Chương 393: Đồ sứ biết hát (9)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Cảnh sát và Hướng Lão cùng cố gắng, cuối cùng tìm ra một con đường từ đoàn người.
Khu trưng bày rất thoáng đãng, đây cũng lợi ích của khu xưởng, vấn đề đất đai không đáng ngại, cho dù ai đó muốn lấy một mảnh đất lớn, cũng không có gì phải lo ngại việc phát triển về sau này.
Sau khi dẹp được lối ra này, có nhiều gió có thể thổi vào hơn, những cái bình kia phát ra thanh âm quả nhiên tăng lên không ít, hơn nữa càng biến đổi thanh thoát thêm.
Thầy Thái nhớ lại, từ từ lục lọi, hắn động vào mỗi một cái bình, thanh âm cũng sẽ có biến hóa nho nhỏ, bất quá những thanh âm thanh thoát này cũng không khó nghe, giống như là một người mới học đàn đang nhẹ nhàng động vào dây đàn.
- Tinh…
Từ chiếc bình kia đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm muộn, thầy Thái sợ hết hồn, tay run run đang cầm bình thiếu chút nữa đã làm rơi ở trên bàn .
Cũng may thầy Thái là một người có kinh nghiệm rất phong phú, nắm chiếc bình rất chắc, nên không làm đổ vỡ đồ vật, khiến Lý Dương đang lo lắng cũng thấy yên tâm trở lại.
Âm thanh này không chỉ làm thầy Thái thấy giật mình, mà cũng làm cho đám người Lý Dương cũng giật mình, từ sau khi chiếc bình phát ra âm thanh, âm thanh phát ra từ những chiếc bình này cũng hết sức thanh thoát, không phải là tiếng đàn hay là tiếng tiêu, hoặc là các loại âm nhạc tương tự, mơ hồ còn mang theo thanh âm tinh túy.
Loại âm thanh này tương tự với thanh âm gõ trống, là lần đầu tiên xuất hiện.
Cũng may tiếng trống này chỉ điểm một cái, không kéo dài, khiến trong lòng mọi người cũng yên tâm một chút.
Từ từ, ánh mắt mọi người lần nữa trợn tròn, Thái sư càng thêm khiếp sợ nhìn những chiếc bình bát quái hắn vừa động vào, lúc này thanh âm phát ra từ chiếc bình, đã bắt đầu có khúc điệu.
- Tướng Quân Lệnh?
Hướng lão đột nhiên kêu một tiếng, tất cả mọi người căng lỗ tai, lúc này âm nhạc vẫn chưa thành lời bài hát, nhưng thuận tai hơn nhiều so với trước, loáng thoáng có vẻ giống bản nhạc Tướng Quân Lệnh.
- Thật rất giống Tướng Quân Lệnh …
Lý Xán ngơ ngác nhìn Lý Dương, khúc nhạc này đủ để chứng minh suy đoán của bọn họ. Nếu sắp xếp tất cả những chiếc bình này theo đúng vị trí, khẳng định có thể trình diễn thành một bài hát. Bài hát do chính đồ sứ trình diễn tuyệt đối là đại kỳ tích đáng khiếp sợ.
Ông chủ Trương đã hoàn toàn ngây dại cả người, hiệu quả cái bình này càng thần kỳ, trong lòng hắn lại càng hối hận.
Cái bình này thuộc quyền sở hữu của hắn đã nhiều năm, hơn nữa trước kia cũng từng phát ra thanh âm, đáng tiếc là không gây được sự chú ý của hắn. Nếu sớm chú ý tới, sớm gõ một chút vào cái bình, những cái chai thần kỳ này cũng liền trở thành bảo vật trên tay hắn, có thể mang đến cho hắn thu hoạch tuyệt đối là ngoái sức tưởng tượng.
Ông chủ Trương hiểu rất rõ, nếu là thật sự những chiếc bình có thể phát ra bài hát, đây tuyệt đối là bảo vật độc nhất vô nhị trên thế giới, bảo vật giá trị như vậy, hơn hẳn so với mười mấy tiệm cơm nhà hắn.
ông chủ Trương vô tình lại đụng phải khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy kia, trong lòng hắn cũng không vui lắm. Khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đó với hắn chẳng qua là hòn đá nhỏ, những cái bình mới chính là thứ đáng tiền, hắn thương hại mình có mắt không tròng, có bảo vật trong tay mà không biết, còn dùng bảo vật đi đổi một tảng đá .
Kiểu suy nghĩ sầu não này thiếu chút nữa khiến cho hắn hộc máu .
Lão Lương - Người bạn của ông chủ Trương bây giờ cũng không suy nghĩ về những khối Thủy Tinh Chủng nhiều. Ngoài thú chơi Phỉ Thúy, Lão Lương cũng hiểu sơ sơ về đồ cổ, hắn hiểu về mười hai cái bình này còn rõ hơn so với ông chủ Trương.
