Chương 35: Mất nhiều hơn được.
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Lý Dương trở lại bệnh viện lúc mười giờ tối, hắn và Phương Thục Cầm cùng nhau khuyên nhủ rất lâu mới có thể khuyên được Lý Quân Sơn về nhà, đêm nay Lý Dương và Phương Thục Cầm thay phiên nhau chăm sóc Lý Thành, sáng ngày hôm sau thì sẽ đổi ca với hai ông bà.
Chờ khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Lý Dương liền dùng năng lực đặc thù của mình quan sát vết thương của Lý Thành.
Thương thế của Lý Thành mặc dù có chút dọa người nhưng thật ra nó cũng không có nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ những vết thương bên ngoài thì vết thương nặng nhất chính là Tì xuất huyết, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Lý Thành hôn mê. Hiện tại máu bầm đã được hút ra, Tì cũng đã được giải phẫu khâu lại, sau khi Lý Thành tỉnh lại thì chỉ cần an dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại, hơn nữa cũng không có di chứng gì.
Việc này xem như là may mắn trong xui xẻo, nhìn về phía Lý Thành còn đang hôn mê Lý Dương cười khổ lắc đầu, trong khoảng thời gian gần đây hai anh em họ không được may mắn cho lắm, hai người luôn gặp xui xẻo nhưng may là không có chuyện gì quá nguy hiểm.
Bảy giờ sáng hôm sau Lý Thành tỉnh dậy, lúc này thân thể hắn đang rất suy yếu, tới trưa khuôn mặt của Lý Thành đã có chút hồng hào, việc này làm cho cả nhà còn đang lo lắng cho hắn yên lòng lại.
Huyện Nam Giao-Lật Thành hiện nay là khu vực khai phá chủ yếu, trong này có bốn năm công ty xây dựng đang ở đây xây dựng tiểu khu, việc này đối với một thị trấn mà nói là một việc tương đối lớn.
Gia đình Lý Dương là gia đình nhà giáo có tiếng trong khu này, khi Lý Thành đưa ra ý kiến xây trường trung học thì lúc đó lãnh đạo huyện cũng đang xem xét xây trường, cho nên khi Lý Thành đưa ra yêu cầu về khu đất thì lãnh đạo huyện lập tức đồng ý hơn nữa còn đích thân tới quan sát, họ có gì mà phản đối chứ, Lý Thành đã làm không công giúp họ một việc lớn mà .
Khi Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đến thì đã hơn hai giờ chiều, đây chính là lần đầu tiên mà Lý Dương đến trường học của gia đình mình, ngôi trường mà hắn có cổ phần bên trong.
Xung quanh trường học đã dựng lên rất nhiều dàn giáo, cổng lớn chưa được gắn vào, từ cổng lớn đi vào có thể thấy được rất nhiều cỏ dại, cách noi này không xa có mười mấy người đang đứng nói chuyện với nhau.
-Chúng ta vào xem!
Lý Dương nói với Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương vốn nghĩ là Ngô Hiểu Lỵ khi thấy mình sẽ rời khỏi không ngờ là cô lại chạy tới bệnh viện, hơn nữa cô còn nói mình tạm thời sẽ không đi, cô nói nếu đã giúp thì phải giúp cho trót nên trước khi việc này kết thúc thì cô sẽ không đi.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ tranh luận một lúc nhưng tranh không lại Ngô Hiểu Lỵ nên hắn không còn cách nào khác là để cô ta đi theo, huống hồ Lý Dương bây giờ quả thật là cần một chiếc xe, Lý Thành đang nằm viện nên mọi việc bên này hắn phải giải quyết, vì vậy khẳng định là có không ít chỗ cần đến, nếu có xe thì đi lại cũng tiện lợi hơn nhiều.
-Các người là?
Mười mấy người trước mắt này đều là người lạ, ngoài những người này ra thì còn có một số người ở xung quanh hết gõ này tới gõ nọ.
Một người trung niên đeo kính hơn năm mươi tuổi đi tới chào hỏi:
-Xin chào, tôi là cục trưởng cục văn vật-Trương Đặng Minh, xin hỏi cậu là?
Tôi gọi là Lý Dương, ngài cứ xem tôi là người phụ trách ở đây đi, người phụ trách chính thức là anh tôi, nhưng mà anh tôi hiện đang nằm viện nên mọi việc ở đây do tôi tạm thời phụ trách!
Lý Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, Lý Thành hôm qua đã thông báo cho cục văn vật nên người của cục văn vật hôm qua đã tới hơn nữa còn báo lên tỉnh, do người của cục văn vật ở huyện đã đến ngày hôm qua nên hôm nay bọn họ chỉ đến để xem còn sót thứ gì không chứ những thứ có giá trị thì ngày hôm qua đã đem đi hết rồi.
-Thì ra là Lý tiên sinh, anh của cậu là một công dân tốt, anh ta vì bảo hộ văn vật quốc gia mà bị thương, đáng tiếc là chúng tôi không thể giúp được gì!
Đặng Minh gật gật đầu rồi cảm thán nói.
Việc ngày hôm qua cục công an đã điều tra rõ ràng, khi phát hiện cổ mộ thì người phụ trách nơi nảy đã phong tỏ khu vực ngay lập tức, hơn nữa còn an bài mọi việc rất hợp lý, chỉ là do lòng tham của một số nhân viên nên mới dẫn tới tai nạn như vậy.
Cục văn vật rất cảm động trước hành vi của Lý Thành, nhưng mà người của cục văn vật thì rất thiếu thốn kinh phí nên cho dù bọn họ muốn vì Lý Thành làm một việc gì đó thì cũng không đủ sức nên Trương Đặng Minh mới cảm thán như vậy.
-Anh tôi đã tốt hơn nhiều rồi, một thời gian nữa là đã có thể xuất viện
Lý Dương cười cười, ý của Đặng Minh hắn hiểu, cục văn vật có thể nghỉ như thế thì cố gắng của Lý Thành không hề uổng phí, ít nhất thì mọi người đều biết Lý Thành vì bảo vệ văn vật quốc gia mà bị thương, cho dù không có được bồi thường gì thì cũng không sao.
-Vậy là tốt rồi, tôi tin rằng người tốt thì sẽ được hồi báo!
Đặng Minh gật gật đầu, từ trong cổ mộ có một người khoàng ba mươi tuổi đi ra, trên tay hắn còn cầm một mảnh sứ vở, hắn nhìn Đặng Minh rồi nói:
-Đặng cục trưởng, đã thâm dò xong, đây là một cổ mộ thời Thanh, chỉ là nó đã bị phá hủy rất nghiêm trọng, ài!
-Đáng tiếc a, bây giờ pháp luật vẫn chưa thông dụng tới mọi người, những người này căn bản là không biết mình đang làm cái gì!
Đặng Minh tiếp nhận mảnh sứ rồi cẩn thận nhìn, một lát sau hắn tiếc nuối lắc đầu, những món đồ sứ cổ mà những người kia tranh giành căn bản là bán không được bao nhiêu tiền, chỉ có một số phần tử bất hợp pháp mới mua chúng rồi dùng dường dây khác để bán chúng đi mà thôi, những thương nhân đàn hoàn không bao giờ mua những thứ này, nếu bị cơ quan điều tra phát hiện thì hình phạt sẽ rất nặng.
-Đích thật là cổ mộ đời Thanh, tôi đoán là nó được xây ở thời cuối Càn Long, những thứ như thế này cho dù có cà sọt thì cũng không đáng 1 xu!
Ngô Hiểu Lỵ đi tới gần nói nhỏ vào Tai Lý Dương, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
-Ông ngoại tôi thích sưu tầm đồ cổ, tôi thường xuyên tới đó nên cũng học được một chút!
Ngô Hiểu Lỵ cời giải thích, Lý Dương gật đầu, hắn thật không ngờ tri thức của Ngô Hiểu Lỵ lại phong phú như vậy, châu báu cô ta biết rõ, đổ cổ cũng biết không ít.
-Chúng tôi có thể xuống nhìn một chút chứ?
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên nhìn Trương Đặng Minh nới một câu.
Đặng Minh do dự một chút, nhìn về phía cổ mộ trống rỗng một lát rồi hắn từ từ gật đầu:
-Có thể, nhưng mà phải cẩn thận đó!
-Tôi có vài thứ cầu nói với anh, tiền cổ có rất nhiều loại, có loại một đồng có giá tới mấy vạn, có cái thì 1 NDT cũng không đáng, tiền cổ có giá rẽ nhất là của Thanh triều ngũ Đế gồm Khang Hi, Càn Long, Gia Khánh, Đạo Quang, Quang Tự, thời của bọn họ có rất nhiều tiền đồng, những tiền đồng này lưu lại tới nay vẫn còn rất nhiều nên giá trị rất thấp, nếu tiền cổ thời Càn Long thì một đồng chỉ có giá một NDT!
Ngô Hiểu Lỵ cười giải thích cho Lý Dương rồi kéo hắn xuống cổ mộ, Ngô Hiểu Lỵ đi theo ông ngoại cô học không ít tri thức đồ cổ nhưng tận mắt nhìn thấy những thứ này được đào ra thì chỉ mới là lần đầu.
Đặng Minh ở phía sau gật gật đầu, lúc nãy hắn vẫn còn lo lắng nhưng khi thấy cô bé này hiểu biết như vậy thì hắn cũng yên tâm, ít nhất thì cô cũng là hiểu biết về đồ cổ nên sẽ không phá hủy cái gì ở trong cổ mộ này, hơn nữa trong này cũng không còn cái gì đáng giá nếu không hắn cũng sẽ không cho hai ngươi Lý Dương đi xuống.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.