không ngờ là chỉ sau một năm, Lý Dương đã bay lên tới tận trời, trở thành đổ thạch đệ nhất nhân.
Việc này làm cho hình tượng của Lý Dương trong lòng hắn được đẩy lên cực cao, nói một cách chẳng chút khoa trương, Lý Dương hiện tại chính là thần trong lòng bọn hắn, là thần tượng chung, tất nhiên là hắn không muốn người khác nghi ngờ Lý Dương.
-Lương hội trưởng, tôi không sao!
Lý Dương vội vàng lên tiếng, lúc này hắn rất sợ lão Lương nói ra thân phận của hắn.
Còn rất nhiều thứ hắn chưa xem, nói không chừng còn có thể kiếm được bảo bối, một khi để người khác biết hắn là Ngọc Thánh, chuyên gia cổ ngọc của Cố Cung thì khi hắn nhìn trúng món gì, món đó còn không bị những người khác nâng giá sao chứ.
Lo lắng này không phải là dư thừa, Mao lã và Bạch Minh đã gặp qua nhiều lần, những người bán cũng không lo chuyên gia không mua, nếu không mua thì bên cạnh cũng sẽ có người mua mà thôi.
Việc này Lý Dương đã sớm nghe bọn họ nói qua, cũng luôn ghi nhớ trong lòng.
-Lý tiên sinh!
Lão Lương kinh ngạc ngẩn đầu lên, Lý Dương lắc đầu rồi nói với hắn một câu:-Tôi chỉ là người thường!
Lý Dương không có nói rõ, có điều lão Lương thông minh nên cũng hiểu được, có thể làm ăn lớn thì không ai là ngu cả, hắn biết Lý Dương muốn che giấu thân phận của mình, nếu Lý Dương không muốn cho mọi người biết thì hắn tự nhiên là sẽ không nói.
-Mấy vị cho nó không phải là tinh phẩm vì chất lượng của nó không bắng với đố sứ thời trước và sau đó?
Lý Dương lại mỉm cười hỏi một câu.
Người trung niên ôm ống đựng bút gật đầu nói:-Đúng, chúng tôi đều nhất trí cho là vậy, đây là hàng bình dân, giá trị rất cao, nhưng không phải là tinh phẩm!
-Hàng tốt của bình dân, không phải tinh phẩm!
-Thứ này rất tốt, ít nhất cũng phải mười vạn!
-Không phải là tinh phẩm!
Mọi người xung quanh đều nói, lão Lương thì có chút sốt ruột, hắn có tin tưởng rất lớn vào Lý Dương, nhưng nhiều người xung quanh nói như vậy hắn cũng sợ Lý Dương sẽ có ý khác.
Lão Lương còn chưa nói gì thì Lý Dương đã mở miệng nói:-Tôi nói là tinh phẩm là vì có chứng cứ!
-Chứng cớ?
Những người đang phát biểu ý kiến đều ngừng lại, bọn họn cùng nhau quay đầu lại nhìn Lý Dương, ngay cả nhửng người bên cạnh cũng nhìn về phía Lý Dương.
-Khụ, này, tiểu... Lý tiên sinh, căn cứ của ngài có thể nói cho chúng tôi biết để chúng tôi mở rộng tầm mắt được hay không!
Người ôm ống đựng bút ho nhẹ một tiếng, hắn vốn định tiếp tục gọi tiểu huynh đệ, nhưng khi nhớ tới thái độ vừa rồi của lão Lương thì hắn lập tức thay đổi xưng hô, lão Lương trong đám người có địa vị không thấp, người trẻ tuổi này lại được hắn tôn trọng như vậy, người này không thể không thay đổi cách xưng hô cho phù hợp.
Có điều thay đổi thái độ không có nghĩa là hắn đồng ý với Lý Dương, câu nói sau đó của người này mang theo chút bức bách, hắn muốn Lý Dương lấy chứng cứ ra.
-Lý tiên sinh nói có, kia khẳng định có!
Lần này người nói chuyện chính là lão lương, Lý Dương nói vậy làm cho hắn cảm thấy an tâm, hắn hiểu Lý Dương rất sâu, trong giới đồ cổ Lý Dương đã từng xem xét qua rất nhiều ngọc cổ, lại tìm thấy 2 cái Trường Sinh Bát chứng minh hai viện bảo tàng bị lừa, ngoài ra còn có rất nhiều chuyên gia đã bài tỏ, chứng minh Lý Dương quả thật có thực lực rất cao.
Trong mắt hắn Lý Dương là một chuyên gia, nếu Lý Dương nói có chứng cớ, vậy khẳng định có.
Những người xung quanh đều rất ngạc nhiên, bọn họ muốn biết chứng cứ mà Lý Dương nói là gì? Như thế nào chứng minh đây là tinh phẩm Minh Không Kỳ?
Lý Dương đặt cái chén lên bàn rồi chỉ vào nó, nói:-Chứng cớ ngay trên mặt ngoài cái chén, kỳ thật cái chén đã tự nói cho chúng ta biết nó là tinh phẩm Minh Không Kì do quan lại thời đó nun!
Lý Dương nói vậy làm cho mọi người đều nhìn về phía cái chén, có điều trên mặt mọi người vẫn là sự nghi ngờ, bọn họ vẫn không tin lời Lý Dương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.