Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 671: Tử Khí Đông Lai(1)

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Sau khi bọn Lý Dương rời khỏi, người đó cũng không để ý, tiếp tục ngồi xổm xuống giới thiệu cái chén trên tay y cho người bên cạnh.

- Hà tiên sinh, ngài đừng để ý, đồ trong này không tốt, tôi cho ngài xem cái khác.

Sau khi đi được một đoạn, lão Điền lập tức mỉm cười nói với Hà Kiệt, biểu hiện trên mặt y không có gì thay đổi, trong mắt cũng ẩn chứa chút lo lắng, y là người giới thệu, chủ động nói trước món đồ đó không tốt, trong lòng cũng có chút không yên.

Cái chén đó, chính lão Điền cũng cảm thấy không tốt, khả năng là thật hầu như không có, tầm nhìn không tốt nhưng rất hiểu lòng người, bằng không cũng không làm nghề này.

Hơn nữa trong câu chuyện này lại có quá nhiều kẻ hở, lập tức làm cho lão Điền nhìn ra, lúc này mở miệng cố ý hỏi, Hà Kiệt lại là khách hàng quan trọng, người lão Điền giới thiệu với Lý Dương chính là người rất có thực lực, y luôn miệng dặn dò lão Điền không được có chút sơ xài.

- Không sao, tôi đi ra đằng trước!

Hà Kiệt lại không để ý như thế nào, y lại không cho rằng mình sẽ gặp được vận may lớn như vậy chính là gặp một món đồ lậu đáng giá mấy ngàn vạn.

Trong khoảng thời gian này Hà Kiệt cũng đi dạo qua không ít thị trường đồ cổ, nhãn lực không tăng nhiều thì ít, nhưng tâm thái lại trở nên bình thản rất nhiều, đây cũng xem là thu hoạch của y.

- Anh Kiệt, nếu không thì chúng ta chia nhau ra xem, nếu anh có món đồ gì cần không chắc thì gọi điện cho tôi, xem món đồ đó tốt như thế nào, trong lòng Lý Dương cũng có chút ngứa ngáy, nhịn không được đề nghị tách ra.

- Cũng tốt, cậu không được đi quá xa, có chuyện gì cũng phối hợp một chút, Hà Kiệt suy nghĩ một chút bèn gật đầu, cứ để Lý Dương đi theo sẽ không tìm được lạc thú của việc “sửa mái nhà dột”, nhưng thật gặp món đồ tốt nào vẫn muốn bảo Lý Dương xem giúp một chút, không thể vì chuyện như vậy mà làm hỏng việc.

- Được, lão Điền dẫn anh của tôi đi xem từ từ, nhất định không được cầm nắm lung tung.

Lý Dương liền cười một cái, lại nói với lão Điền, lúc này mới kéo tay Vương Giai Giai bỏ đi, đối với lão Điền Lý Dương bây giờ cũng có chút yên tâm, người này không giống như kẻ lường gạt.

Hơn nữa Lý Dương cũng nghĩ rằng, nếu là người của bạn Hà Kiệt giới thiệu đến, người bạn này nhất định biết rõ Hà Kiệt, khả năng lừa gạt rất ít, đó cũng là nguyên nhân hắn yên tâm bỏ đi.

Lý Dương đang kéo Vương Giai Giai, đi về hướng sân bóng của sân ận động, cái sân vận động này không lớn, nhưng có rất nhiều thứ.

Sân bên này lớn hơn, người tụ tập cũng nhiều hơn, rất nhiều người cầm số thứ tự của mình đợi, số người mỗi lần vào sân bóng rổ để các chuyên gia giám định không nhiều, người khác đều ở bên ngoài cầm số thứ tự chờ, như vậy cũng sẽ không lộn xộn.

- Lý Dương, chúng ta xem đồ gia dụng bên đó như thế nào.

Vương Giai Giai đột nhiên giữ chặt Lý Dương, chỉ vào đám người cách đó không xa, đồ sưu tầm mà những người đó đang cầm đều là đồ gia dụng, tức thời phải đính hôn, bây giời Vương Giai Giai đối với những loại gia cụ này tương đối mẫn cảm, nếu có thể tìm mua được mấy cái Lý Dương thích thì cũng tốt.

Lúc đang cử hành hoạt động bảo giám, các loại đồ sưu tầm đều phân chia theo thành nhóm, vừa xem qua, tựa như phân loại chính xác, ví dụ như thích đồ sứ, thì đến đám người có đồ sứ, người cầm đồ sứ trên tay cũng phân thành mấy loại, có thanh hoa, màu xô, màu men vân vân.



Nhưng đây đều là người sưu tầm tự tụ tập, không phải sự sắp xếp từ phía tổ chức, những thứ cùng loại có thể làm cho họ có chuyện để nói, đợi lúc kiểm định còn có thể học tập lẫn nhau, tham khảo lẫn nhau, thuận tiện xem bảo bối của người khác, tới lúc bán hoặc đổi đều được.

-Được!

Nghe Vương Giai Gia nói, Lý Dương liền gật đầu, đi xem gia cụ cổ điển cũng tốt, lần này từ Quảng Châu trở về còn bị ông nội khảo sát qua một lần gia cụ cổ điển, cũng may trong khoảng thời gian ngắn này chưa bao giờ lơ lỏng, Lý Dương hoàn toàn qua được, nhưng bây giờ nhất định không nhàn nhã như vậy.

Vương Giai Giai chỉ vào chỗ đông người, ít nhất có bốn năm chục người, đa phần đều mang ghế hoặc bàn trà linh tinh gì đó, cũng có một số gia cụ là bàn trang điểm, gia cụ lớn không nhiều.

Lý Dương nhìn lướt qua, có thể bị hắn nhận ra là giả thì phải cần nữa giờ, đối với cái này Lý Dương cũng không đặc biệt để ý, đồ cổ nhiều như vậy, cho dù có thể mỗi món đồ đang cầm trên tay của họ đều là thật, có thể có một nữa là thật thì đã may mắn lắm rồi.

- Tôi nói cho mọi người biết, cái ghế gập toàn thân này được làm từ gỗ tử đàn chính tông, các người thấy nhiều rồi, đây là bảo bối thời trung minh, ban đầu để có nó tôi tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực, chạy đi Sơn Đông mấy chuyến, các người xem hoa văn này, điêu khắc rất tinh mỹ, bọn Lý Dương cũng vừa tới gần.

Nghe thấy một người sưu tầm đồ cổ hơn bốn mươi tuổi đang khoe với mọi người về chiếc ghế gập của y, Lý Dương mới nhìn thoáng qua, thì lắc đầu.

Chiếc ghế gỗ này là một gia cụ cổ đại, thời cổ đại rất nổi tiếng, chúng tôi từng nghe nói qua, ông phải có mấy cái, cái ông nói chính là cái này, chiếc ghế gỗ thời cổ đại và có hình dáng giống như vậy, cũng có chút tôn quý.

Thông thường mà nói, những chiếc ghế gỗ lưu truyền từ thời cổ đại giá trị không thấp, chiếc ghế gỗ của người này xem ra là rất đẹp, đáng tiếc là đồ không thật Lý Dương đối với thứ này không hứng thú mấy, Vương Giai Giai ngược lại rất có hứng thú, công việc của cô ấy là ký giả, thích nghe những chuyện xa xưa.

- Mua đi anh, gỗ tử đàn đó, một chiếc ghế bằng gỗ tử đàn lớn như vậy, bao nhiêu tiền thế?

Có người đứng bên cạnh nói không tin, món đồ người này mang đến cũng là chiếc ghế nhưng lại là ghế bành làm từ gỗ lim thông thường, lớp sơn còn có rất nhiều chỗ bong tróc.

Lý Dương liếc nhìn chiếc ghế bành của y, lặng lẽ gật đầu, chiếc ghế bành này là thật, món đồ mộc mạt đơn sơ, là bằng gỗ lim, đáng tiếc đồ không tốt, lại chỉ có một chiếc, giá tiền sẽ không cao lắm, người có hứng thú mấy ngàn đồng thì có thể mua được một cái.

Chủ nhân của ghế gập, vừa nghe có người nghi ngờ lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:- Ông vẫn không tin, tôi nói cho ông biết, Nam Kinh có một nhà sưu tầm, vừa ra giá một trăm hai mươi vạn để mua chiêc ghế này của tôi tôi cũng không bán, lần này mang đến để các chuyên gia giám định xong, nhất định có thể lên truyền hình, tôi chính là mang nó đến để được lên truyền hình, sau này nổi tiếng rồi mới bán nó.

Lời nói của y làm cho mọi người xung quanh gật đầu, món đồ cổ này bây giờ đã nỗi tiếng, đồ có nổi tiếng giá trị mới càng cao, được chuyên gia kiểm định là đồ thật, được xuất hiện trên truyền hình, giá trị nhất định phải cao hơn một chút.

Lý Dương sớm đã nói qua với Bạch Minh rồi, bộ đồ sứ bọn họ kiểm định ở đài truyền hình Hà Nam định giá là tám mươi vạn, mọi người đến Bắc Kinh thì ra giá ba trăm vạn, còn đừng nói, cuối cùng không bán.

- Nếu lên truyền hình thật, ông định bán bao nhiêu, người bên cạnh lại hỏi, mọi người đều rất ngưỡng mộ nhìn người này, tương đối mà nói, trong đám người này đồ của người khác mang tới, đều không đẹp, giá trị càng không cần phải nói.

- Ít nhất cũng ba trăm vạn, người đó càng tỏ vẻ thần bí, xunh quanh có người gật đầu, cũng có người lắc đầu.

- Chẳng trách một trăm hai mươi vạn y cũng không bán, có thể bán ba trăm vạn, một trăm hai mươi vạn tôi cũng không bán!

Người đàn ông vừa nãy hỏi y định bán bao nhiêu nói rất là ghen tị, tiếng nói tận đáy lòng của mọi người trong câu nói này.

Quả thật người hôm nay đến đều muốn bảo bối của mình có thể lên truyền hình, vừa lên truyền hình, hơn nữa bảo bối được chuyên gia giám định nói là thật, giá cả có thể là tăng gấp bội, có thể phát tài to.



-Lý Dương, món đồ thật này đáng giá vậy sao?

Vương Giai Gia nhìn cái ghế gập được bài ở đó rất hiếu kỳ, hỏi nhỏ Lý Dương một câu, chiếc ghế cổ đại lại gọi là hồ sàng, chiếc ghế gỗ này vừa đủ để ngồi.

- Anh không biết, dù ba trăm vạn anh nhất định không mua, cái chữ vạn đó làm anh phải suy nghĩ thêm một chút!

Lý Dương lắc đầu, nói nhỏ, chiếc ghế gập này quả thật là giả, người có trình độ nhất định có thể nhật ra , đưa đến tay chuyên gia chỉ cần hai câu thì có thể vạch trần nó ra, còn có người ra giá một trăm hai mươi vạn.

Một trăm hai mươi vạn mua chiếc ghế như vậy, y không bán mới là đồ ngốc, thông qua đều này có thể nhận ra, trình độ của đám người này rất hạn chế, không có nhà sưu tầm chân chính, chỉ có thể gọi là người cất giữ đồ sưu tầm.

- Ba trăm đồng, anh nói đây là giả?

Vương Giai Giai kinh ngạc nói, cô vừa nói ra Lý Dương liền có cảm giác không ổn, quả nhiên người đàn ông trung niên đang khoe khoan chiếc ghế lập tức đi đến đứng chặn đầu, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Vương Giai Giai cũng không biết mình phạm sai lầm gì, thè lưỡi không nói nữa.

Lý Dương cười khổ một cái, Vương Giai Giai dù sao cũng không phải là người trong nghề, đối với những quy định cơ bản cũng không thuần thục, có những chuyện chỉ có thể nói nhỏ với nhau không thể nói rõ ra bên ngoài.

-Cô này, cô nói giả là ý gì?

Người đàn ông tiến về phía trước hai bước, chậm rãi hỏi, người xung quanh cũng không còn nói chuyện nữa, tất cả đều nhìn Lý Dương và Vương Giai.

- Không, tôi không có ý khác!

Vương Giai Giai khẽ lắc đầu, nói xong thì không nói nữa, cô ấy là bởi vì chính mình cũng thấy món đồ này là thật, cho nên nịn không nổi mới hỏi Lý Dương, không ngờ rằng hoàn toàn không giống với tưởng tưởng của mình.

Nhưng cô ấy vẫn tin Lý Dương, nếu Lý Dương nói món đồ này là không thật, vậy thì nhất định là giả.

- Không có ý khác?, không có ý khác thì cô có thể nói đồ của tôi là giả, hôm nay cô nhất định phải giải thích rõ chuyện này với tôi.

Người đàn ông đó nói rất nghiêm túc, Vương Giai Giai cau mày, cuối cùng nhẹ giọng nói:- Thật ngại, vừa nãy tôi nói sai rồi, tôi không hiểu những thứ này.

- Không được, ta không chấp nhận xin lỗi của cô, hoặc là các người lập tức đi khỏi chỗ này hoặc là cô nói rõ lý do món đồ này giả.

Người đàn ông đó không chịu buông tha, ngữ khí ngày càng tăng lên, Vương Giai Giai hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn hơi biến sắc.

Vương Giai Giai đã nói xin lỗi rồi, vốn không phải là chuyện đặc biệt lớn gì, huống hồ Vương Giai Giai không trực tiếp nói ra món đồ đó là giả, phản ứng của người đàn ông này quả thật có chút quá khích, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác khó gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook