Chương 187: Chuyên gia đổ thạch An Thị (thượng)
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
-Huynh đệ, thật sự xin lỗi chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy, nếu muốn thì cậu có thể dùng giá một vạn để mua nó
Độc nhãn long lộ ra chút khó xử, hắn đã không còn tin tưởng với cái chén này rồi, chỉ cần có thể bán ra là được, bọn hắn sau này cũng không muốn đâu giá nó nữa, đấu giá nó quá mất mặt đi thôi, nhưng mà quy củ của chợ đêm hắn lại không thể bỏ được.
Lý Dương nhíu nhíu mày dường như đang tự hỏi cái gì.
-Nếu không thì như vậy đi, cậu nhìn những thứ kia, có thứ nào thích thì tôi tặng kèm cho cậu?
Độc nhãn long thấy Lý Dương còn do dự thì vội vàng nói thêm một câu, nếu không phải sợ việc làm ăn sau này có ảnh hưởng thì sợ rằng hắn đã bán cho Lý Dương cái chén với giá năm nghìn rồi, dù sao thì có thể đổi được năm nghìn vẫn tốt hơn là không có gì.
-Tốt
Lý Dương rốt cuộc cũng gật đầu, cho dù là độc nhãn long không tặng kèm cái gì thì hắn cũng sẽ đáp ứng, sở dĩ cùng người của chợ đen nói nhu vậy chính là sợ Thiệu Ngọc Long xen vào chuyện này, thuận tiện cũng che giấu lai lịch của cái chén.
Lý Dương đã đạt được mục đích, Thiệu Ngọc Long thì lạnh lùng liếc nhìn Lý Dương mà không đứng ra cạnh tranh, mấy người khác trong phòng cũng không có lên tiếng, chỉ là họ cảm thấy là người thanh niên này rất có tiền, không ngờ lại dùng tiền mua lại thứ này.
Những thứ mà độc nhãn long nói đều là thứ rách nát, không có giá trị gì, Lý Dương dùng đặc thù năng lực quan sát một chút cuối cùng chọn một món có bốn tầng màu vàng, thứ này là thứ có giá trị nhất trong số đó
Giao xong rồi cầm lấy cái chén, tâm trạng của Lý Dương mới ổn định lại.
Trở lại chỗ ngồi, An Văn Bình kỳ quái nhìn Lý Dương, cô không rõ tại sao Lý Dương lại mua một thứ vô dụng như thế.
Món thứ bảy mà độc nhãn long lấy ra là một cái nghiên mục cổ khá bình thường, mọi người bắt đầu báo giá.
Từ khi cái chén tới tay, Lý Dương không còn hứng thú với những thứ khác nữa, An Văn Bình thì vẫn còn thấy hứng thú với vài thứ khác, chỉ tiếc là chỉ cần cô vừa ra giá thì tên Thiệu Ngọc Long liền phá rối, An Văn Bình tức giận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì được hắn.
Sau khi bán hơn ba mươi món đồ, độc nhãn long cười nói:
-Chư vị, hôm hoạt động bán đấu giá hôm nay đã xong, cảm ơn mọi người đã đến, sau này nếu có cơ hội sẽ thông báo cho mọi người đến tiếp tục đấu giá
Độc nhãn long còn chưa nói xong thì mọi người đã bắt đầu đứng lên, căn phòng này tuy rằng sạch sẽ nhưng ở trong này thì vẫn chịu một chút áp lực, mọi người đã ở trong này vài giờ nên đã có chút chịu không nổi.
Bọn người Ly Dương cũng đứng lên, một trăm vạn mà An Văn Bình mang theo chỉ còn lại hơn hai vạn, nhìn những thứ mình mua được An Văn Bình lắc đầu cười khổ. Lần này mua không ít đồ, nhưng những thứ này không hề làm cho cô hài lòng, những thứ này đều do Thiệu Ngọc Long hại cả.
-Đi thôi
An Văn Quân thở dài, ngồi lâu như vậy cô đã có chút chịu không nổi, hiện tại cô muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Ra bên ngoài, mọi người đều dùng sức hít một hơi, nếu không phải là khi còn hoạt động thì không thể ra ngoài chỉ sợ là An Văn Quân từ lâu đã chạy ra rồi.
-Ông chủ Lý, lần này không có thứ gì để cho anh vừa lòng, đến lần sau chúng tôi sẽ tìm vài món dồ tốt, nhất định sẽ làm cho anh hài lòng
Lúc ra ngoài, người thanh niên tiếp đãi kia đi tới chỗ Lý Dương rồi nhiệt tình nói, dáng vẻ của hắn giống như là hắn và Lý Dương rất quen thuộc vậy.
-Tôi thấy đã vừa lòng rồi
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, người thanh niên này khách khí vài câu rồi lại đi nơi khác bắt chuyện.
Lý Dương quả thật rất vừa lòng với lần đi chợ đen này, có thể có được cái chén này chính là việc vui ngoài ý muốn.
Đối với người tồ chức chợ đen, họ rất cảnh giác với người tới lần đầu, nếu không có người quen dẫn vào thì họ căn bản không cho vào, nhưng mà chỉ cần tham gia một lần thì người đó sẽ thành khách quen của họ. Để duy trì hoạt động của chợ đen thì những khách hàng như Lý Dương rất quan trọng, cho nên thái độ của tên thanh niên tiếp đãi khách mới có chuyển biến lớn như vậy.
Đám người Lý Dương đứng một hồi liền có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy tới dẫn bọn họ tới chiếc xe đã đưa bọn họ đến, khi lên xe, người phụ nữ kia mới đem những thứ mà họ đã giữ trả lại.
Di động đều ở trạng thái tắt máy, sau khi nhận lấy điện thoại, Lý Dương lập tức mở máy, một lát sau trong điện thoại hiện ra hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, trong đó có một nữa là của Liễu lão.
Lý Dương vội vàng gọi điện thoại, lúc đi hắn đã noi với mấy ông lão là mình ra ngoài một thời gian nhưng không có nói là đi đâu, hắn cũng không ngờ là khi tham gia còn bị thu giữ điện thoại, hơn nữa còn bị người ta tắt máy.
Điện thoại rất nhanh có người nghe máy, khuôn mặt Lý Dương rất nhanh biến thành mướp đắng, Liễu lão và Chu lảo đều đang lo lắng tìm Lý Dương, thiếu chút nữa là đã báo với Hà lão, nếu trước mười hai giờ mà không có tin tức thì bọn họ khẳng định sẽ báo lên Hà lão.
Trong điện thoại, Liễu lão không khách khí dùng thân phận trưởng bối răng dạy Lý Dương, Lý Dương liên tục gật đầu nhận sai, lần này quả thật là ngoài ý muốn, Lý Dương phải thành khẩn giải thích và hứa mình sẽ nhanh chóng trở về khách sạn thì Liễu lão mới bỏ qua.
Ngô Hiểu Lỵ làm mặt quỷ với Lý Dương, Lý Dương thì cười khổ lắc lắc đầu, tuy rằng bị Liễu lão mắng một chút nhưng Lý Dương thấy rất cảm động. Hắn có thể nghe ra là Liễu lão thật sự quan tâm tới mình chứ không phải là do bọn họ đi chung tới đây mới gọi điện hỏi thăm, nếu chỉ vì bọn họ cùng nhau đi thì Liễu lão đã không gọi nhiều như vậy, Lý Dương mất tích quả thật là đã làm ông rất sốt ruột.
Trở lại khách sạn thì thời gian đã là mười hai giờ ba mươi, Liễu lão và Chu lão không ngờ vẫn còn thức chờ Lý Dương, khi thấy Lý Dương, Liễu lão và Chu lão không nhịn được nói thêm vài câu, tới một giờ Lý Dương mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Đi cả đêm nên rất mệt mỏi, khi vừa lên giường thì Lý Dương đã chìm vào giấc ngủ tới tám giờ ngày hôm sau Lý Dương mới rời giường, Liễu lão không cho người đi gọi Lý Dương mà để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lát. Lần xem xét ở Nghiễm Châu là ngay tại khách sạn này, chín giờ mới bắt đầu, cho dù là Lý Dương tám giờ mới rời giường cũng không có gì.
Ăn sáng xong Lý Dương lập tức tới chỗ Liễu lão và Chu lão, Liễu lão đã không còn tức giận nữa, ông nhì lý Dương gật gật đầu.
Điều này làm cho Lý Dương an tâm không ít.
Hoạt động xem xét được tiến hành trong một căn phòng xa hoa torng khách sạn, hai vị chuyên gia của Nghiễm Châu cũng đã tới, khi thấy bọn người Lý Dương đến thì bọn họ lập tức tới đón. Giống như ở Thượng Hải, hai ông lão đi hai bên còn Lý Dương thì đi ở giữa, hai ông lão tiếp tục tạo thế cho Lý Dương.
Rất nhiều người lần đầu tiên thấy Lý Dương dêu kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt như vậy Lý Dương đã gặp rất nhiều lần, ngay từ đầu hắn còn có chút ngượng ngùng nhưng sau vài lần thì hắn cũng đã quen.
