Chương 615: Khát Khao Của Lưu Thúy Hoa
pTx
14/02/2022
Rất rõ ràng, đến ông chủ của khách sạn này cũng khó có thể tin vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Trong nhận thức của ông chủ này, kẻ dám động vào ba cậu chủ của nhà họ Lăng không có tồn tại.
Mỗi lần ba cậu chủ của nhà họ Lăng này đùa giỡn với rượu, ông ta đều phải mở một mắt nhắm một mắt, chưa bao giờ dám so đo với họ.
Cho nên, một tiếng bạn trong miệng ba cậu chủ của nhà họ Lăng thực ra cũng là bởi vì ông ta sợ ba cậu chủ của nhà họ Lăng mà thôi.
Ông ta thật sự rất sợ hãi, ba cậu chủ của nhà Lăng sẽ đập vỡ hết cả kho rượu của nhà ông ta.
Vì vậy, ông ta giận dữ chỉ vào Thẩm Lãng và lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu lại đánh người như vậy hả? Chỗ này là một khách sạn, nhân phẩm của cậu để đâu hết rồi.”
“Nhân phẩm sao? Ông đang nói chuyện với tôi về nhân phẩm à? Tôi lặng im uống rượu, vậy mà lại bị ba tên rác rưởi này quấy rầy, các người đều không biết xấu hổ, vậy tôi cần gì phải giả bộ làm người hiền lành.”
Thẩm Lãng lạnh lùng cười, ánh mắt lúc này của anh lạnh như băng, cứ vậy mà đâm thẳng vào người ông chủ khách sạn.
Mà ông chủ này, khi vừa mới đối mặt với ánh mắt của Thẩm Lãng đã lập tức sợ tới mức cả người run rẩy.
“Anh… Anh đang làm gì vậy? Tôi cảnh cáo anh đừng có ở đây mà làm loạn, trên đời này chưa có tồn tại người dám động đến ba cậu chủ của nhà họ Lăng đâu, nếu nhà họ Lăng biết chuyện này, cậu nhất định sẽ phải chết thảm.”
Ông chủ của khách sạn này buông ra những lời cảnh báo, ông ta nghĩ rằng nếu nói đến nhà họ Lăng ở Giang Nam thì có thể làm cho Thẩm Lãng cúi đầu.
Nhưng khi ông ta còn chưa dứt lời, Thẩm Lãng đã nhanh chóng ra tay.
Ầm ầm!
Thẩm Lãng trực tiếp tung ra một cái tát, lập tức đấm bay ông chủ của khách sạn này.
Quả nhiên, Thẩm Lãng vẫn là Thẩm Lãng của trước kia, lập tức ra tay chứ tuyệt đối không tốn thời gian để mà nói nhảm.
Ông chủ bay ra ngoài, đập vỡ cửa gỗ, nằm trên mặt đất và la hét một cách đau đớn.
“Bất kỳ gia tộc nào ở Giang Nam này cũng không có tư cách để uy hiếp tôi.”
Lời nói của Thẩm Lãng, giống như một cái đinh, đóng chặt vào lòng của bốn người kia.
Loại khí thế lấn át này mạnh mẽ đến mức làm cho người khác phải run rẩy, cũng có thể phá tan linh hồn.
Sau đó, Thẩm Lãng đứng dậy, rồi lập tức rời khỏi khách sạn.
Ba cậu chủ của nhà họ Lăng và ông chủ khách sạn đều nằm sấp trên mặt đất, ngây dại một hồi lâu, mới có thể bình tĩnh lại.
“Này! Tên nhóc này rốt cuộc là ai vậy? Mới từ vùng ngoài đến sao?”
“Nhất định là mới từ vùng ngoài tới rồi, nếu không em họ Lăng chúng ta.”
“Nhưng cũng phải nói, cho dù anh ta là ở cùng ngoài tới và không không thể đến nhà họ Lăng cũng không để vào mắt như vậy được.”
