Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế
Chương 37: chương 37
Cửu Trọng Tuyết
28/08/2024
"Do em thích đọc sách thôi ạ!” Tô Đường vội vàng phủ nhận.
Ôn dịch khiến cho động thực vật ở tinh tế biến dị. Trong hàng ngàn năm qua, khoa học và kỹ thuật đã phát triển mạnh mẽ nên tinh tế đã bị chế tạo thành một tinh cầu được bao bọc bởi máy móc cùng sắt thép. Tuy nhiên, đổi lại thì các món ăn ngon cùng dược liệu cũng dần dần biến mất theo các giai đoạn lịch sử.
Không biết đây là thời đại tiến bộ hay thụt lùi nữa...
“Nếu cây kim ngân có giá trị dược lý vậy Tô Đường cùng Trương Tiểu Phi và Cao Đại Bàn ở đây sẽ thu thập. Những người khác theo tôi đi xung quanh để xem xét và thu lượm. Một giờ sau, chúng ta tập hợp tại đây.”
“Rõ, thưa đội trưởng,”
Cừu Khổ chia việc xong liền cùng Thiệu Nguyệt và những người khác đến chỗ vực thẳm để thăm dò xem có học sinh mất tích đã rơi xuống đó hay không. Trong khi đó, Tô Đường cùng nhóm của cô ở lại để thu thập cây kim ngân.
Những cây kim ngân ở đây cao hơn 2 mét, cành lá tươi tốt. Ba người chia nhau để thu thập. Vì chiều cao của Tô Đường hạn chế nên cô chỉ có thể hái một ít cây kim ngân thấp bé rồi sau đó lại chui vào hoa dưới gốc cây để thu thập thêm.
Trong quá trình thu thập, cô phát hiện ở trung tâm của một rừng cây kim ngân có một cái cây có hình thù tương đối kỳ quái. Cây này không cao nhưng thân cây lại to lớn đến mức hai người lớn ôm không hết.
Xung quanh cây không có bất kỳ cành khô nào, chỉ có một cây màu nâu to lớn mọc ra được một hai chiếc lá trên ngọn. Kỳ quái đến mức khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Trên thân cây có một vài hoa văn màu đen, dường như có chút dị động. Không biết từ đâu mà một lực lượng vô hình bỗng nhiên hấp dẫn đem Tô Đường hút về phía thân cây.
Vẻ mặt của cô dần thay đổi, không kịp phát ra tiếng đã bị cái cây cổ quái nuốt trọn. Trước mắt cô là một mảnh đen nhánh.
Không biết qua bao lâu, Tô Đường đã bị một lực lượng mạnh mẽ hất tung ra, cơ thể đáp xuống nền đá vụn. Mặt đất là phiến đá màu đen, xung quanh bốn phía đều là xương người và xương động vật. Còn có bộ khung xương của loài động vật ăn thịt khổng lồ, cũng như xương cốt trắng xoá của loài người.
Tô Đường bò dậy, kinh sợ phát hiện tinh thần lực của cô không hiểu sao đã bị tiêu hao gần một phần ba.
"Khụ, khụ..." Một tràng ho khan suy yếu truyền đến.
Tô Đường cẩn thận bước đến chỗ phát ra âm thanh, nơi đó lộ ra một mảnh vải màu xanh lục, là đồng phục của học viện.
Trên mặt đất, một chàng thiếu niên quý tộc trắng trẻo trông rất tri thức đang hôn mê bất tỉnh.
Tô Đường vội vàng chạy đến, duỗi tay đẩy thiếu niên: “Xuân Hi?”
“Đừng đẩy, tinh thần lực của cậu ta đã cạn kiệt, nếu ép tỉnh chỉ có thể làm cậu ta sống thêm một giờ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lúc này Tô Đường mới nhận ra chỗ này có một người nữa, người đó đang dựa vào hốc tối của quái thạch màu đen, ngồi bên một viên đá kỳ quái, thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt như tờ giấy, hắn gầy ốm đến mức bất thường. Chuông cảnh báo nguy hiểm vang dội trong nội tâm Tô Đường.
Cảm giác tồn tại từ đối phương mang đến cho cô cực thấp. Nếu hắn không ra tiếng, dù khoảng cách gần như vậy, cô có khả năng hoàn toàn không thể phát hiện được hơi thở của người này.
“Tôi là một Vu sư.” Đối phương nói, cặp mắt phượng màu đen nheo lại: “Nhóc con, người lớn trong nhà cô đâu? Cô còn nhỏ như vậy mà dám xông vào nghĩa địa Sương Mù à?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ôn dịch khiến cho động thực vật ở tinh tế biến dị. Trong hàng ngàn năm qua, khoa học và kỹ thuật đã phát triển mạnh mẽ nên tinh tế đã bị chế tạo thành một tinh cầu được bao bọc bởi máy móc cùng sắt thép. Tuy nhiên, đổi lại thì các món ăn ngon cùng dược liệu cũng dần dần biến mất theo các giai đoạn lịch sử.
Không biết đây là thời đại tiến bộ hay thụt lùi nữa...
“Nếu cây kim ngân có giá trị dược lý vậy Tô Đường cùng Trương Tiểu Phi và Cao Đại Bàn ở đây sẽ thu thập. Những người khác theo tôi đi xung quanh để xem xét và thu lượm. Một giờ sau, chúng ta tập hợp tại đây.”
“Rõ, thưa đội trưởng,”
Cừu Khổ chia việc xong liền cùng Thiệu Nguyệt và những người khác đến chỗ vực thẳm để thăm dò xem có học sinh mất tích đã rơi xuống đó hay không. Trong khi đó, Tô Đường cùng nhóm của cô ở lại để thu thập cây kim ngân.
Những cây kim ngân ở đây cao hơn 2 mét, cành lá tươi tốt. Ba người chia nhau để thu thập. Vì chiều cao của Tô Đường hạn chế nên cô chỉ có thể hái một ít cây kim ngân thấp bé rồi sau đó lại chui vào hoa dưới gốc cây để thu thập thêm.
Trong quá trình thu thập, cô phát hiện ở trung tâm của một rừng cây kim ngân có một cái cây có hình thù tương đối kỳ quái. Cây này không cao nhưng thân cây lại to lớn đến mức hai người lớn ôm không hết.
Xung quanh cây không có bất kỳ cành khô nào, chỉ có một cây màu nâu to lớn mọc ra được một hai chiếc lá trên ngọn. Kỳ quái đến mức khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Trên thân cây có một vài hoa văn màu đen, dường như có chút dị động. Không biết từ đâu mà một lực lượng vô hình bỗng nhiên hấp dẫn đem Tô Đường hút về phía thân cây.
Vẻ mặt của cô dần thay đổi, không kịp phát ra tiếng đã bị cái cây cổ quái nuốt trọn. Trước mắt cô là một mảnh đen nhánh.
Không biết qua bao lâu, Tô Đường đã bị một lực lượng mạnh mẽ hất tung ra, cơ thể đáp xuống nền đá vụn. Mặt đất là phiến đá màu đen, xung quanh bốn phía đều là xương người và xương động vật. Còn có bộ khung xương của loài động vật ăn thịt khổng lồ, cũng như xương cốt trắng xoá của loài người.
Tô Đường bò dậy, kinh sợ phát hiện tinh thần lực của cô không hiểu sao đã bị tiêu hao gần một phần ba.
"Khụ, khụ..." Một tràng ho khan suy yếu truyền đến.
Tô Đường cẩn thận bước đến chỗ phát ra âm thanh, nơi đó lộ ra một mảnh vải màu xanh lục, là đồng phục của học viện.
Trên mặt đất, một chàng thiếu niên quý tộc trắng trẻo trông rất tri thức đang hôn mê bất tỉnh.
Tô Đường vội vàng chạy đến, duỗi tay đẩy thiếu niên: “Xuân Hi?”
“Đừng đẩy, tinh thần lực của cậu ta đã cạn kiệt, nếu ép tỉnh chỉ có thể làm cậu ta sống thêm một giờ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lúc này Tô Đường mới nhận ra chỗ này có một người nữa, người đó đang dựa vào hốc tối của quái thạch màu đen, ngồi bên một viên đá kỳ quái, thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt như tờ giấy, hắn gầy ốm đến mức bất thường. Chuông cảnh báo nguy hiểm vang dội trong nội tâm Tô Đường.
Cảm giác tồn tại từ đối phương mang đến cho cô cực thấp. Nếu hắn không ra tiếng, dù khoảng cách gần như vậy, cô có khả năng hoàn toàn không thể phát hiện được hơi thở của người này.
“Tôi là một Vu sư.” Đối phương nói, cặp mắt phượng màu đen nheo lại: “Nhóc con, người lớn trong nhà cô đâu? Cô còn nhỏ như vậy mà dám xông vào nghĩa địa Sương Mù à?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.