Chương 81: Vương Cấp
Kiếm Thần Bất Khả Chiến Bại
27/12/2019
"Lực lượng thân thể của ta mới chỉ có 25 vạn cân, sau khi được nguyên lực
tăng cường thì là 50 vạn cân, coi như sao chép thiên phú Phong Nhận, lực công kích ta đánh ra bất quá chỉ là 1000 vạn cân, tương đương với 10
Tượng, đối với sức chiến đấu của ta không có quá nhiều sự trợ giúp,
nhiều lắm chỉ có thể đền bù nhược điểm đánh xa của ta mà thôi!" Diệp
Thiên thầm nghĩ.
Cho nên, hắn cũng không quá cần thiết phải sao chép thiên phú Phong Nhận đỉnh cấp, tối thiểu là hiện tại không cần phải sao chép, sau này lại nói.
Vào thời điểm Diệp Thiên đang trầm tư, hư không lại không ngớt rung chuyển.
"Vết nứt không gian đã sắp xuất hiện!" Nhạc Linh thấp giọng nói.
Tiếp theo, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía không trung.
Tạch tạch tạch! ! ! ! Hư không phảng phất như muốn vỡ vụn, xì xì rung động, khiến cho người ta có cảm giác hoa mắt váng đầu.
Oanh! ! ! ! Nương theo một tiếng nổ vang thật lớn, có một lượng lớn nguyên khí từ bên trong hư không vọt ra, mà ở vị trí 100 mét trên không trung xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, cái chấm đen nhỏ này dần dần to ra, tạo thành một vết nứt không gian.
Tiếp theo, vết nứt không gian càng ngày càng lớn, đường kính ước chừng đạt đến khoảng chừng một mét, đến đây vết nứt không gian liền không khuếch trương nữa.
Chỉ là một vết nứt không gian dài một mét, chiều rộng đoán chừng không tới mười phân, dạng vết nứt không gian này căn bản là không thể dành cho người đi vào được a? Nếu người nào dám đi vào, chỉ sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị xé rách thân thể, coi như là Tông Sư đỉnh phong cũng sẽ tử vong.
Diệp Thiên cảm thấy nghi hoặc, mà có không ít Võ Giả cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Đột nhiên, mấy vị Tông Sư của các đại gia tộc khom lưng cung kính nói: "Mời Vân Hà Vương đại nhân xuất thủ!"
"Được!" Một giọng nói trầm trọng truyền ra, giống như là thanh âm của Thiên Địa.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều hét lên sợ hãi, bởi vì ở trong không trung xuất hiện một người, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, chỉ mới hơn 30 tuổi mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên lại vô cùng rõ ràng, người này tuyệt đối không chỉ hơn 30 tuổi, bởi vì tuổi thọ của cảnh giới phía trên Tông Sư sẽ cao hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nếu lấy cảnh giới Tông Sư mà nói, Tông Sư có thể sống tới 200 tuổi, mà Võ Giả có cảnh giới phía trên Tông Sư, có thể sống được bao lâu? Diệp Thiên không rõ ràng, nhưng Võ Giả như thế tuyệt đối sẽ có thể sống được càng lâu hơn.
Dạng Võ Giả này, tuyệt đối không thể dựa vào tướng mạo bên ngoài mà phán đoán ra tuổi tác.
"Lăng không phi hành, đây chính là một vị cường giả Vương Cấp!" Nhạc Linh hâm mộ nói.
"Vương Cấp?" Diệp Thiên thấp giọng hỏi: "Là cảnh giới kế tiếp phía trên Tông Sư hay sao?"
Nhạc Linh gật gật đầu: "Không sai, Vương Cấp chính là cảnh giới kế tiếp phía trên Tông Sư, Vương Cấp không chỉ có thể phi hành, hơn nữa tuổi thọ càng là đạt đến 500 năm, coi như nắm giữ thiên phú tu luyện đỉnh cấp nếu muốn trở thành Vương Cấp cũng chỉ có xác suất không đến một thành hi vọng a, mà xác suất thiên phú tu luyện siêu phàm trở thành Vương Cấp cũng không phải là 100%, ước chừng chỉ có tám thành, xem ra muốn trở thành Vương Cấp còn phải thoã mãn một điều kiện gì đó nữa, cho nên mới xuất hiện bộ dáng trẻ tuổi như thế!"
"Vị đại nhân này nắm giữ thiên phú tu luyện siêu phàm?" Diệp Thiên thử hỏi.
"Chắc là vậy, ta cũng không quá rõ ràng!" Nhạc Linh lắc lắc đầu.
