Chương 1292: Mục đích của Lý Dương.
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
- Cục trưởng Thường, vị nào là Lý Dương?
Hoàng Thiên Kiệt nhìn Hồ Hân, trực tiếp hỏi một câu, lần này ngữ khí rất ôn hoà.
- Lý Dương, không phải người đó vừa nữa giữ ta?
Cục trưởng Thường có chút ngẩn người, Hoàng Thiên Kiệt vừa hỏi như vậy. y theo bản năng trả lời một câu. Ngô Dương và nữ nhân kia cũng đều ngẩn người. Ai cũng không ngờ, Hoàng Thiên Kiệt cũng đến vì người này.
- Bí thư Hoàng, ông nói người này, trước đây ở khách sạn đánh Ngô Dương, còn khiến một người thành trọng thương, đã đến cục công an, còn giữ Ngô Dương và Thường Phong!
Nữ nhân kia rất không cam tâm nói một câu, Thường Phong chính là tên của Trưởng cục công an.
- Giữ bọn họ?
Hoàng Thiên Kiệt khẽ nhíu mày lại, trực tiếp phản vấn lại một câu.
Thư ký bên cạnh hắn ta rất bất đắc dĩ nhìn bọn người Cục trưởng Thường. Anh ta không biết Bí thư Thị uỷ vì sao đột nhiên thay đổi thái độ. Tuy nhiên thấy Bí thư vội vã như vậy, anh ta cũng biết lần này là vấn đề to lớn.
Đây rõ ràng có người đang bảo vệ Lý Dương, người bảo vệ Lý Dương nhất định quyền lực lớn hơn Bí thư Hoàng. Nếu không thì Bí thư Hoàng sẽ không gấp như vậy.
Nữ nhân này trước mặt không ngờ không biết điều. Còn dám tiếp tục nói xấu đối phương. Đây không đơn thuần làm khó Bí thư sao? Trong ấn tượng của Thư ký, chưa từng lo lắng như vậy về bất kỳ việc nào. Lần này, nữ nhân trước mặt và Cục trưởng Công an đó chắc đều gặp đen đủi rồi.
- Đúng, chính là giữ người, bọn họ là phạm tội giữ người trái phép, Thường Phong, chú nói hai câu!
Nữ nhân khẳng định gật đâu, trong lòng cô, bất kỳ kẻ nào ức hiếp con trai mình đều không thể tha. Vì điểm này làm cho ả sai lầm.
Cô lúc này rõ ràng đang đánh giá mình cao giá.
- Là thế này….
Cục trưởng Thường gật đầu, vừa nói mấy chữ đột nhiên quay đầu lại.
- Súc sinh!
- Còn có người như thế!
- Tuyệt đối không thể tha cho hắn!
Trong phòng giam giữ đột nhiên vang lên mấy câu gào phẫn nộ. Thanh âm có nam có nữ, tuổi tác nghe qua không lớn. Tuy nhiên bọn họ đều giống nhau đều rất tức giận.
- Chư vị xin yên tĩnh, yên tĩnh!
Quách Thế Đồ đứng trước mặt bọn người Lý Dương, lúc này có chút xấu hổ.
Ông tiến vào mời Lý Dương ra ngoài, không ngờ lúc tiến vào mấy người Lý Dương đang lẳng lặng đứng ở đó, nghe tiểu cô nướng mặc quần áo đỏ kể chuyện.
Tiểu cô nương này nói chuyện thật sự.
Tiểu cô nương tên là Vương Vân, còn là sinh viên đại học, đang học tại Đại học Sư phạm Yết Dương , trường học phân làm hai khoa, tuy trường học không tốt, nhưng chuyên nghiệp không tồi, rất hợp với cô gái.
Trường học như vậy, tất nhiên cũng thu hút người có dụng tâm khác.,
Cuộc sống hiện thực chính là như thế. Trong trường học cũng có rất nhiều sinh viện không khỏi sa đoạ, Vương Vân có bạn học rất tốt, tên là Tiểu Liễu ngủ chung giường, chính vì yêu thích cuộc sống vật chất bị người khác bao.
Người bao cô ấy là một ông chủ lớn. Đây là việc người tình tôi nguyện, không có gì.
Có một lần ông chủ lớn đến đón Tiểu Liễu, Vương Vân và một bạn học khác đang ở cùng cô ấy, ông chủ đó ra sức mời Vương Vân và bạn học kia đi ăn cơm. Hai cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là ăn một bữa cơm liền đồng ý, trước đây lại không phải chưa có.
Không ngờ lúc ăn cơm gặp phải Ngô Dương.
Ba cô gái đều rất tuyệt, một điểm quan trọng, Vương Vân và bạn học kia đều thuần khiết trong sáng, hai người không giống như Tiểu Liễu hai mặt như vậy, hai cô đơn thuần học với tính cách ôn hoà. Trông thấy mấy em sinh viên như vậy, trong lòng không khỏi nhớ thương.
Ông chủ đó cũng quen biết Ngô Dương, còn có việc quan trọng muốn tìm Cục trưởng côn an Cục trưởng Thường để bàn, đang lo nghĩ không có người đưa đường. Hắn ta biết Ngô Dương là cháu ngoại của Cục trưởng Thường, liền tỏ ra phá lệ thân thiết.
Còn Ngô Dương kia, tối hôm đó liền nghĩ đến một tiễn tam điêu.
Ông chủ đó rất thức thời, biết Ngô Dương có ý này lập tức nhận lời cô gái bao chính dùng để chơi đùa . Hiện nay có thể để hắn ta nhắc đến giúp đỡ, đó còn không đồng ý sao, hắn ta nói việc này với Tiểu Liễu, kết quả Tiểu Liễu kiên quyết phản đối.
Còn Vương Vân và một bạn học khác, căn bản không thể.
Ông chủ kia cũng là người gian xảo, lần này tìm Cục trưởng Thường muốn nhờ giúp việc quan trọng, âm thầm có chủ ý.
Tiểu Liễu không đáp ứng. bề ngoài hắn ta còn dính dáng, lại lén cho thuốc vào rượu uống, Vương Vân vừa may có người gọi điện, rời khỏi trước, mới thoát khỏi kiếp này.
Tiểu Liễu và bạn học kia tất cả đều bị hôn mê.
Ngô Dương dẫn hai cô gái này đến chỗ ở của mình, làm nhục hai người này ba ngày, Vương Vân ở bên ngoài báo cảnh sát, đáng tiếc căn bản không có kết quả.
Sau ba ngày, sau khi hai người ra ngoài, Tiểu Liễu phát điên, người bạn học khác nhảy lầu. Vương Vân biết chân tướng nói việc này với trường học, còn tìm bạn học cùng báo án.
Ông chủ kia nghe phong phanh mà bỏ trốn, Ngô Dương cũng bị người nhà cấm cửa, đáng tiếc án này vì chứng cứ không đủ mà không lập án.
Khiến cho Vương Vân sợ hãi và bất đắc dĩ là, trước khi Ngô Dương dời đi, còn nói nhất định sẽ không tha cho cô, cô gái mà hắn để ý không thể thoát được.
Trong lòng Vương Vân run sợ một tháng qua. Cô không phải không muốn chạy, nhưng nếu chạy quá trình học sẽ không còn. Cô chỉ là một gia đình bình thường, trong nhà vì cô được đi học đã vất vả rất nhiều.
Một tháng tiếp, cô vốn cho rằng không sao. Nhưng không ngờ sau khi Ngô Dương ra ngoài liền tìm đến cô, lần này, cô bị một giáo viên của trường lừa đi. Nếu không phải giáo viên bảo cô ra ngoài, cô căn bản sẽ không gặp Ngô Dương. Sau khi trông thấy Ngô Dương, cô liền cảm thấy rắc rối, đáng tiếc người đã chạy không thoát.
Sau đó, Ngô Dương sau khi uống rượu muốn kéo cô đến WC phát dục, Vương Vân tất nhiên sẽ không đồng ý, sau khi phản kháng liền chạy, cuối cùng gặp được Lý Dương.
Vì cô biết quan hệ của Ngô Dương, biết hắn ta là người của Cục công an, đi vào cục công an mới là địa ngục thật sự, cho nên luôn luôn rất sợ hãi, đến vừa nãy sau khi Lý Dương giữ Ngô Dương và Cục trưởng cục công an, lòng cô mới thoáng ổn định một chút.
Hơn nữa, trước khi Ngô Dương nói câu đó, sau khi chơi cô sẽ bán cô, thật sự doạ cô.
Vương Vân trong lòng sợ hãi, nói toàn bộ sự việc này với bọn người Lý Dương, cô vừa nói vừa khóc, Tuy nói chậm một chút, cuối cùng vẫn nói toàn bộ ra, còn lúc cô nói toàn bộ việc này, chức năng ghi âm của di động của Lý Dương đều bật.
- Thế giới này sao có loại khốn nạn như vậy!
An Văn Quân mặt đỏ bừng, cô là nữ nhân duy nhất ở đây trừ Vương Vân ra, đối với loại này rất phẫn nộ.
- Sớm biết đại lục loạn, không ngờ loạn thành thế này!
Thiệu Chí hiên cũng thở dài… Vừa nãy nghư câu chuyện của Vương Vân phẫn nộ gào lên, người gào lên chính là anh ta. Lúc này trong lòng anh ta cũng bình tĩnh lại, chỉ lắc lắc đầu.
Quan hệ của anh ta ở trong nước hoàn toàn không nhiều, Thiệu Thị bên đó anh ta là người bị trục xuất đi không thể về, tất nhiên không thể dựa dẫm.
- Lý Dương, em biết anh rất lợi hãi, rất có danh tiếng, lần này nhất định phải cứu em. Nếu em rơi vào trong tay hắn ta, nếu em bị hắn bắt đi sống sẽ không bằng chết!
Sau khi nói xong, Vương Vân lại kéo chặt trang phục của Lý Dương…. Trong mắt đầy khẩn cầu.
- Vân Vân, em biết tôi?
Lý Dương thoáng sửng sốt, vội vàng hỏi một câu.
Vương Vân gật đầu:
- Em thích ngọc khí, cũng thích chạm ngọc, từng còn muốn làm một thầy chạm ngọc. Cuối cùng không có thiên phú mới bỏ qua ý định. Chuyện trước đây của anh, em đều rất quan tâm. Lần này Anh tham gia thi đấu ở Yết Dương… Tuy em không đến được hiện trưởng để xem, nhưng luôn luôn quan tâm!
Vương Vân không nói sau, cô quả thật biết Lý Dương.
Từ sau khi ra ngoài….. cô liền nhận ra Lý Dương, cho nên lúc này cô mới khuyên Lý Dương rời đi, cũng là vì lần này, cô mới luôn luôn chỉ theo Lý Dương, tóm trang phục của Lý Dương, ngay cả An Văn Quân nữ nhân này đều không tới gần.
Trong số nhiều người bên trong, chỉ có Lý Dương có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
- Như thế này, em yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương em!
Lý Dương mỉm cười gật đầu…. Ngay từ đâu hắn muốn dính vào việc lớn này, hoàn toàn không chỉ vì dạy dỗ thiếu gia quần là áo lụa này.
Xưởng chạm ngọc của hắn ở Yết Dương có danh tiếng, cũng thành công yên ổn, có Chủ tịch Cao và Hội trưởng Tịch lúc đặt móng đến tham dự, cùng ngành đều nể, nhưng các ngành khác thì khác hẳn.
Yết Dương…. Không chỉ có Hiệp hội ngọc thạch, Hiệp hội ngọc thạch ảnh hưởng với xưởng chạm ngọc chỉ là trong ngành, ngoài ra còn có rất nhiều các ngành khác có ảnh hưởng rất lớn đến kinh doanh.
Trên thực tế việc này luôn luôn là nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Chính Đức chu toàn, phương diện này Trần Vô Cực giúp đỡ có hạn. Lý Dương cũng nhân cơ hội lần này để người Yết Dương biết năng lượng của mình, vì xưởng ngọc khi chống đỡ.
Người đều có tâm tư riêng, Lý Dương cũng muốn kinh doanh của mình tốt hơn chút. Nơi đây lại không phải Trịnh Châu, không giống như công ty đấu giá có Chủ tịch Tỉnh đích thân đến, bất kỳ ngành nào đều không dám động đến họ.
Chỉ là bản thân Lý Dương không ngờ được, lần này liên quan quá lớn, Hà Kiệt sẽ đem việc này truyền đến Bí thư Tỉnh uỷ tầng đó.
Sự việc sau đó càng vượt ra khỏi dự liệu của Lý Dương. Hắn muốn nhân cơ hội trừng trị một người, không ngờ là tên xấu xa bại hoại thực sự. Nói là phạm tội giết người cũng không quá, thật sự có người chết trong tay hắn ta, bạn học đó của Vương Vân, nhưng nhảy lầu chết, đến nay chết không nhắm mắt.
Có những điều này, Lý Dương càng không thể tha cho người này được. Càng không cần nói Vương Vân trước mặt còn là fan của mình.
- Tôn tiên sinh, ông xem, chúng ta nên chăng đổi nơi nói chuyện?
Cục trưởng Quách ho một tiếng, lại chậm dãi nói một câu. Ông biết Lý Dương hiện giờ nhất định hận Ngô Dương kia. Nhưng lời ông không thể không nói, nhiệm vụ lần này là Thị trưởng đích thân hạ lệnh.
- Được!
Lý Dương lần này không cự tuyệt, trực tiếp gật đầu.
Nơi này dù sao không phải nơi nói chuyện, trong lòng Lý Dương đã có tính toán. Ngô Dương này nhất định phải xử lí nghiêm khắc, còn có ô bảo vệ sau lưng hắn ta, bất kể là vì mình, hay vì Vương Vân, lần này Lý Dương đều không chuẩn bị tha cho kẻ này.
Triệu Khuê và Hải Đông hướng nhìn ra bên ngoài, lại lén liên hệ Triệu Vĩnh đang ngầm vây xung quanh. Sau khi xác định không có nguy hiểm, mới để Lý Dương ra ngoài cửa.
Vừa ra cửa, trước mặt chạy đến một nam một nữ, hai người song song đi tới, trông thấy Lý Dương và bọn người Cục trưởng Quách đều sửng sốt một lúc.
- Bí thư Hoàng, Thị trưởng Hồ!
Cục trưởng Quách vội vàng tiến lên trước, ông còn không biết Bí thư Hoàng đã đến hiện trường, nhìn thấy Bí thư Thị uỷ, lòng ông cũng thoáng thở phào một chút. Ông giống Cục trưởng Thường đều cho rằng Bí thư đem lại cho dựa cho Cục công an.
Lúc này, Đội trưởng Lưu lén nháy mắt với ông, ông cũng không chú ý.
- Cục trưởng Quách, vị nào là Lý Dương, Lý tiên sinh!
Hồ Hân vừa định nói, Hoàng Thiên Kiệt nhanh hơn cô một bước, bỏ qua Hồ Hân, cười khà khà tiến lên trước một bước, trực tiếp hỏi Cục trưởng Quách một câu, trong mắt Cục trưởng Quách mang theo kinh ngạc. Tuy nhiên, phản ứng rất nhanh, lập tức chỉ ra Lý Dương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.