Chương 687: Để hắn chạy thoát!
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Ước chừng sửng sốt hơn ba mươi giây, Bành Vũ mới ra sức dụi dụi con mắt, trên mặt còn mang một dáng vẻ không dám tin tưởng, đầu tiên là nhìn Lý Dương một chút, lại nhìn một chút cái bình Lý Dương đang nắm trên tay. Mới giám định xong cái bình lớn, Lý Dương thuận tay liền cầm cái bình cũ này trên tay, cứ đặt ở trên bàn cũng không tiện, sẽ ảnh hưởng việc người khác giám định bảo bối.
Thấy dáng vẻ Bành Vũ, cực kỳ giống với mấy vị chuyên gia vừa rồi, mấy tên nhân viên làm việc cũng đều há hốc miệng ra, giật mình nhìn hết thảy.
Lần này có nhân viên làm việc phát hiện, đạo diễn của bọn họ là do nhìn thấy người trẻ tuổi vừa phê bình món đồ sứ kia thì biến thành như vậy. Một vài nhân viên nhớ lại, mới vừa rồi mấy vị chuyên gia kia hình như cũng là nhìn thấy người tuổi trẻ này thì vẻ mặt mới trở nên như vậy, tất cả sự kỳ quái này cũng có liên quan đến người tuổi trẻ này.
Suy nghĩ đến biểu hiện của người tuổi trẻ này lúc vừa rồi, chỉ cần nhân viên làm việc đó không ngu ngốc cũng cảm giác được cái gì đó.
- Lý ……
- Đạo diễn Bành, chúng ta lại gặp mặt!
Lý Dương đột nhiên đi lên trước, chủ động nắm tay Bành Vũ, Bành Vũ cũng xuất hiện khiến hắn cũng cảm giác không ổn, vậy trước khi hắn nói ra thân phận mình, mau chóng cắt đứt lời của hắn thì hơn.
- Cậu, cậu tới đây làm gì thế?
Bành Vũ cười khổ một tiếng, Lý Dương cắt đứt lời của hắn, không phải là không để cho mình nói ra thân phận của hắn sao, cái ánh mắt này, hắn làm đạo diễn nhiều năm như vậy mà không phát hiện ra cũng liền bỏ đi.
- Không có gì, tới đây vui đùa một chút, thật lâu không gặp, có thể tìm chỗ riêng nào đó hàn huyên một chút hay không?
Lý Dương hắc hắc cười một tiếng, tiếp tục lưu lại nơi này khẳng định sẽ bị lộ, thừa dịp này mau chóng đi là hơn, sự xuất hiện của Bành Vũ cũng chính là lý do tốt cho hắn.
- Bên này chúng tôi có phòng nghỉ cho chuyên gia, cậu cần thì bây giờ chúng ta liền qua đó.
Bành Vũ không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, mấy nhân viên làm việc chung quanh cũng trừng to đôi mắt ti hí, bọn họ cũng chú ý thấy vị đạo diễn trẻ tuổi này bình thời cao cao tự đại, đối với lý dươnLý Dương không chỉ là tôn trọng, còn có vẻ vô cùng tôn kính.
- Vậy thì tốt quá, vừa đúng lúc nên đi uống nước, chúng tôi cũng khát nước rồi!
Lý Dương cười lớn gật đầu một cái, điểm này hắn cũng không nói láo, nói nhiều như vậy, thật là đang rất khát.
Bành Vũ cùng mấy vị đạo diễn tạm thời cáo biệt, dẫn theo Lý Dương lại đi trở về, mấy người giám định cũng có vẻ có chút do dự, Lão Lương và Ngô Thanh Phong cũng vội vàng đi theo sau, mấy người bạn của bọn họ chưa giám định xong bảo bối cũng đều đi theo.
Mấy người này không ngốc, thân phận Lý Dương rõ ràng không đơn giản như vậy, bây giờ trong lòng mỗi người cũng thật tò mò, nếu không phải bây giờ còn đang ở sân bóng rổ, bọn họ còn không bắt Lão Lương lại mà cẩn thận tra hỏi một phen hay sao.
Về việc giám định, Lý Dương đã chứng thực thực lực hắn không thua các chuyên gia, có một vị chuyên gia như vậy đi theo còn sợ không thể giám định sao?
Những người cầm bảo bối khác thì lưu lại, bọn họ đối với Lý Dương cũng thật tò mò, nhưng càng muốn biết kết luận bảo bối của mình.
- Để cho hắn chạy mất rồi!
