Chương 584: Hoạt Sắc Sinh Hương
pTx
14/02/2022
Người ta vẫn nói rằng: Người xem trang phục, ngựa xem yên.
Từ khi Trương Vân Vân trông thấy con xe và biển số của Thẩm Lãng, cô ta lại càng cảm thấy khó thở hơn.
Mặc dù cô ta đoán rằng Thẩm Lãng chỉ thuê xe để sĩ diện thôi, nhưng cũng không dám chắc.
Trơ mắt nhìn Thẩm Lãng giảng giải cho ông cụ Đổng kiến thức về trầm hương, Trương Vân Vân càng lúc càng chột dạ.
Trương Vân Vân liếc sang Thẩm Lãng vài lần, sau đó lại nhìn về phía Đổng Thiếu Dương, cô ta cực kỳ lo rằng mình sẽ thua ván cược này.
Nếu thua thì ngay cả số tiền ba tỷ tư đảm bảo cho sính lễ đám hỏi cũng mất.
Còn Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng trò chuyện với ông cụ Đổng như cũ, còn không để Trương Vân Vân vào mắt.
"Ông Đổng, chơi hương, tổng cộng có sáu loại, loại thứ nhất tên là sinh phẩm."
"Sinh phẩm là sản phẩm được trực tiếp làm ra từ gỗ trầm hương."
"Sản phẩm từ trầm hương rất đa dạng, như vòng tay, đồ trang sức, vật điêu khắc các loại.
Bình thường mùi hương tưởng đối ẩn, nhưng tùy theo sự thay đổi của nhiệt độ và độ ẩm sẽ tỏa ra hương thơm tự nhiên."
“Người đeo hoặc người thưởng thức các sản phẩm từ trầm hương không cần bất kỳ một công cụ hỗ trợ nào vẫn có thể trực tiếp cảm nhận được hương thơm thanh tịnh nguyên bản của trầm hương.”
Thẩm Lãng vừa nói xong đoạn này, ông cụ Đổng nói ngay: "Thầy Thẩm, đây chắc là cách đơn giản để thưởng thức hương đúng không?"
"Cũng không đơn giản, mới bắt đầu thì dễ dàng, nhưng muốn thưởng thức tinh hoa lại rất khó, nước chơi của chuỗi sinh hương này cũng rất thâm sâu." Thẩm Lãng nói.
"Vậy mời thầy Thẩm nói tiếp, tôi sẽ không cắt ngang lời thầy."
Ông cụ Đổng hệt như đệ tử của Thẩm Lãng, lễ độ cung kính ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Đổng Thiếu Dương còn khoa trương hơn nữa, anh ta lấy cả sách vở ra, bắt đầu ghi chép từng lời của Thẩm Lãng một.
Thẩm Lãng ảm đạm cười, tiếp tục giảng giải: "Phương pháp chơi hương thứ hai chính là đốt hương, nghĩa cũng như tên, lấy lửa thiêu thì gọi là đốt, cách này là đốt hương liệu và hương phẩm cháy trực tiếp dưới ngọn lửa."
"Trong khi đốt, nhiệt độ cao sẽ làm bay hơi tinh dầu của trầm hương, tản ra mùi thơm.
Ưu điểm của loại trầm hương đốt này là hương thơm sẽ khuếch tán trong phạm vi góc rộng, hiệu quả rất nhanh, có thể cải thiện chất lượng không khí trong không gian nhỏ, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, cũng là cách chơi hương đơn giản và tiện lợi nhất."
Thẩm Lãng vừa nói xong, Đổng Thiếu Dương lại có vấn đề.
"Thưa thầy Thẩm, cách này là huân hương phải không?"
"Không, không phải huân hương, đốt hương và huân hương cũng không giống nhau.
Huân hương được làm từ nguyên vật liệu trầm hương tự nhiên chất lượng tốt, cắt thành mảnh hoặc khối nhỏ, cho vào lò nung trầm hương bằng cách vùi than cách lửa, lấy hương không lấy khói.
Cách này được gọi là lấy lửa huân hương, cách huân hương này sẽ thể hiện ra toàn bộ ưu khuyết điểm của trầm hương, phức tạp hơn so với đốt hương."
"Cảm nhận mùi trầm hương càng tinh khiết càng tuyệt vời, đây là cách chơi hương chính thống nhất, cũng là phương pháp chơi chủ yếu của những người hiện đại có đam mê với "Hương đạo".
Vì lò có đặc tính cách nhiệt, không bị trộn mùi, có đặc điểm dễ lau chùi, nên nó đã đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử phát triển của hương, cả hai thứ thiếu một thứ cũng không được."
"Hóa ra còn có nhiều điều được chú trọng đến vậy.
Lúc trước tôi cứ nghĩ đốt hương và huân hương giống nhau.
Lĩnh vực này thật sự còn quá nhiều tinh hoa."
Trong mắt ông cụ Đổng hiện lên đầy vẻ khâm phục đối với Thẩm Lãng, ông ta cảm thấy Thẩm Lãng còn trẻ mà đã hiểu biết nhiều như vậy, thật sự quá giỏi.
Trông Đổng Thiếu Dương còn có vẻ say mê hơn, ghi chú kín cả trang giấy tập.
Anh ta dự định sau này sẽ sắp xếp lại rồi xuất bản một quyển sách mang tên "Thầy Thẩm chơi hương".
Thẩm Lãng không nói nên lời, trong lòng anh thầm nói: Mấy thứ ông mày nói không đến mức phải ghi vào vở đâu.
Tuy lời anh giảng không thể tra được trong sách nào, nhưng Đổng Thiếu Dương lúc này thật sự rất đáng yêu.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Thẩm Lãng tiếp tục giảng giải: "Loại thứ tư là triện hương, cũng được gọi là thác hương, ấn hương, dùng một khuôn đúc được gọi là hương triện, lấy bột hương bỏ vào, lấy hương triện ra, đốt cho cho phấn hương thành hình là được."
"Phương pháp chế tác đơn giản, không cần dụng cụ đặc thù, có thể mài hương liệu thành dạng bột, bảo quản cũng dễ dàng.
Khuôn hương triện cũng được thiết kế và chế tác dựa theo sở thích của bản thân, các đường nét của nó giống như cách khắc dấu thường dùng cho "Mâu triện", đường cong quanh co, kéo dài liên tục, cho nên qua nhiều thế hệ cho đến nay vẫn được mọi người yêu thích.
Từ thời nhà Đường đến nay, chùa chiền thường dùng cách này để thưởng hương.
Bây giờ chùa chiền cũng không còn phổ biến với khuôn chế tác sẵn dễ dàng nữa."
"Tôi đã từng thấy triện hương, trên phim điện ảnh và phim truyền hình." Ông cụ Đổng nói.
"Loại thứ năm là ẩm hương.
Chúng ta đều biết trầm hương là một vị thuốc Đông y, dược tính của nó thuộc loại ôn tính, có thể nâng cao tinh thân trí não, giải tỏa cảm xúc, còn có thể giúp người dùng giải tỏa căng thẳng, hỗ trợ giấc ngủ, điều hòa nội tiết, cho nên người ta hay pha trầm hương làm nước uống.
Dùng để pha trà, hoặc ngâm rượu, uống như rượu thuốc, rất tốt cho sức khỏe."
Khi Thẩm Lãng nhắc tới ẩm hương, ông cháu nhà họ Đổng thấy tương đối dễ hiểu, ngâm rượu sâm cũng giống thế, chỉ là tác dụng của hai loại thuốc Đông y này khác nhau thôi.
"Còn một loại cuối cùng là yên sáp, cái này khá thú vị." Thẩm Lãng nói.
Nghe nói vậy, ông cháu nhà họ Đổng đều không hiểu ra sao.
Ông cụ Đổng nâng kính đọc sách lên sống mũi, còn Đổng Thiếu Dương còn dừng ghi chép, anh ta thậm chí còn không biết "Yên sáp" là cái gì, cho nên không biết phải ghi chép như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đầy vẻ khó hiểu của ông cháu nhà họ Đổng, Thẩm Lãng nói nhỏ: "Thật ra, phương pháp thưởng hương yên sáp là lấy trầm hương nhét vào thuốc lá, khi châm thuốc thì đồng thời cũng châm hương, hương thơm lan tỏa, dư vị vô hạn."
"Vị của trầm hương còn có thể làm giảm đi vị cay của thuốc lá, làm dịu cổ họng, dưới tác dụng của trầm hương còn có thể giảm bớt lượng nicotin hấp thụ vào cơ thể, giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực của thuốc lá đối với sức khỏe, khiến người hút thuốc lá thụ động không ngửi thấy mùi khói khét, cả phòng tràn ngập hương vị của trầm hương, khiến tinh thần sảng khoái."
Nghe đến đó, hình như ông cụ Đổng đã hiểu.
Yên sáp, thật ra chính là một miếng gỗ nhỏ dẹp, cũng có thể được gọi là nhánh trầm hương.
Trên thị trường thành phố đang lưu hành rất nhiều loại yên sáp trầm hương được đẽo từ gỗ trầm, khi nhét vào thuốc lá để hút sẽ giúp cho người nghiện hút có một cách hút thuốc mới bảo vệ được sức khỏe.
Yên sáp trầm hương thông thường đều được làm ra từ gỗ trầm hương mọc hoang cực quý trong tự nhiên, được chọn lựa kỹ càng.
Mùi của nó rất thơm, có thể khử hắc ín, nicotin và các chất độc hại khác trong thuốc lá, có thể phục hồi khí quản, niêm mạc phế quản bị tổn thương, giảm triệu chứng ho khan.
Còn có thể làm sạch chất thải của hệ hô hấp, còn có thể làm tăng hương vị của thuốc lá, giảm bớt tác hại của khói thuốc một cách hiệu quả.
"Ông nội, sau này ông hút thuốc cũng có thể dùng yên sáp trầm hương để giảm tác hại đó." Đổng Thiếu Dương như thể phát hiện ra một châu lục mới.
Thấy Thẩm Lãng càng nói càng thấu đáo, càng nói càng sâu, Trương Vân Vân sốt ruột.
Trương Vân Vân cho rằng mình đã thua ván cược này rồi.
Cô ta thật sự không ngờ học thức của Thẩm Lãng lại cực kỳ uyên bác, không hề thua kém khách quý trong chương trình thẩm định bảo vật.
Hơn nữa, cô ta lại phát hiện ngay cả chính mình cũng bị hấp dẫn bởi nhân cách của Thẩm Lãng.
Trong lòng cô ta cực kỳ mâu thuẫn, một nửa là chán ghét, nửa còn lại là ngợi khen không dứt.
"Trương Vân Vân, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy.
Bây giờ mày đang lâm vào thế bị động, tất cả đều là nhờ người này ban tặng! Mày không thể có chút thiện cảm nào với anh ta, mày nhất định phải lấy được ba tỷ tư tiền sính lễ đám hỏi!"
Trương Vân Vân đang đấu tranh trong lòng.
Cô ta không muốn thua, lại càng không muốn gả vào nhà họ Đổng mà không có một chút sính lễ nào.
Nếu không có sính lễ kết hôn, cô ta sẽ bị nhóm bạn thân cười nhạo.
Chồng của ai trong nhóm bạn thân cũng đều tốt hết, họ đều quen biết nhờ công việc streamer.
Các chị em khác sau khi chơi bời chán chê đều thuận lợi gả cho thương nhân giàu có hoặc idol nam, hơn nữa sính lễ đám hỏi nhận được cũng phải mấy tỷ.
Trương Vân Vân cảm thấy cho dù thế nào cũng không thể kém hơn các chị em khác.
Nghĩ đến đây, Trương Vân Vân cắn chặt răng, lại càng không cam tâm!.
Từ khi Trương Vân Vân trông thấy con xe và biển số của Thẩm Lãng, cô ta lại càng cảm thấy khó thở hơn.
Mặc dù cô ta đoán rằng Thẩm Lãng chỉ thuê xe để sĩ diện thôi, nhưng cũng không dám chắc.
Trơ mắt nhìn Thẩm Lãng giảng giải cho ông cụ Đổng kiến thức về trầm hương, Trương Vân Vân càng lúc càng chột dạ.
Trương Vân Vân liếc sang Thẩm Lãng vài lần, sau đó lại nhìn về phía Đổng Thiếu Dương, cô ta cực kỳ lo rằng mình sẽ thua ván cược này.
Nếu thua thì ngay cả số tiền ba tỷ tư đảm bảo cho sính lễ đám hỏi cũng mất.
Còn Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng trò chuyện với ông cụ Đổng như cũ, còn không để Trương Vân Vân vào mắt.
"Ông Đổng, chơi hương, tổng cộng có sáu loại, loại thứ nhất tên là sinh phẩm."
"Sinh phẩm là sản phẩm được trực tiếp làm ra từ gỗ trầm hương."
"Sản phẩm từ trầm hương rất đa dạng, như vòng tay, đồ trang sức, vật điêu khắc các loại.
Bình thường mùi hương tưởng đối ẩn, nhưng tùy theo sự thay đổi của nhiệt độ và độ ẩm sẽ tỏa ra hương thơm tự nhiên."
“Người đeo hoặc người thưởng thức các sản phẩm từ trầm hương không cần bất kỳ một công cụ hỗ trợ nào vẫn có thể trực tiếp cảm nhận được hương thơm thanh tịnh nguyên bản của trầm hương.”
Thẩm Lãng vừa nói xong đoạn này, ông cụ Đổng nói ngay: "Thầy Thẩm, đây chắc là cách đơn giản để thưởng thức hương đúng không?"
"Cũng không đơn giản, mới bắt đầu thì dễ dàng, nhưng muốn thưởng thức tinh hoa lại rất khó, nước chơi của chuỗi sinh hương này cũng rất thâm sâu." Thẩm Lãng nói.
"Vậy mời thầy Thẩm nói tiếp, tôi sẽ không cắt ngang lời thầy."
Ông cụ Đổng hệt như đệ tử của Thẩm Lãng, lễ độ cung kính ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Đổng Thiếu Dương còn khoa trương hơn nữa, anh ta lấy cả sách vở ra, bắt đầu ghi chép từng lời của Thẩm Lãng một.
Thẩm Lãng ảm đạm cười, tiếp tục giảng giải: "Phương pháp chơi hương thứ hai chính là đốt hương, nghĩa cũng như tên, lấy lửa thiêu thì gọi là đốt, cách này là đốt hương liệu và hương phẩm cháy trực tiếp dưới ngọn lửa."
"Trong khi đốt, nhiệt độ cao sẽ làm bay hơi tinh dầu của trầm hương, tản ra mùi thơm.
Ưu điểm của loại trầm hương đốt này là hương thơm sẽ khuếch tán trong phạm vi góc rộng, hiệu quả rất nhanh, có thể cải thiện chất lượng không khí trong không gian nhỏ, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, cũng là cách chơi hương đơn giản và tiện lợi nhất."
Thẩm Lãng vừa nói xong, Đổng Thiếu Dương lại có vấn đề.
"Thưa thầy Thẩm, cách này là huân hương phải không?"
"Không, không phải huân hương, đốt hương và huân hương cũng không giống nhau.
Huân hương được làm từ nguyên vật liệu trầm hương tự nhiên chất lượng tốt, cắt thành mảnh hoặc khối nhỏ, cho vào lò nung trầm hương bằng cách vùi than cách lửa, lấy hương không lấy khói.
Cách này được gọi là lấy lửa huân hương, cách huân hương này sẽ thể hiện ra toàn bộ ưu khuyết điểm của trầm hương, phức tạp hơn so với đốt hương."
"Cảm nhận mùi trầm hương càng tinh khiết càng tuyệt vời, đây là cách chơi hương chính thống nhất, cũng là phương pháp chơi chủ yếu của những người hiện đại có đam mê với "Hương đạo".
Vì lò có đặc tính cách nhiệt, không bị trộn mùi, có đặc điểm dễ lau chùi, nên nó đã đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử phát triển của hương, cả hai thứ thiếu một thứ cũng không được."
"Hóa ra còn có nhiều điều được chú trọng đến vậy.
Lúc trước tôi cứ nghĩ đốt hương và huân hương giống nhau.
Lĩnh vực này thật sự còn quá nhiều tinh hoa."
Trong mắt ông cụ Đổng hiện lên đầy vẻ khâm phục đối với Thẩm Lãng, ông ta cảm thấy Thẩm Lãng còn trẻ mà đã hiểu biết nhiều như vậy, thật sự quá giỏi.
Trông Đổng Thiếu Dương còn có vẻ say mê hơn, ghi chú kín cả trang giấy tập.
Anh ta dự định sau này sẽ sắp xếp lại rồi xuất bản một quyển sách mang tên "Thầy Thẩm chơi hương".
Thẩm Lãng không nói nên lời, trong lòng anh thầm nói: Mấy thứ ông mày nói không đến mức phải ghi vào vở đâu.
Tuy lời anh giảng không thể tra được trong sách nào, nhưng Đổng Thiếu Dương lúc này thật sự rất đáng yêu.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Thẩm Lãng tiếp tục giảng giải: "Loại thứ tư là triện hương, cũng được gọi là thác hương, ấn hương, dùng một khuôn đúc được gọi là hương triện, lấy bột hương bỏ vào, lấy hương triện ra, đốt cho cho phấn hương thành hình là được."
"Phương pháp chế tác đơn giản, không cần dụng cụ đặc thù, có thể mài hương liệu thành dạng bột, bảo quản cũng dễ dàng.
Khuôn hương triện cũng được thiết kế và chế tác dựa theo sở thích của bản thân, các đường nét của nó giống như cách khắc dấu thường dùng cho "Mâu triện", đường cong quanh co, kéo dài liên tục, cho nên qua nhiều thế hệ cho đến nay vẫn được mọi người yêu thích.
Từ thời nhà Đường đến nay, chùa chiền thường dùng cách này để thưởng hương.
Bây giờ chùa chiền cũng không còn phổ biến với khuôn chế tác sẵn dễ dàng nữa."
"Tôi đã từng thấy triện hương, trên phim điện ảnh và phim truyền hình." Ông cụ Đổng nói.
"Loại thứ năm là ẩm hương.
Chúng ta đều biết trầm hương là một vị thuốc Đông y, dược tính của nó thuộc loại ôn tính, có thể nâng cao tinh thân trí não, giải tỏa cảm xúc, còn có thể giúp người dùng giải tỏa căng thẳng, hỗ trợ giấc ngủ, điều hòa nội tiết, cho nên người ta hay pha trầm hương làm nước uống.
Dùng để pha trà, hoặc ngâm rượu, uống như rượu thuốc, rất tốt cho sức khỏe."
Khi Thẩm Lãng nhắc tới ẩm hương, ông cháu nhà họ Đổng thấy tương đối dễ hiểu, ngâm rượu sâm cũng giống thế, chỉ là tác dụng của hai loại thuốc Đông y này khác nhau thôi.
"Còn một loại cuối cùng là yên sáp, cái này khá thú vị." Thẩm Lãng nói.
Nghe nói vậy, ông cháu nhà họ Đổng đều không hiểu ra sao.
Ông cụ Đổng nâng kính đọc sách lên sống mũi, còn Đổng Thiếu Dương còn dừng ghi chép, anh ta thậm chí còn không biết "Yên sáp" là cái gì, cho nên không biết phải ghi chép như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đầy vẻ khó hiểu của ông cháu nhà họ Đổng, Thẩm Lãng nói nhỏ: "Thật ra, phương pháp thưởng hương yên sáp là lấy trầm hương nhét vào thuốc lá, khi châm thuốc thì đồng thời cũng châm hương, hương thơm lan tỏa, dư vị vô hạn."
"Vị của trầm hương còn có thể làm giảm đi vị cay của thuốc lá, làm dịu cổ họng, dưới tác dụng của trầm hương còn có thể giảm bớt lượng nicotin hấp thụ vào cơ thể, giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực của thuốc lá đối với sức khỏe, khiến người hút thuốc lá thụ động không ngửi thấy mùi khói khét, cả phòng tràn ngập hương vị của trầm hương, khiến tinh thần sảng khoái."
Nghe đến đó, hình như ông cụ Đổng đã hiểu.
Yên sáp, thật ra chính là một miếng gỗ nhỏ dẹp, cũng có thể được gọi là nhánh trầm hương.
Trên thị trường thành phố đang lưu hành rất nhiều loại yên sáp trầm hương được đẽo từ gỗ trầm, khi nhét vào thuốc lá để hút sẽ giúp cho người nghiện hút có một cách hút thuốc mới bảo vệ được sức khỏe.
Yên sáp trầm hương thông thường đều được làm ra từ gỗ trầm hương mọc hoang cực quý trong tự nhiên, được chọn lựa kỹ càng.
Mùi của nó rất thơm, có thể khử hắc ín, nicotin và các chất độc hại khác trong thuốc lá, có thể phục hồi khí quản, niêm mạc phế quản bị tổn thương, giảm triệu chứng ho khan.
Còn có thể làm sạch chất thải của hệ hô hấp, còn có thể làm tăng hương vị của thuốc lá, giảm bớt tác hại của khói thuốc một cách hiệu quả.
"Ông nội, sau này ông hút thuốc cũng có thể dùng yên sáp trầm hương để giảm tác hại đó." Đổng Thiếu Dương như thể phát hiện ra một châu lục mới.
Thấy Thẩm Lãng càng nói càng thấu đáo, càng nói càng sâu, Trương Vân Vân sốt ruột.
Trương Vân Vân cho rằng mình đã thua ván cược này rồi.
Cô ta thật sự không ngờ học thức của Thẩm Lãng lại cực kỳ uyên bác, không hề thua kém khách quý trong chương trình thẩm định bảo vật.
Hơn nữa, cô ta lại phát hiện ngay cả chính mình cũng bị hấp dẫn bởi nhân cách của Thẩm Lãng.
Trong lòng cô ta cực kỳ mâu thuẫn, một nửa là chán ghét, nửa còn lại là ngợi khen không dứt.
"Trương Vân Vân, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy.
Bây giờ mày đang lâm vào thế bị động, tất cả đều là nhờ người này ban tặng! Mày không thể có chút thiện cảm nào với anh ta, mày nhất định phải lấy được ba tỷ tư tiền sính lễ đám hỏi!"
Trương Vân Vân đang đấu tranh trong lòng.
Cô ta không muốn thua, lại càng không muốn gả vào nhà họ Đổng mà không có một chút sính lễ nào.
Nếu không có sính lễ kết hôn, cô ta sẽ bị nhóm bạn thân cười nhạo.
Chồng của ai trong nhóm bạn thân cũng đều tốt hết, họ đều quen biết nhờ công việc streamer.
Các chị em khác sau khi chơi bời chán chê đều thuận lợi gả cho thương nhân giàu có hoặc idol nam, hơn nữa sính lễ đám hỏi nhận được cũng phải mấy tỷ.
Trương Vân Vân cảm thấy cho dù thế nào cũng không thể kém hơn các chị em khác.
Nghĩ đến đây, Trương Vân Vân cắn chặt răng, lại càng không cam tâm!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.