Ba vị cậu chủ của nhà họ Lăng khó khăn từ trên mặt đất đứng dậy để tránh đi sự lúng túng và cố gắng giữ lại cho bản thân chút mặt mũi.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì bà người họ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên, ba cậu chủ của nhà họ Lăng cũng sẽ không nhận thua một cách họ còn gặp lại Thẩm Lãng, nhất định sẽ làm cho Thẩm Lãng phải quỳ xuống đất mà dập đầu.
“Ba cậu chủ đây còn muốn tiếp tục uống rượu không?”
Ông chủ khách sạn hỏi với giọng run rẩy.
Ngày xửa ngày xưa, ông chủ của khách sạn này cũng là một nhân vật lớn, cho nên ông ta mới có thể mở một khách sạn trên đường này, dĩ nhiên ông ta cũng không phải là người bình thường.
Nhưng kể một người sống ở thế hệ cũ như ông ta cũng phải ngoan ngoãn thừa nhận.
Thế lực của các gia tộc giàu có, không phải người bình thường có thể trêu chọc vào.
Ông ta đoán trong một tương lai không xa, ông ta có thể nhìn thấy Thẩm Lãng phơi xác trên đường phố.
“Này.
Còn uống rượu một cái rắm nữa! Lần sau chúng tôi sẽ không bao giờ đến khách sạn rách nát của ông nữa, xui của ông cũng đừng mở cửa nữa.”
“Ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng không có, đúng là khách sạn rác rưởi.”
Mấy người được gọi là ba cậu chủ của nhà họ Lăng cứ vậy mà liên tục chửi bới ông chủ của khách sạn này, trách trong cửa hàng của ông chủ không có có đến một nhân viên bảo vệ nào.
Tuy nhiên, có nhân viên bảo vệ cũng không giúp được gì.
Ba cậu chủ của nhà họ cứ có nhân viên bảo vệ là có thể giải quyết.
Cho dù gọi những vệ sĩ mạnh nhất của Giang Nam tới đây thì kết quả cũng không có gì khác biệt, ngang dọc đều chỉ nhận được một cú đánh.
Ba cậu chủ của nhà họ Lăng bước đi một cạch loạng choà loạng choạng.
Họ ngồi trên một chiếc Ferrari màu đỏ được để ở bên ngoài khách sạn.
Sau đó họ mang khuôn mặt xám tro trở về nhà họ Lăng.
Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, ba cậu chủ của nhà họ Lăng cùng nhau đi tới nhà bà nội của họ.
Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, là anh em họ.
Vì vậy cả ba người họ cùng có chung một người bà nội.
Nhưng mà, Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc và người thừa kế trong tương lai của nhà họ Lăng, Lăng Vũ, lại không có cùng một người bà nội.
Trong thực tế, mối quan hệ giữa họ cũng không phức tạp.
Ông nội của họ và ông nội của Lăng Vũ là hai anh em ruột.
Và bà của họ với bà của Lăng Vũ có quan hệ chị dâu và em dâu.
Tính toán, vẫn chưa phải là một năm phước lành.
“Bà nội, xin bà hãy làm chủ cho cả ba người chúng cháu.”
“Cầu xin bà nội hãy đứng ta làm chủ, chúng cháu bị người ta bắt nạt ở bên ngoài.”
“Có người xem thường nhà họ Lăng chúng ta, hoàn toàn không để nhà họ Lăng vào mắt.
Chúng cháu muốn mời bà nội xuất hiện và khiến cho người kia phải trả một cái giá thật đắt.”
Cả ba người Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc đều quỳ xuống trước mặt bà nội Lưu Thúy Hoa của họ.
Trước khi ba người họ đến đây cũng đã thương lượng cùng nhau rồi.
Họ nhất định phải mời bà nội xuất hiện để giúp họ trừng trị tên ác tặc kia.
Khi Lưu Thúy Hoa nghe thấy mấy đứa cháu bảo bối kêu khổ và lời thỉnh cầu của họ, rồi lại nhìn thấy vết thương trên mặt của họ, bà ta lập tức cau mày, khuôn mặt cũng trầm xuống.
“Cái gì? Vậy mà lại có người dám bắt nạt con cháu nhà họ Lăng chúng ta sao?
Lưu Thúy Hoa rất ngạc nhiên, sau đó bà ta hỏi: “Đấy là đứa trẻ lêu lổng của nhà nào thế? Nhà họ Bạch, hay là nhà họ Hướng hay là nhà họ Lôi?”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Thúy Hoa, chính là nghĩ đến mấy gia tộc khác cùng cấp bậc với nhà họ Lăng.
Bà ta tin rằng, chỉ có con cháu trong những gia đình của mười gia tộc lớn mới dám bắt nạt ba đứa cháu của bà ta.
Tuy nhiên, ba đứa cháu của bà đều lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Không, không phải là một người trong mười gia tộc lớn.”
“Bà ơi, chính xác là có vẻ như không phải người Giang Nam.”
“Những người bản địa đều biết tới nhà họ Lăng chúng ta, họ chắc chắn sẽ không lỗ mãng mà cứ đánh ba người chúng cháu như vậy đâu.
Cháu đoán là một người ở vùng ngoài, không biết tên tuổi của nhà họ Lăng.”
Những nếp nhăn trên lông mày của Lưu Thúy Hoa lại càng sâu hơn.
“Lại còn cái ly này sao? Một người ở vùng ngoài mà cũng dám bắt nạt cháu trai của Lưu Thúy Hoa ta.”
Lúc này, Lưu Thúy Hoa cảm thấy rất tức giận.
Bình thường, bà ta rất cưng chiều ba đứa cháu này.
Vì chồng của bà ta qua đời sớm, khi đó ông ta cũng chỉ mới có ba mươi tuổi.
Lưu Thúy Hoa dành tình yêu này cho con trai và cháu trai của mình, vì vậy bà ta đối xử với mấy người cháu trai này là trăm lần yêu thương.
Vì vậy, khi nghe thấy ba đứa cháu của mình nói vậy, Lưu Thúy Hoa lập tức cảm thấy tức giận, đầu óc cũng vì thế mà nóng lên.
Bà ta quyết tâm phải giết chết Thẩm Lãng.
“Mấy đứa các cháu cứ yên tâm đi, bà nội nhất định sẽ làm chủ giúp các cháu.
Có bà nội ở đây, đừng sợ!” Lưu Thúy Hoa vừa tức giận vừa an ủi ba đứa cháu này.
“Bà nội, hiện tại chúng cháu đều không biết thông tin về người đàn ông đó.
Nhưng cháu tin với sức mạnh của gia đình chúng ta thì sẽ tìm thấy anh ta sớm thôi.
Dù sao việc tìm ra một người cũng không phải là chuyện gì khó khăn.” Lăng Thủy nói.
Lưu Thúy Hoa gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, người đàn ông đó đã chọc giận gia đình chúng ta, đó là do cậu ta xui xẻo.
Bà muốn chém cậu ta thành trăm mảnh.”
Lưu Thúy Hoa tức giận, bà ta đang hận không thể lập tức thay ba đứa cháu của mình giết người.
Sau đó, bà ta chuyển chủ đề, rồi nói: Đúng rồi, nhà họ Lăng giao cho nhà chúng ta một nhiệm vụ mới, nhất định phải làm cho thật thỏa đáng.
Nếu chúng ta có thể hoàn thành chuyện này một cách thành công, nhà chúng ta sẽ trở thành nhánh mạnh nhất trong nhà họ Lăng, chỉ có đứng sau nhánh chính của Lăng Vân mà thôi.”
Ngày mai là ngày bắt đầu cho chuỗi hội của giới kinh doanh của Giang Nam.
Nhà họ Lăng là một trong mười gia tộc quyền lực và giàu có nhất của Giang Nam, dĩ nhiên là không thể vắng mặt.
Về ngày hội cho giới kinh doanh này, nhà họ Lăng cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
Lưu Thúy Hoa cũng đã tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được một nhiệm vụ từ Lăng Vân.
Hơn nữa Lăng Vân cũng đồng ý với bà ta, chỉ cần bà ta có thể hoàn thành chuyện này một cách thỏa đáng thì cổ tức cuối năm của nhà họ sẽ lập tức tăng gấp đôi.
Điều kiện như vậy, đối với Lưu Thúy Hoa, kể cả những người trong nhà họ chính là một cơ hội hiếm hoi..
Trong nhận thức của ông chủ này, kẻ dám động vào ba cậu chủ của nhà họ Lăng không có tồn tại.
Mỗi lần ba cậu chủ của nhà họ Lăng này đùa giỡn với rượu, ông ta đều phải mở một mắt nhắm một mắt, chưa bao giờ dám so đo với họ.
Cho nên, một tiếng bạn trong miệng ba cậu chủ của nhà họ Lăng thực ra cũng là bởi vì ông ta sợ ba cậu chủ của nhà họ Lăng mà thôi.
Ông ta thật sự rất sợ hãi, ba cậu chủ của nhà Lăng sẽ đập vỡ hết cả kho rượu của nhà ông ta.
Vì vậy, ông ta giận dữ chỉ vào Thẩm Lãng và lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu lại đánh người như vậy hả? Chỗ này là một khách sạn, nhân phẩm của cậu để đâu hết rồi.”
“Nhân phẩm sao? Ông đang nói chuyện với tôi về nhân phẩm à? Tôi lặng im uống rượu, vậy mà lại bị ba tên rác rưởi này quấy rầy, các người đều không biết xấu hổ, vậy tôi cần gì phải giả bộ làm người hiền lành.”
Thẩm Lãng lạnh lùng cười, ánh mắt lúc này của anh lạnh như băng, cứ vậy mà đâm thẳng vào người ông chủ khách sạn.
Mà ông chủ này, khi vừa mới đối mặt với ánh mắt của Thẩm Lãng đã lập tức sợ tới mức cả người run rẩy.
“Anh… Anh đang làm gì vậy? Tôi cảnh cáo anh đừng có ở đây mà làm loạn, trên đời này chưa có tồn tại người dám động đến ba cậu chủ của nhà họ Lăng đâu, nếu nhà họ Lăng biết chuyện này, cậu nhất định sẽ phải chết thảm.”
Ông chủ của khách sạn này buông ra những lời cảnh báo, ông ta nghĩ rằng nếu nói đến nhà họ Lăng ở Giang Nam thì có thể làm cho Thẩm Lãng cúi đầu.
Nhưng khi ông ta còn chưa dứt lời, Thẩm Lãng đã nhanh chóng ra tay.
Ầm ầm!
Thẩm Lãng trực tiếp tung ra một cái tát, lập tức đấm bay ông chủ của khách sạn này.
Quả nhiên, Thẩm Lãng vẫn là Thẩm Lãng của trước kia, lập tức ra tay chứ tuyệt đối không tốn thời gian để mà nói nhảm.
Ông chủ bay ra ngoài, đập vỡ cửa gỗ, nằm trên mặt đất và la hét một cách đau đớn.
“Bất kỳ gia tộc nào ở Giang Nam này cũng không có tư cách để uy hiếp tôi.”
Lời nói của Thẩm Lãng, giống như một cái đinh, đóng chặt vào lòng của bốn người kia.
Loại khí thế lấn át này mạnh mẽ đến mức làm cho người khác phải run rẩy, cũng có thể phá tan linh hồn.
Sau đó, Thẩm Lãng đứng dậy, rồi lập tức rời khỏi khách sạn.
Ba cậu chủ của nhà họ Lăng và ông chủ khách sạn đều nằm sấp trên mặt đất, ngây dại một hồi lâu, mới có thể bình tĩnh lại.
“Này! Tên nhóc này rốt cuộc là ai vậy? Mới từ vùng ngoài đến sao?”
“Nhất định là mới từ vùng ngoài tới rồi, nếu không em họ Lăng chúng ta.”
“Nhưng cũng phải nói, cho dù anh ta là ở cùng ngoài tới và không không thể đến nhà họ Lăng cũng không để vào mắt như vậy được.”
Ba vị cậu chủ của nhà họ Lăng khó khăn từ trên mặt đất đứng dậy để tránh đi sự lúng túng và cố gắng giữ lại cho bản thân chút mặt mũi.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì bà người họ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên, ba cậu chủ của nhà họ Lăng cũng sẽ không nhận thua một cách họ còn gặp lại Thẩm Lãng, nhất định sẽ làm cho Thẩm Lãng phải quỳ xuống đất mà dập đầu.
“Ba cậu chủ đây còn muốn tiếp tục uống rượu không?”
Ông chủ khách sạn hỏi với giọng run rẩy.
Ngày xửa ngày xưa, ông chủ của khách sạn này cũng là một nhân vật lớn, cho nên ông ta mới có thể mở một khách sạn trên đường này, dĩ nhiên ông ta cũng không phải là người bình thường.
Nhưng kể một người sống ở thế hệ cũ như ông ta cũng phải ngoan ngoãn thừa nhận.
Thế lực của các gia tộc giàu có, không phải người bình thường có thể trêu chọc vào.
Ông ta đoán trong một tương lai không xa, ông ta có thể nhìn thấy Thẩm Lãng phơi xác trên đường phố.
“Này.
Còn uống rượu một cái rắm nữa! Lần sau chúng tôi sẽ không bao giờ đến khách sạn rách nát của ông nữa, xui của ông cũng đừng mở cửa nữa.”
“Ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng không có, đúng là khách sạn rác rưởi.”
Mấy người được gọi là ba cậu chủ của nhà họ Lăng cứ vậy mà liên tục chửi bới ông chủ của khách sạn này, trách trong cửa hàng của ông chủ không có có đến một nhân viên bảo vệ nào.
Tuy nhiên, có nhân viên bảo vệ cũng không giúp được gì.
Ba cậu chủ của nhà họ cứ có nhân viên bảo vệ là có thể giải quyết.
Cho dù gọi những vệ sĩ mạnh nhất của Giang Nam tới đây thì kết quả cũng không có gì khác biệt, ngang dọc đều chỉ nhận được một cú đánh.
Ba cậu chủ của nhà họ Lăng bước đi một cạch loạng choà loạng choạng.
Họ ngồi trên một chiếc Ferrari màu đỏ được để ở bên ngoài khách sạn.
Sau đó họ mang khuôn mặt xám tro trở về nhà họ Lăng.
Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, ba cậu chủ của nhà họ Lăng cùng nhau đi tới nhà bà nội của họ.
Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, là anh em họ.
Vì vậy cả ba người họ cùng có chung một người bà nội.
Nhưng mà, Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc và người thừa kế trong tương lai của nhà họ Lăng, Lăng Vũ, lại không có cùng một người bà nội.
Trong thực tế, mối quan hệ giữa họ cũng không phức tạp.
Ông nội của họ và ông nội của Lăng Vũ là hai anh em ruột.
Và bà của họ với bà của Lăng Vũ có quan hệ chị dâu và em dâu.
Tính toán, vẫn chưa phải là một năm phước lành.
“Bà nội, xin bà hãy làm chủ cho cả ba người chúng cháu.”
“Cầu xin bà nội hãy đứng ta làm chủ, chúng cháu bị người ta bắt nạt ở bên ngoài.”
“Có người xem thường nhà họ Lăng chúng ta, hoàn toàn không để nhà họ Lăng vào mắt.
Chúng cháu muốn mời bà nội xuất hiện và khiến cho người kia phải trả một cái giá thật đắt.”
Cả ba người Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc đều quỳ xuống trước mặt bà nội Lưu Thúy Hoa của họ.
Trước khi ba người họ đến đây cũng đã thương lượng cùng nhau rồi.
Họ nhất định phải mời bà nội xuất hiện để giúp họ trừng trị tên ác tặc kia.
Khi Lưu Thúy Hoa nghe thấy mấy đứa cháu bảo bối kêu khổ và lời thỉnh cầu của họ, rồi lại nhìn thấy vết thương trên mặt của họ, bà ta lập tức cau mày, khuôn mặt cũng trầm xuống.
“Cái gì? Vậy mà lại có người dám bắt nạt con cháu nhà họ Lăng chúng ta sao?
Lưu Thúy Hoa rất ngạc nhiên, sau đó bà ta hỏi: “Đấy là đứa trẻ lêu lổng của nhà nào thế? Nhà họ Bạch, hay là nhà họ Hướng hay là nhà họ Lôi?”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Thúy Hoa, chính là nghĩ đến mấy gia tộc khác cùng cấp bậc với nhà họ Lăng.
Bà ta tin rằng, chỉ có con cháu trong những gia đình của mười gia tộc lớn mới dám bắt nạt ba đứa cháu của bà ta.
Tuy nhiên, ba đứa cháu của bà đều lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Không, không phải là một người trong mười gia tộc lớn.”
“Bà ơi, chính xác là có vẻ như không phải người Giang Nam.”
“Những người bản địa đều biết tới nhà họ Lăng chúng ta, họ chắc chắn sẽ không lỗ mãng mà cứ đánh ba người chúng cháu như vậy đâu.
Cháu đoán là một người ở vùng ngoài, không biết tên tuổi của nhà họ Lăng.”
Những nếp nhăn trên lông mày của Lưu Thúy Hoa lại càng sâu hơn.
“Lại còn cái ly này sao? Một người ở vùng ngoài mà cũng dám bắt nạt cháu trai của Lưu Thúy Hoa ta.”
Lúc này, Lưu Thúy Hoa cảm thấy rất tức giận.
Bình thường, bà ta rất cưng chiều ba đứa cháu này.
Vì chồng của bà ta qua đời sớm, khi đó ông ta cũng chỉ mới có ba mươi tuổi.
Lưu Thúy Hoa dành tình yêu này cho con trai và cháu trai của mình, vì vậy bà ta đối xử với mấy người cháu trai này là trăm lần yêu thương.
Vì vậy, khi nghe thấy ba đứa cháu của mình nói vậy, Lưu Thúy Hoa lập tức cảm thấy tức giận, đầu óc cũng vì thế mà nóng lên.
Bà ta quyết tâm phải giết chết Thẩm Lãng.
“Mấy đứa các cháu cứ yên tâm đi, bà nội nhất định sẽ làm chủ giúp các cháu.
Có bà nội ở đây, đừng sợ!” Lưu Thúy Hoa vừa tức giận vừa an ủi ba đứa cháu này.
“Bà nội, hiện tại chúng cháu đều không biết thông tin về người đàn ông đó.
Nhưng cháu tin với sức mạnh của gia đình chúng ta thì sẽ tìm thấy anh ta sớm thôi.
Dù sao việc tìm ra một người cũng không phải là chuyện gì khó khăn.” Lăng Thủy nói.
Lưu Thúy Hoa gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, người đàn ông đó đã chọc giận gia đình chúng ta, đó là do cậu ta xui xẻo.
Bà muốn chém cậu ta thành trăm mảnh.”
Lưu Thúy Hoa tức giận, bà ta đang hận không thể lập tức thay ba đứa cháu của mình giết người.
Sau đó, bà ta chuyển chủ đề, rồi nói: Đúng rồi, nhà họ Lăng giao cho nhà chúng ta một nhiệm vụ mới, nhất định phải làm cho thật thỏa đáng.
Nếu chúng ta có thể hoàn thành chuyện này một cách thành công, nhà chúng ta sẽ trở thành nhánh mạnh nhất trong nhà họ Lăng, chỉ có đứng sau nhánh chính của Lăng Vân mà thôi.”
Ngày mai là ngày bắt đầu cho chuỗi hội của giới kinh doanh của Giang Nam.
Nhà họ Lăng là một trong mười gia tộc quyền lực và giàu có nhất của Giang Nam, dĩ nhiên là không thể vắng mặt.
Về ngày hội cho giới kinh doanh này, nhà họ Lăng cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
Lưu Thúy Hoa cũng đã tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được một nhiệm vụ từ Lăng Vân.
Hơn nữa Lăng Vân cũng đồng ý với bà ta, chỉ cần bà ta có thể hoàn thành chuyện này một cách thỏa đáng thì cổ tức cuối năm của nhà họ sẽ lập tức tăng gấp đôi.
Điều kiện như vậy, đối với Lưu Thúy Hoa, kể cả những người trong nhà họ chính là một cơ hội hiếm hoi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.