Chương 616: Phải kiếm càng nhiều tiền hơn
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Cược mỏ trướng rồi à?
Vương Giai Giai và Tư Mã Lâm cùng đứng lên, Lý Dương cũng đứng lên theo, tin tức này khiến cho Lý Dương thật bất ngờ, nhưng cũng không có bất kỳ kinh ngạc.
Hắn đã sớm biết nội bộ tình trạng việc cược mỏ này, không trướng đó mới gọi kỳ quái.
- Đúng, cược thắng rồi, chú tôi Sang Dun tướng quân vừa gọi điện thoại cho Lý tiên sinh muốn báo cái tin vui này, điện thoại Lý tiên sinh không ai nhận, liền gọi cho tôi.
Sang Dala bước nhanh tới, hộ vệ vội vàng đóng cửa lại, sau khi đấu giá bên này bắt đầu không người nào khác được vào.
Lý Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, phía trên quả nhiên có một cuộc gọi lỡ, mấy ngày nay bận việc đánh giá nguyên liệu hắn liền chỉnh điện thoại di động thành trạng thái yên lặng, khó trách Sang Dun tướng quân phải điện thoại cho Sang Dala.
- Thật sự là cược thắng?
Vương Giai Giai hưng phấn hỏi một câu , cô cùng Lý Dương cùng nhau đến Myanmar, lại cùng đi khu mỏ, khi Lý Dương cược mỏ cô đều ở bên cạnh, bây giờ nghe được cái tin tức tốt này, Vương Giai Giai cũng có vẻ cao hứng bất thường .
Tâm trạng cũng giống như Vương Giai Giai còn có Tư Mã Lâm và Lý Xán.
Khu mỏ này bọn họ chứng kiến đầu đuôi việc cược mỏ, đặc biệt là Tư Mã Lâm, vừa nghĩ tới có một mỏ ngọc là do hắn chứng kiến tận mắt việc cược thắng, trong lòng liền không tránh được kích động.
Trên thực tế khi cược thắng Tư Mã Lâm bọn họ đều không ở đó, nhưng điều này không quan hệ gì, có tham gia cược là được.
- Đúng, chú của tôi không thể nào đùa giỡn chuyện thế này.
Sang Dala ra sức gật đầu, có câu hắn muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn, ở đây cũng không phải là chỉ có người của bọn họ, khi chú hắn chưa muốn công khai chuyện này thì tốt nhất đừng bảo là cược thắng một mỏ quặng cỡ lớn, để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết .
- Lý lão đệ, cậu thật sự đã cược thắng một mỏ ngọc, chính là mỏ ngọc đó.
Tư Mã Lâm lớn tiếng kêu lên, trên mặt cũng có vẻ rất là kích động, lúc này hắn cuối cùng hiểu mới cảm thụ của Sang Dala vừa rồi.
Lần này việc cược mỏ không có quan hệ trực tiếp đến mình, sau khi hắn nghe được sau cũng có vẻ hưng phấn và kích động như vậy, có quan hệ trực tiếp thì càng không cần nói.
Trên mặt An Văn Quân lộ ra sự kinh ngạc, trong mắt còn có một chút hối hận và không cam lòng.
Cùng Sang Dun tướng quân hợp tác cược mỏ, khai mỏ, là chuyện cha cô trù tính hơn một năm, nhưng cuối cùng kết quả lại là hoàn toàn thất bại, lần này quặng mỏ An Thị không thể nào có cơ hội góp cổ phần, điểm này An Văn Quân rất rõ ràng.
Đối với lần này cô cũng có chút bất đắc dĩ, những lão gia trong hội dồng quản trị đó, lần trước có thể nghe khuyến cáo từ mình, nhượng một phần cổ phần của công ty tới kéo Lý Dương về, lần này kết quả hoặc giả cũng không tệ thế. Lý Dương trở thành cổ đông của bọn họ, để cho công ty nhập cuộc tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Còn nữa, nếu là hai lần trước Sang Dun tướng quân đánh cuộc mỏ đánh cuộc trướng, hoặc giả bọn họ cũng có thể góp một phần cổ phần nhỏ, đáng tiếc hai lần đó đều đánh cuộc thua, để cho Sang Dun tướng quân trở nên cẩn thận dị thường, cũng không nói chuyện hợp tác với bọn họ nữa.
Đây hết thảy, hoặc giả cũng là số mạng, An Văn Quân có thể muốn biết, nhưng không có nghĩa là cô lập tức là có thể tiếp nhận.
Nhìn mỏ ngọc bọn họ vốn có thể góp vốn một phần xuất hiện, lại chỉ có thể đứng xem, loại cảm giác này rất không dễ chịu.
Có cảm giác không thoải mái giống của cô còn có Thiệu Ngọc Cường, ánh mắt Thiệu Ngọc Cường không ngừng chuyển động, hắn biết Lý Dương cược mỏ tăng, hắn theo KuBa tướng quân còn đã từng cố ý đánh giá chuyện này.
Nhưng KuBa tướng quân lại cười nhạo Lý Dương và Sang Dun, đối với mỏ ngọc hắn đã sớm tuyệt vọng , căn bản không tin tưởng có thể xuất Phỉ Thúy .
Bây giờ đối phương lại đánh cuộc tăng, bất kể là mỏ Phỉ Thúy là cái dạng gì, chuyện này sau khi Kuba tướng quân biết, còn không biết sẽ trở nên thế nào.
Nhưng lúc này điều Thiệu Ngọc Cường muốn cũng không phải là những thứ này, mà là lực ảnh hưởng mỏ ngọc này mang đến. Chuyện Lý Dương có cỏ phần ở trong mỏ ngọc hắn đã sớm biết, nhưng Lý Dương không phải là ông chủ của công ty châu báu, trừ danh nghĩa một cố vấn cuộc Thạch ở An Thị ra, không có quan hệ gì nữa, Lý Dương và Thiệu Thị bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Hơn nữa, những nguyên liệu mà khai thác từ mỏ ngọc này ra, bọn họ nhất định phải bán, nếu Thiệu Thị có thể giành ký kết hiệp nghị thu mua cùng bọn họ trước, vậy thì có thể tăng nhanh đả kích đối với An Thị, sớm đánh ngã An Thị một ngày, là có thể sớm 1 ngày trở thành công ty châu báu thứ nhất quốc nội.
Lấy quan hệ của bọn họ cùng Kuba tướng quân, muốn thu mua Phỉ Thúy từ Sang Dun tướng quân khẳng định rất khó, nhưng thương nhân cũng trục lợi, Thiệu Ngọc Cường tin tưởng chỉ cần bỏ ra giá cao là có thể làm được những điều này .
- Tôi biết, cuộc tăng nhanh như vậy, xem ra Sang Dun tướng quân rất cố gắng.
Lý Dương cười ha ha gật đầu một cái, trong lòng hắn cũng thật cao hứng, nhưng đồng thời cũng có một chút áp lực. Đánh cuộc tăng mỏ ngọc, món đầu tư của hắn liền cần mau đến nơi, dù sao hắn lần này là đầu tư lấy một phần ba cổ phần, cũng không phải là đơn giản.
Xem ra lần đấu giá này còn phải tiếp tục cố gắng, lần đấu giá này là đường tắt đến nguồn tiền bạc tốt nhất, Lý Dương cũng không biết số tiến hai ba ức có thể trả một phần ba cổ quyền hay không. Đánh cuộc mỏ xuất phế mỏ còn tiêu hao phải hơn một ức đô la mỹ, càng không cần phải nói cược thắng mỏ ngọc cỡ lớn.
- Lý tiên sinh chúc mừng ngài, ngài là chuyên gia đánh cuộc mỏ trẻ tuổi nhất, cũng là người duy nhất lần đầu tiên đánh cuộc mỏ ở đây liền đánh cuộc trướng.
