Chương 628: Chương 630 Cậu Không Thể Đụng Đến Cậu Ta
pTx
14/02/2022
Cả người Hướng Ca run rẩy nhìn Thẩm Lãng.
Trong ánh mắt của anh ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Đối phương đánh gãy hai tay anh ta, đây là điều khiến Hướng Ca bất ngờ.
Hướng Ca vô cùng tự tin với thân phận địa vị và sức ảnh hưởng của mình, cho nên anh ta đoán, đối phương nhất định là một kẻ điên!
“Vệ sĩ đâu! Bắt bọn chúng lại cho tao!” Hướng Ca gọi vệ sĩ đến, nhanh chóng vây quanh đám người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khinh thường mà quét mắt một cái, cười lạnh: “Chỉ bằng đám tôm tép nhãi nhép này mà cũng muốn bắt tôi lại? Thứ không biết tự lượng sức.
”
Lời này vừa được nói xong, Hướng Ca đã tức giận đến run rẩy hết cả người.
“Lời này, phải để tao nói cho mày mới đúng!” Hướng Ca tức giận nói.
“Vấn đề lớn nhất của người Giang Nam các anh là quá mức tự tin, từ nay về sau, tôi đại diện cho người Vân Thành, dạy cho các anh đạo lý đối nhân xử thế.
”
Trong từng cái giơ tay nhấc chân của Thẩm Lãng, đều mang theo khí thế của bậc vua chúa.
Mọi người xung quanh đều không thể ngờ được rằng Thẩm Lãng có thể nói ra những lời như vậy.
Trước nay đều là người Giang Nam dạy dỗ người Vân Thành cách làm người, đây là lần đầu tiên có người Vân Thành dám nói dạy người Giang Nam cách làm người, Thẩm Lãng làm bọn họ suy đoán không ra, anh không hành động theo lẽ thường.
Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hướng đã vây quanh Thẩm Lãng.
Tống Tri Viễn và Tống Từ đều mang vẻ lo lắng trên mặt, cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Nhưng mà trên mặt Thẩm Lãng và 9526, lại đầy sự thong dong và bình tĩnh.
Một người là tồn tại mà tổ chức sát thủ của thế giới ngầm cũng không dám đụng đến, người còn lại là kẻ mà đến người đứng đầu bảng xếp hạng “Sơn Hải” - Doanh Ngư còn phải kiêng kị, nói thật, chỉ với quân đội nhà họ Hướng, thực sự không đủ để đánh.
Khi Thẩm Lãng chuẩn bị ra lệnh cho 9526 xử lí đám quân nhà họ Hướng này thì có một đoàn người đi ra từ trong đám đông.
“Hướng Ca, cậu không đi chăm sóc cha cậu mà ở đây làm gì?” Lúc này, người mở miệng nói chuyện chính là Vĩnh Định Hầu ở Giang Nam - Trịnh Nam Sơn.
Ở bên cạnh Trịnh Nam Sơn có một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, tuy mặc một bộ tây trang phẳng phiu, nhưng chắc chắn là người biết võ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con trai của Trịnh Nam Sơn, Trịnh Kim Cương, người phụ trách công ty Huyền Vũ, mấy ngày trước đi công tác ở bên ngoài, hôm nay mới trở về Giang Nam, tới tham gia hội thương mại Giang Nam lần này.
Mà mấy người khác lần lượt là Trịnh Vân Kiệt và thư kí, trợ lý của mấy người họ.
Hướng Ca đã bị đứt hai tay cắn răng nhịn đau để bác sĩ riêng nhà họ Hướng sơ cứu cho anh ta.
Tuy rằng Hướng Ca rất đau khổ rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn cung kính nói: “Thưa ngài, tôi có chút việc cần phải xử lí.
”
Trịnh Nam Sơn nhìn lướt qua cánh tay của Hướng Ca, lại nhìn anh ta chảy mồ hôi lạnh đầy người, cũng không hỏi Hướng Ca nguyên nhân của chuyện này bởi vì mọi chuyện xảy ra vừa nãy ông đã xem được, cũng biết được nguyên nhân diễn biến sự việc.
