Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 397: Có manh mối

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Nhìn không ra nhưng không có nghĩa nó là thật.

Thời gian này đồ giả có rất nhiều, chúng ta thà rằng tin nó là giả chứ không nên tin nó là thật. Chén sứ có men màu vàng rất khó có thể tìm thấy, nếu mà trong một cửa tiệm thế này cũng có thể tìm được thì cho dù là người có vận may như Lý Dương cũng không dám tin tưởng.

Lý Dương khẽ cau mày một chút rồi cẩn thận xem xét cái chén.

Cái chén này có tạo hình rất có quy tắc, tinh xảo, hơn nữa màu thuốc rất tốt, hoa văn rất tinh tế.

Lý Dương càng xem thì càng thấy nghi ngờ, càng xem thì càng thấy no giống với chén men vàng thời Hoằng Trị, chén men vàng thời Hoằng Trị chính là loại chén men vàng tốt nhất, nhưng nghĩ tới đây Lý Dương lại lắc đầu.

Vẫn là loại cảm giác này, cái chén này nếu nằm trong viện bảo tàng Lý Dương khẳng định sẽ không nghi ngờ, nhưng mà ở chỗ này, lại không có năng lực đặc thù hỗ trợ, Lý Dương quả thật không dám kết luận nó là chén men màu vàng thòi Hoằng Trị.

Dưới tình huống không có năng lực đặc thù, Lý Dương cuối cùng cũng biết được cảm giác của những vị chuyên gia khác, lúc này hắn càng cảm nhận được tầm quan trọng của năng lực đặc thù.

-Ông chủ, cái chén này bán bao nhiêu?

Lý Dương cầm cái chén rồi hỏi ông chủ tiệm, hai cái chén này hắn chỉ tìm thấy một điểm giả, nhưng nó rất là nhỏ. Nhưng dù nó có thật hay không thì Lý Dương cũng mua.

-Một vạn một cái...

Ông chủ tiệm ngẩn đầu nhìn thoáng qua rồi nói một câu, từ điểm này Lý Dương có thể kết luận ông chủ tiệm cũng không thích cái chén này, nếu không thì cũng không ra cái giá như thế, cũng có thể ông chủ tiệm biết Lý Dương là người trong nghề nên cũng không cần nâng giá.

-Lưu Cương, đưa cho hắn 2 vạn...

Lý Dương có chút do dự rồi gật gật đầu, một vạn mua một món vật phẩm phỏng chế cũng không tính là đắt, tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng trước hết mua đi rồi tính sao.

Lưu Cương lập tức lấy hai vạn đưa cho ông chủ tiệm, hiện giờ Lý Dương ra ngoài đều mang theo một ít tiền mặt phóng ngứa tình huống không tiện.

Thấy Lý Dương thật sự mua hai cái chén này, Lý Xán và Liễu Tuấn đều nhìn về phía này.

Ông chủ tiệm thấy giao dịch thuận lợi thì có chút sững sốt, cuối cùng lắc đầu nhận tiền, mấy thứ này của hắn hiện tại có thể bán bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, có người mua là được rồi. Đã không còn thân phận hội viên hiệp hội đồ cổ, lại bị Hướng lão nói vậy, hắn không thể nào tiếp tục ở đây nữa, chừa những thứ này lại rồi bị ép giá còn không bằng bán cho Lý Dương, cái giá này hắn cũng có thể lời một chút.

-Lão đại, hai cái chén này là thật ư?

Lý Xán càng xem càng kinh ngạc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, hai cái chén này thoạt nhìn rất là thật, có điều nếu không phải là Lý Dương mua hắn khẳng định là sẽ không hỏi câu này.

-Không có khả năng a, sao có thể xuất hiện đồ thật trong chỗ này...



Liễu Tuấn lắc lắc đầu, tỉ lệ trong cửa tiệm đồ cổ như thế này mà có thể gặp chén men vàng thật là rất thấp, thấp đến nổi chẳng ai tin là có người có thể gặp được.

Thậm chí có thể nói, tỉ lệ này còn lớn hơn việc mua một tấm vé số trúng ngay 100 triệu.

-Không có khả năng xuất hiện ở đây...

Lý Dương đột nhiên suy nghĩ tới một việc, hắn cảm thấy đã sáng tỏ một việc mà hắn suy nghĩ từ nãy tới giờ.

Đồ tốt như vậy làm sao có thể xuất hiện tại một cửa tiệm đồ cổ? Hơn nữa xuất hiện không chỉ một cái, cho dù là người có nhãn lực cực cao đi chăng nữa cũng không tin những thứ này là thật. Giống như việc Mao lão ở Bắc Kinh nhìn thấy cái khạp thời Vạn Lịch vậy, lúc đó ông cũng không tin nó là thật.

Chuyên gia như Mao lão còn như vậy thì đừng nói chi là người khác, cho dù là là ai thì cũng không tin ở đây lại có thể gặp được hàng thật, nếu không phải Lý Dương có chút nghi ngờ thứ này là vật phỏng chế cao cấp thì hắn cũng sẽ không để ý tới chúng

Đương nhiên, Lý Dương mua nó còn có nguyên nhân là năng lực đặc thù của hắn, lúc này hắn sẽ không sử dụng năng lực đặc thù nhưng khi so đấu xong thì hắn có thể dùng năng lực đặc thù để quan sát cái chén này một chút, hắn cũng rất muốn biết hai cái chén này lả thật hay giả.

Lý Dương lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, hình ảnh lập thể lập tức bao phủ hai cái chén, từ từ miệng Lý Dương dần nhếch lên, sắc mặt cũng có chút khiếp sợ.

Hai cái chén, một cái chỉ có một tầng màu vàng, một cái có tám tầng, cái chén có tám tầng màu vàng là cái chén thật, hơn nữa còn là chén men vàng thời Hoằng Trị nữa.

Khó trách Lý Dương nhìn không ra dấu vết làm giả, là hàng thật thì sao có thể có dấu vết làm giả được chứ. Lúc trước tuy Lý Dương không nhìn ra có dấu vết làm giả nào nhưng do bị quan niệm ở loại cửa tiệm này thì sao có hàng thật làm ảnh hưởng tới phán đoán.

Loại quan niệm này chỉ sợ mỗi người đều có, đặc biệt là bên cạnh có một món làm giả y như đúc càng làm cho người ta hoài nghi.

Nếu như lúc bình thường ông chủ tiệm sẽ không báo giá thấp như vậy, nếu ông chủ tiệm báo giá quá cao Lý Dương chỉ có thể từ bỏ. Chẳng qua hôm nay tình huống có chút đặc thù, ông chủ tiệm vì thanh toán hàng tồn nên bán với giá gốc nên Lý Dương mới kiếm được tiện nghi.

Đương nhiên, nếu ngay từ đầu Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù thì sẽ không thể xuất hiện tình huống này, chỉ cần sử dụng năng lực đặc thù là ngya lập tức có thể nhìn ra thứ nào là thật ngay.

Còn một điểm trùng hợp nữa là lần trước tới thì không thấy hai cái chén này, bây giờ hắn phải thanh lý hàng tồn nên mới lấy ra bán.

-Lão đại, anh làm sao vậy...

Lý Dương lúc này có chút ngẩn người, hơn nữa bộ dáng ngẩn người còn làm cho người ta sợ hãi, Lý Xán vội vàng hỏi một câu, Liễu Tuấn thì có chút lo lắng nhìn Lý Dương.

-Tôi không sao, tôi đang suy nghĩ về hai cái chén này!

Lý Dương vội vàng lắc lắc đầu, quả thật là hắn đang suy nghĩ về hai cái chén này, nhưng không phải là suy nghĩ về cái chén thật mà đang suy nghĩ về cái chén giả.

Dưới hình ảnh lập thể mọi chi tiết cho thấy cái chén là giả hiện ra trước mặt hắn, trên cái chén này Lý Dương phát hiện vài điểm quen thuộc.



