Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 726: Triển lãm sưu tầm nhỏ! (10)

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Lưu Cương cười khi mọi người phản ứng như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy mâm rối gỗ này Lưu Cương cũng vậy, cũng chỉ thấy đó là món đồ chơi bằng gỗ bình thường, không nghĩ rằng đây là một tác phẩm hoàn mỹ của một tông sư.

Tông sư, hiện tại Lưu Cương đã hiểu được ý nghĩa đích thực của hai từ này, chỉ có người có trí tuệ tuyệt vời, có tài sáng tạo ra nghề phát triển rực rỡ mới được gọi là tông sư. Đây là người có địa vị cao khiến người ta phải ngưỡng mộ, được lưu truyền nhiều đời sau.

Trở thành đại tông sư quả thật không dễ dàng chút nào.

Nhìn xung quanh một vòng Lưu Cương chậm rãi nói:

- Tên vật phẩm này là người Lỗ Ban, trong một dịp đấu giá Lý Dương đã có được, mời quý vị xem.

Lưu Cương nói xong liền kéo mâm rối gỗ, chưa thấy có điều gì cuốn hút, mọi người không nghĩ món đồ này lại có điều kỳ diệu.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, sau khi Lưu Cương di chuyển đồ vật mọi người đồng loạt đều giật mình, mở to mắt nhìn và có chút sợ hãi.

Ta đang nhìn thấy gì đây?

Hầu như trong lòng mọi người đều có câu hỏi này, sau khi Lưu Cương động đến rối gỗ, rối gỗ di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác tựa như một người bình thường.

Mấy người nhà họ Hà trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Rối gỗ di chuyển, không ai có thể gặp một rối gỗ có động tác thành thục như vậy, chân rối gỗ giống như chân một người bình thường.

Đặc biệt là Lý Thành, còn nhớ lúc tuổi còn nhỏ anh rất thích xem phim hoạt hình, nhưng đó là chuyện xưa, hiện tại với rối gỗ hình người này so với phim hoạt hình trước kia thì động tác còn chân thực hơn nhiều.

- Đây là rối gỗ sao?

Hà Hoan không chớp mắt theo dõi động tác của rối gỗ, rối gỗ thực hiện động tác rất trôi chảy, khom người, lúc thì xoay tròn, duỗi người thậm chí còn không ngừng nhảy nhót và ngồi chồm hổm.

- Anh có thể cam đoan đó tuyệt đối làm từ gỗ.

Hà Kiệt quay đầu lại nhìn Hà Hoan cười nói, người rối thần kỳ này anh đã gặp qua hai lần, nhưng lần này vẫn thấy xúc động, không hổ là thợ mộc tổ sư gia trong thiên hạ, chỉ có Lỗ Lan mới có thể chế tác ra rối gỗ thần kỳ như thế.

- Hà lão, Lý Dương làm thế nào mà có được rối gỗ này vậy.

Hoàng Viện trưởng ngơ ngác nhìn Hà lão, ông không hề biết việc Lý Dương có đồ vật này. Mọi người cũng chưa từng nghe qua, đến nay ông cũng không biết trong tay Lý Dương còn bao nhiêu bảo bối nữa.

Với những động tác của rối gỗ này có thể thấy được đó là đồ vật cự kỳ quý báu.

- Hơn một tháng anh ta đi nước ngoài, đồ vật này vẫn được lưu giữ ở đây.

Lão gia tử cười, ông hiểu được ý của viện trưởng Hoàng.

Bản thân là một thủ trưởng, có thể không có bảo bối như thế nhưng ông cũng cần biết sự tồn tại của nó, hiện Lý Dương đem trưng bày bảo bối nhưng không cung cấp chút thông tin nào.



- Tôi hiểu rồi.

Viện trưởng Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, ông biết rõ trong lòng ông đang muốn gì.

Động tác của rối gỗ dần dần chậm lại, mọi người xung quanh đã trở lại bình thường lẳng lặng nhìn xe đẩy có rối gỗ ở trên.

