Chương 147: Gặp lại Hà lão
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
-Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã đoán sai, trưởng bối mà tôi nói tuy rằng không phải là người nhà của tôi nhưng lại là thầy tôi, ông và người nhà tôi không có gì khác nhau cả, cô không cần hiểu lầm
Lý Dương nói làm cho Cố Nhã Tĩnh ngơ ngác nhìn Lý Dương, cô giống như không chịu được những lời hắn nói vậy.
-Giai Giai, bạn, bạn xem, hắn khi dễ mình
Cố Nhã Tĩnh đột nhiên quay đầu lại rồi ghé người dựa và Vương Giai Giai ủy khuất khóc lớn, Vương Giai Giai cười khổ nhìn Lý Dương, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Lý Dương nhất thời cảm giác đầu mình to ra, cô nhóc này vừa rồi dường như còn đang tranh cải với mình, hơn nữa ngay từ đầu còn nhắm vào mình, không ngờ bây giờ cô lai dựa vào người Vương Giai Giai khóc rống lên, điều này làm cho Lý Dương có chút luống cuống tay chân.
Động tĩnh bên phía Lý Dương có chút lớn nên mọi người dều nhìn qua, khi thấy thấy hai nam hai nữ thì mọi người đều cười cười rồi không để ý nữa.
-Đừng nóng giận, mình sẽ mắng hắn
Vương Giai Giai nhẹ nhàng nói, khuôn mặt cô đầy nét cười khổ, Cố Nhã Tĩnh thì len lén nhìn Lý Dương, tuy rằng cô còn đang khóc nhưng khóe miệng thì đã lộ ra một nụ cười đắc ý.
-Nhã Tĩnh, mình muốn nói với Lý Dương vài câu, nói xong thì chúng ta đi, được không?
Vương Giai Giai thật vất vã mới làm cho Cố Nhã Tĩnh yên lặng lại, cô vội vàng nói một câu, ý định muốn cùng Lý Dương nói chuyện hôm nay đã bị Cố Nhã Tĩnh hoàn toàn phá hoại, cũng may là hai người đều đang ở Trịnh Châu nên muốn gặp cũng không khó.
-Bao nhiêu câu?
Cố Nhã Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi. Vương Giai Giai cười khổ một tiếng, cô nói:
-Ba phút, tuyệt đối không vượt quá một giây.
-Tốt, mình ở bên ngoài chờ bạn ba phút, nếu như còn không đi ra thì mình sẽ báo cáo lên nói bạn đến Trịnh Châu có mục đích không trong sạch, hừ
Cố Nhã Tĩnh đáp ứng rồi đi ra bên ngoài, trước khi đi cô còn hừ lạnh với Lý Dương một tiếng.
Sau khi Cố Nhã Tĩnh đi ra ngoài thì Lưu Cương cũng đi theo, Lý Dương cuối cùng cũng cảm thấy xung quanh đã yên tĩnh trở lại, hắn chưa bao giờ cảm thấy yên lặng lại dễ chịu như bây giờ.
-Thực xin lỗi, cô ấy là như vậy, hôm nay em không nên mang cô ấy tới
Vương Giai Giai cười khổ rồi giải thích với Lý Dương.
-Không có việc gì, cô ấy, anh cũng không biết nói sao nữa
Lý Dương cũng không biết nói gì cho đúng nên không ngừng lắc đầu.
-Gần đây anh có khỏe không?
-Gần đây em thường đi đâu?
Lý Dương và Vương Giai Giai đồng thời hỏi một câu, hỏi xong hai người đều sững sốt rồi lập tức nở nụ cười.
-Lúc đó em di Thanh Hải cho tới gần đây mới trở về, chỗ đó không có điện thoại cũng không có inte nên em không thể liên lạc với anh được
Vương Giai Giai nói, Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được tại sao một thời gian dài như vậy không thể liên lạc với cô, cũng không phải cô muốn tránh né mình mà là không thể liên lạc được.
Biết điểm ấy, Lý Dương nhất thời trở nên thoải mái hơn nhiều, hắn nói:
-Anh gần đây đang làm ăn ở Trịnh Châu, đúng rồi, vừa rồi em nói công tác, là công tác ở đây à?
Vương Giai Giai liếc mắt nhìn Lý Dương một cái rồi nói:
-Em đang làm ở Trịnh Châu
Lý Dương sững sốt rồi ngay lập tức mừng như điên, Vương Giai Giai hiện tại đang làm việc ở Trịnh Châu, việc này đối với hắn mà nói là một tin tức vô cùng tốt, nó có ý nghĩa là sau này hai người có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
-Ngày mai anh thật sự phải đi Bắc Kinh sao? Thầy mà anh vừa nói là ai thế
Trầm mặc hơn mười giây rồi Vương Giai Giai chủ động hỏi Lý Dương, Lý Dương vừa rồi chỉ lo cười nên không phát hiện không khí có chút kỳ lạ.
-Ngày mai đi, nhưng mà rất nhanh sẽ trở về, ông ấy là người giúp anh rất nhiều, hiện là thầy trên mặt đồ cổ của anh
Lý Dương lập tức trả lời.
-Đồ cổ?" Vương Giai Giai đột nhiên nhìn Lý Dương hỏi:
-Thầy của anh tên là gì?
Lý Dương suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
-Anh cũng không biết ông gọi là gì, mọi người đều gọi ông là Hà lão, Hà lão có trình độ rất cao, kỳ thật anh lần này cùng một người bạn mở công ty bán đấu giá, nếu không có ông chỉ dẫn thì chỉ sợ anh cũng không dám làm việc này
-Họ Hà
Vương Giai Giai yên lặng gật gật đầu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cô vội vàng hỏi:
-Thầy của anh là Hà lão ở Minh Dương?
- Hà lão ở tại Minh Dương nhưng mà ông không phải là người Minh Dương, nhà của ông ở Bắc Kinh, bạn đời của Hà lão là người Minh Dương, vì tưởng nhớ bạn đời nên Hà lão thường đến Minh Dương ở rất lâu
Lý Dương gật gật đầu, việc này có rất nhiều người biết nên nói ra cũng không sao.
Vương Giai Giai đột nhiên cười nói:
-Em biết rồi, không còn thời gian nữa, em phải đi rồi, ngày mai anh đi sớm một chút, đừng để cho Hà lão phải đợi lâu!
Vương Giai Giai nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, Cố Nhã Tĩnh ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng liếc nhìn vào trong, hơn nữa cô còn liên tục nhìn đồng hồ. Lý Dương vội vàng đứng lên nói:
-Tốt, khi về anh sẽ gọi cho em
-Khi về nhất định phải mời em ăn cơm
Vương Giai Giai không quay đầu lại mà nói một câu rời di ra ngoài, Cố Nhã Tĩnh ngay lập tức nắm lấy tay Vương Giai Giai rồi kéo cô lên một chiếc xe taxi chạy mất.
Lý Dương vẫn còn ngồi trong quán cà phê cười như thằng điên, nếu không có Cố Nhã Tĩnh quấy rầy thì ngày hôm nay quả thật là một ngày tuyệt vời, nhưng mà Lý Duong vẫn rất vui, Vương Giai Giai kêu hắn mời cơm dường như là đang ám chỉ cái gì đó.
Lên xe taxi Cố Nhã Tĩnh không vui quệt quệt cái miệng nhỏ của mình, ấn tượng của cô đối với lý Dương hiện nay đang rất kém.
-Giai Giai, thật không biết bạn nghĩ sao nữa, tên đó có gì tốt chứ, bề ngoài rất bình thường mà, không biết tại sao bạn lại thích hắn nữa?
-Mình cũng không biết, cứ xem đây là duyên phận đi
Vương Giai Giai cười nói, nói xong thì cô lại nhớ tới cái đêm giáng sinh nô
-Mình không xem trọng cái duyên phận này của bạn, cho dù là có duyên thì cũng sẽ vô phận, bạn đừng quên hắn chỉ là người thường, gia đình cậu có đồng ý mới là lạ
Cố Nhã Tĩnh dựa đầu vào người Vương Giai Giai rồi nói, Lý Dương còn không biết hắn đã hoàn toàn đắc tội cô nhóc này rồi.
Vương Giai Giai nhìn ra bên ngoài, nụ cười trên măt cô càng tăng thêm, cô cúi đầu nhìn Cố Nhã Tĩnh rồi nói:
-Trước đó mình còn lo lắng việc này nhưng bây giờ thì không lo nữa, bạn biết người trưởng bối mà hắn nói vừa nãy là ai không?
Cố Nhã Tĩnh lắc đầu, nói:
-Là ai cũng không được a, gia đình cậu chắc chắn sẽ không đồng ý
-Người đó chính là gia gia của Hà San San đó
Vương Giai Giai nhẹ nhàng vỗ cái ót của Cố Nhã Tĩnh rồi chậm rãi nói, Cố Nhã Tĩnh vốn đang định dánh lại thì bỗng nhiên ngẫn người:
-Hà San San, Hà San San nào?
-Còn có Hà San San khác nữa à? Chính là đứa bé mà chúng ta quen lúc nhỏ đó, lúc đó hai người còn thề không đội trời chung nữa mà.
Vương Giai Giai khẽ cười một tiếng, Cố Nhã Tĩnh thì há hốc mồm nhìn Vương Giai Giai.
Chỗ quán cà phê, Lý Dương đang tính tiền, kỳ thật bọn họ cũng chưa uống gì nhưng Lý Dương bây giờ cũng không muốn lãng phí tinh thần vì việc này nữa.
Hôm nay tuy rằng bị tiểu ma đầu kia phá nhưng vẫn có thu hoạch rất lớn, đặc biệt là thái độ của Vương Giai Giai làm cho hắn rất vui vẻ.
Trở lại chổ của Trịnh Khải Đạt, Lý Dương lập tức chuẩn bị đi Bắc Kinh, hắn vốn định sáng ngày mai mới đi nhưng vì cuâ nói kia của Vương Giai Giai nên hắn quyết định đi ngay trng hôm nay, việc của Hà lão không thể chậm trể được, hắn cũng phải tranh thủ thời gian.
Từ Trịnh Châu tới Bắc Kinh thì chỉ cần đi xe mấy tiếng là tới, hiện tại cũng không phải là tết hay lễ gì nên Lưu Cương dễ dàng mua được hai vé xe lửa, đi lúc ba giờ chiều thì khoảng bảy giờ tới là có thể tới Bắc Kinh rồi.
Giữa trưa Lý Dương gọi Lý Xán tới ăn một bửa cơm coi như là mừng gặp mặt, cơm nước xong hắn liền cùng Lưu Cương ra nhà ga, đi máy bay thì nhanh hơn nhiều đáng tiếc là sân bay quá xa, nếu tính toán kỹ lưỡng thì đi máy bay cũng chẳng nhanh hơn đi xe lửa bao nhiêu cả.
Bảy giờ rưỡi tối, xe lửa đã tới Bắc Kinh, Lý Dương và Lưu Cương vừa mới ra nhà ga thì đã có một chiếc xe có rèm đen tới đón.
-Lý ca, chúng tôi đến đón anh
Lưu Cương cười cười nhìn Lý Dương, Lý Dương thì liếc mắt nhìn Lưu Cương một cái, hắn nhớ rõ là trước khi đến cũng chưa có gọi cho Hà lão.
Lên xe, Lý Dương lập tức hiểu được Lưu Cương khẳng định là đã nói cho Hà lão biết nên Hà lão mới cho xe tới đón hai người.
Hiện tại xem ra lúc trước Hà lão cho Lưu Cương đi theo mình là do Hà lão cố ý.
Suy nghĩ cẩn thận rồi Lý Dương chỉ có thể cười khổ lắc đầu, đồng thời trong lòng hắn cũng rất cảm động, mặc kệ Hà lão có mục đích gì thì việc Lưu Cương ở bên cạnh hắn cũng chỉ có thể là việc tốt, hơn nữa Lưu Cương quả thật là đã cứu mình một mạng, không có Lưu Cương đi theo thì không biết bây giờ hắn đã thành cái dạng gì nữa.
Xe chạy rất nhanh, nhìn những bóng đèn nê ôn đang vụt qua, Lý Dương đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảm khái trong lòng.
Đây là thủ đô Bắc Kinh, Lý Dương chưa từng đi tới nơi này, Lý Dương đã từng rất nhiều lần suy nghĩ rằng mình sau khi làm việc lời nhiều tiền sẽ tới đây du lịch, nhìn ngắm Thiên An Môn, ngắm Trường Thành, ngắm Cố Cung.
Bây giờ hắn quả thật là đã có nhiêu tiền nhưng mơ ước đó cũng đã từ từ phai nhạt đi, khi thật sự tới Bắc Kinh thì trong lòng Lý Dương thậm chí là không có một chút mong muốn đi thăm Trường Thành.
Nửa giờ sau, xe chạy vào một tiểu khu rất lớn, cưới cùng xe dừng lại trước một căn biệt thự, căn biệt thự này không kém chút nào với căn của Hà lão ở Minh Dương, thậm chí là nó còn tốt hơn một chút nữa.
-Lý ca, xuống xe đi, Hà lão đang chờ chúng ta
Lưu Cương xuống xe rồi nói với Lý Dương.
Lý Dương lập tức gật gật đầu rồi xuống xe, nơi này cũng là một tiểu khu nhưng Lý Dương lại có cảm giác hơi kỳ lạ rất khó có thể diễn tả.
Đi theo Lưu Cương, Lý Dương trực tiếp đi vào một phòng khách bên trong, một ông lão đang ngồi trên ghế nằm nhìn bọn họ, Lý Dương khi nhìn thấy ông thì cũng có chút xúc động, hắn vội vàng đi tới chỗ ông lão.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.