“Có việc thì có thể giải quyết, nhưng mà đừng gây rối ở đây, hôm nay mới là ngày đầu tiên của hội thương mại Giang Nam, phải chú ý hình tượng, đừng gây ra việc lớn gì bất lợi đối với hình tượng của xí nghiệp nhà họ Hướng.
”
Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca.
Từ trong những câu nói này, nhìn như Trịnh Nam Sơn đang suy nghĩ vì Hướng Ca và nhà họ Hướng, hơn nữa cũng rất có đạo lý, ở ngày đầu tiên sau khi khai mạc đã gây ra chuyện lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cảu xí nghiệp.
Nhưng mà, sự thực là như thế sao? Trịnh Nam Sơn thật sự quan tâm Hướng Ca sao?
Nếu thật sự quan tâm thi trước tiên sẽ dò hỏi vết thương trên tay Hướng Ca, mà không phải nói đến hình tượng của xí nghiệp.
Đương nhiên, Trịnh Nam Sơn nói những lời này cũng không sai, ở hiện trường của hội thương mại làm ra chuyện này, chắc chắn sẽ có tổn hại đến hình tượng.
Nhưng mà Hướng Ca lại cảm thấy có một chút không hợp lý.
Anh ta nghĩ, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hướng ở Giang Nam, làm ra chút chuyện khác người thì cũng chẳng sao, đối phương chỉ là một phó tổng giám đốc xí nghiệp nhỏ ở nơi khác đến, kể cả chuyện này bị phát sóng trực tiếp thì sao chứ, nhà họ hướng giàu có lại quyền lực, có năng lực ép xuống.
Mà Trịnh Nam Sơn nói như vậy, có phải hay không là chuyện bé xé ra to?
Ngay khi Hướng Ca đang cảm thấy nghi hoặc, Trịnh Nam Sơn lại mở miệng nói: “Đến bệnh viện ngay đi, đi xem vết thương có nghiêm trọng hay không, nhà họ Hướng chỉ có một người thừa kế là cậu, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
”
Thật rõ ràng, Trịnh Nam Sơn muốn để cho Hướng Ca rời khỏi nơi này.
“Không đáng ngại, xử lý chuyện này trước, sau đó băng bó thạch cao là được rồi.
” Hướng Ca chẳng hề quan tâm đến vết thương của mình.
So sánh tổng thể, Hướng Ca vẫn có năng lực hơn đám công tử nhà họ Liễu, làm công tử nhà giàu đứng đầu ở Giang Nam, chỉ số thông minh của Hướng Ca rất cao, đồng thời cũng có một loại quyết đoán trong người.
Ngay sau đó, Hướng Ca cắn răng nói: “Chờ con đánh tàn phế bọn người này rồi đi!”
Nghe được Hướng Ca nói như vậy, Tống Tri Viễn và Tống Từ cho rằng đối phương chắc chắn là không chịu dễ dàng mà bỏ qua, Thẩm Lãng làm kẻ dưới đánh gãy hai tay Hướng Ca, anh ta tất nhiên sẽ triển khai sự trả thù một cách điên cuồng, bằng không anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Tống Tri Viễn cảm thấy, chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể cùng Thẩm Lãng cùng tiến cùng lùi, rốt cuộc Thẩm Lãng là vì ông và cháu gái mới ra tay với Hướng Ca.
Mà giờ phút này, Trịnh Nam Sơn nhúng tay vào càng làm áp lực của ông tăng thêm gấp bội.
Giang Nam Vĩnh Định Hầu Hầu gia, ở địa phương đại diện cho quyền thế một khu vực, là nhân vật lớn có uy tín danh dự ở nơi này, nếu Trịnh Nam Sơn đứng về phía Hướng Ca thì tình cảnh của ông và Thẩm Lãng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lại vào lúc này, Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca nói: “Hướng Ca, người này, cậu không thể trêu vào.
”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho sóng to gió lớn sục sôi.
Kể cả Hướng Ca nghe xong cũng cảm thấy ngơ ngác.
Hướng Ca không rõ, vì sao ngài Vĩnh Định Hầu sẽ nói chuyện giúp một phó tổng giám đốc của một xí nghiệp nhỏ đến từ nơi khác?
Tuy rằng quan hệ giữa nhà họ Hướng và Giang Nam Hầu phủ thường thường, nhưng mà cũng không cần giúp người ngoài nói chuyện như vậy chứ.
Không chỉ Hướng Ca cảm thấy kỳ lạ, những người khác đang vây xem cũng đều bị sự ngạc nhiên bao phủ rồi.
“Ủa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, sao ngài ấy lại nói chuyện giúp thằng nhãi đến từ Vân Thành kia?”
“Chuyện này kỳ lạ thật, theo lý thuyết quan hệ giữa nhà họ Hướng và Hầu phủ cũng đâu có tệ chứ.
”
“Có phải tôi nghe lầm rồi không, ngài ấy thực sự đã nói như thế sao?”
Mọi người đang đứng xung quanh nhỏ giọng nói chuyện.
Họ đương nhiên không dám nói bậy về Trịnh Nam Sơn, chỉ là cảm thấy vô cùng nghi hoặc với hành động của Trịnh Nam Sơn.
Ngay cả Tống Tri Viễn và Tống Từ cũng không hiểu.
Tống Tri Viễn vốn tưởng rằng thêm Trịnh Nam Sơn đến, tình cảnh sẽ càng khủng khiếp, lại không nghĩ đến, Trịnh Nam Sơn này lại đến giúp họ.
Tống Tri Viễn nghi ngờ nhìn sắc mặt bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng của Thẩm Lãng, càng thêm cảm thấy nhìn không thấu.
Trường hợp lâm vào cục diện bế tắc lần thứ hai.
Hướng Ca muốn trả thù Thẩm Lãng ngay lập tức, anh ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng mà Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn lại giúp Thẩm Lãng, không cho anh ta đụng đến Thẩm Lãng.
“Thưa ngài, câu nói của ngài có ý gì vậy ạ?” Hướng Ca cau mày hỏi.
truyện teen hay
“Còn có thể có ý gì, cậu không thể đụng đến cậu ta, chỉ đơn giản như vậy.
” Trịnh Nam Sơn đáp lại.
“Thưa ngài, tôi muốn biết, vì cái gì lại phải làm vậy?” Hướng Ca hỏi lại.
“Chẳng vì lý do gì cả, không cho cậu đụng thì cậu đừng đụng.
” Trịnh Nam Sơn nói.
.
Trong ánh mắt của anh ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Đối phương đánh gãy hai tay anh ta, đây là điều khiến Hướng Ca bất ngờ.
Hướng Ca vô cùng tự tin với thân phận địa vị và sức ảnh hưởng của mình, cho nên anh ta đoán, đối phương nhất định là một kẻ điên!
“Vệ sĩ đâu! Bắt bọn chúng lại cho tao!” Hướng Ca gọi vệ sĩ đến, nhanh chóng vây quanh đám người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khinh thường mà quét mắt một cái, cười lạnh: “Chỉ bằng đám tôm tép nhãi nhép này mà cũng muốn bắt tôi lại? Thứ không biết tự lượng sức.
”
Lời này vừa được nói xong, Hướng Ca đã tức giận đến run rẩy hết cả người.
“Lời này, phải để tao nói cho mày mới đúng!” Hướng Ca tức giận nói.
“Vấn đề lớn nhất của người Giang Nam các anh là quá mức tự tin, từ nay về sau, tôi đại diện cho người Vân Thành, dạy cho các anh đạo lý đối nhân xử thế.
”
Trong từng cái giơ tay nhấc chân của Thẩm Lãng, đều mang theo khí thế của bậc vua chúa.
Mọi người xung quanh đều không thể ngờ được rằng Thẩm Lãng có thể nói ra những lời như vậy.
Trước nay đều là người Giang Nam dạy dỗ người Vân Thành cách làm người, đây là lần đầu tiên có người Vân Thành dám nói dạy người Giang Nam cách làm người, Thẩm Lãng làm bọn họ suy đoán không ra, anh không hành động theo lẽ thường.
Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hướng đã vây quanh Thẩm Lãng.
Tống Tri Viễn và Tống Từ đều mang vẻ lo lắng trên mặt, cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Nhưng mà trên mặt Thẩm Lãng và 9526, lại đầy sự thong dong và bình tĩnh.
Một người là tồn tại mà tổ chức sát thủ của thế giới ngầm cũng không dám đụng đến, người còn lại là kẻ mà đến người đứng đầu bảng xếp hạng “Sơn Hải” - Doanh Ngư còn phải kiêng kị, nói thật, chỉ với quân đội nhà họ Hướng, thực sự không đủ để đánh.
Khi Thẩm Lãng chuẩn bị ra lệnh cho 9526 xử lí đám quân nhà họ Hướng này thì có một đoàn người đi ra từ trong đám đông.
“Hướng Ca, cậu không đi chăm sóc cha cậu mà ở đây làm gì?” Lúc này, người mở miệng nói chuyện chính là Vĩnh Định Hầu ở Giang Nam - Trịnh Nam Sơn.
Ở bên cạnh Trịnh Nam Sơn có một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, tuy mặc một bộ tây trang phẳng phiu, nhưng chắc chắn là người biết võ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con trai của Trịnh Nam Sơn, Trịnh Kim Cương, người phụ trách công ty Huyền Vũ, mấy ngày trước đi công tác ở bên ngoài, hôm nay mới trở về Giang Nam, tới tham gia hội thương mại Giang Nam lần này.
Mà mấy người khác lần lượt là Trịnh Vân Kiệt và thư kí, trợ lý của mấy người họ.
Hướng Ca đã bị đứt hai tay cắn răng nhịn đau để bác sĩ riêng nhà họ Hướng sơ cứu cho anh ta.
Tuy rằng Hướng Ca rất đau khổ rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn cung kính nói: “Thưa ngài, tôi có chút việc cần phải xử lí.
”
Trịnh Nam Sơn nhìn lướt qua cánh tay của Hướng Ca, lại nhìn anh ta chảy mồ hôi lạnh đầy người, cũng không hỏi Hướng Ca nguyên nhân của chuyện này bởi vì mọi chuyện xảy ra vừa nãy ông đã xem được, cũng biết được nguyên nhân diễn biến sự việc.
“Có việc thì có thể giải quyết, nhưng mà đừng gây rối ở đây, hôm nay mới là ngày đầu tiên của hội thương mại Giang Nam, phải chú ý hình tượng, đừng gây ra việc lớn gì bất lợi đối với hình tượng của xí nghiệp nhà họ Hướng.
”
Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca.
Từ trong những câu nói này, nhìn như Trịnh Nam Sơn đang suy nghĩ vì Hướng Ca và nhà họ Hướng, hơn nữa cũng rất có đạo lý, ở ngày đầu tiên sau khi khai mạc đã gây ra chuyện lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cảu xí nghiệp.
Nhưng mà, sự thực là như thế sao? Trịnh Nam Sơn thật sự quan tâm Hướng Ca sao?
Nếu thật sự quan tâm thi trước tiên sẽ dò hỏi vết thương trên tay Hướng Ca, mà không phải nói đến hình tượng của xí nghiệp.
Đương nhiên, Trịnh Nam Sơn nói những lời này cũng không sai, ở hiện trường của hội thương mại làm ra chuyện này, chắc chắn sẽ có tổn hại đến hình tượng.
Nhưng mà Hướng Ca lại cảm thấy có một chút không hợp lý.
Anh ta nghĩ, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hướng ở Giang Nam, làm ra chút chuyện khác người thì cũng chẳng sao, đối phương chỉ là một phó tổng giám đốc xí nghiệp nhỏ ở nơi khác đến, kể cả chuyện này bị phát sóng trực tiếp thì sao chứ, nhà họ hướng giàu có lại quyền lực, có năng lực ép xuống.
Mà Trịnh Nam Sơn nói như vậy, có phải hay không là chuyện bé xé ra to?
Ngay khi Hướng Ca đang cảm thấy nghi hoặc, Trịnh Nam Sơn lại mở miệng nói: “Đến bệnh viện ngay đi, đi xem vết thương có nghiêm trọng hay không, nhà họ Hướng chỉ có một người thừa kế là cậu, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
”
Thật rõ ràng, Trịnh Nam Sơn muốn để cho Hướng Ca rời khỏi nơi này.
“Không đáng ngại, xử lý chuyện này trước, sau đó băng bó thạch cao là được rồi.
” Hướng Ca chẳng hề quan tâm đến vết thương của mình.
So sánh tổng thể, Hướng Ca vẫn có năng lực hơn đám công tử nhà họ Liễu, làm công tử nhà giàu đứng đầu ở Giang Nam, chỉ số thông minh của Hướng Ca rất cao, đồng thời cũng có một loại quyết đoán trong người.
Ngay sau đó, Hướng Ca cắn răng nói: “Chờ con đánh tàn phế bọn người này rồi đi!”
Nghe được Hướng Ca nói như vậy, Tống Tri Viễn và Tống Từ cho rằng đối phương chắc chắn là không chịu dễ dàng mà bỏ qua, Thẩm Lãng làm kẻ dưới đánh gãy hai tay Hướng Ca, anh ta tất nhiên sẽ triển khai sự trả thù một cách điên cuồng, bằng không anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Tống Tri Viễn cảm thấy, chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể cùng Thẩm Lãng cùng tiến cùng lùi, rốt cuộc Thẩm Lãng là vì ông và cháu gái mới ra tay với Hướng Ca.
Mà giờ phút này, Trịnh Nam Sơn nhúng tay vào càng làm áp lực của ông tăng thêm gấp bội.
Giang Nam Vĩnh Định Hầu Hầu gia, ở địa phương đại diện cho quyền thế một khu vực, là nhân vật lớn có uy tín danh dự ở nơi này, nếu Trịnh Nam Sơn đứng về phía Hướng Ca thì tình cảnh của ông và Thẩm Lãng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lại vào lúc này, Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca nói: “Hướng Ca, người này, cậu không thể trêu vào.
”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho sóng to gió lớn sục sôi.
Kể cả Hướng Ca nghe xong cũng cảm thấy ngơ ngác.
Hướng Ca không rõ, vì sao ngài Vĩnh Định Hầu sẽ nói chuyện giúp một phó tổng giám đốc của một xí nghiệp nhỏ đến từ nơi khác?
Tuy rằng quan hệ giữa nhà họ Hướng và Giang Nam Hầu phủ thường thường, nhưng mà cũng không cần giúp người ngoài nói chuyện như vậy chứ.
Không chỉ Hướng Ca cảm thấy kỳ lạ, những người khác đang vây xem cũng đều bị sự ngạc nhiên bao phủ rồi.
“Ủa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, sao ngài ấy lại nói chuyện giúp thằng nhãi đến từ Vân Thành kia?”
“Chuyện này kỳ lạ thật, theo lý thuyết quan hệ giữa nhà họ Hướng và Hầu phủ cũng đâu có tệ chứ.
”
“Có phải tôi nghe lầm rồi không, ngài ấy thực sự đã nói như thế sao?”
Mọi người đang đứng xung quanh nhỏ giọng nói chuyện.
Họ đương nhiên không dám nói bậy về Trịnh Nam Sơn, chỉ là cảm thấy vô cùng nghi hoặc với hành động của Trịnh Nam Sơn.
Ngay cả Tống Tri Viễn và Tống Từ cũng không hiểu.
Tống Tri Viễn vốn tưởng rằng thêm Trịnh Nam Sơn đến, tình cảnh sẽ càng khủng khiếp, lại không nghĩ đến, Trịnh Nam Sơn này lại đến giúp họ.
Tống Tri Viễn nghi ngờ nhìn sắc mặt bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng của Thẩm Lãng, càng thêm cảm thấy nhìn không thấu.
Trường hợp lâm vào cục diện bế tắc lần thứ hai.
Hướng Ca muốn trả thù Thẩm Lãng ngay lập tức, anh ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng mà Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn lại giúp Thẩm Lãng, không cho anh ta đụng đến Thẩm Lãng.
“Thưa ngài, câu nói của ngài có ý gì vậy ạ?” Hướng Ca cau mày hỏi.
truyện teen hay
“Còn có thể có ý gì, cậu không thể đụng đến cậu ta, chỉ đơn giản như vậy.
” Trịnh Nam Sơn đáp lại.
“Thưa ngài, tôi muốn biết, vì cái gì lại phải làm vậy?” Hướng Ca hỏi lại.
“Chẳng vì lý do gì cả, không cho cậu đụng thì cậu đừng đụng.
” Trịnh Nam Sơn nói.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.