Sang Dala bội phục nhìn Lý Dương một cái, đánh cuộc mỏ cuộc trướng lớn đáng vui mừng như vậy mà mặt Lý Dương lại vẫn không đổi sắc, điều này có thể so với biểu hiện của hắn mạnh hơn nhiều, không hổ là chuyên gia chân chính, cũng là vị thiên tài chân chính.
- Lý tiên sinh, tôi cũng chúc mừng anh.
Lâm Lang đứng lên, cười ha ha đưa tay ra, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng thoáng qua tia dò xét, cũng không biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì .
- Cám ơn các anh, nếu hôm nay nhận được một tin tức tốt lớn như vậy, hãy để cho tôi mời mọi người cùng nhau ăn cơm tối nhé!
Lý Dương vươn tay, bắt tay Lâm Lang, sau đó lớn tiếng nói một câu. Những ông chủ công ty châu báu chưa đấu giá được Phỉ Thúy rối rít tới trước chúc mừng, rất nhiều người không biết chuyện Lý Dương đánh cuộc mỏ, lúc này mới biết, Lý Dương không chỉ có đánh cuộc thạch lợi hại , còn là một vị chuyên gia đánh cuộc mỏ lợi hại hơn.
Đối với chuyên gia đánh cuộc mỏ bọn họ lại không dám tùy tiện, giao hảo Lý Dương, sau này nói không chừng mua Phỉ Thúy nguyên liệu sẽ dễ dàng một chút, nguyên liệu Phỉ Thúy cao cấp, mấy năm này vẫn là thị trường nóng.
- Không, tối nay tôi làm chủ trì, cũng coi là cảm tạ Lý tiên sinh đã khổ cực.
Sang Dala đột nhiên nói một câu, Lý Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó liền gật đầu một cái, một bữa cơm mà thôi, phí sức đi tranh giành làm cái gì, Sang Dala còn là chủ quán rượu, mời mọi người ăn bữa cơm là chuyện rất đơn giản .
Bữa ăn tối này không khí rất náo nhiệt, Sang Dala mời rượu Lý Dương nhiều, không dầy một hồi chính hắn ngã trước, hắn cũng là cao hứng qúa mức.
Mấy ngày qua, bởi vì chuyện mỏ ngọc áp lực với Sang Dala rất lớn, đây là thời khắc nguy hiểm nhất với gia tộc bọn hắn, Sang Dala là người thừa kế gia tộc, cùng chú hắn gánh vác những thứ áp lực này, đừng tưởng Sang Dala trước mặt Lý Dương mỗi ngày cười ha ha, thật ra thì trong lòng của hắn mỗi ngày đều rất lo.
Bây giờ, cái lo lắng này rốt cục có thể tiêu trừ, nghĩ tới lời chú hắn nói cho hắn biết đây là mỏ ngọc lớn, Sang Dala liền không nhịn được cười khúc khích, bị chuốc say cũng coi là một sự bộc lộ bình thường.
Cơm tối mới vừa kết thúc, An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường cũng vội vã rời đi, trải qua lúc ban đầu mất bình tĩnh , rất nhanh An Văn Quân liền phản ứng kịp, cùng Lý Dương và Sang Dun mau chóng thành lập quan hệ nhất định tốt. Không cách nào góp cổ phần mỏ ngọc, vậy thì phải nghĩ biện pháp thành lập quan hệ mua bán, tốt nhất có thể ký hiệp nghị thu mua độc quyền .
Chuyện này An Văn Quân đã không cách nào làm chủ, cô nhất định phải thông báo cho cha mình vẫn còn ở Hương Cảng – An Chí Thành, để cho ông làm chủ ý .
Chuyện này Thiệu Ngọc Cường cũng giống An Văn Quân không phải là chuyện Thiệu Ngọc Cường có thể làm chủ, hắn cũng phải đem chuyện Lý Dương và Sang Dun tướng quân đánh cuộc mỏ đánh cuộc trướng hồi báo cho người nhà hắn, quốc nội tự nhiên sẽ nghĩ ra sách lược tốt nhất.
Đây hết thảy đều không phải là chuyện Lý Dương biết, hôm nay tâm tình Lý Dương rất tốt, bảy ngàn vạn đầu tư chớp mắt biến thành một ức ba ngàn vạn, kiếm sắp đạt tới gấp đôi. Hơn nữa tin tức đánh cuộc mỏ cuộc trướng truyền đến, để cho buổi tối khi Lý Dương nghỉ ngơi cũng thấy vô cùng kích thích, cho đến khi Vương Giai Giai cầu xin ngừng lại mới thôi .
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Dương bọn họ lại đi trung tâm châu báu, lần này không đi chỗ đó sớm nữa, hơn chín giờ mới đến.
Trên đường cũng không ít người chào hỏi Lý Dương, bây giờ người biết Lý Dương càng ngày càng nhiều .
Ngày hôm nay buổi đấu giá Phỉ Thúy không có Thủy Tinh Chủng xuất hiện, Băng Chủng cũng có không ít , Lý Dương tổng cộng mua mười một khối nguyên liệu, sau cơm trưa chỉ mất một giờ dưới sự giúp đở của mọi người toàn bộ được giải ra .
Mười một khối nguyên liệu Lý Dương mất một trăm hai mươi ba vạn đồngro, cuối cùng mổ xuất Phỉ Thúy bán ra bốn ngàn vạn nhân dân tệ, tịnh kiếm đạt tới hơn hai ngàn vạn. Có thể có cao như vậy, chủ yếu vẫn là Lý Dương ép giá mua được một món Băng Chủng Phỉ Thúy cao cấp, một khối Phỉ Thúy kia liền bán hai ngàn vạn .
Những Phỉ Thúy này ngay cả giải thạch cũng không xuất liền bán đi, thu mua những Phỉ Thúy này còn có Lâm Lang, để cho An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường có chút thì địch đối với Lâm Lang, mấy ngày nay Thiệu Ngọc Cường cũng vẫn xuất hiện ở khu Lý Dương giải thạch.
Hai ngày nay thu hoạch của Lý Dương liền đạt tới hơn chín ngàn vạn, cộng thêm trước đó đánh cuộc tăng khối Băng Chủng Tử La Lan, tổng tiền lời đạt tới con số một ức tám ngàn vạn, điều này làm cho Lý Dương rất là thích thú.
Đánh cuộc thạch quả nhiên là phương thức kiếm tiền tốt nhất, đáng tiếc một ức tám ngàn vạn còn xa xa không đủ, Lý Dương cần nhiều tiền bạc hơn.
Hôm nay Lý Dương cùng Sang Dun tướng quân nói chuyện điện thoại, một là cùng ăn mừng đánh cuộc mỏ cuộc trướng, hai chính là hỏi thăm việc đầu tư quặng mỏ.
Từ chỗ Sang Dun tướng quân Lý Dương hiểu rõ, bởi vì không có bất kỳ lãng phí, cộng thêm quặng mỏ đào từ trên đỉnh núi xuống, tiết kiệm lượng lớn tiền bạc, sau này khai thác cũng không dùng quá nhiều tiền bạc .
Cái này không nhiều lắm chẳng qua là đối với giá trị cả một mỏ ngọc mà nói, thì đối với Lý Dương là cũng không ít, Sang Dun tướng quân đoán chừng là tổng đầu tư đại khái chừng năm ức đô la mỹ năm ức chỉ là hơn ba mươi ức nhân dân tệ, một phần ba của Lý Dương thì đồng nghĩa với hắn phải xuất ra mười ức nhân dân tệ.
Mười ức nhân dân tệ, Lý Dương không bán thần khí quốc bảo của hắn, cũng chỉ có thể thông qua đánh cuộc thạch để kiếm , đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Mấy ngày tới, Lý Dương nhất định phải càng thêm cố gắng mới được, ở nơi này cao thủ rất nhiều, muốn gặp nguyên liệu tốt cũng không giống dễ dàng như ở Bình Châu, cả ngày hôm nay Lý Dương chỉ được một khối tăng mạnh coi như là minh chứng điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.