Với bộ sưu tầm như vừa rồi cho thấy Lý Dương không sưu tầm những đồ bình thường.Quả thật, nhìn đồ vật tưởng là đơn giản như rối gỗ kia mà lại rất quý giá, chỉ cần quan sát những động tác của rối gỗ là thấy ngay rằng tay nghề những nghệ nhân thời nay đều không thể làm được, rất nhiều người đều có suy nghĩ này.

Lưu Cương liếc mắt nhìn mọi người, lại nhẹ nhàng di chuyển rối gỗ lần ba.

Người thứ hai kiểm nghiệm kéo rối gỗ, các động tác của rối gỗ vẫn rất thành thục. Xem qua nghiệm chứng quả thật quyền pháp thời xưa thật cao thâm. Thời điểm Lý Dương đi Myanmar, người bên quân đội đã muốn quay chụp trọn bộ quyền pháp, rồi mời người để tiến hành nghiên cứu, xem có thể hay không phục hồi quyền pháp trở thành võ công chuyên dụng của bộ đội đặc chủng.

Một bộ quyền pháp tốt, có thể trở thành võ công chuyên dụng của bộ đội đặc chủng.

Bởi là chuyên dụng của bộ đội đặc chủng, quốc gia yêu cầu Lão gia tử giữ bí mật, Lão gia tử liền cố ý dặn Lưu Cương nhân lúc biểu diễn rối gỗ, không động vào người gỗ thứ hai, người rối gỗ thứ hai này động tác rất khiêu khích.

Di chuyển mâm người gỗ thứ ba, rối gỗ lại chuyển động, mọi người đồng loạt ngồi thẳng người quan sát.

Nhìn các động tác của những rối gỗ nhỏ, mọi người bật tiếng cười, những hành động giống nhau của rối gỗ nhìn vô cùng đáng yêu.

Hoàng lão HongKong nở nụ cười tươi rói, đừng nhìn vẻ nghiêm túc hàng ngày của ông, cũng có lúc ông rất vui tính. Hầu như cuối tuần nào ông cũng đến cô nhi viện để chơi đùa cùng bọn trẻ, những năm gần đây ông đã ủng hộ cô nhi viện rất nhiều tiền.

Cuộc sống Hoàng lão rất bình thường, việc làm từ thiện là một phần trong cuộc sống của ông.

Động tác rối gỗ dần chậm lại, một số người bắt đầu bàn tán, bộ rối gỗ này trong tay ai điều khiển đều có động tác rất thật.

Khi động tác rối gỗ sắp ngừng hẳn, Lưu Cương lại tiến đến nhẹ nhàng kéo thêm lần thứ tư.

Trên mặt Hà Kiệt nở nụ cười bí hiểm, những lần trước chỉ là đùa một chút, lần kéo thứ tư này mới là quan trọng, mọi người được chứng kiến lần biến hóa này không hiểu sẽ có cảm giác gì nữa.

Lần kéo thứ tư, nhóm rối gỗ trên mâm bắt đầu động tác.

Mọi người đang nói cười với nhau bỗng chốc đều im bắt ngẩng đầu nhìn sự thay đổi của bộ rối gỗ.

Trước mắt một đám rối gỗ nhỏ biến thành một khối gỗ, sau đó thành một rối gỗ mới, loại biến hóa này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, trong đầu mọi người cảm thấy bất ngờ đến trống rỗng không thốt nên lời nào.

Hà Kiệt mỉm cười nhiều hơn khi nhìn bộ dạng mọi người.

Hà Gia Lộ cùng mấy đứa trẻ nhà họ Hà đều há hốc mồm nhìn sự biến hóa của bộ rối gỗ, những động tác đó thật ngoạn mục, vô cùng thần kỳ, rối gỗ có thể tự động kết hợp như thế này họ chưa thấy bao giờ.

Transformers! Biến hình hả.

Hà Hoàn kêu lên, cô với Vương Phong giống nhau, ngay từ khi bộ rối gỗ bắt đầu biến hóa liền nghĩ tới ngay một bộ phim nước ngoài.

Transformers biến ô tô, biến phi cơ, bộ rối gỗ chúng ta kết hợp biến thành một rối gỗ lớn.



Mọi người nghe tiếng của Hà Hoan chợt cũng nhận ra điều đó, đều liếc mắt nhìn nhau, Transformers, hình dung này thật chuẩn xác.

Bất kể đó gọi là gì nhưng với sự thần kỳ của bảo bối này, trước còn có thể gọi đó là một đồ chơi nhưng nay đó tuyệt đối chính là bảo vật quốc gia.

Sự thay đổi vẫn đang diễn ra, mọi người không ai lên tiếng gì nữa, chỉ còn tiếng kêu phát ra từ bộ rối gỗ.

- Bộ rối gỗ này từ thời kỳ Sengoku, do thợ mộc tông sư Lỗ Ban chế tác, màn cuối cùng của Lỗ Ban , sau khi sự biến hóa chấm dứt, trên mâm sẽ xuất hiện Lỗ Ban tự truyện, chờ sau khi hoàn thành biến đổi mời quý vị lại thưởng thức.

Lưu Cương lại chậm rãi nói, khiến mọi người đều rất sửng sốt.

Lỗ Ban, lại là tác phẩm của Lỗ Ban, chẳng trách lại kỳ diệu đến vậy, một số người đã sớm nghĩ ra chuyện này, những người có tay nghề giỏi trong lịch sử Trung Quốc không nhiều, có thể tạo ra rối gỗ thần kỳ như vậy chỉ có vị thợ mộc tông sư này mà thôi.

Sự biến hóa vẫn đang tiếp tục, một số người nóng lòng chạy lại gần quan sát.

Trong lòng viện trưởng Hoàng cũng đang rất nôn nóng, ông vẫn rất chăm chú nhìn vào rối gỗ, chờ sự biến hóa chấm dứt.

Xèo xèo.

Sau vài tiếng kêu, bộ rối gỗ cũng không di chuyển nữa, ở chính giữa khay một rối gỗ to được hình thành.

Viện trưởng Hoàng đứng lên định tiến lại gần để xem, nhưng mọi người nhanh hơn ông, họ đều đã chạy tới cạnh xe đẩy.

Người đầu tiên chạy tới không ai khác chính là Hoàng lão HongKong.

Hoàng Viện trưởng cười một cách đau khổ, vị này đối với ông có mối oán thù thâm hậu, trước đây Hoàng viện trưởng đã có nhiều lần định hòa giải mối mâu thuẫn này nhưng đều bị Lão đại mắng mà quay về.

Hôm nay là đại thọ Hà lão tuyệt đối không thể để chuyện xảy ra.

Viện trưởng Hoàng không tiến tới mà cùng Tần lão và Phương lão nán lại chờ đợi.

- Thật sự là lỗ ban tự truyện, đừng vội vàng cứ từ từ thưởng thức.

Một chuyên gia nhận ra chữ trên khay liền lên tiếng. Những chữ cổ này không phải chuyên gia nào cũng biết, văn tự của mấy ngàn năm trước chỉ có số ít chuyên gia nghiên cứu mới biết được.

Bạch Minh đứng ở bên ngoài không thể nhìn được bên trong, khiến anh muốn nhảy lên để xem.

Trong lòng Bạch Minh thầm trách Lý Dương, Lý Dương có bảo bối như vậy mà không cho anh xem trước, còn giấu đi, thật đúng không phải bạn chí cốt.

- Chúng ta cũng qua xem đi.

Hà Hoan giữ chặt tay của Hà San San năn nỉ, mấy chị em của Hà San San cũng đang nhìn về phía cô có ý chờ đợi.

- Chờ một lát đi, đợi khách xem xong chúng ta sẽ xem.

Hà San San do dự một lúc, cuối cùng lại lắc đầu, buổi triển lãm hôm nay để phục vụ khách, họ là chủ phải có bộ dạng của chủ chứ.

Bọn trẻ có chút thất vọng, nhưng đều gật đầu đồng ý, nhà họ Hà rất gia giáo, mỗi đứa trẻ lớn lên đều có chút hiểu biết lễ nghĩa nên chúng biết mình phải làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook