Chương 415: Thiên hạ đệ nhất kiếm (1)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Chờ một chút
Lý Dương vội vàng kêu một tiếng, người trung niên kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương rồi lại tiếp tục đi về phái trước.
-Tiên sinh, xin đợi một lát
Lý Dương bước nhanh tới, người turng niên kia ngừng lại nghi hoặc nhìn Lý Dương, hỏi:
-Có chuyện gì?
-Mấy thứ này anh ở đâu mà có?
Lý Dương chỉ chỉ những thanh cổ kiếm rồi thừa dịp quan sát một chút, càng xem Lý Dương càng thấy kinh ngạc, vừa rồi hắn chỉ nhìn thoáng qua, hiện nay mới nhìn rõ, những thanh kiếm này không ngờ đều là những thanh cổ kiếm không tệ.
-Cậu hỏi việc này làm gì? Cậu lại không mua
Người trung niên lắc đầu rồi xoay người lại tiếp tục đi tiếp.
-Chờ một chút, không phải là tôi không mua, nếu có thứ tốt thì tôi mua một hai thanh
-Không được, chậm rồi, những thứ này đã có người đặt mua, hiện tại tôi đang mang tới cho người đó
Người trung niên lần này không có nói thêm gì nữa, hắn trực tiếp đi tới lầu hai.
Lý Dương sửng sốt một hồi, vội vàng gọi Lưu Cương, Trần Lỗi và Vương Giai Giai lại rồi duổi theo.
-Lão đại, những thanh cổ kiếm này là thật? Rất đáng giá sao?
Trên đường, Trần Lỗi hỏi một câu, những thanh kiếm này hắn chỉ thấy rất cũ chứ không thấy có gì đặc biệt.
Lý Dương ngừng một chút rồi lắc lắc đầu nhỏ giọng nói:
-Tính giá trị thì cũng không cao, thanh tốt nhất cũng chỉ hai vạn, rẽ thì hai ba nghìn, đây chỉ là những thứ mà tôi thấy, không biết có gì khác hay không
-Một hai vạn a
Trần Lỗi gật gật đầu, trên mặt đã có chút thất vọng, tiền lương của hắn hiện tại chỉ có 5000 một tháng, hai vạn đối với hắn đã là không ít. Có điều tuy số tiền này đối với hắn là khá cao nhưng những thứ xuất hiện trên TV mà hắn thấy đều có giá hơn trăm vạn, so ra thì thứ này quả thật không là gì.
-Với đồ cổ mà nói giá trị không phải là thứ quan trọng nhất, những thanh cổ kiếm này giá trị không cao nhưng thời kỳ nào cũng có, chúng đại biểu cho văn hóa của những thời kỳ khác nhau, có thể thu thập nhiều thứ như vậy cũng không dễ dàng gì
Lý Dương chần chờ một chút rồi nói, nói xong hắn tiếp tục đi tới phía trước, người trung niên hiện đã bỏ bọn hắn một đoạn khá xa rồi.
Người trung niên lên lầu hai cũng không có dừng lại mà trực tiếp lên lầu 3, đám người Lý Dương cũng theo sát phía sau hắn.
Việc sưu tầm cổ kiếm trong nước mới chỉ bước vào giai đoạn đầu, vật sưu tầm đang từ từ tăng giá, nhưng tăng giá cũng không cao, hơn nữa cũng rất khó có thể tìm thấy kiếm có lai lịch tốt.
Giống như là thanh kiếm của Trịnh Khải Đạt ở Quang Vinh Bảo Trai vậy, nếu thật sự nó là kiếm mà Phương Tịch đã từng dùng qua thì giá trị sẽ tăng lên không ít, cho dù không phải do Phương Tịch dùng nhưng nó là biểu tượng của giới quý tộc thời đó nên cũng sẽ có nhiều người tranh nhau mua.
Kỳ thật nói trắng ra là người sưu tầm bây giờ chỉ thích tinh phẩm, nếu không phải là tinh phẩm thì bọn họ cũng không mua. Rất nhiều chén củ bình thường tuy cũng là đồ cổ có niên đại khá lâu nhưng cũng không dáng giá, thậm chì còn có giá chỉ có mấy trăm đồng mà thôi, nguyên nhân chính là vì chúng không phải là tinh phẩm nên chẳng có ai thèm để ý.
Lầu ba và lầu hai không khác nhau nhiều lắm, nó cũng do rất nhiều tiệm đồ cổ hợp lại thành, có điều vật phẩm trong này nhiều hơn một chút, có cửa hàng có bài tràn lan vật phẩm nhìn rất bừa bộn, trông nơi này giống như là một thị trường bán sỉ vậy.
Trên thực tế Lý Dương đoán không sai, có rát nhiều thương nhân đều tới nơi này để nhập hàng, đương nhiên, hàng thật có bao nhiêu món thì không chắc lắm, nó quả thật không khác gì một thị trường bán sỉ cả.
Người trung niên kia đi tới một cửa tiệm có bức tượng phật rồi dùng lại, đặt cái thùng xuống rồi lau mồ hôi.
Số cổ kiếm bên trong so với tưởng tượng của Lý Dương còn nhiều hơn một chút, ước chừng có 35 thanh, nhiều cổ kiếm như vậy đặt cùng một chỗ sẽ không nhẹ gì, nếu người ôm cái thùng là hắn chắc hắn không giương cái thùng lên nổi nữa là.
Thấy hắn đặt cái thùng xuống Lý Dương liền đi tới, trong lòng thì cảm thấy đáng tiếc, hắn hiện hắn vẫn không có nhiều vật sưu tầm, những thanh cổ kiếm này tuy rằng không quá quý giá nhưng được cái là có rất nhiều thời kỳ khác nhau, nếu như những thanh kiếm này không phải có chủ rồi thì Lý Dương sẽ mua chúng.
-Ông chủ Dư, đồ tôi đã mang tới, ông xem một chút đi
Người trung niên ngồi trên ghế rồi dùng vạc áo tạo gió, sau khi nói xong câu này hắn cũng không nói gì thêm nữa.
-Tốt, uống chút nước đi, tôi xem chúng một chút
Ông chủ tiện lập tức đi ra, khi đi ra hắn còn mang theo một chai nước khoáng cho người tung niên, người trung niên cũng không từ chối, mở nắp, hắn liên tục uống nước.
Từng thanh cổ kiếm được ông chủ cửa tiệm này lấy ra, mỗi một thanh kiếm ông chủ đều nhìn một cách cẩn thận, kiếm có cả vỏ kiếm mới thật sự là có giá trị, đáng tiếc là những thanh kiếm như vậy trong thùng này cũng không nhiều.
Có rất nhiều thanh kiếm đã bị rỉ sét, thậm chí có thanh còn quá mức hơn, ngoài trừ bộ dáng có chút giống thanh kiếm thì nhìn nó không có chút nào là thanh kiếm cả, nhìn nó giống gậy hơn là kiếm, Lý Dương cũng nhìn không ra thứ này có từ thời đại nào được..
Thứ này cho dù có cổ hơn nữa nhưng lại rỉ sét thế này thì cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền.
-Công Chính kiếm
Hai mắt Lý Dương sang lên, ông chủ kia lấy ra một thanh kiếm được bảo tồn khá là hoàn mỹ, trên thanh kiếm còn có khắc 4 chữ “ Tưởng Công Chính tặng”.
Ông chủ tiệm dường như cũng biết lai lịch của thanh kiếm này nên rút kiếm ra nhìn một chút.
Công Chính kiếm là kiếm thời Dân Quốc, Tưởng Giới Thạch dùng thanh kiếm này để khích lệ quân đội, ngụ ý là mọi việc đều có thể như ý, đều có thể thành công.
Trong năm Bắc Phạt, một phần quân nhân vì mất đi trận địa hoặc là những nguyên nhân khác dùng chính những thanh kiếm này để tự sát hi sinh cho tổ quốc, vì vậy nên thanh kiếm này có có một tên gọi khác đó là “xả thân kiếm”.
Tưởng Giới Thạch cũng không phản đối, hơn nữa còn rất tôn sùng, vì vậy lúc đó hắn cho đúc them rất nhiều thanh kiếm thế này để trang bị cho mỗi quân nhân mỗi người một cây, tính ra thì loại kiếm này ít nhất Tưởng Giới Thạch đã đúc hơn một vay thanh.
Có điều cho tới ngày nay những thanh kiếm này hầu như không còn, chỉ có một vài thanh lưu truyền torng nhân gian hoặc là viện bảo tàng.
Kiếm dù sao cũng là một thứ kim loại nên không dễ bảo quản, ví dụ như thanh kiếm này, một thanh kiếm được bảo quản đầy đủ cũng không có, ngay cả thanh trước mặt này thì cũng có dấu vết sửa chữa trên nó.
-Ba mươi lăm thanh, giống như lần trước, tổng cộng 15 vạn, thế nào?
Ông chủ tiệm đánh giá một chút rồi đi tới trước mặt người trung niên nói, người trung niên sững sốt rồi tức giận kêu lên:
-Sao lại là 15 vạn, lần trước ông rõ ràng là nói 25 vạn mà?
-Lần trước là lần trước, hiện tại là hiện tại, hiện giờ kinh tế thị trường đang đình trệ, tài chính đang có nguy cơ, hiện tại người sưu tầm những thứ này đã ít đi, thậm chí còn có người đem những thứ này bán ra, dưới tình huống này nên tgia1 tự nhiên sẽ giảm xuống mà thôi
Ông chủ tiệm cười lắc lắc đầu rồi không để ý tới người trung niên nữa, Lý Dương sững sốt một chút rồi lắc lắc đầu, gian thương đúng là gian thương, tuy khủng hoảng kinh tế có ảnh hưởng nhưng cũng không có lớn như lời hắn nói.
-Cho dù là khủng hoảng kinh tế thì cũng không thể giảm bớt của tôi 10 vạn như vậy chứ?
Người trung niên tiếp tục nói:
-Hơn nữa, ông không thể trả nhiều như vậy sao khi gọi điện thoại ông không nói rõ ràng, còn làm cho tôi đi một chuyến tới chỗ này?
-Nói trong điện thoại và nói ở đây có gì khác nhau đâu? Mấy thứ này chỉ có mấy thanh là thứ tốt, những thanh khác đều chẵng ra sao, tôi ra giá 15 vạn đã là cao lắm rồi, nêu đi chỗ khác cho dù là mười vạn cũng chưa chắc bán được
Ông chủ tiệm lắc lắc đầu, người trun niên cũng lắc đầu nói:
-Không được, mười lăm vạn tuyệt đối không được, ít nhất cũng phải 25 vạn, nếu không thì tôi sẽ mang chúng đi
-Tùy ông
Ông chủ tiệm thở dài nhưng cũng không có ngăn người trung niên, người trung niên định ôm cái thùng đi đành phải bất đắc dĩ đặt xuống.
-Ông chủ Dư, làm ăn là phải nói tới chữ tín, lúc đầu nói là 25 vạn bây giờ biến thành 15 vạn, vậy là sao?
-Tôi quả thật có nói 25 vạn, nhưng đó là chuyện của nữa năm trước, khi đó ông bán những thứ này thì tôi sẽ thanh toán tiền ngay lập tức. Nhưng mà hiện tại lại khác, đồ cổ thì không có giá cố định, hôm nay lên rất cao nhưng có thể ngày mai sẽ hạ giá xuống còn rất thấp, hiện tại tôi dùng giá 15 vạn để mua mấy thanh kiếm này thì cũng đã rất phiêu lưu rồi
Ông chủ tiệm lắc lắc đầu, những lời này của hắn cũng không có gì quá đáng, cổ kiếm là một loại đồ cổ không dễ tiêu thụ, trong ngắn hạn nó sẽ chiếm vốn lưu động của cửa hàng, đây là chuyện mà một ông chủ tiệm đồ cổ không muốn thấy.
Có điều những thanh kiếm này có giá trị không hề dưới 25 vạn, nhưng mà nếu muốn bán chúng đi thì cũng không dễ dàng gì, trừ khi là gặp một người chuyên sưu tập cổ kiếm.
-Như vậy đi, ông chủ Dư, tôi không kiên trì nữa, một giá, 20 vạn, tôi bán hết số kiếm này cho ông
Người trung niên cau mày cuối cùng thở dài một hơi, những thanh kiếm này không phải là hắn chưa mang tới những cửa hang khác để bán nhưng cuối cùng giá của nơi này là cao nhất, hắn muốn tìm chỗ khác để tiêu thụ những thanh kiếm này có được nhiều tiền lời hơn cũng tìm không ra.
-Xin lỗi, thật sự là không được, nếu không ông đi chỗ khác hỏi thử xem có ai muốn mua những thanh kiếm này với giá 20 vạn không rồi hãy tới chỗ tôi
Ông chủ tiệm lắc lắc đầu, hắn hiểu rát rõ thị trường nơi này, không phải là không có người có thể một lần mua hết những thanh kiếm này với giá 20 vạn nhưng tuyệt đối sẽ không có ai là như vậy, ai cũng không muốn vì những thanh kiếm này mà chiếm vốn lưu động của mình.
-Mười tám vạn, mười tám vạn được chứ?
Người trung niên nhíu mày nói, ông chủ tiệm thì thở dài không nói gì, ý của hắn người trung niên đã hiểu rõ.
Người trung niên uể oải cúi đầu, hắn biết, cho dù đến chỗ khác hỏi cũng không thể nào có người mua với giá này, những chủ tiệm đồ cổ này thật là gian thương, hắn cũng muốn bán cho những người sưu tầm nhưng không có ai chịu mua hết mà chỉ mua một vài thanh mà thôi.
Ngẩng đầu, người trung niên vừa lúc thấy được Lý Dương, trong long hắn đột nhiên xuất hiện một tia hi vọng.
Vừa rồi lúc Lý Dương hỏi hắn cũng không có để ý, thứ nhất là mấy thứ này hắn định mang tới dây, thứ hai, Lý Dương còn rất trẻ, người trẻ tuổi thường làm cho người khác có cảm giác không thể tim được, đây không phải là giao dịch vài tram vài nghìn mà là giao dịch trị giá vài chục vạn.
-Tiểu huynh đệ, không phải vừa rồi cậu muốn mua những thứ này sao?
Người trung niên nói một câu, Lý Dương do dự một chút rồi gật gật đầu.
-Hai mươi lăm vạn, cậu có thể mang chúng đi
Người trung niên nói, Lý Dương còn chưa nói gì thì Trần Lỗi đã nói:
-Ông xem lão đại tôi là kẻ ngốc à? Vừa rồi ông nói 18 vạn ông cũng bán, sao tới lão đại tôi lại thành 25 vạn rồi?
Trần Lỗi vóc dáng cao, da đen, nhìn có chút hung hãn, người trung niên kia rụt cổ lại, một lúc sau hắn mới nói:
-Không phải là tôi không có cách nào khác sao, như vậy đi, tiểu huynh đệ, hai mươi vạn tôi bàn hết chúng cho cậu
-Tiên sinh, mười tám vạn như ông vừa nói khi nãy, nếu được tôi sẽ mua hết chúng, nếu không được thì xin cứ tự nhiên
Lý Dương cười lắc đầu, hắn quả thật muốn mua những thanh kiếm này nhưng không phải hắn là người có thể dễ dàng bị người khác khi dễ, người ta mười tám vạn còn không mua, đến mình thì bán 20 vạn, đây không phải là khi dễ người hay sao.
Người trung niên do dự một chút rồi nhìn ông chủ tiệm, ông chũ tiệm kia không để ý đến hắn mà đánh giá Lý Dương một chút rồi không them để ý tới nữa.
-Được rồi, mười tám vạn, có điều tôi muốn tiền mặt, ngay bây giờ
Do dự một hồi, người trung niên mới cắn môi gật đầu, hắn biết nếu hắn không bán thì lần sau chưa chắc có được cái giá đó.
-Tiền mặt, không thành vấn đề
Lý Dương quay đầu lại cười cười, Lưu Cương lập tức lấy cái bao xuống, bởi vì hôm nay muốn tới thành đồ cổ nên Lý Dương có ý chuẩn bị một chút tiền mặt, không nhiều lắm, chỉ có ba mươi vạn, nhưng mua những thanh kiếm này thì cũng đủ rồi.
Thanh toán tiền xong người trung niên mới biết được Lý Dương thì ra là một người có tiền.
Người thanh niên nhếch miệng cười, mười tám vạn a, tính ra thì cũng còn lời được một chút.
Ông chù tiệm lắc lắc đầu, tiền tới tay ngươi trung niên xem như là vụ làm ăn này đã hoàn thành, hắn không ngờ người trể tuôi trước mặt này lại quyết đoán như vậy, hơn nữa trên người còn mang theo không ít tiền mặt, mười tám vạy cứ vậy là có thể lấy ra một cách nhẹ nhàng.
Giờ khắc này ông chủ tiệm có chút hối hận, đừng nói là hai mươi lăm vạn, cho dù là 35 thậm chí 40 vạn thì cũng xứng với những thanh kiếm này, có điều hối hận thì đã muộn, những thanh kiếm này đã lọt vào tay người khác rồi.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.