Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1179: Ông đúng là điên rồi

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Ba trăm triệu, Lý Dương cũng hung hãn đánh lại

Lần này hắn mang đến bốn trăm triệuro, trước đó dùng cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm vạn thôi, số lẻ hoàn toàn có thể không tính.

Tuy nhiên giá cạnh tranh ba trăm triệu cũng gần chạm mốc số tiền của hắn rồi, điều này Lý Dương cũng không ngờ trước được.

Viện trưởng Hoàng cũng nhìn Lý Dương lo lắng.

Ông biết được số tiền lần này Lý Dương mang theo là bao nhiêu, cạnh tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ quá kịch liệt, điều này cũng vượt xa so với sức tưởng tượng của ông.

Tiếc là ông không thể nào đi xin tiền nhà nước được, dù sao đây cũng là buổi bán đấu giá ngầm, món đồ có quan trọng đến thế nào đi nữa thì nhà nước cũng không thể trực tiếp lộ diện được, cho dù là ông ta, lần này cũng dựa trên danh nghĩa cá nhân để đến tham gia.

Nếu nhà nước mà ra mặt thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.

Hơn nữa buổi bán đấu giá có quy định, không tiếp đãi bất cứ chính phủ của quốc gia nào cả, nếu có quan hệ với chính phủ thì bọn họ sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn, còn phải rước thêm nhiều phiền phức nữa.

- Thêm ba trăm hai mươi triệu!

Trong một căn phòng sang trọng khác cách phòng Lý Dương không xa, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang hút xì gà, buồn bã nói một câu.

- John, như vậy có cao quá không?

Bên cạnh hắn có một người mặc bộ quần áo màu vàng chau mày hỏi một câu.

Hai người này là hai đại gia nổi tiếng nước Anh, người có tên John còn có biệt danh là Buffett của Anh Quốc , ông ta cũng là một cao thủ đầu cơ nổi tiếng.

- Cao sao, không, tôi nghĩ là không cao, George, ông có nhìn thấy tôi lỗ bao giờ chưa?

Người được gọi là John quay lại cười rạng rỡ, sau nụ cười đó là cả một sự tự tin cực độ.

Tên John này là người Châu Âu có tăng thêm giá trước đó.

John đưa ra giá ba trăm hai mươi triệu không chỉ làm Lý Dương chau mày mà còn làm cho mấy người Hawes không còn cười nổi nữa.

Bọn họ tất nhiên biết tên John này, nhưng không ngờ đối phương lại liều như vậy, nhìn có vẻ là muốn có bằng được, đây là một đối thủ nằm ngoài sự dự đoán của họ.

- Ba trăm ba mươi vạn!

Mấy người trong Tập đoàn tài chính Hàn Quốc cũng không cười nổi nữa, tuy nhiên vẫn cố tăng thêm một chút, hơn ba trăm triệu bọn họ vẫn còn có thể gánh được.

- Ba trăm năm mươi triệu!

Tam Tĩnh Thái nói nhỏ một tiếng, dáng vẻ hắn không thay đổi gì lắm, nhưng bộ dạng nắm chặt tay của hắn đã nói lên được tất cả.

- Bốn trăm triệu!

Lý Dương không hề do dự mà nói một câu, bây giờ hắn chỉ có chừng này tiền thôi, lần này không hù được người ta bỏ cuộc thì e rằng hắn phiền phức to.

Bốn trăm triệu, giá khởi điểm là ba nghìn vạn, lúc này đã tăng lên bốn trăm triệu, tăng hơn mười mấy lần, mọi người đang bàn luận rất sôi nổi, có một số người còn hào hứng chờ đợi.

Năm ngoái giá cao nhất là năm trăm triệu, không biết hôm nay món đồ này có vượt qua con số đó hay không, bây giờ đã lên đến bốn trăm triệu rồi, hi vọng này không phải là không có.

- Lý Dương đưa giá bốn trăm triệu!

Tin mới nhất được mấy người Hawes tìm hiểu rất nhanh, sáu người cùng nhìn nhau, rồi gật đầu.

Sự việc phát triễn nằm ngoài sự dự tính của họ, làm bọn họ không thể không ra tay, lúc này không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, nếu không sẽ không biết bao nhiêu đối thủ sẽ cạnh tranh với họ.

Điều mà bọn họ cần làm lúc này là làm cho tất cả các đối thủ phải lùi bước.

- Cha, cha sao vậy?

Khổng Huyên vội vàng đỡ cha mình, sau khi giá bốn trăm triệu được đưa ra, Khổng Lão liền nằm vật lên ghế sô pha.



Ông đang điên cuồng cũng biết lúc này mình đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi, đến giá này thì ông không còn thể gánh vác được nữa, nếu tiếp tục cạnh tranh thì chỉ có thể làm Khổng Gia biến thành tàn tro thôi.

Khổng Gia đúng là có tài sản trị giá trên một tỉ, nhưng đó không phải là tiền mặt, bán đấu giá cần giao tiền mặt, chứ không phải giao tài sản.

- Cha không sao!

Khổng Lão cười khổ lắc đầu, nhìn màn hình lớn trước mặt rồi nói tiếp.

- Thế giới này, đúng là điên cuồng!

Ba nghìn vạn biến thành bốn trăm triệu, điên cuồng đến mức làm cho ông lần nữa mất cơ hội lấy lại bảo vật gia truyền, sự thất vọng và đáng tiếc của Quốc gia mới làm cho ông ra nông nổi này.

- Điền cuồng, đúng là điên cuồng!

Khổng Huyên cũng lí nhí trong miệng, sau khi giá vượt quá hai trăm triệuro, bọn họ đã bị loại, điều này làm Khổng Huyên thấy có một chút dư vị gì đó.

Có vui không?

Đúng là có vui, không cần phải mạo hiểm như thế, không phải làm cho Gia tộc lâm cảnh khủng hoảng tất nhiên là vui rồi, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không có cơ hội để lấy lại Ly dạ quang về, những cơ hội như thế này quả không nhiều.

Cũng có thể cả đời mới có được một lần.

Khổng Huyên đang suy sụp tinh thần thì chợt ngồi thẳng người dậy, bốn trăm triệu không phải là con số cuối cùng, giá trên màn hình lớn lại lần nữa thay đổi.

Bốn trăm mười triệu.

Hawes cuối cùng đã rat ay, thêm một nghìn vạn nữa, đến thời điểm này, những đối thủ có ý với Thanh Minh Thượng Hà Đồ đều đã xuất hiện, cạnh tranh, bước vào nóng sáng hóa.

Tại hiện trường buổi đấu giá, Lâm Lang nhìn giá mới nhất cũng có phần kinh ngạc, ông dường như không nói gì, giá vẫn đang tiếp tục tăng cao.

Thực ra ông cũng hiểu, vật đấu giá này có nói nhiều cũng vô dụng, người cạnh tranh sẽ không nghe những lời ông ta nói đâu, bọn họ đều có cách nghĩ riêng của mình.

- Bốn trăm mười triệu rồi!

Tiêu Nham nói nhỏ một tiếng, thực ra ai cũng đã nhìn thấy, không cần hắn phải nhắc.

Lý Dương lại cười khổ, khuôn mặt còn mang vẻ đành chịu, Viện trưởng Hoàng thì thất vọng hoàn toàn, dường như ông cũng không muốn che đậy điều đó nữa.

- Bốn trăm hai mươi triệu!

Lý Dương chợt quay đầu lại nói một câu, một cô gái đẹp phía sau hắn liền vội vàng viết giá lên, lúc này trong lòng mấy cô gái đẹp đều thấy kinh hãi.

Hơn bốn trăm triệuro, mấy nhà giàu có này cầm tiền nhưng không cho rằng đó là tiền, số tiền này đổi thành tiền giấy cũng có thể đè chết bọn họ.

- Lý Dương?

Viện trưởng Hoàng lo lắng gọi một tiếng, ông biết Lý Dương có bao nhiêu tiền, lần này số tiền đã vượt quá con số mà Lý Dương có rồi.

- Tiền để xây dựng Viện bảo tàng tôi có thể lấy dùng một chút, đợi sau rồi hãy tính!

Lý Dương nhẹ lắc đầu, trong tay hắn cón có mấy trăm triệu Nhân dân tệ, là số tiền ban đầu chuẩn bị để xây Viện bảo tàng, số tiền này bây giờ đành phải lấy ra dùng thôi.

Viện trưởng Hoàng gật đầu, lúc này ông cũng không biết nói gì nữa.

- Bốn trăm năm mươi triệu!

Tam Tĩnh Thái chợt hô lên một tiếng, tâm trạng lo lắng của Thanh Mộc Vị Ương giảm xuống không ít, Tam Tĩnh Thái muốn tranh đấu tiếp là tốt rồi, ông chỉ sợ Tam Tĩnh Thái bỏ cuộc thôi.

Tiền nhiều như vậy thì ông làm gì có chứ.

Trên màn hình lớn, con số bốn trăm năm mươi triệu màu đỏ tươi hiện lên rất bắt mắt.

Người trong mỗi căn phòng trong phòng khách bắt đầu lớn tiếng bàn tán, khoảng cách so với kỉ lục lần trước chỉ là năm nghìn vạn, bây giờ xem ra rất có khả năng lần này sẽ phá vỡ kỉ lục của lần trước đó.

Tim Cách Lang cứ đập liên hồi, nếu vượt kỉ lục lần trước thì cũng sẽ có một ý nghĩa rất quan trọng với hắn.



Nếu có một món hàng vượt kỉ lục thì coi như hắn tổ chức buổi đấu giá ngầm lần này cũng đã được đền đáp, nếu không phải vì người đứng sau miễn cưỡng thì hắn cũng sẽ không đến đây.

Chủ trì một buổi đấu giá như thế này cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ chịu một vết nhơ trong sự nghiệp của mình.

Nhưng nếu tạo ra được kỉ lục thì lại khác, cho dù bị nhơ nháy một chút cũng không sao.

Trong phòng của mấy người Lý Dương, lúc này ai cũng tỏ vẻ thất vọng, Lý Dương đã nói rồi, lần này hắn chỉ mang đến bốn trăm triệuro, cũng có nghĩa là bây giờ hắn hết tiền rồi.

Bốn trăm năm mươi triệu, cộng thêm món tiền dẫn đầu trong tay Lý Dương cũng không đủ.

- Lý Dương, tôi có thể cho cậu mượn thêm hai trăm triệu!

Lâm Lang chợt nói một câu, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông, đặc biệt là Lý Dương.

Người khác không biết, những hắn lại hiểu rất rõ, bốn trăm triệu Lý Dương mang đến lần này vốn dĩ là mượn Lâm Lang hai triệu rồi, giờ Lâm Lang cho mượn thêm hai triệu nữa, thì hầu hết số tiền đều là của Lâm Lang rồi.

- Lợi nhuận vẫn như lúc trước!

Lâm Lang lại nói tiếp, ông đến tham gia buổi bán đấu giá lần này, cũng đã chuẩn bị hơn trăm triệu tiền mặt, nghĩ cách để đấu vài món đồ, hai trăm triệuro có thể giúp được Lý Dương rất nhiều.

Nếu không được nữa thì sẽ cho trung tâm ở Canada chi tiêu, tuy nhiên ông giỏi nhất cũng chỉ cho Lý Dương mượn thêm hai trăm triệu là cùng.

Dù sao đây cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, không phải việc của mình, ông cũng cần phải khai báo với gia tộc và cả người trong công ty của mình nữa.

Nhưng đối với Lý Dương mà nói, đây là một sự giúp đỡ rất lớn, có thể trong thời khắc quyết định, cho hắn mượn tiền với khoản tiền lời thấp, điều này có khác gì giúp người khi gặp nạn.

- Lâm đại ca, tôi không nói lời cảm ơn làm gì nữa, đợi sau khi trở về chúng ta sẽ cùng uống với nhau vài ly nhé!

Lý Dương gật đầu, lúc này hắn cũng không khách sáo nữa, cũng không còn thời gian để mà khách sáo, có được Thanh Minh Thượng Hà Đồ mới là quan trọng nhất.

Số tiền này chỉ có thể cố hết sức trả lại, cũng may mà hắn có một khu mạch khoáng giá cao, nên cũng không phải là không thể trả nợ được.

Thêm hai trăm triệu cũng giúp Lý Dương có thêm chút dũng khí, bốn trăm năm mươi triệu vẫn chưa thay đổi, hắn nghĩ một lúc rồi trực tiếp tăng thêm một nghìn vạn nữa.

- Bốn trăm sáu mươi triệu rồi!

Bên phía Tập đoàn tài chính Hàn Quốc đã tắt tiếng cười từ rất sớm, bọn họ cũng không ngờ là sức cạnh tranh lại lớn như thế, vốn dĩ nghĩ bỏ ra hai ba trăm triệu là có thể lấy được bức tranh về, lần này con số đã tăng gấp đôi so với dự tính.

- Các vị, tiếp tục tăng nhé?

Kim Khắc Thành đưa mắt nhìn mọi người, có một vài người hơi do dự.

Mấy người Hawes nói quả không sai, Tập đoàn tài chính Hàn Quốc nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực ra chỉ là một con cọp giấy, nếu vượt quá phạm vi chịu đựng của họ thì lập tức họ sẽ dừng lại.

- Thêm đi!

Một lúc sau, tất cả mọi người cũng đồng tình, đã gượng đến lúc này rồi thì không thể bỏ cuộc nhanh như vậy được, ít nhất khi có được Thanh Minh Thượng Hà Đồ thì cũng sẽ là niềm hãnh đối với nhân dân Hàn Quốc, phản kích hoàn toàn so với việc Trung Quốc triển lãm Bảo kiếm Tân La.

- Bốn trăm tám mươi triệu rồi!

Kim Khắc Thành đang định tăng giá thì màn hình lớn lập tức có sự thay đổi, hắn ngẩn người ra nhìn màn hình lớn, lúc này hắn đã hiểu ít nhất là có trên ba đối thủ cạnh tranh, cũng có thể sẽ nhiều hơn.

- Joseph, ông điên rồi, ông đúng là điên rồi!

Trong một căn phòng khác, George không chịu được liền lắc đầu, lần này tăng lên bốn trăm tám mươi triệu chính là vị Joseph này.

- Không, tôi không điên, ông yên tâm, đầu tư của tôi chắc chắn sẽ được đáp lại!

Joseph lắc đầu cười, ông ta là người rất linh thông tin tức, sau khi “ Bữa tối sau cùng” xuất hiện ở Trung Quốc, ông đã cho điều tra rất nhiều thông tin.

Càng điều tra ông càng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng nghĩ ra một cách.

Nếu tất cả những phán đoán của ông là đúng, thì việc đấu giá được bức tranh này không chỉ không lỗ mà còn có thể kiếm được một món tiền lớn nữa.

Lúc này Joseph vẫn có một sự chắc chắn tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook