Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 127: Quán quân Minh Dương.

Tiểu Tiểu Vũ

18/03/2013



Đám người đang muốn rời khỏi chung quanh đài cao nhất thời đứng lại tại chỗ. Ánh mắt không ngừng nhìn vào Lý Dương mới vừa đi lên trên đài cao.

Lưu Cương đặt khối đổ thạch xuống giúp đỡ Lý Dương khởi động máy giải thạch. Lưu Cương không hiểu đổ thạch, nhưng mà nhìn qua nhiều lần giải thạch như vậy, đại thể hắn cũng lý giải được một chút, chỉ làm một chút việc nhỏ này cũng không thành vấn đề.

Lần này trợ thủ giúp Lý Dương chính là Tư Mã Lâm cùng Trương Vĩ, ba người cùng nhau đứng ở bên cạnh máy giải thạch.

Mang kính mắt vào, Lý Dương quyết đoán hạ đao xuống, trực tiếp cắt một đường ở giữa đổ thạch.

Đối với vị trí hạ đao của Lý Dương những người khác đều không có cảm giác gì, từ vết cắt mà nói rất là bình thường. Rất nhiều người đều thích hạ vết cắt từ vị trí này. Tình huống như vậy có thể một đao làm sáng tỏ bên trong.

Nhưng mà Tư Mã Lâm nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Dương, chỉ có hắn biết, Lý Dương bình thường rất ít khi hạ đao ở đó.

Trên thực tế, Lý Dương lần này cố ý làm như vậy. Nếu làm thế sẽ phá hủy đi khối Phỉ Thúy là chắc chắn, nhưng cũng không làm cho người khác quá chú ý tới hắn. Ngay cả Thiệu Ngọc Cường còn có thể bị đổ khóa, hắn nếu lần nào cũng giải ra được Phỉ Thúy hoàn chỉnh, khó trách sẽ có người chú ý tới.

-Chi chi!

Thanh âm của máy giải thạch rất chói tai, vết cắt càng lúc càng sâu, Tư Mã Lâm hỗ trợ hất nước nhìn thấy một vài vụn đá có màu xanh lục.

-Lục, xuất lục rồi!

Tư Mã Lâm vội vàng gọi Lý Dương, người người đứng gần đài cao đều ngẩng cổ lên nhìn xem. Chỉ tiếc ở vị trí của bọn họ cũng không thể nhìn thấy tình huống xuất hiện bên trong cái khe.

Lý Dương ngừng lại, nhìn kỹ một lúc, gật đầu không nói gì, tiếp tục cắt tới.

-Rầm!

Đổ thạch rốt cuộc cũng bị phân làm hai nửa. Tư Mã Lâm cùng Trương Vĩ đều nhanh chóng bước tới trước, rất nhanh hai người đều kích động.

-Băng chủng, Lý Dương, là Băng Chủng, Qua Bì Lục, đại trướng à!

Trương Vĩ hưng phấn giang hai tay ôm lấy vai Lý Dương, cứ như người đổ trướng là hắn vậy.

Nhưng thật ra Tư Mã Lâm bình tĩnh hơn nhiều, đi theo Lý Dương nhìn thấy đại trướng cũng nhiều, thấy cũng không có gì ngạc nhiên, nếu là thấy Lý Dương đổ không ra cái gì mới gọi là kỳ quái.

Lý Dương cắt xong, dưới đài mọi người đều lớn tiếng kêu lên, rất nhiều người cùng nhau kêu to, thanh thế rất đồ sộ.

Từ rất xa bên kia, Thiệu Ngọc Cường hơi nhíu mày một chút, hắn có dự cảm, Lý Dương lần này khẳng định đổ thành công.

Băng Chủng, lại là đại trướng, mọi người nhìn thấy Lý Dương giải thạch ra trước tiên đều to nhỏ bình luận. Thiệu Ngọc Cường vừa rồi không giải ra được gì, hiện giờ Lý Dương lại đổ tăng, còn là đại tăng nữa, hình tượng của Thiệu Ngọc Cường bị Lý Dương đè xuống không ít.

Sau nửa giờ, Lý Dương lấy khối Băng Chủng bên trong khối nguyên thạch ra, lúc này mới bước xuống đài cao trong vô vàn ánh mắt ước ao cùng đố kỵ của mọi người. Lý Dương cùng Thiệu Ngọc Cường giải thạch một tăng một trắng tay, đã trở thành đề tài trong không ít các câu chuyện của mọi người ở đây.

Đột nhiên Lý Dương có cảm giác choáng váng đầu óc, trên người có chút suy yếu, thân thể càng uể oải, cũng không muốn nhúc nhích.



Trước khi giải thạch Lý Dương đã có loại cảm giác uể oải này rồi, chỉ là lúc giải thạch nên không có chú ý đặc biệt. Quá trình giải thạch hắn chăm chú vô cùng, sau khi giải xong, tâm tình bình tĩnh lại lúc đó toàn bộ thân thể phảng phất như hư ảo rồi.

Lý Dương lắc đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh một quầy hàng đổ thạch, phỉ thúy Băng Chủng, hơn nữa là Băng Chủng khối lớn, hẳn là phải chụp một tấm hình với ông chủ quán rồi.

-Tư Mã Lâm đại ca tôi có chút khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Sau khi hoàn thành, Lý Dương nói với Tư Mã Lâm, cảm giác ngày một rõ ràng hơn, ngay cả mí mắt cũng nhíu lại rồi.

Tư Mã Lâm gật đầu nói:

-Cũng được, suốt một ngày cố gắng cũng mệt rồi, chút nữa có tình huống gì tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Tư Mã Lâm nói với Lý Dương xong liền mang theo Phỉ Thúy cùng Lưu Cương đi tới bãi đỗ xe, trên xe có tủ sắc, khối Phỉ Thúy đặt trong đó rất an toàn.

Ngô Hiểu Ly cũng đi theo, cô có cảm giác Lý Dương không được khỏe, nữ nhân luôn luôn nhạy cảm hơn một chút.

Kiên trì lên xe, Lý Dương cảm giác cả người không còn chút khí lực, sau khí ném viên Phỉ Thúy vào trong két sắt hắn nằm ở vị trí ghế phụ lái xa nghỉ ngơi một chút. Vừa mới nằm xuống, ý thức của Lý Dương lập tức biến thành mơ mơ hồ hồ, chỉ trong chốc lát hoàn toàn chìm trong giấc ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, Lý Dương cảm giác khó chịu ở cổ họng, dùng lưỡi liếm liếm thì cảm thấy khoang miệng ngày càng đắng hơn, còn có một loại dịch gì đó rất khó chịu.

Cố sức mở mắt, Lý Dương phát hiện ra trời đặc biệt sáng, qua đủ nửa phút Lý Dương mới thích ứng được ngọn đèn sáng này.

Là ánh đèn? Lý Dương nghi hoặc nhìn thoáng qua bốn phía. Hắn nhớ là mình ngủ trong xe cơ mà, lại phát hiện ra trên đỉnh đầu không phải là cửa sổ mái nhà, mà là trần nhà màu trắng. Hắn nằm lên trên cũng không phải là đệm ở nhà mà đã trở thành giường bệnh cao cấp ở bệnh viện rồi.

Bệnh viện, Lý Dương thoáng cái tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn chung quanh một chút.

-Lý ca, anh tỉnh rồi?

Lưu Cương đang đứng bên cạnh Lý Dương, Lý Dương khẽ động là Lưu Cương đã phát hiện ra rồi. Thấy Lý Dương tỉnh lại Lưu Cương vội vàng hỏi một câu, mà ở bên cạnh Lý Dương Ngô Hiểu Ly cũng vội vàng đứng lên.

-Có chuyện gì vậy, tôi sao lại ở đây?

Lý Dương ngây ngốc hỏi, muốn đứng lên, nhưng phát hiện cả người đau nhức, một chút khí lực cũng không có.

-Anh còn nói nữa, sinh bệnh còn cố, sốt cao tới bốn mươi độ rồi. Nếu không phải tôi phát hiện ra, Lưu Cương nhanh chóng lái xe đưa anh tới bệnh viện, còn không biết hiện giờ anh trông thế nào nữa

Ngô Hiểu Lỵ lập tức oán hận nói một câu, trong mắt tràn ngập sự trách cứ. Nhưng mà giọng nói của nàng lại rất nhẹ nhõm, Lý Dương đã tỉnh không có việc gì là tốt rồi.

-Sốt cao, nói như vậy, tôi là mơ mơ hồ hồ sao? Hiện giờ là mấy giờ ? còn có, có nước không, tôi khát quá.

Lý Dương kinh ngạc hỏi Ngô Hiểu Ly, muốn thử lại cảm giác lúc trước, dùng sức nuốt một cái.

-11h tối rồi, Tư Mã Lâm đại ca cùng Trương Vĩ cũng tới cả rồi, còn có rất nhiều người của hiệp hội ngọc thạch cũng tới nhưng bị tôi cùng Lưu Cương bảo đi, bọn họ nói ngày mai sẽ tới thăm anh.



Ngô Hiểu Ly đứng dậy, vội vàng lấy cho Lý Dương chén trà nóng, Lý Dương trong lòng hiện giờ rất muốn uống nước khoáng mát lạnh cơ. Nhưng mà Ngô Hiểu Ly nói không thể cho hắn uống nước khoáng hiện giờ được.

-Đã gần 11 giờ rồi sao, xem ra lần này bệnh thật sự rất nặng.

Lý Dương cười khổ lắc đầu, từ nhỏ hắn đã chưa bao giờ sinh bệnh nặng như vậy, lần này chỉ sợ là vì mấy hôm trước bôn ba đường dài quá nhiều mà như thé. Thế nhưng nói đi phải nói lại, Lưu Cương mấy ngày nay cũng chạy không ít so với hắn, vì sao hắn bị như vậy, mà Lưu Cương lại không có một chút việc gì cả?

-Là rất nặng, bác sĩ nói ngươi phải nằm viện ít nhất 3 ngày. Anh lần này nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ tới những chuyện khác, cái khác dù tốt tới mấy cũng không trọng yếu bằng sinh mệnh.

Ngô Hiểu Lỵ thổi chén trà nguội rồi đưa cho Lý Dương, Lý Dương muốn đứng lên, nhưng không thể động đậy được. Cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Thấy hình dạng của Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ không khỏi lắc đầu, bảo Lưu Cương nâng Lý Dương dậy, chính mình cẩn thận giúp Lý Dương uống nước.

Một ly trà cũng không nhiều lắm, Lý Dương chỉ uống vài hớp đã hết, lúc uống xong cảm giác khô trong miệng đã bớt đi nhiều rồi, trên người cũng có chút khí lực nữa.

-Cảm tạ cô, Hiểu Lỵ!

Lý Dương giãy dụa một lúc cuối cùng cũng ngồi dậy được. Nhưng hắn vẫn khó có thể hành động được, Lý Dương để Ngô Hiểu Lỵ giúp mình uống nước vài lần, liên tục uống bốn chén xong, cảm giác khát nước cuối cùng cũng hết.

Sau khi tỉ mỉ hỏi qua Lưu Cương, Lý Dương mới biết được tình hình của mình rất nghiêm trọng. Dựa theo lời nói của Lưu Cương, Lý Dương lúc đó trực tiếp ngất đi trên xe, ấn vì huyệt nhân trung, giữa mũi mà miệng cũng không tỉnh. Lưu Cương sốt ruột lái xe tới bệnh viện, ngay cả đèn đỏ cũng phóng qua, cũng may là không xảy ra chuyện gì.

Lý Dương lúc nằm viện thì đám người Tư Mã Lâm cũng chạy tới ngay, bởi vì Lý Dương vẫn chưa tỉnh. Ngô Hiểu Ly cùng Lưu Cương ở lại chăm sóc còn lại thì đi về hết. Kỳ thực Tư Mã Lâm cùng Trương Vĩ cũng phải hơn 10h mới trở về.

Nghe thấy như vậy Lý Dương rất cảm động, chí ít hiện giờ hắn thấy mình có mấy bạn bè tốt, cái này chính là tiền cũng không đổi được.

Ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể của Lý Dương đã giảm xuống nhiều, ngoại trừ cả người đau nhức ra tất cả đều bình thường. Nhưng là hoạt động đổ thạch ngày cuối cùng hắn đã không thể đi tham gia được rồi.

Sáng sớm, Trương Vĩ cùng Tư Mã Lâm còn có Nam Dương hội trưởng lão Lương cũng chạy tới bệnh viện. Thấy Lý Dương không có việc gì mọi người rất cao hứng. Trương Vĩ cùng lão lương ngồi một hồi thì phải đi ngay. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động, còn một số việc cần bọn họ đứng ra làm.

Tư Mã Lâm thì ở lại, nói chuyện ngày hôm qua với Lý Dương. Ngày hôm qua khi Lý Dương đi mất thì Thiệu Ngọc Cường cũng đồng thời giải một khối đổ thạch, chính là ra phỉ thúy Băng Chủng nhu, rất không tồi, nhưng so với Qua Bì Lục thuần khiết của Lý Dương thì kém hơn một chút.

Những người chơi khác hôm qua cũng có một người giải ra Băng Chủng, nhưng khối đó nhỏ hơn của Lý Dương nhiều, màu sắc cũng không bằng. Ngày hôm qua quán quân nội bỉ cùng ngoại bỉ đều rơi vào tay của Lý Dương. Có vị trí quán quân này bảo đảm, hoạt động lần này vị trí của Minh Dương có thể nói là không thể thay đổi được, ôm vị trí quán quân rồi.

Nghĩ tới thắng lợi của Minh Dương, Lý Dương cũng cười rồi. Hoạt động ngày hôm nay mình không tham gia cũng được, Minh Dương đã bảo đảm vị trí quán quân, hiện giờ điểm tích phân của Minh Dương phải hơn gấp đôi của vị trí thứ hai rồi.

Buổi chiều, Trương Vĩ cùng lão Lương lại chạy tới bệnh viện, Minh Dương sớm đạt vị trí quán quân, cho nên tâm tình của Trương Vĩ hiện giờ là vô cùng tốt.

Nhưng mà Trương Vĩ cũng hiểu được, Minh Dương sở dĩ đạt được như vậy, tất cả đều là do công lao của Lý Dương. Lúc tới thăm Lý Dương, Trương Vĩ còn cố ý mang rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng, lẽ nhẹ nhưng ý nặng, ở trong này ngoại trừ Trương Vĩ ra cũng không ai tặng gì cả.

Lão Lương còn hỏi khối Băng Chủng của Lý Dương xử lý như thế nào. Ngẫm lại nếu muốn nhập cổ phần vào công ty đấu giá thì còn thiếu không ít tiền. Lý Dương đồng ý ủy thác cho lão Lương bán đấu giá hộ mình. Lão Lương cùng Lý Dương ký kết văn bản ủy thác xong, liền mang khối phỉ thúy Băng Chủng Qua Lục Bì đi. Đấu giá hội tối nay, khối phỉ thúy này khẳng định sẽ áp trục tối nay.

Lý Dương ở trong bệnh viện nên không thể tham gia lễ bế mạc hoạt động được. Nhưng mà sau khi hoạt động kết thúc toàn bộ hội trưởng các nơi đều chạy tới bệnh viện thăm Lý Dương. Lý Dương mấy ngày nay ở Nam Dương đã chinh phục được mọi người rồi. Mặc kệ Lý Dương là vận khí tốt hay có năng lực đi nữa, bọn họ quan hệ tốt với Lý Dương cũng không có gì xấu cả.

Hơn nữa, Lý Dương hiện giờ trẻ như vậy, cũng không ai biết sau này hắn sẽ phát triển như thế nào.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook