Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 334: Hòn đá bị quét sơn

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Ở trên xe, Lý Dương lập tức đặt mấy khối đá kia qua một bên, chỉ cầm khối đá có màu đất kia, khóe miệng còn nở nụ cười. ()

-Lý ca, cái này là bảo bối gì thế?

Ngồi ở ghế phó lái, Lưu Cương đột nhiên quay đầu lại hỏi, trên mặt cũng không có gì kinh ngạc, với hắn mà nói, thứ bị Lý Dương nhìn trúng mà không phải là bảo bối thì mới là lạ.

-Sau anh biết thứ này nhất định lá bảo bối?

Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu, Lưu Cương thì cười nói:

-Cho dù không phải bảo bối thỉ đến tay Lý ca cũng sẽ trở thành bào bối, năng lực tìm bảo bối và vận mai của anh không những được Hà lão khen ngợi không thôi đâu, cho dù nói anh là người mai mắn nhất nước cũng không có ai phản đối đâu

-Đừng có khoa trương thế chứ, tôi làm gì mà lợi hại như thế

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, nhưng giọng nói thì lại có chút đắc ý, có năng lực đủ để Hà lão thừa nhận không phải là việc dễ dàng gì đâu.

Lưu Cương cười hắc hắc, hắn hiếu kỳ nhìn khối đá trên tay Lý Dương.

Người lái xe đột nhiên giật mình, tốc độ xe chậm lại rất nhiều, lúc chạy tới quốc lộ, xe của Bạch Minh đã vượt qua xe của Lý Dương.

Người lái xe theo bản năng đưa tay về phía sau nhưng bị Lưu Cương cản lại, Lưu Cương nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lý Dương không có phát hiện việc này mà vẫn tiếp tục quan sát hòn đá.

Bạch Minh xuống xe, Mao lão cũng đi theo, Bạch Minh không biết là mình vừa đạo quanh Quỷ Môn Quan một lần, thiếu chút nữa là phải xuống tìm đám phán quan bàn luận đồ cổ rồi.

Người lái xe kia cũng là một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ cũng không kém Lưu Cương bao nhiêu, lúc gặp nguy hiểm hắn có quyền tiền trảm hậu tấu, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ người trên xe, không cho người trên xe gặp bất cứ nguy hiểm gì. Cái loại vượt mặc như Bạch Minh vừa rồi rõ rang là khiêu khích, hắn theo bản năng chuẩn bị đánh tan nguy hiểm, cũng may Lưu Cương phát hiện nên ngăn cản kịp thời nếu không thì có chuyện rồi.

Cửa sau xe mở ra, Bạch Minh lập tức chui vào, người lái xe quay đầu lại nhìn Lưu Cương rồi bất dắc dĩ lắc đầu.

Nếu đổi thành Hà lão trên xe thì căn bản không có ai dám làm như thế.

-Lý lão đệ, cậu phải nó cho rõ, vì cái gì cậu lại dung một nghìn để mua những khối đá vô dụng này?

Bạch Minh vừa lên xe liền vội vàng hỏi, hắn cũng là một người nóng nảy, hắn rất không hiểu hành động vừa rồi của Lý Dương nên còn chưa trở về Bắc Kinh hắn đã vội vàng hỏi.

Mao lão không lên xe nhưng cũng đứng ở cửa xe tò mò nhìn Lý Dương.

-Thầy Bạch, quay về Bắc Kinh rồi nói được không?

Lý Dương cười khổ một tiếng, khối bảo bối này phải tẩy trừ một chút mới có thể thấy được.

-Không được, hiện tại phải nói

Bạch Minh lập tức lắc lắc đầu, vẻ mặt rất kiên quyết, hắn không muốn ôm lòng tò mò mà láy xe, nếu cứ như vậy mà phải chạy về Bắc Kinh chắc hắn sẽ điên mất.

-Được rồi, anh xem thứ này

Lý Dương bất đắc dĩ gật đầu rồi đưa khối đá màu đất cho Bạch Minh, Bạch Minh nghi hoặc đánh giá hòn đá dường như không chút thu hút này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề gì

-Thầy Bạch, chúng ta xuống xe trước

Lý Dương lại nói với Bạch Minh một câu, hai người xuống xe, Lý Dương thuận tay ném những khối đá vô dụng xuống ven đường, bảo bối chỉ có khối trên tay này, những khối kia giữ làm gì.



-Chẳng lẽ nó có gì huyền diệu?

Bạch Minh cầm hòn đá nhìn một lát nhưng không phát hiện gì, Mao lão đứng bên cạnh cũng không ngừng lắc đầu, thứ này cho dù đặt trước mặt họ họ cũng không thèm nhìn chứ nói gì tới việc lấy nó.

-Đương nhiên là có, hai người không thấy sức nặng có chút không đúng sao?

Lý Dương gật gật đầu, lại duỗi tay cầm hòn đá rồi ngồi chồm hõm xuống đánh xuống mặt đất một cái, bề mặt bên ngoài khối đá nhanh chóng bong ra một ít.

-Sức nặng có cái gì vấn đề, không phải khối nào cũng như nhau sao?

Bạch Minh cau mày rồi cũng ngồi xuống, hai mắt Mao lão sáng lên, ông nghi ngờ nhìn Lý Dương, dường như là ông đã nhận ra cái gì đó.

-Đương nhiên không giống, mật độ của khối đá này không đúng, sức nặng cũng sẽ khác nhau

Lý Dương không ngẩn đầu lên mà tiếp tục đánh khối đá xuống đất, kỳ thật hắn dùng sức mạnh hơn một chút không không thể làm tổn hại khối đá bên trong, chẳng qua vì nó quí trọng nên hắn theo bản năng không muốn làm tổn hại nó.

Chỉ chốc lát, bề mặt bên ngoài của khối đá đã rời ra, khối đá bên trong lớn hơn bàn tay người lớn một chút, bề ngoài hòn đá có màu đen, từ khối đá bay ra một mùi đất nồng đậm làm cho Bạch Minh thiếu chút nữa ngất xỉu.

-Lý lão đệ, cậu đừng thừa nước đục thà câu nữa, nói đi, đây là cái gì

Bạch Minh che cái mũi, lắc đầu nói, Lý Dương trừng mắt nhìn hắn, thứ này là cái gì đương nhiên hắn biết, có điều bây giờ hắn không thể nào nói ra.

-Tôi cũng không biết đây là cái gì, chỉ cảm thấy thú này có gì đó không đúng, có thể đáng giá một nghìn không tôi cũng không biết

Lý Dương lắc lắc đầu, hắn lấy một cái khăn cẩn thận lau khối đá, chỉ chốc lát đã lao hết toàn bộ phần đất trên khối đá xuống, khối đá đen từ từ lộ ra trước mặt mọi người.

-Đây, đây rốt cuộc là cái gì?

Bạch Minh lại hỏi một câu, Lý Dương vui lòng cười cười, Mao lão giật mình, ông đi tới chỗ Lý Dương rồi cầm lấy khối đá trên tay hắn.

Mao lão dung móng tay nhẹ nhàng cại lớp màu đen trên tảng đá ra, một lát sau, phía dưới đã có một lớp bột phấn màu đen rơi xuống, nhìn những bột phấn này, ánh mắt Moa lão càng ngày càng sáng.

-Đây là sơn?

Mao lão không xác định hỏi một câu, khi hỏi ông còn nhìn về phía Lý Dương.

-Có thể là vậy

Lý Dương gật gật đầu, có điều trong lòng lại nói: thứ này quả thật là sơn, hơn nửa còn là sơn từ mấy chục năm trước.

-Sức nặng của nó không đúng, hình như nó là ngọc?

Mao lão lại ngẩng đầu hỏi.

Những khối đá bình thường thì có nhiều tạp chấp nên sức nặng khác với ngọc thạch, ngọc thạch bình thường, ví dụ như là Phỉ Thúy thì cho dù là có cùng kích thước thì cụng sẽ nặng hơn nhữn khối đá bình thường một chút, nhưng muốn nhận ra thứ này có sức nặng khác với những khối đá bình thường thì không phải là người bình thường có thể làm được.

Mao lão có nghiên cứu rất sâu về ngọc thạch cho nên lúc nãy nghe Lý Dương nói vậy ông mới đoán là bên trong là khối ngọc, nếu là ngọc thì cho dù là ngọc bình thường thì một nghìn của Lý Dương mua khối đá này vẫn còn có lời.

-Ngọc? Không có khả năng

Bạch Minh trừng mắt nhìn khối đá, một hòn đá bình thường như thế này cho dù là tặng không cũng không có người lấy không ngờ lại là ngọc.

-Là cái gì tôi cũng không dám cam đoan, chờ về tẩy lớp sơn mới biết được

Lý Dương lắc lắc đầu, bên trong không phải ngọc nhưng giá trị cùa nó còn cao hơn cả ngọc.



-Đúng trở về tẩy lớp sơn đi là biết

Mao lão lập tức gật đầu, Bạch Minh cho dù là vẫn còn thấy hiếu kỳ nhưng không có biện pháp nào mà chỉ có thể ngăn chặn tò mò, hắn ước gì nhanh một chut trở về Bắc Kinh để biết được thứ này là cá gì.

Lên xe, Bạch Minh chạy trước, hơn nữa còn chạy rất nhanh, hắn rất muốn biết khối đá này rốt cuộc là thứ gì, một nghìn đồng kia của Lý Dương rốt cuộc là có đáng hay không.

Mật Vân cách Bắc Kinh không xa, lúc tiến vào vùng ngoại ô cửa Bắc Kinh mọi người ngừng lại ăn trưa.

Lúc ăn cơm Bạch Minh còn định tẩy lớp sơn đi nhưng bị Lý Dương từ chối, nơi này không có thứ chuyên dùng để tấy lớp sơn, Lý Dương cũng không muốn thứ bên trong bị tồn hại, thứ này đối với hắn mà nói chính là bảo bối đó.

Cuối cùng, hai chiếc xe đều chạy tới Phan Gia Viên, chỗ của ông chủ Ngưu chắc là có thứ để tẩy lớp sơn, nếu không có thì chắc hắn cũng biết cách khác để tẩy nó.

Hiện tại là hai giờ chiều, người trong Phan Gia Viên không nhiều, nơi này Bạch Minh và Mao lão đều quen thuộc, vừa xuống xe hai người liền đi theo Lý Dương vào bên trong.

Ông chủ Ngưu không có ở trong tiệm, người trông tiệm là cô nhóc Ngưu Linh, khi thấy Lý Dương và Bạch Minh, Mao lão đi vào cô bé liền đứng lên chào hỏi.

-Lý tiên sinh, thầy Mao

-Cha em có nhà không?

Lý Dương cười cười nhìn cô bé, trên tay cô bé cầm một quyển sách, nhưng lần này không phải là đồ ngọc thời chiến quốc nữa mà đổi thành một quyển đồ ngọc thời Hán. Thái độ mỗi ngày đều đọc sách của cô bé làm cho Lý Dương rất vừa lòng, nhìn cô bé hắn dường như thấy được bản thân mình vậy.

-Có, có, phía sau có người đang giải thạch, để em đi tìm ông ấy

Ngưu Linh gật mạnh đầu định chạy đi nhưng bị Lý Duong giữ lại:

-Không cần, chúng ta đi vào xem

Lý Dương đã nghe được âm thanh của máy giải thạch, âm thanh này hắn cũng không xa lạ gì, nếu máy giải thạch đang làm việc thì ông chủ Ngưu không có nghỉ ngơi, vậy thì trực tiếp đi gặp hắn là được.

Bên trong có ba bốn người đang đứng ở máy giải thạch, ngoại trừ ông chủ Ngưu ra thì ba người khác ăn mặt không tệ, hơn nữa tuổi cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi mà thôi, so với Bạch Minh thì còn trẻ hơn nhiều.

Ngưu lão bản ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Dương thì có chút sững sốt, lập tức vui mừng hét lớn:

-Lý, Lý tiên sinh, sao ngài lại tới đây

-Vừa lúc đi ngang qua nơi này nên vào xem một chút

Lý Dương nói làm cho Bạch Minh có chút cau mày, cái gì mà đi ngang qua chứ, bọn họ là cố ý tới đây, Lý Dương còn trẻ không ngờ lại gian xảo như vậy.

-Ông chủ Ngưu, vị này là?

Một người đang hỗ trợ giải thạch đột nhiên nói một câu, người này là người trẻ nhất trong số ba người, thoạt nhìn còn không đến ba mươi, mang kính mắt, có vẻ rất có học vấn, hơn nữa rất có khí chất, nhìn giống như là một ông chủ kiêu ngạo vậy.

Ông chủ Ngưu đi tới trung gian hai người rồi cười ha hả nói:

-Thường tiên sinh, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là Lý Dương Lý tiên sinh, Lý tiên sinh là một người vô cùng lợi hại

-Lý Dương?

Tên này có chút sững sốt.

-Đúng, Lý Dương ở Bình Châu được người khác phong tặng danh hiệu Ngọc Thánh, anh ta là sự kiêu ngạo của người miền Bắc chúng ta

Ông chủ Ngưu gật đầu nói, tên mang kính kinh ngạc nhìn Lý Dương, hai người bên cạnh hắn cũng đã ngừng lại, người đang giải thạch cũng quay đầu lại nhìn Lý Dương, sắc mặt của ba người đều không khác nhau nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook