Chương 721: Đã Bị Đuổi Học
pTx
26/05/2022
Khi nghe thấy những lời này, hai người đàn ông kia sợ hãi đến mức suýt ngã xuống các bậc thang.
"Anh… anh không nên hung hăng mà càn quấy như vậy.
Mặc dù chúng tôi đã kiểm tra là đạt yêu cầu, nhưng những vấn đề đó vẫn có thể tồn tại ở chỗ này, chỉ là lúc này chúng tôi vẫn chưa tìm ra…” Mấy người nhân viên nói.
"Mẹ nó." Lúc này Lưu Hổ đã thay đổi thái độ vừa rồi.
Anh ta trực tiếp mắng hai người kia, nói: "Không có việc gì làm nên muốn đến đây gây sự thì cũng phải xem chỗ này là chỗ nào chứ? Anh Ngũ Lưu tôi cũng không phải là loại dễ bị người khác bắt nạt đâu.
Trở về nói cho người đứng sau lưng các người biết, có bản lĩnh thì tự mình đến đây, dùng dao đâm sau lưng người khác thì sớm muộn gì cũng tự hại chết mình.”
"Được rồi… Được rồi.
Tôi nhớ kỹ anh rồi, cứ chờ đấy."
Nói xong, hai người kia nhanh chóng rời khỏi quán bar.
"Ông chủ, cậu chủ Thẩm đúng là phán đoán như thần, những chuyện này đều là do anh ấy đã nghĩ đến sao?" Sau khi nhìn thấy hai người kia đã rời đi, Lưu hà đi tới bên cạnh Lưu Hổ nói.
Lưu Hổ hít sâu một hơi, nhìn Lưu Hà mà không nói gì, chỉ lập tức đi lên tầng.
Mặc dù ngăn chặn được chiêu này của Vương Huy, nhưng tâm trạng lúc này của Lưu Hổ vẫn có chút phức tạp.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay không phải là do Thẩm Lãng đến nhắc nhở anh ta, mà là Lý Mạc.
Lý Mạc đã sớm đoán được tất cả những chuyện này.
Thậm chí anh ấy còn bảo Lưu Hổ đưa những anh em bị thương trong vụ hỏa hoạn ở nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía Tây sang nước ngoài để điều trị, bởi vì anh ấy sợ Vương Huy giở thủ đoạn đùa giỡn, đổ nước bẩn lên người Lưu Hổ.
"Mạc Sói quả nhiên là danh bất hư truyền…” Lưu Hổ thầm thở dài một tiếng rồi nói.
Bệnh viện Nhân dân Số Một ở Giang Nam.
Bởi vì vết thương của Lý Mạc còn chưa hồi phục, nên để cho Lý Mạc hồi phục một cách nhanh chóng hơn, Thẩm Lãng nhất quyết bắt Lý Mạc nhập viện để đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Vốn dĩ, Lý Mạc đã từ chối rồi, nhưng Thẩm Lãng lấy chuyện của Đại Dũng để uy hiếp, cho nên Lý Mạc đành phải thỏa hiệp.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết cậu đã dùng cách gì để khiến cho Đại Dũng chịu ra khỏi núi hay không?" Lý Mạc ngồi bên giường bệnh hỏi.
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho Lý Mạc xem.
Trên màn hình của chiếc điện thoại di động là hình ảnh của một ngôi nhà, bên trong rất sang trọng, có đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết.
Đặc biệt là sự sắp xếp bên trong phòng của trẻ con cũng vô cùng sang trọng.
Những món đồ chơi sang trọng và búp bê barbie nhiều đến mức được xếp thành đống.Tất cả những vật dụng của các cô gái nhỏ đều có.
Cả căn phòng ngủ này đều hoàn toàn thỏa mãn dáng vẻ của một căn phòng ngủ mà các bé gái vẫn thường ước ao.
Lý Mạc rất thông minh, nhìn thấy những bức ảnh này là lập tức hiểu được.
Lý Mạc cười cười, trả lại điện thoại di động cho Thẩm Lãng rồi nói: "Anh thật sự là có tâm quá rồi.
Tôi thay người anh em của tôi cảm ơn cậu.
Nhưng theo sự hiểu biết của tôi về Đại Dũng, viên đạn bọc đường này của cậu chắc chắn là không có tác dụng gì với anh ấy.”
"Anh đã đoán đúng, Đại Dũng suýt chút nữa đã đánh người đưa chìa khóa…” Thẩm Lãng tiếp tục nói: "Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lớp vỏ bọc đường, con viên đạn ở phía sau thì không hề nhúc nhích."
"Vừa đấm vừa xoa, chiêu này thật cao thủ.
Thẩm à, tôi thấy cậu cũng không cần thiết phải khiến tôi xuống núi, một mình cậu cũng có thể hoàn toàn trở thành một người vang danh khắp một phương rồi.” Lý Mạc chân thành nói.
"Những gì tôi muốn không chỉ có những chuyện này." Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
Sau khi nói vài câu đơn giản với Lý Mạc về tình hình của Lưu Hổ, Thẩm Lãng lập tức đứng dậy rời đi.
Trong văn phòng Hiệu Trưởng của Trường Tiểu học Làng Nam Quan.
Tiêu Đại Dũng ngồi trong văn phòng Hiệu trưởng mà cảm thấy ngột ngạt đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Sắc mặt của anh ta trầm thấp, không nói một lời nào.
Hôm nay con gái của anh ta, Tiêu Mỹ, vừa đi học mà đã chạy về nhà trước giờ tan học.
Con gái về nhà thì lập tức tự nhốt mình trong phòng, Tiêu Đại Dũng nghĩ rằng con gái mình bị bắt nạt ở trường.
Vì vậy anh ta tức giận cầm gậy đến trường học để tìm người trả thù.
Nhưng sau khi đến trường, Tiêu Đại Dũng mới biết rằng con gái đã bị đuổi khỏi trường.
Tiêu Đại Dũng tức giận đến mức muốn xông vào giết chết Hiệu trưởng đang ngồi trong văn phòng.
Nếu không phải anh ta cũng có chút kiêng kỵ vì nơi này là trường học thì với tính cách của Tiêu Đại Dũng, anh ta nhất định sẽ đánh hiệu trưởng một trận tơi bời trước sau đó mới ngồi nói chuyện.
Còn Hiệu trưởng khi nhìn thấy một Tiêu Đại Dũng với cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt dữ tợn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải là được người khác nhờ vả thì cho dù có đánh chết, Hiệu cũng sẽ không dám đắc tội với loại người như Tiêu Đại Dũng.
"À...!Con gái của anh thường cãi lại các giáo viên trong trường.
Hơn nữa theo lời của các bậc phụ huynh của các bạn cùng lớp, con gái của anh thường xuyên đánh nhau với các bạn cùng lớp, bố mẹ các em đó đã cùng nhau phản ánh mọi chuyện, điều này làm tôi cảm thấy rất khó xử.
Vì vậy tôi khuyên anh nên chuyển trường cho con gái của anh đi.”
Ầm!
Tiêu Đại Dũng vung tay lên rồi đập xuống mặt bàn một cái làm cho những tách trà trên mặt bàn gần như bị rơi hết xuống mặt đất.
"Mẹ nó, tất cả các phụ huynh phản ánh, tại sao bọn họ lại nói con gái tôi như vậy?" Tiêu Đại Dũng chỉ vào hiệu trưởng và hét lên.
Hiệu trưởng sợ đến mức rụt cổ lại rồi lùi lại phía sau một vài bước và vội vàng nói: "Chuyện này… Vị phụ huynh này, anh đừng làm rối tung mọi chuyện lên như thế.
Đây là trường học, anh cũng không có khả năng chịu trách nhiệm cho hành vi đánh đập Hiệu trưởng đâu.”
Tiêu Đại Dũng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén ngọn lửa tức giận trong lòng mình xuống, anh ta mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi không có ý định đánh anh, chỉ là tôi rất hiểu con gái mình.
Sao con bé có thể cãi lại giáo viên rồi còn đánh nhau với bạn học cùng lớp được chứ? Tôi cũng không muốn làm khó anh, anh hãy gọi bố mẹ của những bạn cùng lớp đó đến đây, tôi muốn đối chất cùng bọn họ.”
Thấy Tiêu Đại Dũng đã bình tĩnh hơn, trong lòng Hiệu trưởng cũng được thầm thở phào nhẹ nhõm mà đưa tay lên để lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
"Cụ thể là bố mẹ của học sinh nào đã phản ánh thì vì nguyên tắc bảo vệ tôi không thể tiết lộ.
Nhưng con gái của anh đã cãi lại giáo viên là một sự thật không thể chối cãi được.
Bây giờ con gái của anh đã bị đuổi học, anh hãy tranh thủ thời gian để suy ngẫm xem về việc chuyển trường cho con gái của mình đi.
Vì lương tâm và trách nhiệm của một nhà giáo, tôi có thể viết thư giới thiệu cho anh, nhưng cụ thể có tác dụng hay không thì còn phải xem tình hình bên kia." Hiệu trưởng nói.
"Không, con gái tôi muốn học ở đây gần nhà, con bé sẽ không đi đâu cả,.
Anh hãy mau gọi những phụ huynh và giáo viên đó đến đây, tôi muốn xem họ đã nói những gì." Tiêu Đại Dũng nói.
"Anh...!Anh đừng có nói chuyện một cách vô lý như vậy.
Con gái anh và anh đúng là giống nhau y đúc.
Dù sao con gái của anh cũng không thể học ở đây, nếu bạn không hài lòng thì tự đi đến tìm mà nói chuyện với các bậc phụ huynh của những em học sinh kia...!Tôi không tin là anh có thể tìm thấy tất cả các bậc phụ huynh của những em học sinh đó." Hiệu trưởng nói.
Ầm!
Tiêu Đại Dũng lại đập xuống bàn một cái.
Sức lực của cú đập lần này còn lớn hơn so với lần trước rất nhiều.
Trong nháy mắt toàn bộ mặt bàn đều nứt ra.
Sau một vài giây im lặng, Tiêu Đại Dũng đi đến trước Hiệu trưởng.
Hành động này của anh ta có thể làm cho Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi vì nghĩ rằng Tiêu Đại Dũng đến để đánh mình.là để làm điều đó.
"Anh… Anh muốn làm gì vậy? Nếu anh còn tiến lại đây, tôi sẽ gọi cho nhân viên bảo vệ…” Hiệu trưởng hoảng sợ.
Sau đó, Tiêu Đại Dũng đột nhiên khom người và cúi đầu xuống trước mặt Hiệu trưởng và nói: "Hiệu trưởng, tôi là một người thô lỗ, vừa rồi tôi đã đắc tội rồi.
Tôi sẽ bồi thường chiếc bàn này theo giá, tôi chỉ xin anh hãy một mắt nhắm một mắt mở mà để cho con gái tôi tiếp tục học tập ở đây."
Khi nói chuyện, Tiêu Đại Dũng vẫn giữ tư thế cúi chín mươi độ.
Hiệu trưởng cũng là một người bố, cho nên khi anh ta nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy có chút dao động.
Nếu không phải phía trên cố ý tạo áp lực cho mình thì anh ta cũng không muốn phải đuổi học con gái của Tiêu Đại Dũng.
Hiệu trưởng thở dài và nói: "Anh đứng dậy đi, tôi thực sự không có cách nào.
Nhưng mà anh yên tâm rằng thư giới thiệu của tôi có thể viết để con gái của anh đến bất cứ đâu."
Tiêu Đại Dũng chậm rãi đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Thực sự là không thể hòa giải được nữa sao?”.
"Anh… anh không nên hung hăng mà càn quấy như vậy.
Mặc dù chúng tôi đã kiểm tra là đạt yêu cầu, nhưng những vấn đề đó vẫn có thể tồn tại ở chỗ này, chỉ là lúc này chúng tôi vẫn chưa tìm ra…” Mấy người nhân viên nói.
"Mẹ nó." Lúc này Lưu Hổ đã thay đổi thái độ vừa rồi.
Anh ta trực tiếp mắng hai người kia, nói: "Không có việc gì làm nên muốn đến đây gây sự thì cũng phải xem chỗ này là chỗ nào chứ? Anh Ngũ Lưu tôi cũng không phải là loại dễ bị người khác bắt nạt đâu.
Trở về nói cho người đứng sau lưng các người biết, có bản lĩnh thì tự mình đến đây, dùng dao đâm sau lưng người khác thì sớm muộn gì cũng tự hại chết mình.”
"Được rồi… Được rồi.
Tôi nhớ kỹ anh rồi, cứ chờ đấy."
Nói xong, hai người kia nhanh chóng rời khỏi quán bar.
"Ông chủ, cậu chủ Thẩm đúng là phán đoán như thần, những chuyện này đều là do anh ấy đã nghĩ đến sao?" Sau khi nhìn thấy hai người kia đã rời đi, Lưu hà đi tới bên cạnh Lưu Hổ nói.
Lưu Hổ hít sâu một hơi, nhìn Lưu Hà mà không nói gì, chỉ lập tức đi lên tầng.
Mặc dù ngăn chặn được chiêu này của Vương Huy, nhưng tâm trạng lúc này của Lưu Hổ vẫn có chút phức tạp.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay không phải là do Thẩm Lãng đến nhắc nhở anh ta, mà là Lý Mạc.
Lý Mạc đã sớm đoán được tất cả những chuyện này.
Thậm chí anh ấy còn bảo Lưu Hổ đưa những anh em bị thương trong vụ hỏa hoạn ở nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía Tây sang nước ngoài để điều trị, bởi vì anh ấy sợ Vương Huy giở thủ đoạn đùa giỡn, đổ nước bẩn lên người Lưu Hổ.
"Mạc Sói quả nhiên là danh bất hư truyền…” Lưu Hổ thầm thở dài một tiếng rồi nói.
Bệnh viện Nhân dân Số Một ở Giang Nam.
Bởi vì vết thương của Lý Mạc còn chưa hồi phục, nên để cho Lý Mạc hồi phục một cách nhanh chóng hơn, Thẩm Lãng nhất quyết bắt Lý Mạc nhập viện để đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Vốn dĩ, Lý Mạc đã từ chối rồi, nhưng Thẩm Lãng lấy chuyện của Đại Dũng để uy hiếp, cho nên Lý Mạc đành phải thỏa hiệp.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết cậu đã dùng cách gì để khiến cho Đại Dũng chịu ra khỏi núi hay không?" Lý Mạc ngồi bên giường bệnh hỏi.
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho Lý Mạc xem.
Trên màn hình của chiếc điện thoại di động là hình ảnh của một ngôi nhà, bên trong rất sang trọng, có đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết.
Đặc biệt là sự sắp xếp bên trong phòng của trẻ con cũng vô cùng sang trọng.
Những món đồ chơi sang trọng và búp bê barbie nhiều đến mức được xếp thành đống.Tất cả những vật dụng của các cô gái nhỏ đều có.
Cả căn phòng ngủ này đều hoàn toàn thỏa mãn dáng vẻ của một căn phòng ngủ mà các bé gái vẫn thường ước ao.
Lý Mạc rất thông minh, nhìn thấy những bức ảnh này là lập tức hiểu được.
Lý Mạc cười cười, trả lại điện thoại di động cho Thẩm Lãng rồi nói: "Anh thật sự là có tâm quá rồi.
Tôi thay người anh em của tôi cảm ơn cậu.
Nhưng theo sự hiểu biết của tôi về Đại Dũng, viên đạn bọc đường này của cậu chắc chắn là không có tác dụng gì với anh ấy.”
"Anh đã đoán đúng, Đại Dũng suýt chút nữa đã đánh người đưa chìa khóa…” Thẩm Lãng tiếp tục nói: "Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lớp vỏ bọc đường, con viên đạn ở phía sau thì không hề nhúc nhích."
"Vừa đấm vừa xoa, chiêu này thật cao thủ.
Thẩm à, tôi thấy cậu cũng không cần thiết phải khiến tôi xuống núi, một mình cậu cũng có thể hoàn toàn trở thành một người vang danh khắp một phương rồi.” Lý Mạc chân thành nói.
"Những gì tôi muốn không chỉ có những chuyện này." Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
Sau khi nói vài câu đơn giản với Lý Mạc về tình hình của Lưu Hổ, Thẩm Lãng lập tức đứng dậy rời đi.
Trong văn phòng Hiệu Trưởng của Trường Tiểu học Làng Nam Quan.
Tiêu Đại Dũng ngồi trong văn phòng Hiệu trưởng mà cảm thấy ngột ngạt đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Sắc mặt của anh ta trầm thấp, không nói một lời nào.
Hôm nay con gái của anh ta, Tiêu Mỹ, vừa đi học mà đã chạy về nhà trước giờ tan học.
Con gái về nhà thì lập tức tự nhốt mình trong phòng, Tiêu Đại Dũng nghĩ rằng con gái mình bị bắt nạt ở trường.
Vì vậy anh ta tức giận cầm gậy đến trường học để tìm người trả thù.
Nhưng sau khi đến trường, Tiêu Đại Dũng mới biết rằng con gái đã bị đuổi khỏi trường.
Tiêu Đại Dũng tức giận đến mức muốn xông vào giết chết Hiệu trưởng đang ngồi trong văn phòng.
Nếu không phải anh ta cũng có chút kiêng kỵ vì nơi này là trường học thì với tính cách của Tiêu Đại Dũng, anh ta nhất định sẽ đánh hiệu trưởng một trận tơi bời trước sau đó mới ngồi nói chuyện.
Còn Hiệu trưởng khi nhìn thấy một Tiêu Đại Dũng với cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt dữ tợn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải là được người khác nhờ vả thì cho dù có đánh chết, Hiệu cũng sẽ không dám đắc tội với loại người như Tiêu Đại Dũng.
"À...!Con gái của anh thường cãi lại các giáo viên trong trường.
Hơn nữa theo lời của các bậc phụ huynh của các bạn cùng lớp, con gái của anh thường xuyên đánh nhau với các bạn cùng lớp, bố mẹ các em đó đã cùng nhau phản ánh mọi chuyện, điều này làm tôi cảm thấy rất khó xử.
Vì vậy tôi khuyên anh nên chuyển trường cho con gái của anh đi.”
Ầm!
Tiêu Đại Dũng vung tay lên rồi đập xuống mặt bàn một cái làm cho những tách trà trên mặt bàn gần như bị rơi hết xuống mặt đất.
"Mẹ nó, tất cả các phụ huynh phản ánh, tại sao bọn họ lại nói con gái tôi như vậy?" Tiêu Đại Dũng chỉ vào hiệu trưởng và hét lên.
Hiệu trưởng sợ đến mức rụt cổ lại rồi lùi lại phía sau một vài bước và vội vàng nói: "Chuyện này… Vị phụ huynh này, anh đừng làm rối tung mọi chuyện lên như thế.
Đây là trường học, anh cũng không có khả năng chịu trách nhiệm cho hành vi đánh đập Hiệu trưởng đâu.”
Tiêu Đại Dũng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén ngọn lửa tức giận trong lòng mình xuống, anh ta mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi không có ý định đánh anh, chỉ là tôi rất hiểu con gái mình.
Sao con bé có thể cãi lại giáo viên rồi còn đánh nhau với bạn học cùng lớp được chứ? Tôi cũng không muốn làm khó anh, anh hãy gọi bố mẹ của những bạn cùng lớp đó đến đây, tôi muốn đối chất cùng bọn họ.”
Thấy Tiêu Đại Dũng đã bình tĩnh hơn, trong lòng Hiệu trưởng cũng được thầm thở phào nhẹ nhõm mà đưa tay lên để lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
"Cụ thể là bố mẹ của học sinh nào đã phản ánh thì vì nguyên tắc bảo vệ tôi không thể tiết lộ.
Nhưng con gái của anh đã cãi lại giáo viên là một sự thật không thể chối cãi được.
Bây giờ con gái của anh đã bị đuổi học, anh hãy tranh thủ thời gian để suy ngẫm xem về việc chuyển trường cho con gái của mình đi.
Vì lương tâm và trách nhiệm của một nhà giáo, tôi có thể viết thư giới thiệu cho anh, nhưng cụ thể có tác dụng hay không thì còn phải xem tình hình bên kia." Hiệu trưởng nói.
"Không, con gái tôi muốn học ở đây gần nhà, con bé sẽ không đi đâu cả,.
Anh hãy mau gọi những phụ huynh và giáo viên đó đến đây, tôi muốn xem họ đã nói những gì." Tiêu Đại Dũng nói.
"Anh...!Anh đừng có nói chuyện một cách vô lý như vậy.
Con gái anh và anh đúng là giống nhau y đúc.
Dù sao con gái của anh cũng không thể học ở đây, nếu bạn không hài lòng thì tự đi đến tìm mà nói chuyện với các bậc phụ huynh của những em học sinh kia...!Tôi không tin là anh có thể tìm thấy tất cả các bậc phụ huynh của những em học sinh đó." Hiệu trưởng nói.
Ầm!
Tiêu Đại Dũng lại đập xuống bàn một cái.
Sức lực của cú đập lần này còn lớn hơn so với lần trước rất nhiều.
Trong nháy mắt toàn bộ mặt bàn đều nứt ra.
Sau một vài giây im lặng, Tiêu Đại Dũng đi đến trước Hiệu trưởng.
Hành động này của anh ta có thể làm cho Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi vì nghĩ rằng Tiêu Đại Dũng đến để đánh mình.là để làm điều đó.
"Anh… Anh muốn làm gì vậy? Nếu anh còn tiến lại đây, tôi sẽ gọi cho nhân viên bảo vệ…” Hiệu trưởng hoảng sợ.
Sau đó, Tiêu Đại Dũng đột nhiên khom người và cúi đầu xuống trước mặt Hiệu trưởng và nói: "Hiệu trưởng, tôi là một người thô lỗ, vừa rồi tôi đã đắc tội rồi.
Tôi sẽ bồi thường chiếc bàn này theo giá, tôi chỉ xin anh hãy một mắt nhắm một mắt mở mà để cho con gái tôi tiếp tục học tập ở đây."
Khi nói chuyện, Tiêu Đại Dũng vẫn giữ tư thế cúi chín mươi độ.
Hiệu trưởng cũng là một người bố, cho nên khi anh ta nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy có chút dao động.
Nếu không phải phía trên cố ý tạo áp lực cho mình thì anh ta cũng không muốn phải đuổi học con gái của Tiêu Đại Dũng.
Hiệu trưởng thở dài và nói: "Anh đứng dậy đi, tôi thực sự không có cách nào.
Nhưng mà anh yên tâm rằng thư giới thiệu của tôi có thể viết để con gái của anh đến bất cứ đâu."
Tiêu Đại Dũng chậm rãi đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Thực sự là không thể hòa giải được nữa sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.