Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 47: Tư Mã đến.

Tiểu Tiểu Vũ

18/03/2013



-Chỉ là vận may có chút tốt thôi!

Lý Dương gãi gãi cái lổ tai, việc đổ tăng đối với Lý Dương đã là chuyện quá khứ, không ngờ Trịnh Khải Đạt lại biết rõ như thế.

-Không tồi, tôi vốn có chút không phục với vận may của cậu, hiện tại không phục không được, tùy tiện mua một bức tượng phật cũng có thể có được một viên Kê Huyết Thạch, thật không biết nếu cậu mua xổ số thì sẽ ra sao!

Trịnh Khải Đạt cười nói, Lý Dương cũng cười, mua xổ số thì hắn có nước thua sạch, hắn vẫn chưa có năng lực có thể thấy biết được số nào trúng.

-Lý Dương, cao cấp Băng Chủng mà hai người nói là việc gì thế?

Ngô Hiểu Lỵ kéo Lý Dương sang một bên, Lý Xán cũng đi theo, hai người đều tò mò nhìn Lý Dương, Lý Xán phát hiện sau hai năm không gặp lão đại của mình đã trở nên thần bí hơn, trước kia Lý Dương thoạt nhìn rất bình thường nhưng Lý Dương bây giờ lại làm cho hắn có cảm giác rất thần bí, cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời.

-Một lát nữa sẽ giải thích cho hai người, Trịnh tiên sinh, thật sự xin lỗi, nếu không phải khối Huyết Kê Thạch này dùng để làm quà thì tôi nhất định sẽ bán cho ngài!

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu rồi hắn mời Trịnh Khải Đạt vào cửa hàng, bên ngoài có nhiều người như vậy không tiện để nói chuyện phiếm.

Trịnh Khải Đạt đi theo Lý Dương vào cửa hàng, những người xung quanh từ từ tản đi, bầu không khí từ từ yên tỉnh trở lại.

-Là như thế này, lần trước tôi tới hiệp hội ngọc thạch Minh Dương cũng chính là Thúy Ngọc Hiên...

Lý Dương giải thích cho Ngô Hiểu Lỵ nghe, Trịnh Khải Đạt thì ở một bên vừa mỉm cười vừa nghe, chuyện lần trước hắn chỉ nghe Tư Mã Lân nói sơ qua, hơn nữa cũng không quá giống với lời kể của Lý Dương, việc đổ thạch lần đó từ miệng của Lý Dương kể ra lại biến thành một việc nhỏ không dáng kể, lúc đó chỉ may mắn mới đổ thắng.

-Anh nói là anh lại đổ thắng một nghìn vạn?

Nghe xong Lý Dương tự thuật, Ngô Hiểu Lỵ không thể tin nói, Lý Dương ở Thanh Đảo kiếm được một trăm năm mươi vạn cô biết, bán lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy cô cũng đã nghe người nhà Lý Dương nhắc tới, nhưng mà cô không biết Lý Dương lại một lần nữa dựa vào vận may kiếm thêm một nghìn vạn, lần này lại kiếm được một khối Huyết Kê Thạch trị giá tám mươi vạn, Ngô Hiểu Lỵ không biết phải nói gì bây giờ.

"!" Lý Dương trực tiếp thừa nhận, việc này không nhận cũng không được, hơn nữa việc này cũng không cần phải dấu.

Lý Xán ở một bên có chút chóng mặt, hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp lại Lý Dương nên hắn không biết chuyện đổ thạch của Lý Dương, khi nghe Lý Dương kể thì hắn mới biết được Lý Dương đã từng đổ tăng, hơn nữa còn không chỉ có một lần, tài sản của Lý Dương bây giờ ít nhất cũng nghìn vạn.

"Reng reng reng!"

Di động của Trịnh Khải Đạt đột nhiên vang lên, sau khi xin lỗi mọi người hắn liền đi ra ngoài nghe.



-Khó trách kiếm được một viên Kê Huyết Thạch cũng không động tâm, thì ra anh đã trở thành phú ông nghìn vạn rồi!

Ngô Hiểu Lỵ nhìn Lý Dương có chút ngẩn người, Lý Dương kiếm được một trăm vạn cô cũng không có bao nhiêu cảm giác, Ngô Hiểu Lỵ tin tưởng bằng vào năng lực của mình thì cũng có thể kiếm được trăm vạn, nhưng mà một nghìn vạn thì cô không thể chắc được. Lý Dương thuần túy dựa vào vận may nên kiêm được nghìn vạn, được lần này chưa chắc là không có lần sau, Ngô Hiểu Lỵ có chút năng lực, cô cảm giác cho dù mình có năng lực thì cũng không thể nào so sánh với vận may kinh khủng của Lý Dương được, Lý Dương qảu thật là quá may mắn.

-Cho nên, thứ này cứ tặng cho ông ngoại của cô đi, bây giờ tôi cũng không thiếu tiền!

Lý Dương cười nói, Ngô Hiểu Lỵ rung động như vậy làm cho Lý Dương rất vừa lòng, ít nhất thì nó cũng thỏa mãn hư vinh trong lòng Lý Dương.

-Lý Dương, hai người có thời gian không?

Trịnh Khải Đạt từ bên ngoài trở lại, trên mặt còn nở nụ cười, tuy rằng hôm nay không có thu hoạch gì nhưng việc quen biết với Lý Dương làm cho hắn cảm thấy mình thu hoạch khá nhiều rời. Giống như lời Tư Mã Lâm miêu tả, Lý Dương tuyệt đối không phải là người bình thường, sự phát triển của hắn sau này sẽ làm cho người khác kinh ngạc.

-Thời gian à, có!

Lý Dương do dự một chút, hắn nhìn sang Ngô Hiểu Lỵ một cái rồi mới trả lời, hiện tại chắc là Ngô Hiểu Lỵ cũng không có tâm tình nào mà đi mua quà cho ông ngoại của cô nữa.

Trịnh Khải Đạt cao hứng gật gật đầu:

-Tốt lắm, Tư Mã đang ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta ra ngoài xem!

-Tư Mã tiên sinh cũng đến đây?

Lý Dương hơi sửng sốt, hắn nhớ tới người trung niên đã giúp hắn ở Thúy Ngọc Hiên, không có hắn thì Lý Dương sẽ rất khó khăn khi lấy viên Phỉ Thúy ra.

-Đúng vậy, không có bận gì thì chúng ta ra ngoài thôi, tên kia đã chờ lâu rồi đó, để hắn chờ thêm một lát nữa không chừng hắn sẽ nổi khùng đó!

Lý Dương quay đầu lại nhìn Lý Xán, vừa rồi làm lớn như vậy nên hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, nhưng mà khi nhìn thấy Lý Xán thì hắn ,ại không muốn đi sớm như vậy.

-Lão đại, hai người đi trước đi, quên nữa, lão đại cho em số điện thoại, tối em gọi điện mời anh đi ăn!

Lý Xán nhìn ra nỗi khổ của Lý Dương nên cười nói, nói xong hắn lấy ra điện thoại chuẩn bị lưu số của Lý Dương.

-Tốt, tối cậu gọi cho tôi, chúng tôi đi uống một chút!



Lý Dương đọc số của hắn cho Lý Xán và lưu số của Lý Xán lại sau đó hắn cùng Ngô Hiểu Lỵ và Trịnh Khải Đạt đi ra. Khi ra ngoài vẫn còn có không ít người nhìn về phía Lý Dương chỉ chỉ trỏ trỏ, việc Lý Dương ngày hôm nay ngoài ý muốn tìm được một khối Huyết Kê Thạch chất lượng tốt chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài, không biết người bán bức tượng cho hắn có tức giận tới ói máu hay không nữa.

Bên ngoài, một chiếc xe việt giã đang chờ sẵn, ba người vừa mới ra ngoài thì đã thấy Tư Mã Lâm đang phất tay về phía ba người.

-Tư Mã tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!

Lý Dương đi tới chào hỏi, Tư Mã này thoạt nhìn rất bá đạo nhưng thật ra rất có khí phách, rất đáng làm quen, Lý Dương thấy chiếc xe của Tư Mã Lâm thì trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, lần này họp xong hắn quyết định mua xe rồi chạy về luôn, nhưng mà hắn sẽ không mua những chiếc xe của Nhật Bản, hắn mới vừa tốt nghiệp không lâu, những thứ thù hận với người Nhật được giảng viên truyền dạy hắn vẫn chưa quên.

Tư Mã cười nói:

-Đúng vậy, không ngờ là lại gặp cậu ở đây, nghe lão Trịnh nói cậu lại kiếm lời lần nữa, có phải không?

-Chỉ là vận may thôi!

Lý Dương cười nói.

-Vận may, lại là vận may, vận may của cậu quả là vô địch, lên xe, tôi mang cậu tới một chỗ, bảo đảm cậu sẽ thích!

Tư Mã không chút để ý nào mà lắc đầu cười nói, nói xong hắn lại nhìn thoáng qua Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương miễn cưỡng cũng xem như là đẹp trai, nhưng Ngô Hiểu Lỵ tuyệt đối là mỹ nhân, một đôi như thế mà đi chung không làm cho người khác nghi ngờ mới là lạ.

-Đi đâu, tốn nhiều thời gian không?

Lý Dương quay sang nhìn Ngô Hiểu Lỵ, thấy cô không có phản đối hắn liền hỏi, lúc này đã hơn hai giờ, một lúc nữa hắn còn phải đi đăng ký dự họp, nếu để trễ thì sẽ rất khó ăn nói.

-Chỉ tốn chút thời gian thôi, thế nào, cậu có việc à?

Tư Mã tà đầu hỏi.

Lý Dương gật gật đầu:

-Có chút việc, ngày mai tôi phải tham gia hội thảo, một lát nữa phải đi đăng ký, nếu được thì đợi tôi đang ký xong thì chúng ta cùng đi?

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook