Chương 654: Về nhà, Hà lão hài lòng
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Sau khi Lâm Lang thông báo tin này liền rời đi, đại hội lần này đi hay không đi, Lý Dương vẫn đang suy nghĩ, chưa trả lời Lâm Lang ngay.
Sau hai ngày, bọn Trịnh Khải Đạt thu lại tất cả tiền đấu giá, số tiền này cũng có thể nói là kỳ tích.
Vì cuộc đấu giá lần này là người nhà đấu giá công ty không có nhận bất kỳ phí thủ tục nào, Lý Dương chỉ đưa cho mỗi người một phong bì, đồng thời đưa phí du lịch hai lần trong năm nay cho tất cả các nhân viên trong công ty, một lần trong nước, một lần nước ngoài, đây cũng là lời cảm ơn tới bọn họ.
Toàn bộ số tiền hơn một tỷ hai đều vào tài khoản của Lý Dương, rất nhanh Lý Dương lại chuyển số tiền này cho Sang Dala, đây là đầu tư khai thác quặng có cổ phần.
Đầu tư tổng thể mạch khoáng cực lớn chắc chắn phải nhiều hơn so với trước, nhưng đem số tiền này giống như đầu tư khoáng mạch lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu sau này yêu cầu đầu tư thêm có thể sử dụng lợi nhuận hoa hồng, điều này đối với Lý Dương không có ảnh hưởng gì.
Tại Sân bay nhiều người gia tộc Sang Dala tới tiễn Lý Dương, Lý Sán và Liễu Tuấn tỏ ra hưng phấn, bởi vì quan hệ với Lý Dương họ cũng có phần trăm.
Cũng giống như lúc đến, Sang Dala dùng một số tiền lớn thuê máy bay, trực tiếp từ Ngõa thành tới Bắc Kinh, đường hàng không là tốt nhất.
So với lợi ích mà Lý Dương mang lại cho họ thì cái gọi là số tiền lớn thực sự không đáng là bao, Lý Dương nếu đồng ý bọn họ có thể mua máy bay tặng Lý Dương. Hiện giờ thân phận của Lý Dương có chút thay đổi có thêm thực lực, Sang Dala càng coi trọng Lý Dương hơn.
- Lão đại, thoải mái đi.
Năm trên chiếc ghế máy bay hào hoa, Lý Sán không kìm chế được thốt lên một tiếng, lần này cũng bõ công hắn tới, Lý Dương đối với bạn thời đại học này rất tốt, cho anh hầu bao to nhất, phải đến hai trăm vạn.
Khoản tiền này đủ để Lý Sán mua một căn phòng đẹp có trang trí đẹp ở Trinh Châu. Lý Sán hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ có phòng có xe, lại có chức vụ trong công ty, muốn có người bạn gái có điều kiện tốt cũng không thành vấn đề.
Lý Dương và Trần Lỗi đều có bạn gái rồi, chẳng bao lâu là kết hôn, tới lúc đó Lý Sán một mình cô đơn thì không hay.
- Trịnh tổng, tôi có thể xin điều động không?
Liễu Tuấn đột nhiên nói một câu, Trịnh Khải Đạt ngồi ở đó, Tư Mã Lâm đợi người quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn bây giờ cũng là chủ quản cấp cao của công ty, bộ sứ quan trọng trong mấy bộ Liễu Tuấn muốn điều động lẽ nào còn muốn tăng chức?
- Cái này, chúng ta có thể quay lại bàn một chút.
Trịnh Khải Đạt cau mày, không trực tiếp từ chối.
Nếu Liễu Tuấn lại thăng chức có thể là phó tổng công ty, hiện tại phó tổng chỉ có một người, có thể có thêm, chỉ có điều Liễu Tuấn vừa mới thăng chức chủ quản bộ phận sứ không lâu Lý Sán vẫn chưa lên phó tổng tùy tiện để hắn lên ảnh hưởng không tốt.
Tư Mã Lâm cau mày, trong lòng có chút không vui, anh cũng cho rằng Liễu Tuấn là nhân cơ hội này thăng chức.
Lý Dương nhìn Liễu Tuấn một cách có ý, anh hiểu Liễu Tuấn, Liễu Tuấn không phải là người cầu danh lợi, khả năng đòi thăng chức không lớn.
Thấy dáng vẻ Trịnh Khải Đạt Liễu Tuấn lập tức hiểu suy nghĩ của bọ họ, cười lắc đầu nói:- Trịnh tổng, cương vị tôi muốn điều động không phải là chức vị khác, anh xem có thể để tôi là thư ký của Lý tổng hay không, dù sao chỉ cần có thể bên Lý Dương là thành công rồi.
--Cậu muốn làm thư ký của tôi?
Lý Dương ngạc nhiên, anh không nghĩ Liễu Tuấn là người ham danh vọng nhưng cũng không ngờ là hắn lại đưa ra lời đề nghị như vậy.
- Đúng vậy, Lý tổng, tôi thấy bên anh thú vị hơn, chỉ cần nghe những câu chuyện về anh cũng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nếu được làm việc cùng anh thì khỏi phải nói nữa rồi. Liễu Tuấn lập tức nói một câu, lời nói của hắn làm Tư Mã Lâm và Lý Xán đều gật đầu xác nhận với Lý Dương, bất luận là đổ khoáng hay sau này là trên đại hội giao dịch thì đều làm cho mọi người không thể quên được.
- Không được, tôi không đồng ý. Liễu Tuấn cậu không thể đi, thôi, ở yên bộ phận đồ sứ đi.
Lý Dương vẫn chưa nói Trịnh Khải Đạt đã lập tức nói một tiếng, Liễu Tuấn là nhân tài hiếm có của công ty, vừa trẻ tuổi vừa có năng lực, nhân tài như vậy thật khó kiếm, làm thư ký cho Lý Dương thật lãng phí.
Huống hồ Lý Dương dường như không ở công ty, đưa Liễu Tuấn đi sau này bộ phận gốm sứ ai quản lý, cũng không thể để Lý Xán trở về.
Nhưng những nghi hoặc của bọn Trịnh Khải Đạt với Liễu Tuấn ban nãy hoàn toàn đã mất ngược lại bọn họ càng tín nhiệm Liễu Tuấn hơn.
- Tiểu Tuấn, sau này có cơ hội tôi sẽ đưa cậu đi, việc điều động này không nhắc tới nữa, tôi cũng không cần thư ký.
Lý Dương cười ha ha nói một câu, Liễu Tuấn lập tức nhăn nhó, nằm ở đó không nói gì.
Bay ở trên không, trong cabin thỉnh thoảng lại có những trận cười vang lên, lúc này Lý Xán là đen nhất, bị mọi người trêu ghẹo, còn có Lý Dương ở bên trêu vào làm mọi người cười không ngớtĐiều này làm cho chuyến đi bớt buồn tẻ hơn, những khi cùng với những người bạn này Lý Dương cảm thất rất thoải mái.
Chuyến đi Myanma lần này cũng gần hai mươi ngày, nhưng thu hoạch của Lý Dương thì vô cùng lớn, khi đến chỉ có hơn hai trăm triệu thêm khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng bán ở Bắc Kinh cũng không được ba trăm triệu.
Khi về tiền không tăng nhưng lại có cổ phần một phần ba quặng Phỉ Thúy cực lớn, còn hơn ba khối Phỉ Thúy cao cấp.
Những thu hoạch này không phải là tiền mặt mà có thể cân nhắc, chỉ là quặng ngọc đó có thể cho Lý Dương một tài sản lớn có thể tích lũy trong mười năm, có thể làm cho anh không phải bận tâm vì tiền.
Ngoài thu hoạch này ra quan trọng nhất là danh tiếng của Lý Dương.
Lý Dương thành vua Phỉ Thúy như một bước lên mây, trở thành người đứng đầu trong ngành, danh tiếng này bây giờ có sự thay đổi nhưng không lâu có thể thay đổi cuộc sống của Lý Dương.Máy bay từ từ hạ cánh pử sân bay Bắc Kinh, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, Lý Dương có chút kích động, đi không lâu lại là nước ngoài nếu nói không nhớ nhà là nói dối, Lý Dương dù sao cũng còn trẻ.
Máy bay hạ cánh, bọn Trịnh Khải Đạt chia tay Lý Dương, lát nữa bọn họ lại phải đáp máy bay quay về Trịnh Châu, vé bay đã đặt rồi.
Việc của công ty lỡ mất mấy ngày, lần này lại đều là việc quan trọng nên họ phải sớm quay về xử lý công việc, có được hơn một triệu nhân dân tệ lần này trở thành đấu giá giao ngạch, tin rằng về sau sự nghiệp của công ty sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nếu không phải là đường bay đã cố định thì Lý Dương sẽ để phi cơ ở Trịnh Châu một lần, cũng không cần bọn Trịnh Khải Đạt đi lại phiền phức như vậy.
- Triệu ca, các anh về trước đi.Tôi phải tới chỗ Hà lão một chuyến.
Tiễn bọn Trịnh Khải Đạt Lý Dương lại nói với Triệu Vĩnh một câu, Triệu Vĩnh ở Myanma đều bí mật theo Lý Dương, không làm việc gì khác, nhưng bảo vệ bí mật có thể mệt hơn so với bảo vệ một cách đường hoàng.
Khi quay lại cũng cùng trở về với bọn Lý Dương.
-Được, trong nhà mọi thứ đã được sắp xếp ổn rồi, chúng tôi về trước xem thế nào.
Triệu Vĩnh gật đầu, ở đây là Bắc Kinh không phải là Myanma, bên cạnh Lý Dương còn có Lưu Cương và Triệu Khuê, an toàn không vấn đề gì.
Bọn Triệu Vĩnh rời đi, còn mang theo ba khối Phỉ Thúy cao cấp Lý Dương thu được ở Myanma, Phỉ Thúy này Lý Dương đều có ý định dùng rồi, đặc biệt là chí tôn Hoàng kia, trước khi lão gia tử mừng thọ cũng không thể để hắn thấy.
Cờ đỏ đã dừng ở trước cửa sân bay, trước khi về Lý Dương đã thuật lại toàn bộ hành trình của mình cho lão gia tử, không cần phải nói đây chắc chắn là lão gia tử phái người đi đón Lý Dương.
- Ông.
Vẫn chưa vào cửa, Lý Dương liền hưng phấn nói to, giống như đứa trẻ xa nhà lâu ngày vừa mới về đến nhà.
Lý Dương trong lòng thực sự rất nhớ Hà lão nhưng không biểu lộ ra. thu hoạch chuyến đi này không nhỏ, sau khi đạt được thành tích tốt ai cũng muốn khoe với bề trên của mình. Đây cũng là tâm lý thường thấy.
- Ha ha, về rồi à.
Hà lão cười cười từ trong phòng khách vọng ra, Lý Dương lập tức bước nhanh vào phòng khách, Hà lão đang ngồi ở ghế đọc sách, giống như khi mà Lý Dương vẫn hay tới.
- Lại đây, lại đây ta xem nào, đệ nhất nhân trong giới đổ thạch rốt cuộc có gì khác.
Lão gia tử đột nhiên vẫy tay với Lý Dương, thành tích ở Myanmar mà Lý Dương đạt được Hà lão đã sớm nghe nói rồi, vì điều này nên ông vừa tự hào lại vừa vui mừng.
Học trò của mình trẻ như vậy đã trở thành đệ nhất trong nghề bất kỳ người nào cũng có thể có chút kiêu ngạo.
Lý Dương hơi đỏ mặt một chút, nhanh bước tới đằng sau lão gia tử tiện ngồi trên ghế phía sau lão gia tử. Vương Giai Giai cũng đi tới cùng anh, ngồi bên kia lão gia tử, hai người cùng đấm vai cho lão gia tử làm cho nụ cười trên mặt Hà lão sáng lạn hơn cũng hài lòng hơn.
- Ông, ông đừng cười cháu, cháu đều là do may mắn thôi.
Lý Dương chầm chầm nói một câu nhưng trong lòng thực sự có một chút đắc ý, được Hà lão khen ngợi quả không dễ, Hà Kiệt ngày ngày muốn được Hà lão khích lệ mà không được.
- Tốt lắm, không kiêu ngạo, mấy ngày cháu đi những thứ được gửi cho cháu cũng không ít.
Hà lão hài lòng gật đầu, tính cách khiêm tốn của Lý Dương là điểm mà ông thích nhất, là đệ nhất nhân trong giới đổ thạch nhưng Lý Dương vẫn không hề có thay đổi vẫn dáng vẻ đó, những người như vậy thật khó kiếm.
- Những thứ gì vậy?
Lý Dương nhìn Hà lão rồi hỏi có chút nghi ngờ.
- Cháu xem sẽ biết.
Hà lão cười một cách thần bí, vẫy tay ra phía sau, phía sau lập tức có người mang đến một thứ có dán phong thư đưa tới trước mặt Hà lão, chỗ phong thư này có khoảng mười chiếc, mỗi phong phía trên có ghi tên Lý Dương, toàn bộ đều là gửi cho Lý Dương.
- Lý Dương vắng mặt những thứ này đều do ông tạm thời giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.