"Thiên phú tu luyện siêu phàm! Thiên phú tu luyện siêu phàm!" Trong đầu Diệp Thiên không ngừng hồi tưởng đến câu nói này.
Sau một khắc, hai con ngươi của hắn tràn đầy khát vọng cùng với kiên định.
Hắn muốn nhanh chóng dò xét tình huống thiên phú của vị Vương Cấp này, một khi xác nhận đối phương có thiên phú tu luyện siêu phàm mà nói, hắn nhất định sẽ sao chép.
Thiên phú tu luyện siêu phàm có thể gặp thì không nên bỏ lỡ, hắn không biết lần sau phải mất bao nhiêu lâu mới có thể gặp được người nắm giữ thiên phú tu luyện siêu phàm, nếu như bỏ lỡ mà nói thì sẽ rất đáng tiếc.
Diệp Thiên đánh giá một chút, hắn hiện tại cùng với vị cường giả Vương Cấp này chỉ cách nhau khoảng hơn 200 mét. Thế là, Diệp Thiên chậm rãi đi tới gần vị cường giả Vương Cấp kia.
250 mét!
230 mét!
220 mét!
Diệp Thiên đi với tốc độ rất chậm, giống như là không tự chủ được đi lung tung, mà ánh mắt của những người khác đều hội tụ ở trên người của vị cường giả Vương Cấp, cơ hồ không có người nào chú ý tới Diệp Thiên, ngoại trừ Nhạc Linh.
"Diệp Thiên đang muốn làm cái gì?" Nhạc Linh có một chút kỳ quái nhìn cử động của Diệp Thiên, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, trong nháy mắt liền tiếp tục nhìn về phía vị cường giả Vương cấp trong không trung.
Quan sát cường giả Vương Cấp xuất thủ, đây là một cơ hội rất hiếm gặp a, tự nhiên không thể bỏ qua!
Oanh! ! ! ! Vân Hà Vương rốt cục cũng xuất thủ, chỉ thấy bên trong hư không xuất hiện một đôi bàn tay to lớn, bàn tay được nguyên lực bao trùm, giống như là bàn tay ánh sáng vậy.
Đôi bàn tay ánh sáng bỗng nhiên thò vào bên trong vết nứt không gian.
"Mở ra cho ta!" Vân Hà Vương hò hét.
Tạch tạch tạch! ! ! Vết nứt không gian đang yên lặng, bắt đầu bị đôi bàn tay ánh sáng xé rách ra, trở nên càng ngày càng lớn, cuối cùng tạo thành một cái động dài 2 mét rộng đến 5 mét.
Bất quá, tất cả mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vào thời điểm xé rách vết nứt không gian, đôi bàn tay ánh sáng của Vân Hà Vương không ngừng bị chôn vùi, cuối cùng thậm chí là ngay cả khí tức của Vân Hà Vương cũng yếu đi một chút.
Có thể thấy được xé rách vết nứt không gian đối với Vân Hà Vương mà nói cũng là một sự tình tương đối miễn cường, hơn nữa tiêu hao cũng không nhỏ.
Mà vào lúc này, Diệp Thiên cũng đã tiến vào phạm vi 200 mét xung quanh Vân Hà Vương.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên liền tra xét tình huống thiên phú của Vân Hà Vương.
—— ——
Nhân loại: Vân Hà
Thiên phú tu luyện: Siêu phàm
Thiên phú không gian: Sơ đẳng
—— ——
"Ồ, còn có thiên phú không gian!" Diệp Thiên kinh ngạc không thôi.
Căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, không gian cùng với thời gian vô cùng thần bí, chính là hai loại thiên phú cao cấp nhất bên trong các loại thiên phú, có thể áp đảo các loại thiên phú khác.
Đây là lần thứ nhất Diệp Thiên nhìn thấy Võ Giả nắm giữ thiên phú không gian.
Nói thật, hắn rất muốn sao chép loại thiên phú không gian này, nhưng hắn vẫn cắn răng sao chép thiên phú tu luyện siêu phàm của Vân Hà Vương.
Thiên phú không gian Sơ đẳng có lẽ là vô cùng thần kỳ, nhưng thiên phú tu luyện siêu phàm lại trân quý hơn, đó là thiên phú liên quan tới tương lai a.
Huống hồ, hung thú nắm giữ thiên phú không gian cũng không phải là không có, chỉ cần đi tìm kiếm mà nói, vẫn sẽ có thể tìm được.
Sau khi so sánh một hồi, Diệp thiên vẫn cảm thấy sao chép thiên phú tu luyện siêu phàm thì sẽ có lợi hơn. Sau mấy giây Diệp Thiên sao chép xong thiên phú tu luyện siêu phàm, Vân Hà Vương liền biến mất không thấy.
"May mắn là đã kịp thời sao chép, nếu không thì sẽ bỏ lỡ mất thiên phú tu luyện siêu phàm!" Diệp Thiên cảm thấy may mắn.
Sau đó hắn lại tới bên người của Nhạc Linh.
Cho nên, hắn cũng không quá cần thiết phải sao chép thiên phú Phong Nhận đỉnh cấp, tối thiểu là hiện tại không cần phải sao chép, sau này lại nói.
Vào thời điểm Diệp Thiên đang trầm tư, hư không lại không ngớt rung chuyển.
"Vết nứt không gian đã sắp xuất hiện!" Nhạc Linh thấp giọng nói.
Tiếp theo, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía không trung.
Tạch tạch tạch! ! ! ! Hư không phảng phất như muốn vỡ vụn, xì xì rung động, khiến cho người ta có cảm giác hoa mắt váng đầu.
Oanh! ! ! ! Nương theo một tiếng nổ vang thật lớn, có một lượng lớn nguyên khí từ bên trong hư không vọt ra, mà ở vị trí 100 mét trên không trung xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, cái chấm đen nhỏ này dần dần to ra, tạo thành một vết nứt không gian.
Tiếp theo, vết nứt không gian càng ngày càng lớn, đường kính ước chừng đạt đến khoảng chừng một mét, đến đây vết nứt không gian liền không khuếch trương nữa.
Chỉ là một vết nứt không gian dài một mét, chiều rộng đoán chừng không tới mười phân, dạng vết nứt không gian này căn bản là không thể dành cho người đi vào được a? Nếu người nào dám đi vào, chỉ sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị xé rách thân thể, coi như là Tông Sư đỉnh phong cũng sẽ tử vong.
Diệp Thiên cảm thấy nghi hoặc, mà có không ít Võ Giả cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Đột nhiên, mấy vị Tông Sư của các đại gia tộc khom lưng cung kính nói: "Mời Vân Hà Vương đại nhân xuất thủ!"
"Được!" Một giọng nói trầm trọng truyền ra, giống như là thanh âm của Thiên Địa.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều hét lên sợ hãi, bởi vì ở trong không trung xuất hiện một người, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, chỉ mới hơn 30 tuổi mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên lại vô cùng rõ ràng, người này tuyệt đối không chỉ hơn 30 tuổi, bởi vì tuổi thọ của cảnh giới phía trên Tông Sư sẽ cao hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nếu lấy cảnh giới Tông Sư mà nói, Tông Sư có thể sống tới 200 tuổi, mà Võ Giả có cảnh giới phía trên Tông Sư, có thể sống được bao lâu? Diệp Thiên không rõ ràng, nhưng Võ Giả như thế tuyệt đối sẽ có thể sống được càng lâu hơn.
Dạng Võ Giả này, tuyệt đối không thể dựa vào tướng mạo bên ngoài mà phán đoán ra tuổi tác.
"Lăng không phi hành, đây chính là một vị cường giả Vương Cấp!" Nhạc Linh hâm mộ nói.
"Vương Cấp?" Diệp Thiên thấp giọng hỏi: "Là cảnh giới kế tiếp phía trên Tông Sư hay sao?"
Nhạc Linh gật gật đầu: "Không sai, Vương Cấp chính là cảnh giới kế tiếp phía trên Tông Sư, Vương Cấp không chỉ có thể phi hành, hơn nữa tuổi thọ càng là đạt đến 500 năm, coi như nắm giữ thiên phú tu luyện đỉnh cấp nếu muốn trở thành Vương Cấp cũng chỉ có xác suất không đến một thành hi vọng a, mà xác suất thiên phú tu luyện siêu phàm trở thành Vương Cấp cũng không phải là 100%, ước chừng chỉ có tám thành, xem ra muốn trở thành Vương Cấp còn phải thoã mãn một điều kiện gì đó nữa, cho nên mới xuất hiện bộ dáng trẻ tuổi như thế!"
"Vị đại nhân này nắm giữ thiên phú tu luyện siêu phàm?" Diệp Thiên thử hỏi.
"Chắc là vậy, ta cũng không quá rõ ràng!" Nhạc Linh lắc lắc đầu.
"Thiên phú tu luyện siêu phàm! Thiên phú tu luyện siêu phàm!" Trong đầu Diệp Thiên không ngừng hồi tưởng đến câu nói này.
Sau một khắc, hai con ngươi của hắn tràn đầy khát vọng cùng với kiên định.
Hắn muốn nhanh chóng dò xét tình huống thiên phú của vị Vương Cấp này, một khi xác nhận đối phương có thiên phú tu luyện siêu phàm mà nói, hắn nhất định sẽ sao chép.
Thiên phú tu luyện siêu phàm có thể gặp thì không nên bỏ lỡ, hắn không biết lần sau phải mất bao nhiêu lâu mới có thể gặp được người nắm giữ thiên phú tu luyện siêu phàm, nếu như bỏ lỡ mà nói thì sẽ rất đáng tiếc.
Diệp Thiên đánh giá một chút, hắn hiện tại cùng với vị cường giả Vương Cấp này chỉ cách nhau khoảng hơn 200 mét. Thế là, Diệp Thiên chậm rãi đi tới gần vị cường giả Vương Cấp kia.
250 mét!
230 mét!
220 mét!
Diệp Thiên đi với tốc độ rất chậm, giống như là không tự chủ được đi lung tung, mà ánh mắt của những người khác đều hội tụ ở trên người của vị cường giả Vương Cấp, cơ hồ không có người nào chú ý tới Diệp Thiên, ngoại trừ Nhạc Linh.
"Diệp Thiên đang muốn làm cái gì?" Nhạc Linh có một chút kỳ quái nhìn cử động của Diệp Thiên, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, trong nháy mắt liền tiếp tục nhìn về phía vị cường giả Vương cấp trong không trung.
Quan sát cường giả Vương Cấp xuất thủ, đây là một cơ hội rất hiếm gặp a, tự nhiên không thể bỏ qua!
Oanh! ! ! ! Vân Hà Vương rốt cục cũng xuất thủ, chỉ thấy bên trong hư không xuất hiện một đôi bàn tay to lớn, bàn tay được nguyên lực bao trùm, giống như là bàn tay ánh sáng vậy.
Đôi bàn tay ánh sáng bỗng nhiên thò vào bên trong vết nứt không gian.
"Mở ra cho ta!" Vân Hà Vương hò hét.
Tạch tạch tạch! ! ! Vết nứt không gian đang yên lặng, bắt đầu bị đôi bàn tay ánh sáng xé rách ra, trở nên càng ngày càng lớn, cuối cùng tạo thành một cái động dài 2 mét rộng đến 5 mét.
Bất quá, tất cả mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vào thời điểm xé rách vết nứt không gian, đôi bàn tay ánh sáng của Vân Hà Vương không ngừng bị chôn vùi, cuối cùng thậm chí là ngay cả khí tức của Vân Hà Vương cũng yếu đi một chút.
Có thể thấy được xé rách vết nứt không gian đối với Vân Hà Vương mà nói cũng là một sự tình tương đối miễn cường, hơn nữa tiêu hao cũng không nhỏ.
Mà vào lúc này, Diệp Thiên cũng đã tiến vào phạm vi 200 mét xung quanh Vân Hà Vương.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên liền tra xét tình huống thiên phú của Vân Hà Vương.
—— ——
Nhân loại: Vân Hà
Thiên phú tu luyện: Siêu phàm
Thiên phú không gian: Sơ đẳng
—— ——
"Ồ, còn có thiên phú không gian!" Diệp Thiên kinh ngạc không thôi.
Căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, không gian cùng với thời gian vô cùng thần bí, chính là hai loại thiên phú cao cấp nhất bên trong các loại thiên phú, có thể áp đảo các loại thiên phú khác.
Đây là lần thứ nhất Diệp Thiên nhìn thấy Võ Giả nắm giữ thiên phú không gian.
Nói thật, hắn rất muốn sao chép loại thiên phú không gian này, nhưng hắn vẫn cắn răng sao chép thiên phú tu luyện siêu phàm của Vân Hà Vương.
Thiên phú không gian Sơ đẳng có lẽ là vô cùng thần kỳ, nhưng thiên phú tu luyện siêu phàm lại trân quý hơn, đó là thiên phú liên quan tới tương lai a.
Huống hồ, hung thú nắm giữ thiên phú không gian cũng không phải là không có, chỉ cần đi tìm kiếm mà nói, vẫn sẽ có thể tìm được.
Sau khi so sánh một hồi, Diệp thiên vẫn cảm thấy sao chép thiên phú tu luyện siêu phàm thì sẽ có lợi hơn. Sau mấy giây Diệp Thiên sao chép xong thiên phú tu luyện siêu phàm, Vân Hà Vương liền biến mất không thấy.
"May mắn là đã kịp thời sao chép, nếu không thì sẽ bỏ lỡ mất thiên phú tu luyện siêu phàm!" Diệp Thiên cảm thấy may mắn.
Sau đó hắn lại tới bên người của Nhạc Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.