Chương 86: Thi học kỳ
Phong Cuồng Băng Bào Hao
31/08/2013
Nếu nhiều năm sau nhớ lại 4 năm đầy kích thích thời đại học thì khoảng thời gian đáng nhớ nhất không phải là lúc yêu đương mà là... mấy cuộc thi!
Hầu hết người trải đại học đều là như thế, không có mấy người không căm thù tận xương tủy chuyện thi cử thời đại học! Bởi vì hầu hết sinh viên đều là loại "đột kích", chuyên học tủ, "nước tới chân mới nhảy". Cơ bản là tự ép buộc mình nhai hết mấy cái thứ "trọng điểm" trong sách giáo khoa mà giáo sư mới giảng giải mấy ngày gần thi, sau khi thi thì quên sạch sẽ!
Đây là cuộc thi đầu tiên khi vào đại học của bọn năm nhất Trần Húc, mà hễ cái gì mà "lần đầu tiên" thì đều cố gắng, đều chính quy. Mỗi phòng thi có tới bảy tám giám thị, mỗi người ngồi một góc, có muốn quay cóp gì gì đó cũng rất khó! Tất nhiên, chuyện thế này chỉ khó khăn với bọn năm nhất, sau này trở thành "lão làng" rồi thì quay cóp chỉ là "chuyện thường ngày ở huyện".
Vào phòng thi thì thằng nào cũng run muốn chết. Đám Ngô Nguyên rất là chịu khó đánh máy mấy cái trọng điểm vào máy tính rồi in chữ thật nhỏ. Được đàn anh truyền kinh nghiệm nên thằng nào cũng mặc quần áo nhiều túi rồi phân phối phao vào mấy cái túi. Làm thế này có chỗ tốt là "không bỏ hết trứng vào một rổ", có bị giám thị bắt bộ phao này thì còn bộ khác dự phòng.
Trước giờ thi mọi người đều tích cực, 8 giờ thi thì khoảng 6 giờ đã đến lớp để giành chỗ, định kiếm chỗ nào ngon một chút, khuất tầm nhìn của giám thị một chút. Ai ngờ vừa tới nơi thì đã thấy Trần Húc ung dung ngồi... đọc tiểu thuyết! Ài..., cũng khó trách, bây giờ ai cũng biết Trần Bán tiên có giấc ngủ "chất lượng cao", hầu như ngày nào cũng ngủ vào lúc 22g, tới 5g hôm sau thì rời giường. Đến lúc bọn này vào phòng thi thì Trần Húc đã chạy bộ quanh sân hết 2 vòng, trở về tắm rửa, ăn sáng xong xuôi rồi xí chỗ trước rồi.
Thấy Trần Húc đã chiếm chỗ tốt nhất thì ai nấy đành than thở nhận mệnh. Bất quá Trần Húc cũng là người khá biết điều, tất nhiên hắn biết nếu mình chiếm hết vị trí tốt thì sẽ bị "thịt" ngay cho nên hắn chỉ chiếm chỗ cho mấy huynh đệ cùng phòng với mình, chỗ ngồi có vị trí tốt còn rất nhiều.
Sau đó Trần Húc thấy đám súc vật kia viết viết cái gì đó lên bàn. Hắn tò mò ghé sát lại nhìn, vừa nhìn đã toát mồ hôi, hắn lập tức lên tiếng:
-Này này, tụi mày đang phá hoại của công đó nha!
Thì ra là mấy ông bạn này đang ra sức dùng bút bi ghi chép mấy câu hỏi khó lên bàn, một thằng vừa ghi vừa trả lời:
-Giề? Phá hoại của công? Mày xem nè, không biết cái bàn này nó đã bị ghi đầy rồi sao? Sao chúng ta không được thi bên phòng 2103 chứ?
Phòng 2103 nằm ở lầu 1, khu giảng đường số 2, là phòng học cho năm ba. Tất nhiên là bàn ghế ở đó cũng bị ghi đầy nhóc rồi. Trần Húc liền hỏi:
-Sao mày muốn thi bên đó? Có cái gì tốt hả?
Tên kia liền đáp:
-Trong truyền thuyết có nói, từng có một sư huynh rất mạnh mẽ, rất trâu bò, hắn ghi hết các đáp án môn Ngôn ngữ C lên trên tường phòng 2103! Từ đó về sau, nếu thi môn này ở phòng thi đó thì đều qua được! Không chừng kiến thức ở đó có thể dự thi bằng cấp quốc gia!
Trần Húc lại toát mồ hôi, nghĩ thầm "Quả nhiên Đại học Tổng Hợp nhân tài lớp lớp à nha!"
Thật ra "văn hóa" ghi chép lên bàn là một trong những phong cảnh độc đáo của thời đại học, nghe nói người "phát minh" ra cái trò này nổi tiếng không thua gì Lỗ Tấn! Về phần có gọi là phá hoại của công hay không thì không cần bàn tới. Có vài "lời nhắn" của đàn anh rất trâu, ví dụ như cái bàn Trần Húc đang ngồi có câu: "Thi mà không đạt thì năm sau phải học với đàn em. Thà rằng bị bắt khi đang quay chứ không thể để rớt!"
Quả nhiên là lời lẽ chí lý!
Bất quá tới giờ thi thì mấy ông bạn bỏ công ghi ghi chép chép tức muốn chết, vì câu đầu tiên của giám thị khi bước vào lớp là:
-Chúng tôi sẽ xếp chỗ ngồi...
Tiếng khóc than dậy trời!
Cuối cùng Trần Húc may mắn ngồi ngay cái bàn của tên hồi nãy chăm chỉ ghi chép lên bàn, hắn nhìn lên bàn thì "Woa! Toàn là đáp án!"
Hắn quay đầu nhìn nhìn tên kia thì thấy tên kia nước mắt lưng tròng, ánh mắt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Húc! Trần Húc nhún vai ra vẻ vô tội rồi mặc kệ hắn "Cái này là giám thị xếp chỗ mà, liên quan gì tới tao?!" Bất quá đây chính là bánh từ trên trời rơi xuống nha!
Môn thi đầu tiên là thi viết Ngôn ngữ C. Vốn Trần Húc còn lo lắng, bởi vì gần đây hắn chỉ chuyên chú học Hán Ngữ, chỉ đọc lướt qua và tham khảo một ít Ngôn ngữ C, nên hắn lo lắng khi thi thì lẫn lộn hai thứ ngôn ngữ lập trình này.
Tới lúc phát đề thi thì Trần Húc thở phào. Quả nhiên là hắn làm bài như có thần phù hộ, vì Hán Ngữ có rất nhiều nét giống với C. Đấy không phải là người sáng tạo ra Hán Ngữ không đủ trình độ hay lười biếng mà họ làm như thế là vì muốn nhắm vào thói quen sử dụng của người dùng.
Trần Húc hoàn thành bài thi rồi kêu Tiểu Mẫn rà lại, theo Tiểu Mẫn đánh giá thì có thể đạt 73/100 điểm nên Trần Húc đứng lên nộp bài.
Người đầu tiên nộp bài thường thu hút nhiều người, huống chi bây giờ mới hơn 1 tiếng.
Giám thị đọc bài thi thì thấy bài làm cũng không tệ, vì thế nói:
-Em có cần kiểm tra lại không? Thời gian thi còn nhiều mà?!
Trần Húc cười cười:
-73 điểm là đủ đậu rồi, em không muốn làm nổi hì hì.
Nói xong thì phát hiện mình lỡ lời nên quay đầu chạy mất.
Câu nói của hắn làm giám thị tức giận cũng không được, còn cả lớp thì kinh ngạc. Vì thế mấy giáo sư Khoa CNTT lập tức chấm bài của hắn... Kiểm tra kỹ càng thì thấy đúng 73 điểm, không hơn không kém!
Bất quá bài thi này cũng quá lạ lùng! Ngoài mấy câu được 73 điểm thì mấy câu khác đều trả lời đúng nhưng không biết tại sao lại bị hắn gạch bỏ!
Mấy giáo sư nhìn nhau ngạc nhiên, nghĩ thầm "Không phải hắn cố ý đấy chứ? Trước đây cũng có một tên rất mạnh mẽ, hắn nộp bài, đi ra cửa rồi lại chạy vào, xin sửa bài thi, xóa hai cái đáp án đúng rồi nói "Ừm, vừa đúng 60 điểm, không lãng phí!". Cho nên các giáo sư đều cho rằng Trần Húc cũng là kỳ tài, hơn nữa trong Đại học Tổng Hợp, chỉ cần không bị điếc thì đều nghe qua thanh danh của Trần Húc. Thật ra các giáo sư không biết là Trần Húc bôi xóa lung tung là vì câu hỏi sai, à, đúng hơn là câu hỏi sai cấu trúc Ngôn ngữ C, cho nên hắn bôi bôi xóa xóa để người ta không nhìn ra dấu vết.
Kỳ thi đầu tiên khi vào đại học, Trần Húc hung hăng làm cả lớp rung động, sau này Ngô Nguyên hỏi làm sao Trần Húc biết là hắn nhất định được 73 điểm thì Trần Húc đáp: "Mày khờ quá! Tao trả lời đúng 73 điểm thì làm sao được 74 điểm?"
Có thể nói cuộc thi không là cái gì đối với Trần Húc nhưng đám Ngô Nguyên thì không được như như thế. Quy củ của Đại học Tổng Hợp không phải tính theo học phần mà theo tín chỉ, nếu không đạt đủ tín chỉ thì không được tốt nghiệp. Mỗi lần thi lại là 20 đồng/môn, rẻ hơn so với mấy trăm đồng/môn ở các trường khác nhiều, nhưng có cái quy định biến thái là nợ 4 môn bắt buộc thì không được qua học kỳ sau, vì thế cuộc thi rất là căng thẳng đối với sinh viên Đại học Tổng Hợp, nhất là đám sinh viên năm nhất. Vì đám đàn anh có nói từ năm hai về sau thì giám thị không có nghiêm ngặt như năm nhất trừ khi gặp "Tứ Đại Danh Bộ", nếu không thì cứ vô tư mà copy, chỉ cần không lộ liễu quá là được. Nếu không được như thế thì mỗi năm không có bao nhiêu sinh viên Đại học Tổng Hợp được tốt nghiệp!
***
Trần Húc không sợ thi cử nhưng hắn thấy huynh đệ của mình khẩn trương học bài nên bày cho cách quay cóp của tương lai! Cách này được xưng tụng là "Phương pháp quay cóp mạnh nhất trong lịch sử"!
Cách này có chút phức tạp. Đầu tiên là nhập dữ liệu vào máy tính rồi in ra, bất quá không in bằng mực thường mà in bằng bột than. In xong thì dán băng keo trong lên mặt sau của tờ giấy đó, dùng một thanh gì đó cứng mà bằng phẳng như thước kẻ chẳng hạn, ra sức nén ép tờ giấy, nén càng mạnh càng tốt. Cuối cùng là đem đi ngâm nước, cọ rửa sạch sẽ hết bả giấy sẽ thu được một đám chữ rậm rạp trên tấm băng keo trong!
Bởi vì băng keo trong suốt, giám thị khó thấy được, cho nên khi thi thì cứ để nó lên bàn rồi chèn một tờ giấy trắng ở phía sau là cứ nghênh ngang quay cóp.
Tuy phương pháp này hơi rắc rối nhưng rất an toàn. Sau khi Trần Húc nói ra và làm thử thì đám huynh đệ trong phòng kích động gào thét, làm người ngoài còn tưởng là tụi nó lụm được đề trước khi thi!
Sau khi thương lượng thì cả đám quyết định không có truyền bá "phát minh" này ra ngoài, vì nhiều người lắm miệng mà, lỡ như lọt vào tai các giáo sư thì "bí kiếp" khó linh!
Thật ra cách này chắc đã có người biết nhưng không được truyền bá rộng rãi nên Trần Húc được tiếng "thơm" vì "phát minh" ra cách quay cóp mới. Có thủ đoạn quay cóp "vượt thời đại" trong tay nên đám này vượt qua những ngày thi kế tiếp rất thoải mái. Trong khi những người khác lén lút quay cóp thì bị bắt còn bọn này nghênh ngang chép bài mà không bị túm.
***
Ngày 5 tháng 2 Lập Xuân.
Hoàng Lịch có nói là thích hợp kết hôn, cúng chùa, xuất hành, còn Trần Húc thì thêm vào từ "Quay cóp!"
Không biết là Trần Húc ghi vào lịch có sinh ra hiệu quả gì hay không mà giám thị giống như bị tiêu chảy, cứ ôm quyển "Quỷ Thổi đèn" ngồi chết cứng một góc. Đám súc vật bên dưới kích động suýt nữa phát khóc. Giấy nháp, giấy thi cứ chuyền lung tung trong phòng thi. Cuối cùng giám thị đang đọc Quỷ Thổi đèn kia chịu hết nổi mới lên tiếng:
-Trật tự một chút đi! Tôi đặc biệt mượn quyển sách này xem để cho các em cơ hội, cho nên trật tự dùm một chút, đừng làm khó tôi!
Thế là cả phòng loạn lên... Vì hôm nay thi môn Triết, với lại giám thị nói là "Thả cửa".
Có mấy thằng bạo gan bê nguyên quyển sách ra viết, có thằng thì tiếc nuối vì bỏ công... chuẩn bị phao!
...
Sáng nay thi nữa là xong môn cuối, có người thu thập hành lý chuẩn bị về quê. Họ đi chuyến xe chiều hoặc tối, Tần Tiểu Ngạn là một trong những người này. Bốn thằng kéo nhau đi ăn coi như là làm tiệc đưa tiễn. Tới hôm nay năm nhất đã trôi qua một nửa, đời sinh viên đã trôi qua 1/8.
...
Sau khi đưa Ngô Nguyên và Đổng Thanh Khiết, Trần Húc liền chạy đi tìm nhà trọ.
Vì bây giờ trời đang lạnh với lại hắn không thiếu tiền nên chọn một căn phòng rất khá, có phòng khách, nhà bếp, có cáp mạng, giường đôi, tivi, tủ lạnh, máy giặt,... đầy đủ cả. Tuy rằng không có hệ thống sưởi bằng khí đốt nhưng có máy điều hòa có thể sưởi ấm, với lại trên sàn nhà có trải thảm nên căn phòng khá ấm áp. Có máy nấu nước nóng, chỉ cần vặn vòi nước là nước nóng uống ngay. Trong phòng tắm cả bồn tắm và máy nước nóng, có tắm rửa vào mùa đông thế này cũng không thấy lạnh. Nhà bếp thì có cả bếp gas lẫn lò vi-ba, mua nồi, niêu, xoong, chảo nữa là có thể tự nấu ăn.
Tuy đây là một căn phòng nằm trong hẽm nhưng có đầy đủ trang thiết bị lại gần trường, ngày thường thì có giá ít nhất cũng bảy tám trăm một tháng, nhưng hiện giờ đang là mùa nghỉ đông, khá ế ẩm nên Trần Húc chỉ tốn 600 đồng, thanh toán trước 2 tháng tiền thuê nhà, còn điện nước thì tính riêng. Vì có nhiều đồ điện nên phải đặt cọc cho chủ nhà 3.000 đồng.
Vác hành lý và mền gối vào "nhà mới", Trần Húc cảm thấy có tiền thật là sướng, sau đó hắn lại nghĩ nhiều tiền quá cũng phiền phức, ví dụ như Bill Gates có bao giờ phải nghĩ cách tiêu tiền như thế nào chưa?
Trần Húc là một người rất dễ thỏa mãn, tuy trong phòng ngủ không có tivi nhưng có cáp mạng, như thế là đủ rồi, dù sao thì trên mạng cũng có phát các chương trình của ti vi. Vì thế hắn bày biện, sửa sang đồ đạc, sau đó đường đường chính chính đặt Tiểu Mẫn đã biến lại thành laptop trên bàn.
Thấy bộ dáng xinh đẹp của laptop, Trần Húc có chút hoài niệm, nghĩ thầm "Lâu rồi không thấy hình dáng thật của Tiểu Mẫn". Thật ra, hắn cũng muốn thuê nhà trọ ở riêng để sử dụng Tiểu Mẫn được thuận lợi, nhưng sau đó lại bỏ qua ý nghĩ này vì hắn vốn là người ưa náo nhiệt, nên không thích lủi thủi một mình.
Phòng này ở vừa ấm cúng lại vừa tiện nghi đầy đủ, điều hòa mở suốt 24/24 làm Trần Húc nhanh chóng biến thành heo, mỗi ngày lên mạng, học kỹ thuật hacker, với lại dưới lầu là một cái nhà hàng, chỉ cần gọi điện thoại là người ta mang thức ăn tới, cho nên từ lúc dọn tới đây hầu như hắn chưa ra khỏi cửa.
Trần Húc nghĩ thầm "Sa đọa! Quá sa đọa! Đã biết mình đang bị 'lười hóa' nhưng biết sao được, bên ngoài rất lạnh! Mùa đông có làm biếng chút cũng không sao, dù sao cũng không thể sao đọa bằng cha mẹ mình!"
Vừa nghĩ tới cha mẹ đang xem chuột túi ở Úc, Trần Húc buồn bực một chút, sau đó nghĩ "Sau này mình sang Úc xem chuột túi sẽ không dẫn bọn họ theo".
Hiện giờ Trần Húc đang nghịch phần mềm tên là "Người Hollywood". Tất nhiên phần mềm này cũng là sản phẩm của tương lai. Giống như phần mềm làm game lúc trước, phần mềm này có khả năng tạo ra các đoạn video 3D dành cho người không chuyên nghiệp. Bộ phần mềm này kết hợp với phần mềm Đại sư RPG thì đúng là cặp Thần khí để tạo game! Mà chức năng của Người Hollywood còn mạnh hơn, hình ảnh được nó tạo ra còn đẹp hơn cả Đại sư RPG bởi vì Đại sư RPG là do những người nghiệp dư, có đam mê làm ra nên hàm lượng kỹ thuật không được cao lắm, còn Người Hollywood là sản phẩm của công ty chính quy.
Trần Húc đang xây dựng hình ảnh 3D của chính mình, thật ra phương pháp rất đơn giản: cho Tiểu Mẫn chụp ảnh toàn thân 360 độ của mình, sau đó nhập vào phần mềm, để nó tự động kiểm tra các chỉ số thân thể rồi xây dựng mô hình 3D. Tất nhiên là phải sửa chữa một chút, với lại mô hình này cũng có khác biệt với người thật bởi vì Trần Húc biết mình không có dính dáng tới từ "đẹp trai" nên đang sửa chữa hình ảnh, ví dụ như làm mắt to hơn một chút, kiểu tóc phải "khốc" hơn, trang phục phải phong cách,... Dù sao hắn chơi đùa cũng rất vui vẻ.
Ngày mai đã là ngày 9 tháng 2, sắp qua năm mới rồi, tính lại thì thấy mình "dọn nhà" cũng đã 3 ngày rồi. Đúng lúc này chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên.
Mở tin nhắn lên thì thấy nội dung chỉ có một câu:
-Tui bệnh rùi, đang nằm viện, bùn quá! Đầu heo, nói chuyện với tui chút nha?
Hầu hết người trải đại học đều là như thế, không có mấy người không căm thù tận xương tủy chuyện thi cử thời đại học! Bởi vì hầu hết sinh viên đều là loại "đột kích", chuyên học tủ, "nước tới chân mới nhảy". Cơ bản là tự ép buộc mình nhai hết mấy cái thứ "trọng điểm" trong sách giáo khoa mà giáo sư mới giảng giải mấy ngày gần thi, sau khi thi thì quên sạch sẽ!
Đây là cuộc thi đầu tiên khi vào đại học của bọn năm nhất Trần Húc, mà hễ cái gì mà "lần đầu tiên" thì đều cố gắng, đều chính quy. Mỗi phòng thi có tới bảy tám giám thị, mỗi người ngồi một góc, có muốn quay cóp gì gì đó cũng rất khó! Tất nhiên, chuyện thế này chỉ khó khăn với bọn năm nhất, sau này trở thành "lão làng" rồi thì quay cóp chỉ là "chuyện thường ngày ở huyện".
Vào phòng thi thì thằng nào cũng run muốn chết. Đám Ngô Nguyên rất là chịu khó đánh máy mấy cái trọng điểm vào máy tính rồi in chữ thật nhỏ. Được đàn anh truyền kinh nghiệm nên thằng nào cũng mặc quần áo nhiều túi rồi phân phối phao vào mấy cái túi. Làm thế này có chỗ tốt là "không bỏ hết trứng vào một rổ", có bị giám thị bắt bộ phao này thì còn bộ khác dự phòng.
Trước giờ thi mọi người đều tích cực, 8 giờ thi thì khoảng 6 giờ đã đến lớp để giành chỗ, định kiếm chỗ nào ngon một chút, khuất tầm nhìn của giám thị một chút. Ai ngờ vừa tới nơi thì đã thấy Trần Húc ung dung ngồi... đọc tiểu thuyết! Ài..., cũng khó trách, bây giờ ai cũng biết Trần Bán tiên có giấc ngủ "chất lượng cao", hầu như ngày nào cũng ngủ vào lúc 22g, tới 5g hôm sau thì rời giường. Đến lúc bọn này vào phòng thi thì Trần Húc đã chạy bộ quanh sân hết 2 vòng, trở về tắm rửa, ăn sáng xong xuôi rồi xí chỗ trước rồi.
Thấy Trần Húc đã chiếm chỗ tốt nhất thì ai nấy đành than thở nhận mệnh. Bất quá Trần Húc cũng là người khá biết điều, tất nhiên hắn biết nếu mình chiếm hết vị trí tốt thì sẽ bị "thịt" ngay cho nên hắn chỉ chiếm chỗ cho mấy huynh đệ cùng phòng với mình, chỗ ngồi có vị trí tốt còn rất nhiều.
Sau đó Trần Húc thấy đám súc vật kia viết viết cái gì đó lên bàn. Hắn tò mò ghé sát lại nhìn, vừa nhìn đã toát mồ hôi, hắn lập tức lên tiếng:
-Này này, tụi mày đang phá hoại của công đó nha!
Thì ra là mấy ông bạn này đang ra sức dùng bút bi ghi chép mấy câu hỏi khó lên bàn, một thằng vừa ghi vừa trả lời:
-Giề? Phá hoại của công? Mày xem nè, không biết cái bàn này nó đã bị ghi đầy rồi sao? Sao chúng ta không được thi bên phòng 2103 chứ?
Phòng 2103 nằm ở lầu 1, khu giảng đường số 2, là phòng học cho năm ba. Tất nhiên là bàn ghế ở đó cũng bị ghi đầy nhóc rồi. Trần Húc liền hỏi:
-Sao mày muốn thi bên đó? Có cái gì tốt hả?
Tên kia liền đáp:
-Trong truyền thuyết có nói, từng có một sư huynh rất mạnh mẽ, rất trâu bò, hắn ghi hết các đáp án môn Ngôn ngữ C lên trên tường phòng 2103! Từ đó về sau, nếu thi môn này ở phòng thi đó thì đều qua được! Không chừng kiến thức ở đó có thể dự thi bằng cấp quốc gia!
Trần Húc lại toát mồ hôi, nghĩ thầm "Quả nhiên Đại học Tổng Hợp nhân tài lớp lớp à nha!"
Thật ra "văn hóa" ghi chép lên bàn là một trong những phong cảnh độc đáo của thời đại học, nghe nói người "phát minh" ra cái trò này nổi tiếng không thua gì Lỗ Tấn! Về phần có gọi là phá hoại của công hay không thì không cần bàn tới. Có vài "lời nhắn" của đàn anh rất trâu, ví dụ như cái bàn Trần Húc đang ngồi có câu: "Thi mà không đạt thì năm sau phải học với đàn em. Thà rằng bị bắt khi đang quay chứ không thể để rớt!"
Quả nhiên là lời lẽ chí lý!
Bất quá tới giờ thi thì mấy ông bạn bỏ công ghi ghi chép chép tức muốn chết, vì câu đầu tiên của giám thị khi bước vào lớp là:
-Chúng tôi sẽ xếp chỗ ngồi...
Tiếng khóc than dậy trời!
Cuối cùng Trần Húc may mắn ngồi ngay cái bàn của tên hồi nãy chăm chỉ ghi chép lên bàn, hắn nhìn lên bàn thì "Woa! Toàn là đáp án!"
Hắn quay đầu nhìn nhìn tên kia thì thấy tên kia nước mắt lưng tròng, ánh mắt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Húc! Trần Húc nhún vai ra vẻ vô tội rồi mặc kệ hắn "Cái này là giám thị xếp chỗ mà, liên quan gì tới tao?!" Bất quá đây chính là bánh từ trên trời rơi xuống nha!
Môn thi đầu tiên là thi viết Ngôn ngữ C. Vốn Trần Húc còn lo lắng, bởi vì gần đây hắn chỉ chuyên chú học Hán Ngữ, chỉ đọc lướt qua và tham khảo một ít Ngôn ngữ C, nên hắn lo lắng khi thi thì lẫn lộn hai thứ ngôn ngữ lập trình này.
Tới lúc phát đề thi thì Trần Húc thở phào. Quả nhiên là hắn làm bài như có thần phù hộ, vì Hán Ngữ có rất nhiều nét giống với C. Đấy không phải là người sáng tạo ra Hán Ngữ không đủ trình độ hay lười biếng mà họ làm như thế là vì muốn nhắm vào thói quen sử dụng của người dùng.
Trần Húc hoàn thành bài thi rồi kêu Tiểu Mẫn rà lại, theo Tiểu Mẫn đánh giá thì có thể đạt 73/100 điểm nên Trần Húc đứng lên nộp bài.
Người đầu tiên nộp bài thường thu hút nhiều người, huống chi bây giờ mới hơn 1 tiếng.
Giám thị đọc bài thi thì thấy bài làm cũng không tệ, vì thế nói:
-Em có cần kiểm tra lại không? Thời gian thi còn nhiều mà?!
Trần Húc cười cười:
-73 điểm là đủ đậu rồi, em không muốn làm nổi hì hì.
Nói xong thì phát hiện mình lỡ lời nên quay đầu chạy mất.
Câu nói của hắn làm giám thị tức giận cũng không được, còn cả lớp thì kinh ngạc. Vì thế mấy giáo sư Khoa CNTT lập tức chấm bài của hắn... Kiểm tra kỹ càng thì thấy đúng 73 điểm, không hơn không kém!
Bất quá bài thi này cũng quá lạ lùng! Ngoài mấy câu được 73 điểm thì mấy câu khác đều trả lời đúng nhưng không biết tại sao lại bị hắn gạch bỏ!
Mấy giáo sư nhìn nhau ngạc nhiên, nghĩ thầm "Không phải hắn cố ý đấy chứ? Trước đây cũng có một tên rất mạnh mẽ, hắn nộp bài, đi ra cửa rồi lại chạy vào, xin sửa bài thi, xóa hai cái đáp án đúng rồi nói "Ừm, vừa đúng 60 điểm, không lãng phí!". Cho nên các giáo sư đều cho rằng Trần Húc cũng là kỳ tài, hơn nữa trong Đại học Tổng Hợp, chỉ cần không bị điếc thì đều nghe qua thanh danh của Trần Húc. Thật ra các giáo sư không biết là Trần Húc bôi xóa lung tung là vì câu hỏi sai, à, đúng hơn là câu hỏi sai cấu trúc Ngôn ngữ C, cho nên hắn bôi bôi xóa xóa để người ta không nhìn ra dấu vết.
Kỳ thi đầu tiên khi vào đại học, Trần Húc hung hăng làm cả lớp rung động, sau này Ngô Nguyên hỏi làm sao Trần Húc biết là hắn nhất định được 73 điểm thì Trần Húc đáp: "Mày khờ quá! Tao trả lời đúng 73 điểm thì làm sao được 74 điểm?"
Có thể nói cuộc thi không là cái gì đối với Trần Húc nhưng đám Ngô Nguyên thì không được như như thế. Quy củ của Đại học Tổng Hợp không phải tính theo học phần mà theo tín chỉ, nếu không đạt đủ tín chỉ thì không được tốt nghiệp. Mỗi lần thi lại là 20 đồng/môn, rẻ hơn so với mấy trăm đồng/môn ở các trường khác nhiều, nhưng có cái quy định biến thái là nợ 4 môn bắt buộc thì không được qua học kỳ sau, vì thế cuộc thi rất là căng thẳng đối với sinh viên Đại học Tổng Hợp, nhất là đám sinh viên năm nhất. Vì đám đàn anh có nói từ năm hai về sau thì giám thị không có nghiêm ngặt như năm nhất trừ khi gặp "Tứ Đại Danh Bộ", nếu không thì cứ vô tư mà copy, chỉ cần không lộ liễu quá là được. Nếu không được như thế thì mỗi năm không có bao nhiêu sinh viên Đại học Tổng Hợp được tốt nghiệp!
***
Trần Húc không sợ thi cử nhưng hắn thấy huynh đệ của mình khẩn trương học bài nên bày cho cách quay cóp của tương lai! Cách này được xưng tụng là "Phương pháp quay cóp mạnh nhất trong lịch sử"!
Cách này có chút phức tạp. Đầu tiên là nhập dữ liệu vào máy tính rồi in ra, bất quá không in bằng mực thường mà in bằng bột than. In xong thì dán băng keo trong lên mặt sau của tờ giấy đó, dùng một thanh gì đó cứng mà bằng phẳng như thước kẻ chẳng hạn, ra sức nén ép tờ giấy, nén càng mạnh càng tốt. Cuối cùng là đem đi ngâm nước, cọ rửa sạch sẽ hết bả giấy sẽ thu được một đám chữ rậm rạp trên tấm băng keo trong!
Bởi vì băng keo trong suốt, giám thị khó thấy được, cho nên khi thi thì cứ để nó lên bàn rồi chèn một tờ giấy trắng ở phía sau là cứ nghênh ngang quay cóp.
Tuy phương pháp này hơi rắc rối nhưng rất an toàn. Sau khi Trần Húc nói ra và làm thử thì đám huynh đệ trong phòng kích động gào thét, làm người ngoài còn tưởng là tụi nó lụm được đề trước khi thi!
Sau khi thương lượng thì cả đám quyết định không có truyền bá "phát minh" này ra ngoài, vì nhiều người lắm miệng mà, lỡ như lọt vào tai các giáo sư thì "bí kiếp" khó linh!
Thật ra cách này chắc đã có người biết nhưng không được truyền bá rộng rãi nên Trần Húc được tiếng "thơm" vì "phát minh" ra cách quay cóp mới. Có thủ đoạn quay cóp "vượt thời đại" trong tay nên đám này vượt qua những ngày thi kế tiếp rất thoải mái. Trong khi những người khác lén lút quay cóp thì bị bắt còn bọn này nghênh ngang chép bài mà không bị túm.
***
Ngày 5 tháng 2 Lập Xuân.
Hoàng Lịch có nói là thích hợp kết hôn, cúng chùa, xuất hành, còn Trần Húc thì thêm vào từ "Quay cóp!"
Không biết là Trần Húc ghi vào lịch có sinh ra hiệu quả gì hay không mà giám thị giống như bị tiêu chảy, cứ ôm quyển "Quỷ Thổi đèn" ngồi chết cứng một góc. Đám súc vật bên dưới kích động suýt nữa phát khóc. Giấy nháp, giấy thi cứ chuyền lung tung trong phòng thi. Cuối cùng giám thị đang đọc Quỷ Thổi đèn kia chịu hết nổi mới lên tiếng:
-Trật tự một chút đi! Tôi đặc biệt mượn quyển sách này xem để cho các em cơ hội, cho nên trật tự dùm một chút, đừng làm khó tôi!
Thế là cả phòng loạn lên... Vì hôm nay thi môn Triết, với lại giám thị nói là "Thả cửa".
Có mấy thằng bạo gan bê nguyên quyển sách ra viết, có thằng thì tiếc nuối vì bỏ công... chuẩn bị phao!
...
Sáng nay thi nữa là xong môn cuối, có người thu thập hành lý chuẩn bị về quê. Họ đi chuyến xe chiều hoặc tối, Tần Tiểu Ngạn là một trong những người này. Bốn thằng kéo nhau đi ăn coi như là làm tiệc đưa tiễn. Tới hôm nay năm nhất đã trôi qua một nửa, đời sinh viên đã trôi qua 1/8.
...
Sau khi đưa Ngô Nguyên và Đổng Thanh Khiết, Trần Húc liền chạy đi tìm nhà trọ.
Vì bây giờ trời đang lạnh với lại hắn không thiếu tiền nên chọn một căn phòng rất khá, có phòng khách, nhà bếp, có cáp mạng, giường đôi, tivi, tủ lạnh, máy giặt,... đầy đủ cả. Tuy rằng không có hệ thống sưởi bằng khí đốt nhưng có máy điều hòa có thể sưởi ấm, với lại trên sàn nhà có trải thảm nên căn phòng khá ấm áp. Có máy nấu nước nóng, chỉ cần vặn vòi nước là nước nóng uống ngay. Trong phòng tắm cả bồn tắm và máy nước nóng, có tắm rửa vào mùa đông thế này cũng không thấy lạnh. Nhà bếp thì có cả bếp gas lẫn lò vi-ba, mua nồi, niêu, xoong, chảo nữa là có thể tự nấu ăn.
Tuy đây là một căn phòng nằm trong hẽm nhưng có đầy đủ trang thiết bị lại gần trường, ngày thường thì có giá ít nhất cũng bảy tám trăm một tháng, nhưng hiện giờ đang là mùa nghỉ đông, khá ế ẩm nên Trần Húc chỉ tốn 600 đồng, thanh toán trước 2 tháng tiền thuê nhà, còn điện nước thì tính riêng. Vì có nhiều đồ điện nên phải đặt cọc cho chủ nhà 3.000 đồng.
Vác hành lý và mền gối vào "nhà mới", Trần Húc cảm thấy có tiền thật là sướng, sau đó hắn lại nghĩ nhiều tiền quá cũng phiền phức, ví dụ như Bill Gates có bao giờ phải nghĩ cách tiêu tiền như thế nào chưa?
Trần Húc là một người rất dễ thỏa mãn, tuy trong phòng ngủ không có tivi nhưng có cáp mạng, như thế là đủ rồi, dù sao thì trên mạng cũng có phát các chương trình của ti vi. Vì thế hắn bày biện, sửa sang đồ đạc, sau đó đường đường chính chính đặt Tiểu Mẫn đã biến lại thành laptop trên bàn.
Thấy bộ dáng xinh đẹp của laptop, Trần Húc có chút hoài niệm, nghĩ thầm "Lâu rồi không thấy hình dáng thật của Tiểu Mẫn". Thật ra, hắn cũng muốn thuê nhà trọ ở riêng để sử dụng Tiểu Mẫn được thuận lợi, nhưng sau đó lại bỏ qua ý nghĩ này vì hắn vốn là người ưa náo nhiệt, nên không thích lủi thủi một mình.
Phòng này ở vừa ấm cúng lại vừa tiện nghi đầy đủ, điều hòa mở suốt 24/24 làm Trần Húc nhanh chóng biến thành heo, mỗi ngày lên mạng, học kỹ thuật hacker, với lại dưới lầu là một cái nhà hàng, chỉ cần gọi điện thoại là người ta mang thức ăn tới, cho nên từ lúc dọn tới đây hầu như hắn chưa ra khỏi cửa.
Trần Húc nghĩ thầm "Sa đọa! Quá sa đọa! Đã biết mình đang bị 'lười hóa' nhưng biết sao được, bên ngoài rất lạnh! Mùa đông có làm biếng chút cũng không sao, dù sao cũng không thể sao đọa bằng cha mẹ mình!"
Vừa nghĩ tới cha mẹ đang xem chuột túi ở Úc, Trần Húc buồn bực một chút, sau đó nghĩ "Sau này mình sang Úc xem chuột túi sẽ không dẫn bọn họ theo".
Hiện giờ Trần Húc đang nghịch phần mềm tên là "Người Hollywood". Tất nhiên phần mềm này cũng là sản phẩm của tương lai. Giống như phần mềm làm game lúc trước, phần mềm này có khả năng tạo ra các đoạn video 3D dành cho người không chuyên nghiệp. Bộ phần mềm này kết hợp với phần mềm Đại sư RPG thì đúng là cặp Thần khí để tạo game! Mà chức năng của Người Hollywood còn mạnh hơn, hình ảnh được nó tạo ra còn đẹp hơn cả Đại sư RPG bởi vì Đại sư RPG là do những người nghiệp dư, có đam mê làm ra nên hàm lượng kỹ thuật không được cao lắm, còn Người Hollywood là sản phẩm của công ty chính quy.
Trần Húc đang xây dựng hình ảnh 3D của chính mình, thật ra phương pháp rất đơn giản: cho Tiểu Mẫn chụp ảnh toàn thân 360 độ của mình, sau đó nhập vào phần mềm, để nó tự động kiểm tra các chỉ số thân thể rồi xây dựng mô hình 3D. Tất nhiên là phải sửa chữa một chút, với lại mô hình này cũng có khác biệt với người thật bởi vì Trần Húc biết mình không có dính dáng tới từ "đẹp trai" nên đang sửa chữa hình ảnh, ví dụ như làm mắt to hơn một chút, kiểu tóc phải "khốc" hơn, trang phục phải phong cách,... Dù sao hắn chơi đùa cũng rất vui vẻ.
Ngày mai đã là ngày 9 tháng 2, sắp qua năm mới rồi, tính lại thì thấy mình "dọn nhà" cũng đã 3 ngày rồi. Đúng lúc này chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên.
Mở tin nhắn lên thì thấy nội dung chỉ có một câu:
-Tui bệnh rùi, đang nằm viện, bùn quá! Đầu heo, nói chuyện với tui chút nha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.