Nhìn bóng lưng của Lý Dương bọn họ, Bạch Minh cười khổ lắc đầu, Mao lão và Chu lão cười lớn.
Lý Dương có thể đi, bọn họ lại không thể, việc giám định bảo bối hôm nay còn chưa kết thúc, bọn họ cần làm xong công việc mới có thể rời đi. Thật ra thì bây giờ bọn họ cũng có thể đi, không ai dám ngăn bọn họ, nhưng nếu đã ký hiệp nghị cùng đài truyền hình, điều này cũng tương đương với bọn họ phải hoàn thành công việc, bọn họ sẽ không rời đi giữa chừng, đó là rất thiếu lễ độ, cũng là hành động rất thiếu chuyên nghiệp!……………………………Tại Kôn Minh Vân Nam. Từ thư viện trở về.
Thiệu Ngọc Cường vội vã đi tới vườn hoa phía sau biệt thự, ngừng lại trước một cái hồ nhân tạo khá rộng, ở trước mặt hắn, vị lão nhân đang ngồi trên ghế nằm, hưởng thụ vẻ đẹp và không khí ấm áp của Kôn Minh.
Vị lão nhân này chính là Phỉ Thúy vương Mã Lão tiên sinh, sau Giao dịch Phỉ Thúy Myanmar hắn liền trở lại Vân Nam, không tiếp tục giúp đỡ Koba tướng quân đánh cuộc mỏ nữa.
Phỉ Thúy vương tính tình rất tốt, nhưng sau cuộc chiến cuối cùng này hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút. Chuyến đi lần này của Phỉ Thúy vương đến Giao dịch Phỉ Thúy Myanmar cũng không lý tưởng, Phỉ Thúy vương tổng cộng tìm được ba chỗ đáng giá cược mỏ, nhưng có hai nơi cuối cùng bỏ qua.
Một nơi khác cược ra được một mạch khoáng cực kỳ bình thường, đây là mỏ mới, giá trị sản xuất Phỉ Thúy không cao, hơn nữa chủ yếu cũng là cung cấp nguyên liệu cho một vài công ty châu báu cỡ nhỏ và trung sử dụng.
Mỏ như vậy không coi là cược trướng, nhưng cũng không phải là cược thua, hàng năm khai thác cũng nhất định sẽ có lời, nhưng cũng chính là duy trì được, trừ đi khoản đầu tư thì có thể còn thừa lại một số ít.
Quặng mỏ như vậy, Koba tướng quân chỉ phái năm mươi tên lính thủ vệ, năm mươi tên lính này vẫn chỉ là trông nom, không ai chủ ý đi phá hoại loại quặng mỏ thế này.
Tựa như khi đánh cược thạch, mua nguyên liệu giá một vạn giải ra Phỉ Thúy có thể bán một vạn hai, mặc dù kiếm không nhiều lắm, nhưng cũng chỉ là kiếm chút ít.
- Sư phụ, cái tên Hồ Hán Giang lại tới rồi!
Thiệu Ngọc Cường cung kính đứng ở trước mặt Phỉ Thúy Vương, nhẹ giọng nói một câu.
Gần đây giới ngọc thạch Kôn Minh đàm luận nhiều nhất chính là Lý Dương và Phỉ Thúy vương, Phỉ Thúy vương đánh cược thạch mấy chục năm danh tiếng lẫy lừng, đã sớm để cho tên tuổi của hắn trở thành cái tên yêu thích trong mắt người yêu thích Phỉ Thúy nơi này, cho nên lần này đột nhiên bại bởi một người tuổi trẻ, rất nhiều người đều có cảm giác khó mà tiếp nhận nổi.
Ngoài Hồ Thanh và Dư Lục bọn họ ra, còn có một vài người muốn đi tìm kiếm Lý Dương, khiêu chiến Lý Dương, nhưng Hồ Thanh và Dư Lục ở Minh Dương trở nề, danh tiếng những người này liền lắng đi rất nhiều.
Hồ Hán Giang cũng coi là một nhân vật có mặt mũi ở Kôn Minh, lần này bởi vì Hồ Thanh lỗ mãng đắc tội Lý Nha, đã bị Lý Dương trả đũa. Trước mắt kết quả còn chưa đặc biệt rõ ràng, nhưng ở Myanmar, Sang-dun tướng quân đã công khai bày tỏ, gia tộc của bọn họ đoạn tuyệt tất cả nghiệp vụ với Hồ Hán Giang.
Sangdun tướng quân công khai như vậy, tương đương với trong quan hệ với năm đại gia tộc thì Hồ Hán Giang một lần liền mất hai, Koba tướng quân mặc dù còn chưa tỏ thái độ, nhưng thái độ cũng rất mập mờ. Gần đây có một nhóm cung cấp nguyên liệu cho Kôn Minh, không chỉ có Hồ Hán Giang không lấy được, tất cả mọi người cũng không lấy được.
Năm đại gia tộc Myanmar khống chế chín phần quặng mỏ Phỉ Thúy trở lên, nếu như bọn họ cũng không cung cấp nguyên liệu cho Hồ Hán Giang, xưởng ngọc thạch của Hồ Hán Giang cũng chờ ngỳa đóng cửa mà thôi.
Có cái cỗ xe này che ở phía trước, còn ai dám đi động vào râu cọp Lý Dương, khiến cho một vài người muốn đi Minh Dương gián tiếp dạy dỗ Lý Dương cũng khó khăn.
- Để cho hắn đi đi, ta sẽ không gặp hắn, còn nữa, con nói cho hắn biết, sau này cũng cấm chỉ hắn tham gia buôn bán có liên quan đến Phỉ Thúy với ta!
Phỉ Thúy vương từ từ mở mắt, khẽ thở dài, cuối cùng mới nói một câu.
Sắc mặt Thiệu Ngọc Cường hơi thay đổi, buôn bán có liên quan đến Phỉ Thúy cùng Phỉ Thúy vương, nghe rất bình thường, nhưng uy lực to lớn khó có thể tưởng tượng.
Lý Dương cũng nói như vậy, chỉ một mình Lý Dương tỏ thái độ, Hồ Hán Giang tựa như cá trên chảo nóng, không tìm được Lý Dương thì chỉ có thể tới khẩn cầu Phỉ Thúy vương, đáng tiếc Phỉ Thúy phỉ thúy vương vẫn luôn không gặp hắn.
Còn nghe nói người con trai cuồng vọng của Hồ Hán Giang, nghe nói bị hắn đánh gãy chân, bây giờ còn đang ở nhà dưỡng bệnh.
- Sư phụ, có phải đang suy nghĩ hay không?
Do dự một hồi, Thiệu Ngọc Cường mới nhẹ giọng nói, hắn không phải có quan hệ gì với Hồ Hán Giang, chẳng qua là thông cảm với người này nên mới nói giúp hắn một câu. Mặt khác, trong tiềm thức hắn cũng không muốn để cho uy tín của Lý Dương quá cao.
Chỉ một câu nói của Lý Dương, liền khiến cho một đại công ty tư sản mấy ức gặp phải khốn cảnh, lâu dài mà nói, uy tín của Lý Dương sẽ càng ngày càng cao, mà uy tín của Phỉ Thúy vương không thể tránh khỏi bị suy sụp.
Phỉ Thúy vương ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Thiệu Ngọc Cường, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ngọc Cường, sai lầm lần này Hồ Hán Giang phạm phải không phải là bình thường, hắn phạm phải chính là sai lầm có tính nguyên tắc, tha thứ không được. Con trai hắn, nếu là trực tiếp tìm Lý Dương khiêu chiến sẽ không ai nói cái gì, nhưng hắn lại đi tìm đến đại bản doanh của Lý Dương, hạ nhục một số người bình thường tài nghệ không cao, cái này giống như con có oán hận một người, con không đi tìm chính hắn, ngược lại đi gây tổn thương người nhà của hắn, đây chính là cấm kỵ trong giang hồ đó!
Thiệu Ngọc Cường hơi run, lập tức gật đầu một cái:
- Con hiểu rồi!
Thiệu Ngọc Cường thật sự đã hiểu dụng ý của Phỉ Thúy vương, đây là Phỉ Thúy vương đang bảo vệ quyền uy của Lý Dương, đồng thời cũng là bảo vệ mình, duy trì quyền uy của tất cả các đại sư cược thạch.
Cái tiền lệ này nếu là có rồi, sau này những người muốn khiêu chiến với các đại sư cược thạch kia, không tìm được đích thân người đó, trực tiếp tìm tới người nhà họ, bắt nạt người nhà họ trước, bắt nạt người bé, người lớn lại có thể không ra mặt?
Thiệu Ngọc Cường cũng giống vậy, có một ngày hắn cũng bị rất nhiều người muốn khiêu chiến hắn, khi không tìm được hắn, tất cả những người này đều đến Thiệu Thị quấy rối, hắn cũng sẽ không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.