Chương 666: Giết một răng trăm.
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Người thanh niên trẻ đó buông lỏng tinh thần từ mài thạch cũng đổi thành cắt thạch.
Đối phương liên tục giải ra cao cấp Băng Chủng cơ hồ phá vỡ lòng tin của y, lần này y cũng không có bất cứ tâm tình nào để tiếp tục lãng phí thời gian mài thạch nên chuyển qua cắt thạch, muốn xem nhanh rốt cuộc Phỉ Thúy bên trong như thế nào
Thời gian chầm chậm trôi qua không tới nữa tiếng Trương Vĩ và người thanh niên đó đã giải nguyên thạch xong, chính xác mà nói là Trương Vĩ giải xong, Phỉ Thúy mà người thanh niên đó giải ra vẫn còn có chút chất bám vào vẫn chưa lau sạch, lúc này người thanh niên đó đã không tiếp tục giải tiếp, khối nguyên thạch Trương Vĩ giải ra cuối cùng là Phỉ Thúy Băng Chủng Tổ Mẫu Lục, so với Phỉ Thúy người thanh niên đó giải ra còn to hơn một chút chỉ cần khối Phỉ Thúy này thì đã biết được thắng thua của cuộc thi này, thắng rồi, bọn họ lại thắng rồi.
Trương Vĩ rất muốn ngẩng mặt lên trời cười to cuối cùng cũng đã báo được thù rồi, mấy ngày nay những thứ mà y chịu đựng lần này tựa hồ có thể giải tỏ được rồi, làm cho toàn thân y cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên, mọi người xung quanh bàn tán thì thầm những người này đang nhìn Lý Dương tôn kính và sùng bái, chuyện Lý Dương ở Myanmar giải ra Thủy Tinh Chủng bọn họ đã từng nghe qua nhưng không được tận mắt nhìn thấy, bây giờ khối nguyên thạch mà Lý Dương chọn liền giải ra một khối Phỉ Thúy Băng chủng lại là mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Trương Vĩ rời khỏi máy giải thạch thành viên hiệp hội ngọc thạch đang vây xung quanh tự động tránh ra.
Trên mặt mấy người Vân Nam đó không còn kiêu ngạo cuồng vọng như trước, trên mặt mỗi người có cảm giác khổ sở thậm chí là cho người ta cảm thấy bất lực, nét biểu cảm của bọn họ làm cho các thành viên trong hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương cảm thấy sảng khoái trong lòng.
- Ván này là chúng tôi thắng.
Trương Vĩ đang nhìn Dư Lục ngẩng đầu không tự nhiên nói nhỏ.
- Là anh thắng, Dư Lục chua xót gật đầu ván này y không những thua hoàn toàn mà còn thua về tất cả niềm tin chính là y không có chút ý niệm nào trong đầu là sẽ thắng Lý Dương.
Năm ván hiện giờ có tỉ số là 2-2, nắm chắc thời gian tiến hành lần giải thạch cuối cùng đi
Trương Vĩ nhếch miệng cười, bây giờ là y là người thắng cuộc có tư cách bài lên bàn của người thắng cuộc.
- Không cần lôi thôi nữa chúng tôi nhận thua không cần thi đấu nữa
Dư Lục bỗng nhiên lắc đầu, sắc mặt của y trở nên cam chịu, ý chí chiến đấu của tên thiếu niên đó cũng không còn, đừng nói tên thanh niên đó chính là tự y cũng không muốn đi đến đối mặt Lý Dương, Trương Vĩ Tư Mã Lâm còn có những người xung quanh đều nhìn nhau đều nhìn đối phương với ánh mắt thất kinh.
Bọn họ không thể ngờ rằng Lý Dương lại mạnh như vậy, những người này ngay cả dũng khí tiếp tục thi đấu cũng không có.
- Chấp nhận thua cuộc thì theo hiệp định mà làm đi.
Lần này Lý Dương thản nhiên nói:- Thời gian không còn sớm nữa, sắc trời hôm nay u ám, ở chỗ này có thể chọn ra tiếp tục thi đấu, nhưng nếu đối phương nhận thua thì không cần lãng phí thời gian kết quả cuối cùng vẫn vậy thôi.
- Ta viết giấy nhận thua là được chứ gì nhưng ta chỉ nhận thua anh thôi, người thanh niên đó mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn trộm Lý Dương, y có thể chấp nhận thua Lý Dương ngay cả Phỉ Thúy Vương Lý Dương cũng có thể thắng, người thiếu niên này trong lòng vẫn có chút kêu ngạo không muốn thừa nhận thất bại với người khác.
- Không anh sai rồi, Lý Dương lắc đầu nói tiếp:- Người giải thạch là hội trưởng Trương các anh thua hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương hãy dựa vào hiệp nghị trước kia mà làm đi.
Dư Lục và người thanh niên trẻ tuổi đó nhìn Lý Dương ngạc nhiên một hồi, người thanh niên đó mới cố gật đầu, trong cuộc thi này quả thật là Trương Vĩ giải, điểm này làm cho bọn họ không thể nói được gì, Lý Dương không thừa nhận đối phương thua dưới tay mình bọn họ muốn giữ chút thể diện cũng không có cách nào, cũng có lẽ là Lý Dương đang muốn nói rõ mấy người này căn bản không có tư cách thi đấu với mình.
- Bên này rất tối, chúng ta qua chỗ phía trước đi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị giấy viết cho các anh, viết xong rồi thì các anh có thể đi
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, những người này vẫn chưa chấp nhận thua cũng may là Lý Dương cự tuyệt, bọn họ nói chỉ chấp nhận thua bởi Lý Dương lời nói này làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương, đều này là cho Trương Vĩ càng thêm tức giận hoàn toàn không muốn cho đối phương một chút thể diện
- Được chúng tôi viết.
Dư Lục nói mấy từ này rất khó khăn, y làm sao cũng không ngờ rằng lần này ý chí thi đấu rất tràn trề cuối cùng lại xảy ra kết quả như thế này, viết giấy chiến bại bây giờ trong giới đỗ thạch rất ít người viết, viết thứ giấy này Dư Lục y suốt cuộc đời cũng không thể lau sạch vết nhơ này. Lúc này Dư Lục bắt đầu hối hận, ban đầu người cuồng vọng đưa ra đề nghị này chính là con trai của ông chủ bọn họ người thanh niên trẻ bên cạnh y.
Một đám đông vui vẻ cười nói chầm chậm trở lại Phỉ Ngọc Hiên, hôm nay những thành viên bình thường của hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương này vô cùng phấn khởi, bọn họ không chỉ nhìn thấy Ngọc Thánh trong truyền thuyết mà còn tận mắt thấy nguyên thạch của Ngọc Thánh được giải ra, một khối Băng Chủng lại một khối Băng Chủng liên tiếp xuất hiện, làm cho mỗi người bọn họ đều vô cùng kích động, buổi giải thạch lần này cũng là buổi giải thạch có chất lượng cao nhất mà lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, và bản thân Tư Mã Lâm cũng đã lãnh hội được cảm giác khi thấy từng khối pha lê liên tục được giải ra, cũng giống như chuyện hôm này cũng để cho mọi người ghi nhớ rất lâu.
Thúy Ngọc Hiên đã thắp đèn sáng lên, lúc này khách nhân cũng không nhiều chỉ có bảy tám người trong tiệm đi dạo xung quanh, cũng không giống như những người thật sự muốn mua trang sức.
Trương Vĩ cũng không quan tâm nhiều như vậy sau đó sai người đem giấy bút ra đặt trước mặt bọn người Dư Lục. Cuối cuồng Dư Lục chầm chậm cầm viết lên nhẹ nhàng thở dài bắt đầu chậm rãi viết lên tờ chiến bại của mình, đồng thời mấy người khác cũng lắc đầu đối với mấy người này mà nói lần thất bại này hoàn toàn không có gì là không thể nào chấp nhận được. Trình độ của họ vốn chỉ là nhân viên bình thường trong công xưởng vả lại thua Lý Dương cũng không có gì mất mặt. Trận đấu này hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương làm rất tốt, nhưng mọi người đều biết bọn họ quả thất là thua trong tay người này, người thanh niên trẻ đến bây giờ vẫn chưa đụng đến cây viết còn mấy người khác thì đã viết xong, người thanh niên trẻ này vẫn không nhúc nhích vẻ mặt vô cùng bí hiểm.
- Hồ công tử viết đi.
Dư Lục lại thở dài bọn họ là một chỉnh thể mỗi người đều phải để lại một giấy chiến bại một người cũng không thể thiếu.
- Lý tiên sinh tôi tôi là trợ lý tổng giám đốc của công ty Ngọc Tử Côn Minh, tôi tên là Hồ Thanh, ba tôi là chủ tịch hội đồng quản trị công ty Tử Ngọc Hồ Hán Giang, Lý tiên sinh ngài xem chúng ta giao hữu thế nào? Tờ chiến bại này có thể không viết không
Người thanh niên này nhìn Lý Dương rất kỳ vọng, trên mặt Dư Lục tỏ vẻ hơi tức giận nhưng cuối cùng cũng đành chịu, Hồ Thanh cũng chính là người thanh niên từ nhỏ được nuông chiều hơn nữa chưa từng nếm qua mùi vị thất bại, thất bại lần này vẫn không muốn thừa nhận muốn dùng quan hệ của mình, tất cả cái này chỉ có thể nói người thanh niên này bị làm hỏng hoàn toàn.
Hàn Phi cũng mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Thanh, Hồ Thanh vội vàng lùi lại mấy bước.
Lý Dương thu lấy các thu chiến bại của đám người Dư Lục, liếc nhìn sơ qua sau đó đưa cho Trương Vĩ, rồi mới quay lưng nhìn mấy người Dư Lục cũng như mấy người công ty này nhưng vẫn chú ý nhìn Hồ Thanh.
Lần này là Lý Dương đoán đúng, chính là Hồ Thanh không phục trước danh tiếng của Lý Dương nên lôi bọn người Dư Lục mang nguyên thạch tới Minh Dương,
-Ba của cậu là Hồ Hán Giang vốn ở Myanmar vẫn chưa trở về hả?
Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, Hồ Thanh bỗng sửng sốt sau đó lập tức tỏ vẻ vui mừng khôn xiết vội gật đầu nói:- Ông ấy là từ Myanmar bay thẳng qua Hồng Kông bàn mấy chuyện làm ăn vẫn chưa trở về, mà sao anh biết?
Thái độ của Hồ Thanh lần này trở nên vô cùng cung kính so với trước đây có thể nói hoàn toàn không giống một người, Hồ Hán Giang quả thật chưa trở về, khi nói đến tên Hồ Hán Giang, Lý Dương có chút ấn tượng ban đầu mấy cuộc đấu giá tư nhân trước ông ta cũng có tham gia, lần đấu giá cuối cùng ông ta còn mua được mấy khối Phỉ Thúy rất tốt.
- Tôi đoán nếu ông trở về nhất định sẽ không đồng ý để cậu đến đây, tất cả những chuyện của tôi ở Myanmar ông ta hẳn là tận mắt nhìn thấy.
Lý Dương chậm rãi gật đầu trong lòng Hồ Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm sắc mặt từ tư sáng lạn tươi cười, y không ngờ Lý Dương và cha của y quen biết nhau, chuyện lần này xem như xử lý tốt rồi, chỉ cần tốn chút tiền để giữ lại sĩ diện, đối với y mà nói cũng không có sao
- Chúng ta đi thôi, Lý Dương bỗng nhiên phất tay gọi Trương Vĩ, bọn họ đều giật mình nhìn Lý Dương.
- Sau khi quay về nói cho cha cậu biết bất cứ hoạt động Phỉ Thúy nào có liên quan đến tôi ông ta cũng không cần tham gia, ông ta không có tư cách tham gia
Hồ Thanh mặt mày rạng rỡ sau khi nghe Lý Dương nói bỗng nhiên đanh lại nhìn Lý Dương ngơ ngác.
Bất cứ hoạt động Phỉ Thúy nào mà Lý Dương nói, ý của Lý Dương chính là bán đấu giá tư nhân đã rất rõ ràng, hắn là muốn giết chết cha con Hồ Hán Giang, hoạt động Phỉ Thúy có liên quan đến Lý Dương thật đúng là không nhiều, nhưng hiện nay Lý Dương ở Myanmar có khoáng mạch Phỉ Thúy thậm chí trong năm đại gia tộc Myanmar đã có hai gia tộc không có bất cứ mối quan hệ gì với Hồ Hán Giang, nguyên thạch còn lại, thương nhân muốn giao cho Lý Dương và những đơn vị có mối quan hệ tốt đẹp với Lý Dương tất nhiên cũng sẽ cách rất xa Hồ Hán Giang chính là, một gia tộc lớn khác cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà đắc tội với Lý Dương dù sao giữa bọn họ và Lý Dương cũng không có mâu thuẫn trực tiếp gì.
Vấn đề như vậy nhưng thật ra rất nghiêm trọng, điều này chẳng khác nào Hồ Hán Giang bị phong sát toàn điện cho dù ông ta mối quan hệ của mình sau này vẫn không thể thu được nguyên liệu cũng không thể có nhiều nguyên liệu giống như vậy, e rằng công bàn Myanmar sau này cũng không tham gia, nếu Lý Dương làm chức vụ cố vấn trong hiệp hội ngọc thạch, công bàn Bình Châu cũng sẽ đem phong sát bọn họ, trong khi đó bất cứ điểm bán nguyên liệu sẽ từ chối bọn họ, cái này đối với bọn họ mới là thảm nhất, Lý Dương bây giờ tuyệt đối có thực lực và sức ảnh hưởng phong sát bất cứ công ty ngọc khí nào.
Lý Dương thấy sắc mặt Dư Lục biến đổi rất nhiều y hiểu rõ hơn sức ảnh hưởng của Lý Dương hơn Hồ Thanh Lý Dương thật sự có thể làm được như vậy, công ty Tử Ngọc của bọn họ e rằng lành ít dữ nhiều.
-Trương tổng còn không tiễn khách?
Lý Dương cũng không quay đầu lại đi tới chỗ Trương Vĩ, bất cứ ai đến cầu xin hắn cũng không thay đổi, quyết định quyết định này, Lý Dương là muốn cảnh cáo những ai không phục tự mình tìm đến ức hiếp hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương, để cho mọi người nhìn thấy hắn ý chí kiên quyết của hắn cũng tốt chí ít làm cho mọi người hiểu được Lý Dương không phải là người tốt không phải ai khiêu chiến là cũng có thể được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.