Đầu tiên là chất liệu chén, dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương liếc mắt là có thể phát hiện chất liệu của cái chén này và ba cái dùng dể đánh tráo ở Trịnh Châu là giống nhau.

Dựa theo chất liệu thì còn chưa nhìn ra cái gì vì Cảnh Đức Trấn đều sử dụng cùng một loại đất sét, nhưng mà màu men của cái chén này và ba cái ở Trịnh Châu là giống nhau, hơn nữa cách vẻ hoa văn cũng có chút giống nhau, chỉ là thứ là Trịnh Châu vẽ đẹp hơn một chút.

Ngoài những điều này ra thì men của cái chén này cũng rất giống với ba món kia, tuy màu sắc khác nhau nhưng chất lượng men lại giống nhau. Từ những điểm này Lý Dương có thể khẳng định thứ này và ba món ở Trịnh Châu được là từ cùng một người.

Phán đoán này có tính chính xác khá cao, chẳng qua cái chén này không tốt bằng ba vật phẩm đánh tráo kia mà thôi.

Nhưng mà cũng có thể cái chén này là vật được làm giả lúc đầu, lúc đó hắn chưa có năng lực cao như bây giờ, việc này cần phải điều tra thêm mới biết được.

Mặc kệ thế nào thì đây cũng là thứ đầu tiên mà hắn thấy có liên hệ với ba món đồ sứ bị đánh tráo, đây tuyệt đối là thu hoạch lớn, manh mối này nếu đem cho Hà lão thì nhất định có tác dụng rất lớn.

Đáng tiếc là chuyện này Lý Dương không thể nói cho Lý Xán và Liễu Tuấn, chuyện này vốn là việc cơ mật, nếu truyền đi thì không được tốt lắm.

Trải qua chuyện cổ ngọc bị phỏng chế, Lý Dươn biết sự ảnh hưởng của loại chuyện thế này. Đồ sứ và cổ ngọc không giống nhau, đồ sứ là hạng mục lớn nhất trong đồ cổ, thứ này nếu bị làm giả ảnh hưởng thì văn hóa cổ Trung Quốc nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

-Lão đại, anh nhanh nói cho chúng tôi biết đi, cái chén này rốt cuộc là thật hay là giả...

Lý Dương suy nghĩ một chút, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không biết rốt cuộc thật giả thế nào, vừa nghe Lý Dương nói chuyện cái chén, Lý Xán liền hứng thú hỏi.

Ông chủ tiệm ngẩn đầu lên nhìn rồi lại cụp đầu xuống.

Hai cái chén này bán đi hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, hai thứ này là hàng phỏng chế tốt nhất hắn có, hắn vốn định chừa lại xem có thể lừa gạt kẻ ngốc hay không. Chuyện máy ngày trước xảy ra làm cho hắn không có lòng dạ nào lừa gạt nữa, thanh danh của hắn đã hỏng mất, lời hắn nói ai mà tin được chứ.

Cò điều thứ này quả thật là hắn thu mua theo giá hàng giả, mỗi món 5000, bán cho Lý Dương giá 1 vạn mỗi cái thì hắn lời được một nữa.

-Cái chén này thì khó nói nhưng cái còn lại mười phần thì hết chín là sự thật...

Lý Dương do dự một chút rồi từ từ nói một câu, chuyện cái chén giả một lát nữa phải nói cho Hà lão, không cần phải nói cho hai người nghe, nhưng cái chén thật thì có thể nói, đặc biệt là cái loại quan niệm chủ quan này phải nói để hai người sửa chửa.

Sợ mua hàng giả có thể tránh việc mua hàng giả, nhưng cũng có thể bỏ qua thứ tốt, chỉ có phân tích chính xác mới có thể kiếm được bảo bối tốt.

-Thật? Không có khả năng...

Lý Xán hơi hơi sửng sốt, lập tức kêu lên, Liễu Tuấn cũng lắc đầu, hắn không tin tưởng nhìn Lý Dương, thứ này hắn đã xem qua, tỉ lệ thứ này là thật rất thấp.

Chiều tiếp tục.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook