Chương 169: Lý Dương - một cái tên quen thuộc
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Trịnh Khải đạt và Tần Dũng ở bên cạnh giúp Lý Dương đổ thạch, thao tác của ba người đều thuần thục, đây là lần thứ hai họ phối hợp với nhau.
Đá vụn trộn với nước không ngừng rơi xuống, Nhị Căn cắn chặt răng, tay túm chặt vạt áo của ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu không ngừng thở dài, trong lòng đang nghĩ cách đối phó thế nào với bọn chủ nợ ghê gớm.
Việc Nhị Căn bán khối thạch trị giá một triệu sẽ không giấu được bọn họ, chỉ sợ hôm nay có người đến đòi nợ, nghĩ đến anh chàng đáng thương Nhị Căn ông chủ Ngưu lại không chịu được lắc đầu.
-Lão Ngưu, lão Ngưu!
Ông chủ Ngưu đang nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi, ông chủ Ngưu giật mình ngẩng đầu, một dáng vẻ quen thuộc đang từ ngoài bước vào.
Người vừa vào là Vương Kim Minh là ông chủ tiệm kinh doanh ngọc và gỗ gần đây, thường ngày quan hệ rất tốt nhưng từ khi bố Nhị Căn xảy ra chuyện thì không hay qua lại.
Vẻ mặt ông chủ Ngưu đột nhiên biến sắc, việc mà ông lo lắng không ngờ lại đến nhanh như thế, bố Nhị Căn nợ Vương Kim Minh không ít tiền, bây giờ Vương Kim Minh tới đây chắc chắn là có người ban nãy đã báo tin cho ông ta.
-Nhị Căn, xin chào!
Vương Kim Minh bước tới trước mặt ông chủ Ngưu còn chào Nhị Căn một cách thân mật, sau đó nói với ông chủ Ngưu một cách vui vẻ:
-Ông chủ Ngưu, ông đúng là chẳng ra sao, Nhị Căn kiếm được khoản tiền một triệu mà ông cũng không nói với tôi một tiếng, tiền bố Nhị Căn nợ tôi lần này có thể trả hết rồi
-Không phải là tôi không nói với ông mà là sự việc vừa xảy ra xong.
Ông chủ Ngưu cười gượng, bố Nhị Căn nợ Vương Kim Minh ba mươi vạn,Vương Kim Minh đến sớm như thế ba mươi vạn này chỉ sợ không giữ được rồi.
- Không sao, tôi nghe nói tiền nằm trong tay ông mau đưa cho tôi đi, khi bố Nhị Căn mượn tiền có nói rõ lãi xuất là ba phân, ba mươi vạn lãi ba phân hai năm là hai mươi mốt vạn sáu, tổng cộng đưa tôi năm mươi vạn là được.
Vương Kim Minh cười một cách nham hiểm, ông ta biết Nhị Căn vừa kiếm được một khoản tiền liền lập tức tới để đòi tiền.
-Lãi xuất?
Ông chủ Ngưu hơi giật mình, Vương Kim Minh này tính cả lãi xuất nữa, cứ tưởng năm mươi vạn không nghĩ tới lãi xuất.
-Sao? lão Ngưu, khi bố Nhị Căn mượn tiền có nói ba tháng là trả, bây giờ hơn hai năm rồi tôi chỉ tính lãi xuất hai năm không tính số dư là đã quá tốt rồi, ông không định ôm trọn tiền của Nhị Căn đấy chứ?
Vương Kim Minh nhìn ông chủ Ngưu với ánh mắt cảnh giác, lão biết bố Nhị Căn cũng nợ ông chủ Ngưu một khoản tiền như thế, lúc này lão hoài nghi ông chủ Ngưu sẽ mượn cớ để lấy số tiền này của Nhị Căn.
-Tôi lấy tiền của cậu ta? Ông nghĩ tôi là loại người gì hả?
Ông chủ Ngưu trong lòng bức xúc, nói cũng to hơn, lặng đi một chút ông tiếp tục:
-Cho dù muốn trả cũng phải đợi mọi người đến cùng trả, lúc đó để xem Nhị Căn trả số tiền này như thế nào.
-Lão Ngưu, ông có ý gì, đợi mọi người đến cả rồi có phần của chúng ta chắc?
Vương Kim Minh quát lên một tiếng, ông chủ Ngưu không thèm để ý tới lão ta, con người tham lam này nếu không nhắc đến tiền lãi thì ông có thể lấy ba mươi vạn trả hắn sau đó số tiền còn lại sẽ trả những người khác một phần, còn số tiền năm mươi vạn của ông ông tạm thời không lấy, như vậy có thể giúp Nhị Căn bớt phiền toái rất nhiều.
Nhưng Vương Kim Minh luôn miệng đòi hai mươi vạn tiền lãi còn xừng cổ với ông chủ Ngưu, dứt khoát đòi làm rõ ở đây.
"Rầm"
Khi Vương Kim Minh và ông chủ Ngưu đang lườm nhau thì Lý Dương đã cắt xong, sau khi Trịnh Khải Đạt rửa sạch lập tức đứng ngây người ra ở đó.
Trên mặt cắt lộ ra Phỉ Thúy hoàn toàn, màu vàng chanh long lanh sáng chói như ánh sáng ấm áp của mặt trời làm cho Trịnh Khải Đạt bất thình lình cảm thấy nóng lên.
-Màu vàng, màu vàng chanh, tăng rồi, đổ tăng rồi!
Trịnh Khải Đạt kêu lên một tiếng, Tần Dũng và Triệu Dân đều vội vàng chạy lại, ngây người nhìn cảnh tượng mà họ không dám tưởng tượng này, Lý Dương không chỉ đem khối thạch ghẻ lở đổ tăng mà còn đổ ra màu vàng chanh một loại màu cao cấp hiếm thấy.
-Băng Chủng, là Băng Chủng Cao cấp!
Trịnh Khải Đạt lại phân tích ra chất lượng của Phỉ Thúy lập tức sung sướng kêu lên, dường như người đổ tăng là anh ta.
Mọi người xung quanh lập tức chen nhau vào đứng bên máy giải thạch, mắt mở to nhìn mặt cắt đó, lúc này ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ rất phức tạp, có chút ngưỡng mộ, có chút đố kỵ, có chút tham lam thậm chí có chút hung ác, nhưng khi nhìn thấy năm sáu người bọn Lý Dương thì chút hung ác tạm thời không còn nữa.
Ông chủ Ngưu mặc dù đang hậm hực với lão Vương Kim Minh nhưng cũng vội vàng chen vào, Nhị Căn sung sướng kêu to.
-Tăng rồi, đổ tăng rồi, khối nguyên thạch bố để lại cho tôi đã đổ tăng rồi
-Đúng thế, tăng rồi, tăng lớn rồi.
Ông chủ Ngưu ngây người nhìn miếng Phỉ Thúy đẹp chưa từng thấy kia, nói một cách si mê. Nhị Căn đã chạy đi nhanh như một làn khói, bên ngoài cũng reo to, reo hết cỡ vì thạch đổ tăng chính là thạch của cậu ta.
-Tôi biết, tôi biết.
Trịnh Khải Đạt ôm chặt lấy Lý Dương, không biết nói gì lúc này cho phải. Cao Băng Chủng màu vàng chanh là Băng Chủng tinh xảo mà Lý Dương tiếp tục đổ ra, lại đổ ra loại ngọc có màu sắc cao cấp, màu vàng chanh không giống như màu xanh tinh xảo rất hiếm thấy, bản thân nó cũng là một loại hàng hóa cao cấp khó có được.
-Lý tiên sinh, bây giờ chúng tôi thực sự đã bị thuyết phục rồi.
Tần Dũng ở bên nói to, Lưu Cương vẫn không có biểu hiện gì, những việc thế này cô gặp nhiều rồi, không thấy quá ngạc nhiên.
-Chớ vội, mới cắt được một mặt, cuối cùng thế nào phải đợi giải hết hãy nói.
Lý Dương lăc đầu cười nhẹ, những người khác lập tức gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Lý Dương giải thạch. ông chủ Ngưu đã không còn tâm tưởng nào tranh luận cùng Vương Kim Minh nữa, hắn ở đây giải ra Cao Băng Chủng màu vàng chanh đối với ông mà nói đó là một niềm tự hào, lúc này điều mà ông chủ Ngưu sợ nhất chính là khối thạch này giống như nửa khối ban nãy.
Đổ một lần nữa, Tần Dũng giúp bày thạch, máy cắt lập tức tiếp tục cắt.
Xung quanh yên lặng một cách khác thường, âm thanh của máy cắt trở thành âm nhạc động lòng người, vỏ ngoài của khối thạch xấu xí ghẻ lở dường như đã trở thành bộ y phục đẹp của người con gái đẹp, nhưng đáng tiếc mọi người lại non nóng muốn cởi bỏ bộ y phục đó.
"Rầm"
Trong sự mong mỏi của mọi người, lại một lớp vỏ ngoài của khối thạch bị cắt ra, bên trong lại lộ ra một màu vàng chanh cuốn hút, Phỉ Thúy Băng màu vàng như tỏa ánh hào quang của mặt trời làm cho mọi người sung sướng như muốn nhảy lên.
- Đẹp quá!
Mọi người đều thốt lên, cho dù là lão Vương Kim Minh không hiểu gì về ngọc cũng ngây người nhìn mặt cắt, trong mắt lộ đầy vẻ tham lam.
Hai mặt cắt đổ tăng, mọi người đều đã nhìn kỹ khối thạch này, trong thâm tâm mọi người đều nghĩ khối thạch này không thể đổ tăng, Cao Băng Chủng màu vàng chanh rất hiếm gặp, đổ tăng được là một sự tổn thất lớn cho giới ngọc thạch.
Cầm khối thạch một lần nữa bày ra, lần này Lý Dương rất nhanh chóng, để Tần Dũng sắp xếp đúng vị trí liền hạ đao luôn.
Mặt cắt ngày càng to, Phỉ Thúy bên trong lộ ra ngày càng nhiều, sau khi lớp vỏ cuối cùng bị cắt Phỉ Thúy màu vàng nhỏ bằng quả cầu nhỏ bên trong đã lộ ra hoàn toàn trước mặt mọi người.
Viên Phỉ Thúy này phải dùng hai tay để ôm, Lý Dương có khối màu xanh lam to bằng nửa con gà so vơi khối ngọc này thì còn kém xa, chỉ tiếc là viên Phỉ Thúy vẫn chưa tới được ranh giới của vàng tôn, chỉ cách một khoảng cách nhỏ.
-Triệu tiên sinh, vẫn phải nhờ anh giúp lau thạch rồi
Lý Dương lau mồ hôi trán, phải mất không ít thời gian giải khối thạch này, bây giờ đã là buổi chiều, nhưng thành quả có được làm Lý Dương vô cùng vừa ý, ngọc tốt như vậy cũng đáng.
-Được thôi.
Triệu Dân hơi giật mình, nhân lúc vui sướng đứng bên cạnh máy đổ thạch, ngọc đẹp như vậy không ai là không muốn thử chạm vào, chí ít sau này có thể khoe rằng khối ngọc này cũng có công của Triệu Dân.
Kỹ thuật lau thạch của Triệu Dân thực sự điêu luyện, không hề làm tổn hại tới Phỉ Thúy bên trong mà lớp thạch bên ngoài đều lau sạch, nếu là Lý Dương thì anh không thể làm như vậy được, chắc chắn sẽ làm xước một ít Phỉ Thúy.
-Tiểu huynh đệ, cậu, cậu thực sự lợi hại đấy.
Ông chủ Ngưu tiến tới nhìn kỹ viên Phỉ Thúy màu vàng chanh, sau đó thốt lên một tiếng.
Ông chủ Ngưu rất thích viên Phỉ Thúy này, nhưng ông cũng biết mình không thể mua được nó, viên Phỉ Thúy như vậy không thể để trong cái tiệm nhỏ của ông được.
-Là do phong thủy ở đây tốt thạch của Nhị Căn đổ được, nếu không tôi chả có may mắn thế.
Lý Dương lắc đầu, ông chủ Ngưu cười toét miệng, câu nói của Lý Dương đã đánh động đến việc kinh doanh của tiệm ông chủ Ngưu, ông biết Lý Dương đang có ý giúp ông.
-Đúng rồi, đến bây giờ vẫn không biết tiểu huynh đệ tên gì, tôi đi lấy máy ảnh lát nữa chúng ta chụp một kiểu làm kỷ niệm, ngươi phải cho tôi một chữ ký.
Ông chủ Ngưu có chút luống cuống, nói xong liền chạy đi lấy máy ảnh, viên Phỉ Thúy này ông không giữ lại được nhưng chụp một kiểu giữ lại thì không vấn đề gì. có được bức ảnh như vậy ông cũng đủ tự hào rồi, họ đã giải ra Cao Băng Chủng màu vàng chanh rất hiếm thấy.
Một lúc ông chủ Ngưu quay lại, nhưng những người xung quanh ngày càng nhiều, rất nhiều người nhìn thấy viên Phỉ Thúy Cao Băng Chủng màu vàng chanh mà Lý Dương cầm trên tay, không ít người trong mắt lộ vẻ đố kỵ và ngưỡng mộ.
Ông chủ Ngưu trên tay còn cầm bút và giấy, tay hơi run run, có thể nhìn thấy rõ lúc này ông đang rất hồi hộp.
Lý Dương nhận bút, do dự một chút, sau đó ký tên mình, thân phận của anh không có gì đáng giấu, mà cho dù có giấu thì người ta thích đều tra được ra.
-Lý Dương, cái tên rất nam tính.
Ông chủ Ngưu nhìn chữ ký của Lý Dương gật đầu, đồng thời trên mặt lộ vẻ nghi hoặc:
-Lý Dương, cái tên rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu nhỉ?
-Lý Dương, cậu có phải là Lý Dương ở Nam Dương, người đã bóc trần khối Tử Cương Ngọc phỏng chế và giải ra Lam Tinh Linh hay không?
Trong đám đông có người hỏi lớn, toàn thân ông chủ Ngưu run lên, ngạc nhiên nhìn Lý Dương, cuối cùng ông cũng nhớ ra cái tên này, cách đây mẫy ngày vẫn cùng với những người trong giới ngọc thạch bàn về người thanh niên tài giỏi này.
-Đúng, chính là hắn, tôi đã gặp ở Nam Dương, hắn cùng Triệu Ngọc Cường lên võ đài giải thạch, là hắn đã thắng Triệu Ngọc Cường
Trong đám đông lại có người nói thêm một câu, đám đông sôi nổi hẳn lên, Lý Dương ngạc nhiên nhìn mọi người, không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy, càng không ngờ ở đây mà cũng đã có người gặp anh, nhưng Lý Dương rõ ràng là người Minh Dương không biết khi nào đã biến thành người Nam Dương rồi?
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.