Chương 290: Tiểu tử, đừng tức giận như vậy
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Hai trong ba món đồ này của Thẩm Hạo là đồ sứ.
Trong lúc bày ra hai món đồ sứ này, Thẩm Hạo có vẻ cẩn trọng khác thường. Trong đó có một món chính là một cái chén cao có hoa văn màu xanh. Y còn cố ý lau qua một chút, chỉ tiếc là phương pháp lau căn bản không đúng.
Mao lão và Thầy Bạch đều nhẹ nhàng lắc đầu, Trần Vi thì nhíu mày.
Trần Vi là người dẫn chương trình nổi tiếng toàn quốc của tiết mục giám định đồ cổ. Đặc điểm lớn nhất của Trần Vi chính là chỉ cần dựa vào lời nói có thể đoán ra người. Bất luận một chuyên gia nào mà cô tiếp xúc, qua vài lần thì cô có thể đoán được bên trong đối phương đang nghĩ gì.
Nhìn biểu hiện của Mao lão và Thầy Bạch, Trần Vi liền biết cái chén này của Thẩm Hạo nhất định là có vấn đề.
- Mao lão, thầy Bạch, cái chén “Thủy ba song long thanh hoa cao túc oản *“ thời Tuyên Đức này là do tôi tình cờ gặp được. Tôi chỉ dùng hai mươi vạn để mua nó. Xem như là vận may của tôi tốt. Có được cái này, rất nhiều bạn bè xung quanh đều hâm mộ tôi.
* thanh hoa cao túc oản: cái chén cao có hoa văn màu xanh
* Thủy ba song long thanh hoa cao túc oản: chén cao có hoa văn hình hai con rồng đang rẽ sóng.
Thẩm Hạo đứng dậy, hơi cúi đầu trước hai vị chuyên viên của đài truyền hình. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt y có vẻ rất giả tạo. Mặc dù đang rất cố gắng để kìm nén nhưng thần sắc kiêu ngạo tự đắc của y vẫn lộ ra ngoài.
- Chén cao có hoa văn?
Thầy Bạch nói một câu, sau đó quay đầu nhìn sang Mao lão. Trong ánh mắt Mao lão, ông ta nhận thấy một sự thất vọng. Chàng thanh niên này đã bị người ta lừa mà không biết, còn tự cho mình là hiểu biết. Đặc biệt là bộ dạng tự đắc như vậy càng làm cho người khác khó chịu. Chẳng trách sao bị lừa.
- Đúng vậy. Vật phẩm nguyên vẹn như thế này bây giờ còn rất ít. Lý tiên sinh, tôi biết anh hiểu biết về các loại ngọc cổ rất lợi hại. Không biết là anh có ý kiến gì với thanh hoa cao túc bát này của tôi không, xin cho biết một chút nhận xét.
Thẩm Hạo nhìn Thầy Bạch cười khẽ. Y đột nhiên hỏi Lý Dương trong khi Mao lão và Thầy Bạch đều ở đó. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Thẩm Hạo.
Chàng thanh niên này thoạt nhìn thì thấy có chút lễ phép, chẳng lẽ lại không biết quy cũ gì sao? Vừa rồi còn lên tiếng nhờ bọn họ xem xét giùm, bây giờ lại lên tiếng yêu cầu Lý Dương cho ý kiến. Điều này không phải là không biết nể mặt bọn họ sao? Sắc mặt của hai người lúc này rất khó coi. Nếu không phải chỗ này là do Thầy Bạch cố ý đến thì chỉ sợ là bọn họ đã phải rời khỏi rồi.
Trần Vi mặt nhăn lại, trong lòng âm thầm thở dài. Thẩm Hạo xem như đã đắc tội với hai vị chuyên gia. Thật không biết bình thường tòa soạn báo quản lý rất chặt chẽ, sao lại phái một người trẻ tuổi như thế này đến đây? Còn nữa, thái độ của người thanh niên này còn không bằng hai cô gái kia nữa.
- Anh muốn tôi cho anh lời nhận xét?
Lý Dương cũng sửng sốt một chút, chỉ vào mũi mình kinh ngạc hỏi, còn quay đầu nhìn thoáng qua Mao lão và Thầy Bạch. Biểu hiện của hai người này đã bình thường trở lại.
- Như thế nào, Lý tiên sinh? Anh với đồ sứ cổ không có sự am hiểu à? Không sao, anh cứ tùy ý nói là được rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Dương, Thẩm Hạo còn tưởng rằng hắn không am hiểu về đồ sứ, lập tức bổ sung một câu.
Sau khi Lý Dương xuất hiện, Vương Giai Giai không thèm liếc mắt nhìn y một cái. Điều này làm cho y cảm thấy không được thoải mái. Y gọi người mang đến ba món vật cổ này ngoài việc tỏ ý khoe khoang, còn có ý muốn làm khó Lý Dương. Trước kia, Lý Dương đã khiến y chịu nhục đều là do đồ cổ cả.
Lưu Cương nhẹ nhàng lắc đầu. Cái tên Thẩm Hạo này không biết viết chữ chết là gì mà.
Lý Dương không những rất am hiểu về cổ ngọc mà các phương diện khác cũng rất tinh thông. Điều này không phải là do Lưu Cương tự nhận xét mà là từ Hà lão. Với trình độ như Hà lão lại có thể đánh giá Lý Dương như vậy thì hắn tuyệt đối xứng danh cao thủ.
Huống hồ, Lưu Cương đã tận mắt chứng kiến Hà lão lấy ra hàng trăm món đồ cổ thật giả lẫn lộn để tiến hành kiểm tra Lý Dương. Lý Dương đến một lần cũng không hề nhầm lẫn.
- Mao lão, Thầy Bạch, xin cho tôi nói vài câu?
Lý Dương quay đầu nhìn sang hai vị chuyên gia. Có tiền bối ở đây thì lễ phép là điều nên có. Thẩm Hạo lại không biết phép tắc này. Lý Dương không giống như Thẩm Hạo, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
- Tôi cũng muốn nghe xem cao kiến của cậu.
Thầy Bạch lập tức gật đầu. Mão lão cũng mỉm cười, nheo hai mắt lại. Hai người đối với Lý Dương cũng có chút tò mò. Khí chất trên người Lý Dương thật không lừa được người khác. Hai người thật lòng cũng muốn nghe xem những lời nhận xét của Lý Dương về cao túc bát.
- Được, thế thì tôi xin phép có ý kiến.
Lý Dương đứng lên, đi đến phía trước cái chén, cúi đầu xuống nhìn vài lần. Cuối cùng đứng thẳng người lên, mỉm cười.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề sờ đến cái chén này một chút nào.
Kỳ thực, vừa rồi khi Lý Dương đến xem thì đã dùng năng lực đặc biệt của mình kiểm tra qua. Quả nhiên là những gì mà hắn thấy hoàn toàn giống như hắn phán đoán, nhưng cũng xuất hiện vài vấn đề nhỏ.
- "Thủy ba song long thanh hoa cao túc oản" là tác phẩm tâm huyết của hoàng đế Chương Hiển năm xưa, và cũng là tác phẩm đồ sứ tiêu biểu nhất trong thời kỳ đó. Rất đáng giá.
Lý Dương chậm rãi nói. Sự đắc ý trên mặt của Thẩm Hạo có vẻ càng tăng lên, nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Nếu Lý Dương nói ngay đây là đồ giả thì tốt rồi. Trên tay y có một vật có thể khiến cho Lý Dương hôm nay mất hết mặt mũi.
Hiện tại, Lý Dương đang có lời khen ngợi, muốn trưng ra món đồ đó thật không dễ dàng. Bất quá chỉ có thể làm cho Lý Dương mất mặt một chút thôi, đồng thời cũng làm cho mọi người biết đến sự lợi hại của mình.
Mao lão và Thầy Bạch đều cười. Thẩm Hạo vẫn không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lý Dương. Bọn họ mới nghe qua đã hiểu liền.
Theo như lời nói của Lý Dương thì cái “Thủy ba song long thanh hoa cao túc oản " chưa chắc đã là cái trước mặt. Cái này có một khoảng cách chênh lệch quá lớn.
Quả nhiên, lời nhận xét của Lý Dương về lai lịch của cao túc bát này hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ:
- Nhưng thật đáng tiếc, hình song long trên cái chén này có vẻ khô khan quá mức, đơn giản đến mức vô thần. Móng rồng giống như một nhánh cây khô bình thường. Bất luận là xem từ phương diện nào cũng không thấy được sự uy quyền của hoàng đế thông qua con rồng cả.
- Ngoài ra, trên đây còn có dấu vết của sự ăn mòn hóa học. Cho nên tôi có thể phán đoán đây là đồ vật được mô phỏng lại, chỉ là vật bình thường.
Lý Dương nói xong liền quay trở về chỗ ngồi của mình. Mao lão và Thầy Bạch đều gật đầu. Trần Vi thì mở to mắt. Những lời mà Lý Dương nói cũng giống như suy nghĩ của cô. Là người chủ trì cho việc giám định bảo vật nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi khả năng lý luận tri thức vẫn còn u mê khá nhiều.
Huống hồ, cái chén này cô xem qua cũng cảm thấy không được hài lòng. Trong lòng cũng thầm đồng ý với đánh giá của Lý Dương.
Thẩm Hạo ngay từ đầu đã lộ ra vẻ giận dữ nhưng sau đó thì cười lạnh một tiếng. Lý Dương nói như vậy không phải là cũng giống như những gì y nghĩ sao. Tuy nhiên, lần này y cho rằng Lý Dương đánh giá càng kém thì trong lòng y càng cao hứng mới đúng.
Chờ một lát nữa, y sẽ xuất ra món đồ khiến cho Lý Dương phải chịu nhục nhã, làm cho mọi người phải nghĩ rằng là do Lý Dương đố kỵ với y. Cho dù Lý Dương da mặt có dày đi chăng nữa cũng không thể tiếp tục đi theo bọn họ.
Mặt khác, Vương Giai Giai cũng phải thay đổi cái nhìn đối với Lý Dương, và gia tăng hình tượng của mình trong lòng cô ấy.
Thẩm Hạo vẫn cho là mình tính toán không sai, thậm chí y còn nghĩ nếu có thể chọc giận Lý Dương khiến cho hắn phải nói ra những lời kích động thì sẽ tốt hơn. Chứng cứ sẽ được lưu lại và làm bằng chứng trước tòa, làm cho Lý Dương phải thân bại danh liệt.
- Thẩm công tử, Tiểu Lý đã đánh giá xong rồi, cậu có còn muốn nói cái gì nữa không?
Thầy Bạch ngẩng đầu lên cười, nói. Thẩm Hạo trong lòng còn đang nghĩ đến lát nữa sẽ nhân cơ hội trả thù Lý Dương như thế nào, căn bản không hiểu ra trong lời nói xưng hô của mọi người đã có sự thay đổi.
- Có, đương nhiên là có. Thầy Bạch, những lời nói này của Lý Dương hoàn toàn là vô căn cứ. Hơn nữa, đây chỉ là sự bình luận chủ quan của anh ta, toàn là những lời nói xấu. Tôi hoài nghi anh ta có dụng tâm kín đáo.
Thẩm Hạo quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lý Dương, trong ánh mắt chất chứa một tia cười nhạo. Trước đó hai lần y đều bị Lý Dương làm nhục. Lần này rốt cuộc có thể hòa nhau một ván.
- Dụng tâm kín đáo?Thế thì tôi sẽ có lợi ích gì? Thẩm công tử, nếu như anh không muốn nghe thì coi như tôi chưa nói qua, nhưng cũng đừng nói những lời như vậy.
Lý Dương khẽ cười một tiếng. Cái tên Thẩm Hạo đó mỗi khi có vấn đề gì cũng đều đổ thừa cho hắn. Y có tiền, lại thích khoe khoang. Chính điều này lại càng làm cho những cao thủ làm giả đồ cổ có cơ hội lừa được y.
- Anh đương nhiên là có dụng tâm kín đáo rồi. Món đồ của tôi đương nhiên là bảo bối chân chính. Anh xem qua rồi ghen tỵ, rồi dùng những lời nói ác độc để công kích bảo bối của tôi. Những lời của anh nói đều là những lời nói xấu cả. Tất cả đều không có chứng cứ. Tôi cảm thấy anh có ác tâm, muốn hãm hại tôi.
Thẩm Hạo nói một hơi, sau khi nói xong lại còn muốn nói tiếp:
- Lý Dương, anh vẫn cho rằng nơi đây là Minh Dương? Nếu không có hai vị chuyên gia chân chính quyền uy ngồi đây thì tôi cũng có một báo cáo nghiên cứu chứng minh cao túc bát này của tôi là đồ thật trong thời đại Minh triều, chứ không phải là đồ giả như anh đã nói.
Nói xong những lời này, Thẩm Hạo mới có cảm giác trút hết giận, rồi từ trong rương lấy ra một xấp tài liệu nhưng không giao cho hai vị chuyên gia mà lại đưa cho đám con gái Vương Giai Giai xem trước.
Đây chỉ là một phần của báo cáo. Vương Giai Giai sau khi tiếp nhận tập tài liệu thì liền cẩn thận xem xét kết quả. Căn cứ vào những gì ghi trong tài liệu thì đây quả thực là bảo vật thời Minh triều.
Đây chính là báo cáo của trung tâm giám định cổ vật ở Trịnh Châu- Hà Nam, là trung tâm giám định tốt nhất. Nếu bọn họ đã nói như vậy thì không thể sai được.
Vương Giai Giai cũng có chút hoang mang. Trong tận đáy lòng, cô vẫn tin tưởng Lý Dương. Lý Dương tuyệt đối không vì chuyện cá nhân mà làm điều này đâu.
Sau một lúc xem xét, Vương Giai Giai lắc đầu, đưa xấp tài liệu cho Trần Vi. Trần Vi tiếp nhận rồi cẩn thận mở ra xem.
- Tôi tin rằng Lý Dương sẽ không nói lung tung đâu. Những lời anh ấy nói khẳng định là thật. Về phần so sánh với kết quả giám định không giống nhau, tôi nghĩ là có nguyên nhân khác.
Nghe Vương Giai Giai nói một câu, trong lòng đang rất cao hứng Thẩm Hạo liền ngưng sắc mặt. Y vốn tưởng rằng tung ra cái này thì mọi người sẽ lập tức thay đổi thái độ với Lý Dương, không ngờ kết quả lại như vậy.
Đây chính là bản báo cáo dựa trên việc dùng dụng cụ để giám định. Vương Giai Giai lại không tin mà đi tin vào Lý Dương. Thẩm Hạo trong lòng dâng lên một sự ghen tuông, đối với Lý Dương lại càng thêm ganh ghét.
Sau chuyện xảy ra ở Nam Dương, Thẩm Hạo cảm thấy vô cùng mất mặt với Ngô Hiểu Lỵ nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn bây giờ. Khi Vương Giai Giai lần đầu tiên xuất hiện trước mặt y thì y đã có cảm giác vĩnh viễn không thể nào quên được.
Vốn Thẩm Hạo vẫn còn một chút do dự. Bởi vì gia đình của y sẽ không cho y quen biết với một cô gái bình thường. Nhưng sau một lần nghe lén điện thoại, Thẩm Hạo trong lòng lập tức nổi nóng lên, biến việc theo đuổi Vương Giai Giai thành mục tiêu hàng đầu, thậm chí còn chiếm được sự ủng hộ của gia đình.
Cuộc điện thoại kia thật ra rất đơn giản. Là Vương Giai Giai gọi điện thoại hỏi thăm chú của mình. Cũng thông qua cuộc điện thoại này mà Thẩm Hạo biết được Vương Giai Giai là con gái của Thị trưởng thành phố Minh Dương Vương Toàn Trung, so với con gái của Phó cục trưởng cục công an thì quan trọng hơn nhiều. Gia đình sau khi biết chuyện liền một lòng ủng hộ Thẩm Hạo kết thân với quan gia, làm sao còn có thể phản đối.
Liên tục hai tháng, Thẩm Hạo vẫn cố gắng lấy lòng Vương Giai Giai. Cô ấy vẫn đối xử với y bằng thái độ ôn hòa nhưng không hề có tình cảm gì. Điều này khiến cho y cảm thấy rất đau khổ.
Khi kết hợp với đài truyền hình, tòa soạn báo vốn định phái người khác đến. Nhưng Thẩm Hạo với gia thế cùng tiền tài nên đã tranh thủ được cơ hội đến đây. Vốn biết y và Vương Giai Giai có sự quen biết, lại có Cố Nhã Tĩnh đi theo nên người của tòa soạn cũng không phản đối gì.
Thẩm Hạo chỉ cần như thế này. Cố Nhã Tĩnh có đi theo hay không không quan trọng. Hành trình đến HonKong chỉ có vài ngày, y tin tưởng sẽ có thể làm cho Vương Giai Giai động lòng. Y không nghĩ đến sau khi đến Hồng Công không lâu lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim. Cho nên cũng không trách được y thù ghét Lý Dương.
Hiện tại, rốt cuộc y có cơ hội làm nhục Lý Dương nhưng lại không nghĩ rằng Vương Giai Giai lại có biểu hiện như thế này. Giữa y và Lý Dương, Vương Giai Giai rõ ràng là tín nhiệm Lý Dương hơn. Còn mức độ tín nhiệm ra sao, Thẩm Hạo cũng đau xót khi chính mình căn bản cũng không biết.
Trần Vi sau khi xem xong bản báo cáo, đôi chân mày cau lại một chỗ.
Bản báo cáo này là thật. Trước đây, cô đã từng xem qua không ít bản báo cáo như thế này. Nếu như dựa theo bản báo cáo thì đồ vật kia khẳng định là thật.
Nhưng trong lòng Trần Vi lại có một cảm giác kỳ lạ. Giống như Vương Giai Giai, cô vẫn tin tưởng vào lời nói của Lý Dương. Chuyện này hẳn là có nguyên nhân khác.
Nghĩ đến đây, Trần Vi quay đầu nhìn lại đám người Mao lão, phát hiện hai người đó đều có nụ cười rất thản nhiên, không hề có chút lo lắng.
- Lý Dương, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?
Thẩm Hạo phẫn nộ kêu lên một tiếng. Y hiện tại rất tức giận, không phải vì lời nhận xét của Lý Dương mà là vì thái độ của Vương Giai Giai. Sự ghen tuông càng làm cho giọng điệu của y cao lên không ít.
- Tiểu tử, đừng tức giận như vậy. Tiểu thư Trần, sau khi xem qua bản báo cáo có ý kiến gì không?
Bạch Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Trần Vi vội vàng đưa bản báo cáo cho Bạch Minh. Ông ta sau khi tùy ý xem qua liền để lên trên bàn. Mao lão thuận tay lấy lên, cũng tùy ý xem rồi ném lên trên bàn, lại còn phe phẩy thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.