Chương 420: Thiên hạ đệ nhất kiếm (6)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Lý Xán cầm thanh kiếm cảm thấy có chút không đúng, thanh kiếm dường như nhẹ hơn một chút.
Lý Xán cúi đầu nhìn thì vừa lúc thấy được một màn thần kỳ, nơi bị va chạm trên thanh kiếm vỡ ra rồi từ từ rơi xuống lộ ra thân kiếm chân chính.
Lớp rĩ sét bên ngoài rớt xuống xuất hiện một thanh kiếm bên trong.
Mọi người lúc này đều có cảm giác tim mình đập nhanh, cho dù Lý Dương cũng không ngoại lệ, trong hình ảnh lập thể hắn đã thấy nó nhưng khi nhìn bằng mắt thường hắn mới phát hiện luồng khí lạnh trong hình ảnh lập thể nhỏ hơn rất nhiều khi nhìn bằng mắt thường. Thân kiếm vừa mới lộ ra mọi người liền cảm giác không khí xung quanh dường như lạnh lại, có người nhịn không được run người một cái.
Thanh kiếm này nhỏ hơn bình thường một chút, trên thân kiếm có một màu lam lạnh lùng không chút pha trộn nào, nó lạnh lung như băng lại mang theo sự thần thánh kỳ lạ.
Tay Lý Xán có chút mất tự chủ, ánh sang phản chiếu từ lưỡi kiếm chiếu vào mọi người làm cho mọi người không nhịn được nhắm mắt lại, bọn họ không dám nhìn thanh kiếm này nửa, bọn họ có cảm giác nếu nhìn thêm một chút thì thanh kiếm này sẽ cắt ngăn cổ rồi kết thúc tính mạng của họ vậy.
“Keng"
Lý Xán giơ thanh kiếm lên cao, phần rỉ sét bên ngoài lúc này đã hoàn toàn tách rời thanh kiếm và rớt xuống đất.
Tiếng vang này làm mọi người tỉnh lại, rất nhiều người theo bản năng dụi dụi mắt.
Dụi dụi rồi trừng to mắt cẩn thận nhìn thanh kiếm, bọn họ muốn nhìn xem coi mình có nằm mơ không, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm thế này.
-Tiểu Xán, cẩn thận một chút, đưa thanh kiếm cho tôi
Lý Dương là người đầu tiên tỉnh lại, Lý Xán thì vẫn còn mờ mịt giơ thanh kiếm trên không, thanh kiếm này chỉ nhìn thôi thì cũng đủ biết nó sắc bén như thế nào rồi.
-A, tốt, Lão đại
Lý Xán cuống quít quay đầu lại định đưa thanh kiếm cho Lý Dương nhưng không cẩn thận làm cho thanh kiếm rời khỏi tay hắn rơi xuống mặt đất.
"A "
Vài người đồng thanh hô lên, trong đó có cả Lý Dương và Lưu Cương, Lưu Cương cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy mũi kiếm của thanh kiếm này hướng xuống đất tim mọi người đều đập nhanh hơn, torng long họ đều có cảm giác đau đớn.
Đây là một thanh cổ kiếm không biết tên nhưng từ biểu hiện của nó lúc này cho thấy nó là một món bảo bối hiếm có, thứ khác không nói, chỉ nói tới độ sắc bén của thanh kiếm này thôi cũng đủ làm cho giá trị của thanh kiếm nay tăng lên rất nhiều rồi.
"Két "
Lý Dương và Lưu Cương kinh ngạc đau lòng lập tức biến thành dại ra, kiếm dừng ở trên mặt đất, mũi kiếm chạm đất trước nhưng không giống như bọn họ tưởng tượng mà nó cứ vậy cắm xuống mặt đất.
Lần này ngay cả Lý Dương cũng muốn dụi dụi hai mắt mình, hắn rất muốn thử xem mình có nhìn nhầm hay không.
Đây chính là nền đất Gra-ni-tô có độ cứng cao chứ không phải nền nhà bằng gỗ, cũng không phải là vùng đất cát, thanh kiếm này không ngờ cắm xuống mặt đất như là cắm xuống đậu hủ vậy, việc này làm cho người ta rất hoài nghi chất lượng của nền nhà này.
Tim Lý Dương đập nhanh hơn, hắn đi qua nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, thanh kiếm này đã cắm một phần ba độ dài lưỡi kiếm xuống nền đất rồi.
Lúc rút kiếm lên Lý Dương cảm thấy rất nhẹ nhàng giống như là không hề có sức nặng vậy, lúc rút kiếm ra, nhìn xuống cái lỗ trên nền đất mọi người đều hít vào một hơi.
Trên mặt đất có một khe nứt nhỏ có thể dùng mắt thường thấy được.
Lý Xán ngây dại, Trần Lỗi cũng cũng ngây dại, ai cũng không ngờ thanh kiếm nhìn giống như một cây gậy sắc lại ẩn chứa một thanh kiếm khác sắc bén như vậy.
Lý Dương nhìn kỹ thanh kiếm, khi nhìn thấy mũi kiếm không bị gấp khúc gì thì hắn mới yên lòng, cái chuôi cổ kiếm này lúc dùng năng lực đặc thù nhìn Lý Dương đã phát hiện nó không phải à vật bình thường, nếu như nó có tổn thương gì thì quả thật là một việc đau lòng.
Trên thanh kiếm còn có một ít rĩ sét còn bám, Lý Dương cẩn thận gở những thứ này xuống, thanh kiếm này từ từ lộ ra một luồng hơi lạnh.
Lúc này, thanh kiếm tản mác ra một sự cao quý khí phách của vương giả, tất cả ông chủ có mặt ở nơi này đều bi ai phát hiện những thứ mà bọn họ thấy được trong đời so với thanh kiếm này thì chẳng là gì cả, cho dù thứ quý nhất cũng không thể nào tôn quý như thanh kiếm này được.
-Lý Dương, trên thanh kiếm có chữ
Vương Giai Giai đột nhiên kêu lên một tiếng, Trần Lỗi và Lý Xán nhịn không được quay đầu sang nhìn.
-Đừng lộn xộn
Lý Dương cuống quít giơ thanh kiếm lên cao một chút, thanh kiếm này không phải như cây gậy sắc vừa rồi nữa, nó là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn cái lỗ trên mặt đất thôi cũng đã rõ, nếu không cẩn thận mà bị nó làm bị thương thì không tốt cho lắm.
Lý Dương nhắc nhở như vậy hai người liền lui lại một chút, trình độ sắc bén của thanh kiếm này hai người đã nhìn thấy, lúc này bọn họ cảm thấy cổ mình có chút lạnh.
Hai người người cũng không muốn thanh kiếm này chạm vào người mình chút nào, bọn họ chắc chắn một điều là thân thể mình không thể nào cứng rắng như nền nhà được, nền nhà còn bị thế này thì thân thể của bọn họ còn tệ hơn nữa.
-Trạm Lô
Nhìn thấy hai chữ trên thanh kiếm, sắc mặt Lý Dương đột nhiên biến đổi, hắn hô lên một tiếng, trái tim không chịu được đập nhanh hơn.
-Trạm Lô kiếm?
Ông chủ Dư và lão Từ đều ngây người, Lưu Cương cũng có chút ngẩn người, Vương Giai Giai thì tràn đầy kinh ngạc, Ngưu Linh và Trần Lỗi thì ngạc nhiên.
Trong hiện trường có nhiều người như vậy, nơi này người không biết lai lịch của Trạm Lô đoán chừng cũng chỉ có hai người, trong truyền thuyết của Trung Quốc có mười đại dnah kiếm, thanh đứng đầu là thần kiếm của Hiên Viên hoàng đế.
Có điều trong lịch sử cũng không có ghi lại bằng chứng xác thực về nó mà chỉ là thần thoại từ thời xa xưa, hơn nữa ngoại trừ thời đại của Hiên Viên ra thì nó chưa từng xuất hiện trong thời gian khác, dần dần nó bị người xem là truyền thuyết hư cấu.
Dưới Hiên Viên thần kiếm chính là Trạm Lô kiếm, rất sớm trước kia, Trạm Lô kiếm đã có dnah tiếng là thiên hạ đệ nhất kiếm.
Trạm Lô kiếm và Hiên Viên thần kiếm khác nhau, Trạm Lô kiếm có sách sử cổ ghi lại, trong rất nhiều giai đoạn lịch sử đều có nhắc tới nó, hơn nữa, Trạm Lô kiếm còn có đoạn truyền thừa rất dài.
-Đây, đây thật sự là Trạm Lô kiếm sao?
Ông chủ Dư rung rẫy hỏi một câu, lão Từ cũng từ từ đi lại gần, hai mắt cực nóng nhìn thanh cổ kiếm, bọn họ cũng thấy được trên thanh kiếm có hai chữ cổ, hai chữ này không tính là khó nhận ra, chỉ cần liếc mắt là có thể biết được.
Tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong long hắn đã đồng ý rồi, có lẽ cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất kiếm mới có thể sắc bén như vậy, chỉ rơi trên mặt đất thôi cũng có thể cắm sâu vào trong nền đất cứng rắn.
-Bây giờ còn không có xác định, trở về cẩn thận phân tích một chút, có điều tôi cảm thấy nó chính là Trạm Lô kiém
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tâm trạng của hắn hiện đang rất kích động, đồng thời cũng rất nghi hoặc, hai chữ trên thân kiếm này trước đó hắn không hề nhìn thấy trong hình ảnh lập thể, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, nó làm cho Lý Dương có chút bất an.
-Hẳn là Trạm Lô kiếm, nhưng mà chữ này làm sao khắc lên được?
Ông chủ Dư nâng ngón tay lên run rẩy chỉ vào thân kiếm, hai chữ Trạm Lô trên thân kiếm hoàn toàn khác với từ khắc trên thanh Công Chính kiếm, hai chữ này giống như là dùng bút vẽ lên vậy.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, điểm này hắn cũng không biết nhưng hắn vẫn rất tò mò với nó.
Lý Dương cẩn thận nghiêng thân kiếm định quan sát cẩn thận hai chữ này.
Giờ khắc này, mắt Lý Dương đột nhiên trừng to rồi lại ngây dại, cũng may là hắn vẫn cầm chắc thanh kiếm nếu không nó đã bị hắn vứt trên mặt đất nữa rồi.
Chữ trên thanh kiếm không ngờ còn chuyển động.
-Đây khẳng định là Trạm Lô kiếm, là thiên hạ đệ nhất kiếm torng truyền thuyết
Nhìn thấy một màn này lão Từ kích động kêu lớn lên, Lý Xán và Trần Lỗi đều sợ ngây người, loại tình huống này bọn họ chưa nghe nói bao giờ chứ nói chi là thấy.
-Lão Từ, sao ông có thể khẳng định nó là Trạm Lô kiếm?
Lý Dương cuống quít hỏi một câu, bộ dáng của lão Từ còn đang rất kích động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm.
-Tổ tiên chứng tôi rất thích sưu tập cổ kiếm, ông nội tôi có được một quyển sách cổ thời Tống từ tay một tên thái giám, nghe nói nó là quyển sách của Nhạc Ph, những chữ trên sách cổ không được rõ rang lắm, nhưng đoạn miêu tả về Trạm Lô kiếm thì có thể nhìn ra, trên đó nói Trạm Lô dùng thần thiết chế tạo thành, kiếm có kiếm linh, kiếm linh thì rất là cao ngạo, tên của thanh kiếm có thể di động trên thân kiếm, hơn nữa hai từ này luôn hướng lên phía trên
Lão Từ kích động nói, Lý Dương vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, hay chữ Trạm Lô đã đi chuyển đi chỗ khác nhưng vẫn nằm trên thân kiếm.
Lý Dương lật kiếm lại, hai từ trên thanh kiếm lập tức chạy lên phía trên, nó quả thật là giống như lời lão Từ nói.
Lý Dương chợt có một suy nghĩa, hắn vội vàng sử dụng năng lực đặc thù, hình ảnh lập thể trong nháy mắt bao phù thanh kiếm.
Dưới hình ảnh lập thể thân kiếm vẫn như cũ có vẻ rất lạnh lùng, có điều Lý Dương không chú ý tới việc này mà chỉ chú ý tới chỗ có 2 từ Trạm Lô.
Nhìn kỹ một hồi, rốt cục Lý Dương cũng nhìn ra một chút vấn đề, trên thân kiếm không có từ gì, nhưng lại có những chỗ gồ ghề rất nhỏ, những chỗ này trước đó Lý Dương không có để ý.
Hơn nữa những chỗ này rất nhỏ người bình thường không thể nào để ý thấy được, hơn nữa những chỗ gồ ghề này rất bình thường, đừng nó là cổ kiếm, cho dù là kiếm hiện đại thì cũng không thể nào cam đoan san bằng chúng được.
Sau khi nhìn kỹ, Lý Dương mới phát hiện chỗ không đúng trong đó, trên thanh kiếm chỉ có một vài chỗ là có gồ ghề, những nơi khác đều không có, chỗ khác đều vô cùng bằng phẳng sang bóng.
Lý Dương cúi đầu trầm mặt một hồi, trong óc lại không ngừng hồi tưởng lại những thứ mà mắt thường thấy rồi không ngừng so sánh với những gì thấy trong hình ảnh lập thể.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.