“Quốc chi thần khí ” những chiếc bình này tuyệt đối là loại bảo vật cao cấp.
Đạo diễn đài Truyền hình Trung Ương – Bành Vũ, lúc này cũng đang sững sờ, nhà quay phim mặc dù cũng đang rất kinh ngạc, nhưng cũng may còn nhớ rõ công việc của mình, không lọt một giây liền đem những sự thần kỳ của những chiếc bình ghi lại.
- Thầy Thái, tôi có một thỉnh cầu, ngài vừa nói quyển “ Kỳ vật chí” có thể cho tôi mượn xem một chút hay không?
Lý Dương đột nhiên hướng về phía thầy Thái nói một câu, lúc này tất cả mọi người hiểu mười hai cái bình này sở dĩ có thể phát ra âm thanh chính là “ Tiên âm bình” theo như lời thầy Thái. Tại sao có thể trình diễn âm nhạc chính xác, mấu chốt vẫn là ở sự sắp xếp những chiếc bình. “ Ký vật chí “ có giới thiệu một số cách sắp xếp, Lý Dương không tìm thầy Thái mượn mới gọi là kỳ quái .
Bất luận kẻ nào sau khi có bảo bối như vậy, cũng sẽ suy nghĩ cách sắp xếp bảo bối thần kỳ kia.
- Không có vấn đề, tiết mục lần này xong xuôi, tôi về lấy cho cậu!
Thái lão sảng khoái đáp ứng, hắn chỉ nhớ đại khái, không nhớ chính xác tư thế sắp xếp, nếu không hôm nay thật đúng là có thể để cho những cái bình này trình diễn một bài hát cảm động cho mọi người nghe.
- Được, cám ơn thầy Thái!
Lý Dương trong lòng hơi có chút tiếc nuối, tiết mục làm xong sợ rằng còn phải chờ mấy ngày, nhưng đây là công việc của Thái lão, hắn cũng không tiện nói gì, Thái lão đồng ý đem sách quý trong nhà đưa cho mình xem cũng đã rất tốt rồi.
Lý Dương còn có cảm giác, những chiếc bình này không chỉ có thể diễn tấu một đoạn âm nhạc, chỉ cần có phương pháp chính xác, liền có âm nhạc xuất hiện, đồng thời còn có người cũng không làm được, vừa rồi bọn họ thử chính là qua thanh âm của thiếu nữ .
- Không có gì, nhưng nếu cậu chỉ muốn nhìn nội dung, tôi cũng có thể để cho người nhà chụp rồi gửi tới đây!
Thầy Thái khẽ cười lắc đầu một cái, ánh mắt được không che giấu được sự hâm mộ, “kỳ vật chí” nói qua rất nhiều đồ, nhưng đại đa số cũng đã thất truyền, từ đó biến thành truyền thuyết, Lý Dương có thể có được vật như vậy, chỉ có thể nói vận may của hắn thật sự là quá tốt.
- Thật ạ, vậy thì tốt quá, cám ơn ngài Thái lão !
Lý Dương hơi sửng sờ, ngay sau đó mừng rỡ kêu lên, hắn muốn nhìn chính xác cách sắp xếp những chiếc bình trong quyển sách, chứ cũng không muốn thưởng thức quyển sách cổ này làm gì, dù là bản sao thì với Lý Dương mà nói cũng không có bất kỳ sự khác nhau, chỉ cần có nội dung là được .
- Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho người nhà!
Thầy Thái cũng cười cười, trên thực tế trong lòng hắn cũng vô cùng khát khao có thể sớm một chút nhìn thấy những chiếc bình trình diễn thành bài hát thật, nói như vậy cái kỳ tích này là do hắn góp sức mà thành.
- Lý tiên sinh, thầy Thái, không bằng hai vị tới khách sạn trước đi, nơi đó có máy vi tính cũng dễ dàng, người ở đây thật sự là quá nhiều rồi!
Con ngươi Bành Vũ đột nhiên đảo vài vòng, lập tức nói với bọn Lý Dương một câu .
Lý Dương quay đầu lại nhìn đám người chật chội chung quanh, lúc này trở về khách sạn đúng là lựa chọn tốt nhất, người ở đây thật không ít, còn liên tục có người nghe nói mà chạy tới nơi này, tiếp tục ở lại nơi này không ai dám bảo đảm không xảy ra việc ngoài ý muốn .
- Lý tiên sinh, cậu thấy thế nào?
Thầy Thái cũng hơi động lòng, bảo bối tốt như vậy ai cũng muốn nhìn lâu thêm vài lần, nhưng ở lại chỗ này quả thật không tiện. Trở về khách sạn bọn họ có thể an tâm thưởng thức.
- Vậy thì trở về thôi .
Lý Dương gật đầu một cái, trên mặt Bành Vũ lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, hắn là một người khôn khéo, chỉ cần Lý Dương bọn họ trở về khách sạn, chẳng phải những cái bình này hắn có thể làm một chuyên đề phỏng vấn? Có cái chuyên đề phỏng vấn này, nào sợ tiết mục hôm nay không thể ghi lại, như vậy đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nói không chừng còn có thể được khen ngợi.
Muốn trở về cũng không phải là dễ dàng . Có rất nhiều người sau khi biết có những đồ sứ biết hát thần kỳ như vậy, liền chen lấn ở bên ngoài, không muốn để cho Lý Dương bọn họ rời đi .
Cũng may Lưu Cương đã sớm gọi cảnh sát nói trước cần người đến hộ tống. Lý Dương bọn họ đi ra ngoài khó khăn một chút, nhưng cuối cùng vẫn có thể đi ra ngoài .
Khi đi ra ngoài, Lý Xán và Liễu Tuấn rất cẩn thận bảo vệ Lưu Cương. Lưu Cương đặt mười hai chiếc bình trong cái rương ôm ra. Cái rương này do một công nhân trong xưởng gốm sứ cho bọn họ.
Cẩn thận lên taxi của Thầy Thái, Lý Dương lòng vẫn còn sợ hãi nhìn vào cái xưởng chật chội người kia. Từ lúc Lý Dương tới nơi này, đến khi bọn họ che chắn những cái bình này lên xe, cũng mất hơn hai giờ, thời gian ngắn như vậy, trong xưởng đã tụ tập sáu bảy trăm người, thậm chí một số người còn cố ý lái xe từ thành phố tới.
Nếu Lý Dương không đi, người nơi này sợ rằng còn nhiều hơn, hơn ngàn người thậm chí còn mấy ngàn người cũng không phải là không thể .
Đây là ở Từ Đô, nếu là chỗ khác, cho dù có đồ tốt như vậy xuất hiện, e là cũng sẽ không tạo thành chấn động lớn như vậy. Người Từ Đô hầu như đều có một loại cảm tình đối với đồ sứ.
Lý Dương bọn họ đi rồi, người của đài truyền hình cũng đi, cảnh sát cũng đều rời đi. Nhưng những người mới tới xem kia hoặc xem một hồi cũng chưa có rời đi. Bọn họ nghe những người đến tương đối sớm nói lại vịêc những đồ sứ thần kỳ kia biết hát. Người tới sớm, có thể chính tai nghe được thanh âm những chiếc bình sứ kia phát ra.
Dần dần, chuyện thị trấn Cảnh Đức xuất hiện đồ sứ biết ca hát truyền khắp cả nước, trở thành trung tâm cuộc nói chuyện của đông đảo người.
Người bình thường cũng không biết những đồ sứ này là do Lý Dương phát hiện. Nhưng trong số những người kia, đặc biệt là các chuyên gia đã hiểu rõ điểm này.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên Lý Dương lần nữa vang vọng cả nước, vô số người cũng ghen tỵ với vận may của Lý Dương, nhưng những điều này đều là lời nói về sau.
- Này, tôi đã chụp rồi đấy!
Một nhân viên trong xướng gốm sứ đột nhiên nhảy tới trước mặt người phụ trách, còn rất đắc ý giơ giơ lên máy ảnh trên tay.
- Tôi cũng chụp được mấy cái!
Một nhân viên khác cũng cầm máy chụp hình đi tới, từ lúc phát hiện chiếc bình, liền có hai thanh niên khôn khéo cầm máy chụp hình ghi lại cả quá trình .
- Tốt, ha ha, thật tốt quá, tôi ký cho hai cậu đại công, tối hôm nay ta mời, mọi người ăn uống thoải mái!
Người phụ trách có vẻ rất kích động, lại có chút hưng phấn, có những tài liệu trong những chiếc máy ảnh này, cộng thêm hôm nay nhiều người tuyên truyền như vậy. Xưởng của hắn đừng nói lo lắngkhó khăn, có danh tiếng, buôn bán tương lai nhất định có thể nâng cao không ít .
Hơn nữa, có thể tìm thấy những bảo bối có một không hai từ chính xưởng của mình, trong lòng người phụ trách cũng có chút kiêu ngạo, cũng may quá trình này đã được ghi lại, nếu không lưu được những thứ này làm kỷ niệm, đó mới là tiếc nuối lớn nhất.
- Được, cám ơn lãnh đạo!
Hai nhân viên lập tức hét to một tiếng, hôm nay bọn họ cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn, chuyện đã xảy ra hôm nay đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện đáng tự hào. Tương lai bọn họ có thể rất tự hào mà nói với những bằng hữu khác, cái đồ sứ có thể tự phát ra âm nhạc đó, chính là được phát hiện ở trước mặt bọn họ.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.