Chương 604: Độc Phát Mà Chết
pTx
14/02/2022
Ngay lập tức, một đám người ngất xỉu.
Mấy ông giáo sư lúc trước ăn Khiên Cơ Dược bây giờ đều ngã xuống đất, độc đã phát huy tác dụng.
Những người này đều cảm thấy trong người bồn chồn, sau đó thân thể co giật, cả người uốn cong theo hướng ngược lại, trông giống như một cây cung.
Thấy cảnh tượng này, Tào Côn kinh hãi.
Ông ta chưa bao giờ thấy tình huống bất ngờ như thế này.
Đây là vấn đề nan giải nhất từ trước tới nay kể từ khi ông ta làm viện trưởng.
Đầu tiên là phó viện trưởng Quan Chi Danh ngất xỉu, miệng sùi bọt mép, sau đó là hơn một nửa giáo sư ngã xuống đất co giật, thân thể còn cong queo một cách quái dị.
Tào Côn bỗng ý thức được điều gì đó, trong lòng dâng lên hối hận, đồng thời còn cảm thấy vô cùng áy náy.
Mấy ông giáo sư bị trúng độc này đều biểu hiện rất giống với tình trạng bị trúng độc Khiên Cơ Dược, thậm chí có thể nói họ đã trúng độc Khiên Cơ Dược.
“Cậu Thẩm, tôi…” Tào Côn đưa mắt nhìn Thẩm Lãng, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Nếu lúc họ chịu nghe lời Thẩm Lãng thì cần gì phải xảy ra chuyện trúng độc như thế này.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, không thể cứu vãn được nữa, vẫn nên cấp cứu cho mọi người thì hơn.
Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, thờ ơ nhìn cảnh tượng này.
Anh đã sớm khuyên bảo mọi người, nhưng không ai nghe lời anh, đã thế còn trào phúng anh.
Đám người này tự tìm chết, không đáng để thương hại.
“Mau, gọi cho 113 ngay lập tức, sau đó chúng ta giúp đỡ cấp cứu!” Tào Côn kêu trợ lý gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu của bệnh viện.
Mặc dù họ là học viện y, nhưng vẫn cách xa bệnh viện, nếu cứ đứng chờ nhân viên y tế tới nơi thì e rằng các đồng nghiệp bị trúng độc sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Mấy giáo sư không ăn Khiên Cơ Dược đều gật đầu lia lịa.
“Viện trưởng Tào, ngài ra lệnh đi, chúng tôi sẽ dốc hết sức cấp cứu.”
“Đúng đấy viện trưởng Tào, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Viện trưởng, từ tình trạng của họ có thể thấy rất giống với lúc bị trúng độc Khiên Cơ Dược.”
“Trừ phí viện trưởng Quan, những người khác có lẽ cũng đều trúng độc Khiên Cơ Dược.
Sao học viện y của chúng ta lại có Khiên Cơ Dược?”
Mãi tới lúc này, họ mới nhận ra đây là trúng độc Khiên Cơ Dược.
Bây giờ họ đều cảm thấy rất hối hận, lúc trước Thẩm Lãng đã bảo đó là Khiên Cơ Dược, kêu họ đừng ăn, nhưng không ai chịu nghe, đã vậy còn trào phúng chỉ trích Thẩm Lãng.
Nếu sớm nghe lời Thẩm Lãng thì cần gì bị rơi vào tình trạng nguy hiểm thế này? Toàn bộ giáo sư trong học viện mà lại không bằng một người trẻ tuổi, khiến họ càng cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, có người đề nghị: “Hình như uống dấm có thể giải độc Khiên Cơ Dược.
Thành phần chủ yếu của của Khiên Cơ Dược là kiềm sinh vật, uống dấm có thể trung hòa.
Lập tức đi lấy dấm ăn tới đây!”
Nghe vậy, Thẩm Lãng cười lạnh: “Thành phần chủ yếu của dấm ăn là axit axetic cùng cồn nồng độ cao, mặc dù trị số PH nhỏ hơn 7, là chất mang tính axit, nhưng khi dấm ăn vào cơ thể người thì sẽ xảy ra phản ứng hóa học với axit lactic, axit xitric, axit gluconic trong cơ thể người, tạo ra cacbon dioxit và nước.
Cacbon dioxit sẽ bị phổi thải ra ngoài, do đó giảm thấp thành phần axit cacbonic trong máu, khiến thân thể bị nhiễm bazo yếu, cho nên uống dấm cũng vô ích.”
“Tôi biết, tôi biết dấm ăn là vật chất mang tính bazo, nhưng trước khi vào cơ thể người thì nó là chất axit, vậy thì sau khi uống dấm sẽ trung hòa Khiên Cơ Dược trong cơ thể họ, vậy thì sẽ hóa giải được độc tính của kiềm sinh vật trong người họ.” Một giáo sư giải thích.
Nhưng Thẩm Lãng lại lắc đầu: “Độc Khiên Cơ Dược, kiềm sinh vật đã xâm nhập vào cơ thể, bây giờ uống dấm chua thì sao có thể trung hòa với nó? Hơn nữa uống dấm vào sẽ làm cơ thể nhiễm bazo, không thể giải độc Khiên Cơ Dược được.”
Giáo sư kia bỗng hiểu ra, sau đó gật đầu: “Đúng thế đúng thế, kiềm sinh vật đã xâm nhập vào cơ thể thì uống dấm cũng đã muộn, ngược lại còn tăng mạnh tình trạng bệnh.”
Thực ra sau khi trúng độc Khiên Cơ Dược, lập tức tiến hành rửa ruột, thanh tẩy để bài độc ra ngoài, sau đó lại dùng diazepam, phenobarbital hoặc là chloral hydrate đề phòng ngất xỉu, quan trọng nhất là che khuất ánh sáng.
Trước khi giải độc, che khuất ánh sáng là quan trọng nhất.
Nếu ví von Khiên Cơ Dược là thuốc nổ thì ánh sáng chính là ngòi nổ.
Bây giờ “ngòi nổ” đã bị châm, thời gian đã trễ rồi.
Giải độc tức là đang chạy đua với thần chết.
Nhưng mấy lão già này không chịu nghe lời Thẩm Lãng, bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, không ai trong số họ có thể sống nổi đâu.
Cho dù rửa ruột, thanh tẩy, lại dùng diazepam, phenobarbital cùng chloral hydrate để giải độc thì cũng vô ích.
Bởi vì độc tính đã ăn vào máu và nội tạng trong cơ thể, ngay cả thần tiên cũng không cứu được họ.
“Cậu Thẩm, xin cậu hãy cứu họ đi.” Có người cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nhận thấy được có lẽ chỉ mình Thẩm Lãng mới là người cứu được những người này.
“Nếu cậu Thẩm rất am hiểu về loại độc thảo này thì có phải là cũng biết cách giải độc không?” Lại có người hỏi.
“Cậu Thẩm, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, cứu các đồng nghiệp của tôi đi!”
“Tôi xin lỗi cậu vì sự vô lễ vừa rồi.
Chúng tôi đều là một đám ngu xuẩn vô tri, chỉ có cậu mới là người thấu hiểu.”
Ngay cả Tào Côn cũng nghiêm túc nhìn Thẩm Lãng, van xin: “Cậu Thẩm, cậu có cách giải độc không? Mong cậu hãy giúp đỡ, say này học viện y của trường đại học Nam Phong chắc chắn sẽ đền đáp lại gấp trăm lần.”
Thẩm Lãng lắc đầu, nói thẳng: “Không cứu được, cho dù thần y tới đây cũng không cứu nổi.”
Thẩm Lãng dám khẳng định như vậy bởi vì anh chính là truyền nhân của Thần Y Môn, ngay cả thần y như anh cũng không cứu được, vậy thì dù người khác tới cũng không làm nên trò trống gì.
“Hả? Không thể nào! Cậu Thẩm, cậu mau nghĩ cách đi.”
“Nếu cậu Thẩm không muốn cứu người vì sự mạo phạm của chúng tôi khi nãy thì chúng tôi xin nhận lỗi với cậu.”
“Cậu Thẩm, cậu cứu các anh em của chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
Đối mặt với đám người này lại thỉnh cầu, Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng lắc đầu: “Không phải tôi không muốn cứu, mà đã muộn rồi.
Trước khi họ nếm Khiên Cơ Dược, tôi đã cảnh cáo họ sẽ bị trúng độc Khiên Cơ Dược, nhưng họ không chịu nghe, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, độc tố đã ăn sâu vào nội tạng, không còn đường cứu vãn nữa.
Các ông cũng làm nghề nghiên cứu y học, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này?”
Quả nhiên khi xe cấp cứu còn đang chạy trên đường thì mấy ông giáo sư ăn Khiên Cơ Dược đã lần lượt mất mạng.
Lúc sắp chết, vẻ mặt họ đều tràn đầy đau đớn, cơ bắp co rút bầm tím, nghẹt thở, suy tim.
Cuối cùng thân thể họ bị biến dạng nặng nề, trông rất giống máy canh cửi thời cổ đại.
Đó cũng chính là nguồn gốc của cái tên Khiên Cơ Dược.
Lúc chết sẽ giống như máy dẫn tơ canh cửi, tên gọi là Khiên Cơ Dược..
Mấy ông giáo sư lúc trước ăn Khiên Cơ Dược bây giờ đều ngã xuống đất, độc đã phát huy tác dụng.
Những người này đều cảm thấy trong người bồn chồn, sau đó thân thể co giật, cả người uốn cong theo hướng ngược lại, trông giống như một cây cung.
Thấy cảnh tượng này, Tào Côn kinh hãi.
Ông ta chưa bao giờ thấy tình huống bất ngờ như thế này.
Đây là vấn đề nan giải nhất từ trước tới nay kể từ khi ông ta làm viện trưởng.
Đầu tiên là phó viện trưởng Quan Chi Danh ngất xỉu, miệng sùi bọt mép, sau đó là hơn một nửa giáo sư ngã xuống đất co giật, thân thể còn cong queo một cách quái dị.
Tào Côn bỗng ý thức được điều gì đó, trong lòng dâng lên hối hận, đồng thời còn cảm thấy vô cùng áy náy.
Mấy ông giáo sư bị trúng độc này đều biểu hiện rất giống với tình trạng bị trúng độc Khiên Cơ Dược, thậm chí có thể nói họ đã trúng độc Khiên Cơ Dược.
“Cậu Thẩm, tôi…” Tào Côn đưa mắt nhìn Thẩm Lãng, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Nếu lúc họ chịu nghe lời Thẩm Lãng thì cần gì phải xảy ra chuyện trúng độc như thế này.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, không thể cứu vãn được nữa, vẫn nên cấp cứu cho mọi người thì hơn.
Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, thờ ơ nhìn cảnh tượng này.
Anh đã sớm khuyên bảo mọi người, nhưng không ai nghe lời anh, đã thế còn trào phúng anh.
Đám người này tự tìm chết, không đáng để thương hại.
“Mau, gọi cho 113 ngay lập tức, sau đó chúng ta giúp đỡ cấp cứu!” Tào Côn kêu trợ lý gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu của bệnh viện.
Mặc dù họ là học viện y, nhưng vẫn cách xa bệnh viện, nếu cứ đứng chờ nhân viên y tế tới nơi thì e rằng các đồng nghiệp bị trúng độc sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Mấy giáo sư không ăn Khiên Cơ Dược đều gật đầu lia lịa.
“Viện trưởng Tào, ngài ra lệnh đi, chúng tôi sẽ dốc hết sức cấp cứu.”
“Đúng đấy viện trưởng Tào, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Viện trưởng, từ tình trạng của họ có thể thấy rất giống với lúc bị trúng độc Khiên Cơ Dược.”
“Trừ phí viện trưởng Quan, những người khác có lẽ cũng đều trúng độc Khiên Cơ Dược.
Sao học viện y của chúng ta lại có Khiên Cơ Dược?”
Mãi tới lúc này, họ mới nhận ra đây là trúng độc Khiên Cơ Dược.
Bây giờ họ đều cảm thấy rất hối hận, lúc trước Thẩm Lãng đã bảo đó là Khiên Cơ Dược, kêu họ đừng ăn, nhưng không ai chịu nghe, đã vậy còn trào phúng chỉ trích Thẩm Lãng.
Nếu sớm nghe lời Thẩm Lãng thì cần gì bị rơi vào tình trạng nguy hiểm thế này? Toàn bộ giáo sư trong học viện mà lại không bằng một người trẻ tuổi, khiến họ càng cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, có người đề nghị: “Hình như uống dấm có thể giải độc Khiên Cơ Dược.
Thành phần chủ yếu của của Khiên Cơ Dược là kiềm sinh vật, uống dấm có thể trung hòa.
Lập tức đi lấy dấm ăn tới đây!”
Nghe vậy, Thẩm Lãng cười lạnh: “Thành phần chủ yếu của dấm ăn là axit axetic cùng cồn nồng độ cao, mặc dù trị số PH nhỏ hơn 7, là chất mang tính axit, nhưng khi dấm ăn vào cơ thể người thì sẽ xảy ra phản ứng hóa học với axit lactic, axit xitric, axit gluconic trong cơ thể người, tạo ra cacbon dioxit và nước.
Cacbon dioxit sẽ bị phổi thải ra ngoài, do đó giảm thấp thành phần axit cacbonic trong máu, khiến thân thể bị nhiễm bazo yếu, cho nên uống dấm cũng vô ích.”
“Tôi biết, tôi biết dấm ăn là vật chất mang tính bazo, nhưng trước khi vào cơ thể người thì nó là chất axit, vậy thì sau khi uống dấm sẽ trung hòa Khiên Cơ Dược trong cơ thể họ, vậy thì sẽ hóa giải được độc tính của kiềm sinh vật trong người họ.” Một giáo sư giải thích.
Nhưng Thẩm Lãng lại lắc đầu: “Độc Khiên Cơ Dược, kiềm sinh vật đã xâm nhập vào cơ thể, bây giờ uống dấm chua thì sao có thể trung hòa với nó? Hơn nữa uống dấm vào sẽ làm cơ thể nhiễm bazo, không thể giải độc Khiên Cơ Dược được.”
Giáo sư kia bỗng hiểu ra, sau đó gật đầu: “Đúng thế đúng thế, kiềm sinh vật đã xâm nhập vào cơ thể thì uống dấm cũng đã muộn, ngược lại còn tăng mạnh tình trạng bệnh.”
Thực ra sau khi trúng độc Khiên Cơ Dược, lập tức tiến hành rửa ruột, thanh tẩy để bài độc ra ngoài, sau đó lại dùng diazepam, phenobarbital hoặc là chloral hydrate đề phòng ngất xỉu, quan trọng nhất là che khuất ánh sáng.
Trước khi giải độc, che khuất ánh sáng là quan trọng nhất.
Nếu ví von Khiên Cơ Dược là thuốc nổ thì ánh sáng chính là ngòi nổ.
Bây giờ “ngòi nổ” đã bị châm, thời gian đã trễ rồi.
Giải độc tức là đang chạy đua với thần chết.
Nhưng mấy lão già này không chịu nghe lời Thẩm Lãng, bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, không ai trong số họ có thể sống nổi đâu.
Cho dù rửa ruột, thanh tẩy, lại dùng diazepam, phenobarbital cùng chloral hydrate để giải độc thì cũng vô ích.
Bởi vì độc tính đã ăn vào máu và nội tạng trong cơ thể, ngay cả thần tiên cũng không cứu được họ.
“Cậu Thẩm, xin cậu hãy cứu họ đi.” Có người cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nhận thấy được có lẽ chỉ mình Thẩm Lãng mới là người cứu được những người này.
“Nếu cậu Thẩm rất am hiểu về loại độc thảo này thì có phải là cũng biết cách giải độc không?” Lại có người hỏi.
“Cậu Thẩm, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, cứu các đồng nghiệp của tôi đi!”
“Tôi xin lỗi cậu vì sự vô lễ vừa rồi.
Chúng tôi đều là một đám ngu xuẩn vô tri, chỉ có cậu mới là người thấu hiểu.”
Ngay cả Tào Côn cũng nghiêm túc nhìn Thẩm Lãng, van xin: “Cậu Thẩm, cậu có cách giải độc không? Mong cậu hãy giúp đỡ, say này học viện y của trường đại học Nam Phong chắc chắn sẽ đền đáp lại gấp trăm lần.”
Thẩm Lãng lắc đầu, nói thẳng: “Không cứu được, cho dù thần y tới đây cũng không cứu nổi.”
Thẩm Lãng dám khẳng định như vậy bởi vì anh chính là truyền nhân của Thần Y Môn, ngay cả thần y như anh cũng không cứu được, vậy thì dù người khác tới cũng không làm nên trò trống gì.
“Hả? Không thể nào! Cậu Thẩm, cậu mau nghĩ cách đi.”
“Nếu cậu Thẩm không muốn cứu người vì sự mạo phạm của chúng tôi khi nãy thì chúng tôi xin nhận lỗi với cậu.”
“Cậu Thẩm, cậu cứu các anh em của chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
Đối mặt với đám người này lại thỉnh cầu, Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng lắc đầu: “Không phải tôi không muốn cứu, mà đã muộn rồi.
Trước khi họ nếm Khiên Cơ Dược, tôi đã cảnh cáo họ sẽ bị trúng độc Khiên Cơ Dược, nhưng họ không chịu nghe, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, độc tố đã ăn sâu vào nội tạng, không còn đường cứu vãn nữa.
Các ông cũng làm nghề nghiên cứu y học, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này?”
Quả nhiên khi xe cấp cứu còn đang chạy trên đường thì mấy ông giáo sư ăn Khiên Cơ Dược đã lần lượt mất mạng.
Lúc sắp chết, vẻ mặt họ đều tràn đầy đau đớn, cơ bắp co rút bầm tím, nghẹt thở, suy tim.
Cuối cùng thân thể họ bị biến dạng nặng nề, trông rất giống máy canh cửi thời cổ đại.
Đó cũng chính là nguồn gốc của cái tên Khiên Cơ Dược.
Lúc chết sẽ giống như máy dẫn tơ canh cửi, tên gọi là Khiên Cơ Dược..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.