Số lượng ngọc cổ của Nghiễm Châu ít nhất trong những nơi Lý Dương đã đến, chỉ có hơn bảy mươi khối, những công ty bán đấu giá của HongKong không có mang những khối ngọc của mình tới đây, HongKong có rất nhiều nghiệp vụ liên quan tới nước ngoài, bọn họ cũng không quá tin tưởng vào chuyên gia nội địa, hơn nữa giấy chứng nhận của chuyên gia nội địa cũng không có tác dụng ở HongKong.
Hơn bảy mươi khối ngọc chỉ cần một ngày là có thể xem xét hết, trong những khối ngọc này không có hàng phảng cổ, điều này làm cho bọn người Lý Dương an tâm hơn. Ít nhất thì hiện nay loại hàng phản cổ này vẫn chưa có tràn lan, có bọn họ vất vả đi xung quanh xem xét như vậy thì loại hàng phảng cổ này muốn đi váo thị trường quả thật là khó khăn, một khới ngọc cao cấp mà không có giấy chứng nhận thì sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Sau khi xem xét ở Nghiễm Châu xong thì đia điểm tiếp theo là Trùng Khánh, nhưng mà nơi này không cần bọn họ tới, viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung, chuyên gia cấp quốc gia- Hoàng lão vừa lúc ngay tại Trùng Khánh nên việc xem xét ở nơi này Hoàng lão thuận tay làm luôn, Hoàng lão chính là một trong số ít những người có thể nhìn ra hàng phảng cổ.
Cứ như vậy, sau khi việc ở Nghiễm Châu kết thúc thì công tác của Lý Dương cũng sắp hoàn thành, Liễu lão và Chu lão đều cố ý ở lại nơi này vài ngày để làm việc riêng, với việc này Lý Dương không có ý kiến gì. Có thể ở lại Nghiễm Châu nghỉ ngơi thêm vài ngày hắn cũng vui vẻ, mấy ngày nay đều lo xem xét ngọc, hắn muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho thật tốt.
Khi biết được Lý Dương tạm thời ở lại Nghiễm Châu, An Văn Quân lập tức kéo theo An Văn Bình làm hướng dẫn du lịch cho Lý Dương, hai ngày thời gian hai người mang Lý Dương đi không ít nơi. Ngô Hiểu Lỵ mấy ngày nay vẫn gắt gao bám sát Lý Dương, An Văn Quân này tạo cho cô cảm giác nguy hiểm, chỉ cần Lý Dương và An Văn Quân cùng một chỗ thì Ngô Hiểu Lỵ sẽ bám theo.
Khu Thuận Đức là một trong những nơi gia công ngọc ở Nghiễm Châu, năm người hai nam ba nữ chậm rãi đi xung quanh nơi này.
Năm người này tất nhiên là bọn người Lý Dương, sau khi vòng vo trong nội thành hai ngày, An Văn Quân chủ động mang theo Lý Dương tớ nhà máy gia công ngọc của An Thị tham quan, chưa từng tham quan nơi này lần nào nên Lý Dương nhanh chóng đồng ý.
-Lý cố vấn, nhà máy gia công này của chúng ta rất mạnh, những điêu khắc sư này đều từ Tô Châu, Dương Châu đến, những tác phẩm của bọn họ đều là hàng tốt nhất cả
An Văn Quân nhỏ giọng nói một câu, trên khuôn mặt còn xuất hiện sự kiêu ngạo.
An Văn Quân quả thật là có vốn để kiêu ngạo, nhà xưởng này tuy không có nhiều máy gia công nhưng nơi này chính là nơi bọn họ gia công những viên Phỉ Thúy sa hoa, hơn nữa chủng loại Phỉ Thúy được gia công ở nơi này cũng phải từ Kim Ti Chủng trở lên.
Điêu khắc sư ở nơi này không nhiều, chỉ khoảng ba mươi người nhưng mà mọi người đều là cao thủ. Cả nước có thể tề tựu nhiều điêu khắc sư như vậy thì cũng chỉ có An Thị, Thiệu Thị mặc dù ở phương diện nguồn nguyên liệu chiếm ưu thế, nhưng mà nếu nói tới chất lượng điêu khắc vá số lượng điêu khắc sư thì họ không thể so với An Thị được.
-Thật sự rất không tệ
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Dương nhịn không được gật gật đầu.
Mỗi điêu khắc sư ở nơi này đều có một phòng riêng cho mình, hơn nửa còn có học dồ phục vụ cho họ thỉnh thoảng còn chạy khắp nơi lấy đồ, độ ấm của từng gian phòng cũng được làm theo từng nhu cầu của từng điêu khắc sư, ngay cả nước uống của bọn họ cũng không giống nhau, nói chung, ở nơi này bọn họ được phục vụ chu đáo nhất để có được tình trạng tốt nhất.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.