Chương 413: Yêu ngọc chính là yêu lịch sử
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Ông chủ Cao, kỳ thật sở dĩ tôi nói bộ trà này không đúng chính là vì hình tượng của nó, ngài không nghiên cứu nên ngài không rõ lắm, mỗi một thời kỳ đều có nét đặc sắc riêng của nó
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ trà cụ này Lý Dương không có dùng năng lực đặc thù mà chỉ dùng ánh mắt của mình cũng đã nhận ra vấn đề.
-Văn hóa đặc sắc? Lão đại, ấm trà này có văn hóa đặc sắc gì hay sao?
Trần Lỗi cầm ấm trà trên tay quan sát một hồi, ngoại trừ cảm thấy hoa văn không tệ ra thì không có cảm thấy gì khác.
-Đương nhiên, mỗi thứ đều có văn hóa riêng của mình, biểu hiện rõ rệt nhất là những móm đồ ngọc, vấn đề lớn nhất của bình trà này chính là những hoa văn
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn vừa nói vậy mọi người liền tập trung nhìn ấm trà, Trần lỗi vội vàng đặt ấm trà xuống để mọi người tiện theo dõi.
-Lý Dương, cây hoa cúc và hoa lan này điêu khắc rất tinh xảo, nó có vấn đề gì chứ?
Vương Giai Giai ngẩn đầu lên hỏi, cô có học thức rất chuyên nghiệp, cũng đã học qua một chút tạo hình mỹ thuật, trong mắt cô thì thứ này rất là xinh đẹp, ít nhất thì cũng đẹp hơn so với hàng vỉa hè nhiều.
Lý Dương cười cười, lại lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Điêu khắc quả thật rất xinh đẹp, nhưng vấn đề chính là nằm trên hai cây hoa lan và hoa cúc này, ông chủ Cao, thứ này nhìn rất giống như đồ ngọc ở vùng Tây Vực* phải không?
*Tây Vực: chỉ các vùng phía tây Ngọc Môn Quan, bao gồm vùng Tân Cương và Tiểu Á
Ông chủ Cao lập tức gật đầu:
-Đúng vậy, tạo hình của nó khác với ở nơi chúng ta, lúc trước tôi tra rất nhiều tư liệu mới biết được thứ này chính là tạo hình thường dùng nhất ở vùng Tây Vực
-Giai Giai, em học chuyên ngành tin tức nên chắc cũng hiêu biết một số thứ thong dụng trên thế giới phải không?
-Có hiểu biết nhất định nhưng không nhiều lắm
Vương Giai Giai nhẹ nhàng gật đầu rồi nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Dương.
-Vậy anh hỏi em một vấn đề, Giai Giai, Tây Vực có hoa cúc và hoa lan sao?
Lý Dương cười khẽ, vấn đề này hắn vừa hỏi ra thì mọi người đều sững sờ, Tây Vực có hoa lan hay hoa cúc không mọi người đều không biết.
-Hình như là không có, hoa Lan còn được gọi là Trung Quốc Lan, nơi sinh trưởng chủ yếu là ở Trung Quốc, cây hoa cúc thì chưa từng nghe nói người Trung Đông từng có trồng
Vương Giai Giai cười khổ một tiếng, mặt này quả thật cô có biết một chút, hoa lan và hoa cúc có lẹ bây giờ ở vùng Tây Vực có nhưng thời cổ đại tuyệt đối là không có, thờ đó chẳng có ai mà lại đi cầm hoa chạy loạn như thế, hơn nữa khi mang tới đó thì chúng cũng không sống được.
-Có thế chứ, Tây Vực nếu không có mấy thứ này thì sao lại có điêu khắc hình hai loại hoa này trên đồ ngọc của vùng đó được chứ? Hơn nữa còn điêu khắc rất xinh đẹp nữa chứ
Lý Dương mỉm cười nói một câu, đây chính là lổ hỗng lớn nhất của bộ trà cụ này, cũng bởi vì điểm này nên Lý Dương không cần dùng năng lực đặc thù cũng có thể nhìn ra. Chạm trổ không tồi, loại ngọc không tồi, tạo hình cũng rất giống thật, nhưng nó lại có một lổ hỗng rất lớn trên phương diện tri thức của vùng đó, nhưng mà lổ hỗng này có rất nhiều người không nhìn ra.
Trần Lỗi lại hỏi một câu:
-Lão đại, có thể người đó gặp nhiều hai loại hoa này nên điêu khắc chúng, hoặc là người thợ điêu khắc là người Trung Quốc?
-Không thể nào, nơi đó có khí hậu đặc thù, những thứ này lại là thứ thường dùng cho nên người chế tạo chú trọng chính là thoải mái và thực dụng. Ngườ Tây Vưc sẽ không dùng hoa cỏa làm hoa văn, bình thường thì họ khắc hình Cấn, Diêu, Liên* là chủ yếu
*Cấn, Diêu, Liên:Cấn là một vị thuốc Đông y, Diêu là khoai lang, Liên là hoa sen.
Lý Dương lắc lắc đầu, lại nói tiếp:
-Mấy thứ còn lại chúng ta đều không biết, kỳ thật 'Cấn' tức là Hồ Man Đằng, có tên dân gian là cỏ móng hổ, loại cây này ở Tây Vực rất thường thấy, nó cũng là những hoa văn mà bọn họ thường điêu khắc nhất
Trần Lỗi vừa định nói chuyện thì Lý Dương nói:
-Tôi biết cậu định nói gì, thứ này cũng không phải là do trong nước phỏng chế phương Tây bởi vì thứ này kết hợp cả Đông và Tây, hơn nữa nó còn mang đậm bản sắc phương Đông, không thể nào là phỏng chế được
-Tiểu Lỗi, không cần nói nữa, Lý tiên sinh nói đúng, đây là đặc thù văn hóa cơ bản nhất, là tôi học thức không dủ chỉ nhìn ra hoa văn và tạo hình chứ không nhìn ra điểm này
Ông chủ Cao đột nhiên thở dài, những lời này của Lý Dương hắn hiểu được, chút tri thức trụ cột này người bình thường rất ít khi nghĩ tới nhưng chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện.
Lổ hỗng này có thể nói là trí mạng nhưng ông chủ Cao không hiểu đồ cổ nhưng hắn biết hoa văn trạm trỗ có ý nghĩa gì, Lý Dương vừa nói vậy hắn liền biết mình không cần ảo tưởng nữa.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình không cẩn thận, có lỗ hổng lớn như vậy mà không phát hiện ra.
-Thứ này thật sự là đồ dởm sao?
Ngưu Linh mở to hai mắt nhìn, ngay cả cậu mình cũng đã nhói như vậy thì mọi người đều đã hiểu ra thứ này là đồ dỏm.
-Không thể nói là đồ dỏm, chỉ có thể nói là hàng phỏng chế thứ này làm bằng ngọc trắng không tệ, hơn nữa chạm trổ cũng rất tinh xảo, cho dù là làm tác phẩm nghệ thuật thì nó cũng có giá trên 20 vạn
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, trên phương diện ngọc rất khó có thể nói thật giả, chỉ cần không phải hoàn toàn giả mạo thì không thể nói là giả mạo được. Cho dù là đồ ngọc thấp kém đi nữa chỉ cần là ngọc thì không thể nói là giả được.
-Còn được giá 20 vạn, xem ra thứ này cũng không tệ
Trần Lỗi cũng gật gật đầu, hắn vốn nghĩ thứ này là giả nên không có giá trị, không ngờ nó có giá như vậy, hai mươi vạn, dựa theo thu nhập bây giờ của hắn thì làm hai mươi năm chưa chắc đã được số tiền này nữa.
-Lý tiên sinh ngài nói đúng
Ông chủ Cao nói đúng, quả thật là nó có giá 20 vạn nhưng mà lúc mua hắn dùng tới 80 vạn, giá chỉ còn ¼ , lần này xem như là hắn đã thiệt thòi lớn.
-Ông chủ Cao, với thứ mình yêu thích thì không nên tính toán nhiều như vậy, bộ trà cụ này thiếu nhất chính là thời gian lịch sử mà thôi, dựa theo chất lượng vào trạm trổ thì nó vẫn là bộ trà cụ rất không tệ, chẳng lẽ ngài thích không phải là bộ trà cụ mà là thời gian tồn tại của nó ư?
Lý Dương nói là cho ông chủ Cao sững sốt rồi ngây người đứng đó vài phút.
Lý Dương nói đúng, bộ trà cụ này rất không tệ, có thể nói nó chính là tinh phẩm trong những loại đồ ngọc làm bắng ngọc trắng, tuy rằng mua có chút đắt nhưng bộ bình trà này quả thật là không tệ.
Nếu không phải là ngọc tốt thì cũng không thể lừa người trong nghề như hắn rồi.
Nếu thứ tốt, kia hắn còn tại ý nhiều như vậy làm gì, này dù sao cũng là hắn yêu thích đã nhiều năm bảo bối.
-Lý tiên sinh, đa tạ sự nhắc nhở của ngài, tôi đã hiểu rồi
Ông chủ Cao sau khi nghĩ thông suốt thì đã không còn để ý tới giá trị của bộ trà cụ nữa, hơn nữa hắn còn rót cho mỗi người một ly trà, hơn nữa chính mình cũng tự uống cạn một chén.
Lý Dương cũng bưng chén trà lên, nói lâu như vậy nên hắn cũng có chút khát.
-Trà ngon, ngọc tốt, người có thể chăm sóc ngọc, ngọc cũng có thể chăm sóc người, nếu ngài có thể đối xử với bộ trà cũ này như xưa thì tương lai nó tuyệt đối sẽ là một món bảo bối tốt
Uống trà xong Lý Dương nói một câu, học vấn về ngọc hắn vần phải học rất nhiều, thật ra thì từ bộ trà cụ này hắn đã học được không ít thứ, loại này đồ ngọc phòng chế theo nước ngoài hắn cũng chỉ mới biết trên lý luận chứ chưa bao giờ nhìn qua.
Lúc uống trà Lý Dương còn lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, từ một tầng màu vàng kia chứng tỏ hắn không có nói sai.
Vốn chỉ nghĩ ngồi một chút rồi đi nhưng mà ông chủ Cao nhiệt tình giữ lại nên Lý Dương vẫn ở tới 5,6 giờ chiều mới đi, thuận tiện hắn cũng đi xem qua những món đồ ngọc mà ông chủ Cao sưu tầm.
Những đồ ngọc này rất tốt, phần lớn đều là sản phẩm hiện đại, trong đó giá trị cao nhất chính là một cái chai Dương Chi Ngọc. Cái chai rất nhỏ chỉ cần một bàn tay cũng có thể cầm hết, nhưng mà giá trị của bình ngọc này cũng không thấp, hiện tại Dương Chi Ngọc gần như là mỗi ngày mỗi tăng giá, giá cả bây giờ so với trước đây đắt hơn rất nhiều.
Lý Dương từ chối yêu cầu giữ lại ăn cơm của ông chủ Cao rồi cùng Trần Lỗi rời khỏi, ông chủ Cao cũng tuân thủ lời hứa đem chìa khóa, giấy chứng nhận và mấy thứ linh tinh đưa cho Trần Lỗi, khi có được xe, Trần Lỗi cười không khép miệng lại được.
Lúc rời khỏi Lý Dương còn mời ông chủ Cao tham gia buổi đấu giá của công ty hắn, người như ông chủ Cao tuyệt đối là một khách hàng tiềm năng, hắn không thể nào bỏ qua được.
Ông chủ Cao vui vẻ nhận lời, hắn còn hừa là khi đấu giá hắn sẽ tới tham gia.
Hôm nay có thể quen được Lý Dương đối với hắn mà nói cũng là một thu hoạch, hiện giờ Lý Dương cũng không phải là một người có vận mai như trước kia họ nghĩ nữa mà là Ngọc Thánh nổi tiếng cả nước, hễ là người yêu thích ngọc thì khogn6 ai là không muốn làm quen với Lý Dương.
-Lão đại, cám ơn
Ra khỏi biệt thự, Trần Lỗi ngây ngô nói với Lý Dương một cậu, hôm nay quả thật là hắn rất vui vẻ.
Tuy rằng có chút vấn đề xảy ra nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, huống chi ông chủ Cao cũng đã nghĩ thông suốt, hắn yêu thích là ngọc chứ không phải là lịch sử của ngọc, sau này hắn sẽ tiếp tục xem bộ trà cụ này là bảo bối của mình.
Lý Dương cười cười:
-Đều là anh em cả cần gì phải nói thế ông chủ Cao là người không tệ, hôm nay cậu phải mới khách đó
-Mời khách đương nhiên không thành vấn đề, một hồi em gọi tiểu Xán và Liễu Tuấn tới, tối nay chúng ta tiếp tục không say không về, nhưng mà lão đại phải nhường bọn này một tí, tửu lượng của lão đại bọn này nuốt không trôi, không biết là mấy năm nay lão đại luyện bằng cách nào mà dữ dộ như vậy nữa
Trần lỗi lập tức cười to một tiếng, không cần Lý Dương nói hắn cũng sẽ mời khách, vừa lúc có xe mới cũng có thể khoe khoang một chút với Lý Xán.
-Buổi tối em không có bận gì chứ, cùng nhau đi đi?
Lý Dương nhỏ giọng nói một câu với Vương Giai Giai, Vương Giai Giai cười khẽ gật gật đầu, khi nhìn Lý Dương trong mắt cô có thêm một chút khác thường.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.