Chương 375: Tao Muốn Đánh Cả Mười Người!
pTx
22/01/2022
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật sự chịu phục cô em gái này của chính mình, sao mà lại có thể không có khí phách đến như vậy chứ.
“Manh Manh, em đừng có mà làm loạn thêm nữa, anh ấy sẽ tự biết cách giải quyết chuyện này, hơn nữa cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho chúng ta!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tin chắc vào một điều rằng Thẩm Lãng có năng lực bảo vệ được cô ấy.
Cô ấy đã từng được tận mắt chứng kiến, Thẩm Lãng thật sự là rất có bản lĩnh.
Hơn nữa, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy, cứ coi như là anh không có năng lực đi chăng nữa thì cũng không thể nào cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, khoanh tay mà chịu trói như như vậy được.
Nếu như mà tạo thành thứ thói quen quỳ trên mặt đất rồi, vậy sau này khi muốn bò dậy thêm một lần nữa thì sẽ rất khó khăn.
“Chỉ dựa vào một mình anh ta thôi hay sao? Phải giải quyết như thế nào đây? Anh ta lấy cái gì ra để mà bảo vệ chúng ta? Chỉ dựa vào cái miệng kia của anh ta thôi hay sao?”
Trong lòng Lâm Manh Manh vừa cảm thấy sợ hãi, lo lắng, vừa tức giận đến mức khó mà khống chế lại được.
Lâm Manh Manh cảm thấy mình vô cùng bi thảm, tại sao cô ta lại quen biết với Thẩm Lãng này chứ, xem ra buổi tối ngày hôm nay cô ta sẽ không tránh được việc da thịt phải chịu đau khổ rồi, thậm chí...
Sau khi Lâm Manh Manh nhìn thấy được cặp mắt tràn đầy vẻ háo sắc của Ngưu Đại Hanh thì cô ta lại càng bị dọa cho sợ hãi thêm, hai chân cũng theo bản năng run rẩy lên, rồi lùi về sau một bước.
“Hai cô gái này không tệ, hai người là sinh đôi sao?”
Ngưu Đại Hanh đột nhiên nổi lên lòng háo sắc, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi và thô tục.
Ngay tại lúc này, có một tên thanh niên dẫn theo chín tên trai trẻ có độ tuổi tương đương nhau, khí thế hung hăng mà chạy về phía của Thẩm Lãng bên này.
Ngưu Đại Hanh thấy vậy thì cười ra thành tiếng: “Ha ha, Đại Hải tới rồi, Thẩm Lãng, mày xong đời rồi!”
Vừa nói xong, Ngưu Đại Hanh cũng ung dung mà rít một hơi xì gà dài, sau đó lại phách lối mà thở ra một lớp khói mù nồng nặc.
.
Truyện Tổng Tài
Lúc này Lâm Manh Manh đã cảm thấy căng thẳng đến mức như sắp chết, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chỉ còn thừa lại vẻ ảm đạm, hai chân cũng không ngừng run rẩy.
Song, sau khi mà mười người đàn ông kia tiến đến gần, đợi đến lúc Ngưu Đại Hanh nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người cầm đầu thì chỉ trong nháy mắt, ông ta lại nhíu mày một cái.
“Con mẹ nó! Tại sao lại là cậu, anh của cậu đâu?” Mí mắt của Ngưu Đại Hanh cụp xuống theo phản xạ có điều kiện, để lộ ra dáng vẻ không vui.
Thì ra người cầm đầu kia không phải là cái tên Tôn Đại Hải mà Ngưu Đại Hanh nhắc tới trước đó, mà lại là em trai của Tôn Đại Hải, Tôn Tiểu Hải.
Đại Hải và Tiểu Hải là hai anh em ruột, vóc dáng của hai người vô cùng giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là trên má phải của Tôn Đại Hải có một nốt ruồi màu đen rất lớn.
So với sự ranh mãnh, quyết liệt, cùng với tên tuổi vang xa của anh trai mình, thì Tôn Tiểu Hải phải kém hơn một nửa.
“Tổng giám đốc Ngưu, tạm thời, anh trai của tôi đã bị chú La kéo đi làm việc rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết đi.” Tôn Tiểu Hải vừa nói vừa vỗ ngực bảo đảm với Ngưu Đại Hanh..
“Cậu?” Từ biểu hiện của Ngưu Đại Hanh có thể thấy được, rất rõ ràng là ông ta có chút thất vọng.
“Tổng giám đốc Ngưu, ông cứ yên tâm đi, việc dạy dỗ cái tên nhóc còn này thì tôi dư sức, hơn nữa tôi cũng đã dẫn theo chín người anh em tới nơi này rồi, mà cứ coi như là chỉ có một mình tôi ra tay đi nữa thì trên cơ bản, một mình cái tên nhóc con này thôi còn không đủ để cho tôi đánh nữa đấy.” Tôn Tiểu Hải tràn đầy tự tin nói.
Sau khi Ngưu Đại Hanh ngẫm nghĩ lại những lời nói vừa rồi của Tôn Tiểu Hải thì cũng cảm thấy rằng điều mà anh ta nói cũng không có gì không đúng, dẫu sao thì anh ta vẫn còn dẫn theo cả chín tên lâu la tới nữa, chỉ đối phó với một mình Thẩm Lãng thì đúng là còn dư sức.
Càng huống chi, mặc dù đúng là cả ngày dài Tôn Tiểu Hải cũng chỉ biết ra ngoài nhảy nhót ở các địa điểm công cộng như trên mấy con phố đi bộ, sau đó quay lại thành các video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội, nhưng mà nhìn tổng thể thì cái dáng vẻ lưu manh, côn đồ này của anh ta so ra thì vẫn còn ác liệt hơn Thẩm Lãng một chút.
Ngay sau đó, Ngưu Đại Hanh đưa tay chỉ lên ngực của Tôn Tiểu Hải: “Giao cho cậu đấy, đừng có mà làm hỏng chuyện đấy, dùng sức làm nhục thằng nhóc con này cho tôi, để cho cậu ta biết được kết quả khi trêu chọc vào nhà họ Ngưu của tôi là cái gì.
Tôi chờ cậu ở Quán trà trước mặt, sau khi làm xong chuyện thì đến đó tìm tôi.”
Sau khi quăng những lời này ra xong thì Ngưu Đại Hanh lại tiếp tục rít điếu xì gà trong tay, rồi nghênh ngang mà rời đi.
Ngưu Đại Hanh chỉ mới vừa quay lưng đi, Tôn Tiểu Hải cũng đã ngay lập tức dùng ánh mắt để ra hiệu cho bọn đàn em, sau đó chín tên côn đồ trẻ kia nhanh chóng lao đến bao vây xung quanh Thẩm Lãng.
Lâm Manh Manh chính mắt nhìn thấy được một màn này, cả người cô ta không kiềm chế được mà phát run lên, trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ, chỉ còn thiếu điều tê liệt đến mức ngồi sụp xuống nền đất nữa mà thôi.
Còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì rõ ràng là bình tĩnh hơn Lâm Manh Manh rất nhiều, cô ấy bước đến gần Thẩm Lãng, trong ánh mắt mang theo một tia quật cường và bất khuất.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã hạ quyết tâm, lỡ như Thẩm Lãng thật sự không thể đấu lại đám côn đồ này, cô ấy sẽ nhào về phía trước để mà ngăn dao, cản gậy cho Thẩm Lãng, chịu đánh thay cho Thẩm Lãng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đang vây xem đều chỉ bày ra thái độ hờ hững, chăm chú mà nhìn hết thảy những thứ đang xảy ra trước mắt.
Bởi vì bọn họ đều sợ hãi trước thực lực của Ngưu Đại Hanh, vì vậy không có ai dám báo Cảnh sát, cũng càng không có ai dám ra tay để giúp đỡ cho Thẩm Lãng.
Dĩ nhiên thậm chí còn có những người có thái độ đối nhân xử thế rất quá đáng, vậy mà lại ôm theo thái độ ngồi xem kịch vui, còn bàn luận xem đến cuối cùng, kết quả của Thẩm Lãng sẽ thê thảm đến nhường nào.
“Thằng ranh con, trêu chọc phải nhà họ Ngưu coi như là do mày xui xẻo, tao cho mày hai con đường để lựa chọn, hoặc là quỳ xuống tắm trong nước tiểu của bọn tao, hoặc là bị bọn tao đánh tập thể, tự mày chọn lấy đi!” Tôn Tiểu Hải dùng giọng vô cùng hung hăng càn quấy mà nói.
Lâm Manh Manh thấy đối phương chẳng qua cũng chỉ là nhằm vào Thẩm Lãng mà thôi thì trong tức khắc, cô ta không ngừng âm thầm kêu lên may mắn ở trong lòng.
Nhưng đến cuối cùng, trong thâm tâm của cô ta lại vẫn hiện lên một tia trắc ẩn.
Cô ta cảm thấy Thẩm Lãng không xứng với chị gái của chính mình, nhưng mà ít ra thì anh cũng không phải là một người có tội ác đầy trời, không đến nỗi phải chịu sự nhục nhã lớn đến như vậy.
Phải biết rằng bất kể là Thẩm Lãng có chọn điều gì trong hai việc quỳ xuống nhận lấy nước tiểu và cả việc bị đánh tập thể thì cũng đều là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Nhưng lúc này, Thẩm Lãng lại không hề lên tiếng đáp lại, mà chỉ đưa ngón trỏ của bàn tay phải ra, sau đó chỉ về phía đối phương.
Tôn Tiểu Hải còn cho rằng là Thẩm Lãng đang chỉ anh ta, cười khẩy mà nói: “Làm sao? Mày muốn một đấu một với tao hay sao? Tao nói cho mày biết, mười lăm tuổi tao đã nghỉ học, sau đó một mực lăn lộn ở phố cũ này, mày có xác định được là mày muốn đấu tay đôi với tao hay không?”
“Không! Ý của tao là muốn bảo tất cả bọn mày cùng tiến lên hết cả đi, tao muốn đánh cả mười người bọn mày!”
Chỉ vừa mới dứt lời, Thẩm Lãng đã ngay lập tức nhanh chóng ra tay.
Thẩm Lãng dùng dáng người uyển chuyển đi tới trước mặt một trong những tên đàn em của Tôn Tiểu Hải.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên trong không gian.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ!
Răng rắc!
Lại thêm một tiếng giòn dã nữa vang lên.
Hai cánh tay đều bị bẻ gãy!
Ngay sau đó, những tiếng xương gãy giòn giã không ngừng vang lên xung quanh đám côn đồ kia.
Những tên đàn em, lâu la kia của Tôn Tiểu Hải quả thực là không một ai có thể đánh trả kịp.
Chờ đến lúc bọn họ đã phản ứng lại được với hành động của Thẩm Lãng thì hai cả hai cánh tay đều đã bị Thẩm Lãng bẻ gãy hết, đau đớn dội đến khiến cho bọn họ lập tức gào khóc và kêu rên, nước mắt cùng với nước mũi cũng không ngừng tuôn ra rồi hòa trộn lại với nhau.
Mấy tên đàn em này vốn dĩ cũng chỉ là những kẻ lông bông, mù quáng đi theo chân Tôn Tiểu Hải lăn lộn ở con phố cũ này, bình thường dựa vào tên tuổi của anh trai Tôn Tiểu Hải thì cũng lôi kéo được thành một nhóm.
Vốn dĩ là buổi tối ngày tối nay bọn họ muốn giả bộ giang hồ một phen, đợi sau khi giả bộ xong rồi thì lại đi nhảy trên đường phố, quay thêm mấy cái video ngắn, kêu gọi thêm sự chú ý của người dùng mạng và các fans hâm mộ, tròn một ngày dài cuối cùng sẽ được trôi qua giống như vậy.
Nhưng mà kết quả là con mẹ nó vậy mà lại đụng phải một nhân vật hung ác thật sự.
Vô cùng thuần thục và thành thạo bẻ gãy hết cả hai tay của từng người trong đám bọn họ chỉ trong một cái nháy mắt, dọa cho bọn họ sợ đến mức hồn vía đều bay thẳng lên chín tầng mây!
Hiện trường ở trước mắt bây giờ cũng chỉ còn dư lại một mình Tôn Tiểu Hải, còn tất cả đám lưu manh giả kia thì đều đã nằm rạp dưới đất, đau đớn mà kêu gào lên giống như là heo bị chọc tiết vậy.
Mà Tôn Tiểu Hải thực chất cũng chỉ là một món hàng giả thích ra vẻ, trên thực tế anh ta cũng không có thực lực mạnh mẽ gì, sau khi nghỉ học, mấy năm này nếu như không có sự bảo bọc của anh trai Tôn Đại Hải thì anh ta cũng đã bị người ta đánh cho tàn phế từ lâu rồi.
Khi Tôn Tiểu Hải nhìn thấy Thẩm Lãng mới chỉ dùng đến một phần sức mạnh thôi mà cũng đã có thể đánh bại hết toàn bộ chín tên đàn em của mình thì anh ta cũng biết được, lần này anh ta thật sự đã vướng vào một việc khó giải quyết rồi.
“Chỉ có một chút tài vặt thôi mà lại dám múa búa ở trước mặt ông tổ nhà nghề Lỗ Ban, Đại Uy Thiên Long, Đại La Pháp Chú, Bát Nhã Chư Phật, Bát Nhã Ma La Không!”
“Cút!”
“Cút liền.”
Tôn Tiểu Hải rất thức thời cúi đầu xoay người, hốt hoảng dẫn theo mấy tên đàn em rồi chạy mất.
Trên khuôn mặt của từng người trong đám đông vốn dĩ còn đang mang theo ý nghĩ muốn xem kịch vui ở khắp xung quanh kia đột nhiên hiện lên vẻ ngây ngẩn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn họ còn tưởng rằng em trai Tôn Tiểu Hải của Tôn Đại Hải cũng sẽ có được bản lĩnh rất lớn, nhưng mà không ai trong bọn họ có thể nghĩ tới, cái tên nhóc con này vậy mà cũng chỉ là một tên nhóc con ngày ngày chỉ biết nhảy nhót, quay video ngắn, lại thích ra vẻ ta đây mà thôi.
Hơn nữa trong toàn bộ chín tên đàn em mà Tôn Tiểu Hải dẫn đến theo cũng không có một ai có thể đánh đấm được, không ngừng bị một mình Thẩm Lãng lần lượt đánh ngã.
“Con mẹ nó! Cứ như vậy mà xong rồi sao?”
“Cái thằng nhóc con này vậy mà lại thật sự có thể lấy một địch mười sao!”
“Tuyệt lắm.”
Người ác chân chính, thường thường sẽ không nói nhiều.
Đến giờ phút này, Lâm Manh Manh vẫn còn có chút không dám tin tưởng vào hết thảy những gì vừa mới xảy ra trước mắt của chính mình.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng, Thẩm Lãng sẽ bị đám người kia đánh cho một trận tơi bời, nhưng mà kết quả lại là Thẩm Lãng lấy một địch mười, đánh ngã hết toàn bộ đám người Tôn Tiểu Hải.
Hơn nữa, anh ra tay vừa quả quyết, vừa nhanh lại hiểm ác, vừa gọn gàng lại rất dứt khoát.
Lâm Manh Manh nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy vẻ khiếp sợ và phức tạp, không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của chính mình như thế nào.
Bất ngờ, kinh ngạc, lại có phần hoang mang, không biết phải giải quyết thế nào.
“Chỉ là một tên tài xế quèn bình thường mà lại có thể có bản lĩnh lớn đến như vậy sao? Chẳng lẽ là do mình đã thật sự xem thường anh ta?”.
“Manh Manh, em đừng có mà làm loạn thêm nữa, anh ấy sẽ tự biết cách giải quyết chuyện này, hơn nữa cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho chúng ta!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tin chắc vào một điều rằng Thẩm Lãng có năng lực bảo vệ được cô ấy.
Cô ấy đã từng được tận mắt chứng kiến, Thẩm Lãng thật sự là rất có bản lĩnh.
Hơn nữa, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy, cứ coi như là anh không có năng lực đi chăng nữa thì cũng không thể nào cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, khoanh tay mà chịu trói như như vậy được.
Nếu như mà tạo thành thứ thói quen quỳ trên mặt đất rồi, vậy sau này khi muốn bò dậy thêm một lần nữa thì sẽ rất khó khăn.
“Chỉ dựa vào một mình anh ta thôi hay sao? Phải giải quyết như thế nào đây? Anh ta lấy cái gì ra để mà bảo vệ chúng ta? Chỉ dựa vào cái miệng kia của anh ta thôi hay sao?”
Trong lòng Lâm Manh Manh vừa cảm thấy sợ hãi, lo lắng, vừa tức giận đến mức khó mà khống chế lại được.
Lâm Manh Manh cảm thấy mình vô cùng bi thảm, tại sao cô ta lại quen biết với Thẩm Lãng này chứ, xem ra buổi tối ngày hôm nay cô ta sẽ không tránh được việc da thịt phải chịu đau khổ rồi, thậm chí...
Sau khi Lâm Manh Manh nhìn thấy được cặp mắt tràn đầy vẻ háo sắc của Ngưu Đại Hanh thì cô ta lại càng bị dọa cho sợ hãi thêm, hai chân cũng theo bản năng run rẩy lên, rồi lùi về sau một bước.
“Hai cô gái này không tệ, hai người là sinh đôi sao?”
Ngưu Đại Hanh đột nhiên nổi lên lòng háo sắc, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi và thô tục.
Ngay tại lúc này, có một tên thanh niên dẫn theo chín tên trai trẻ có độ tuổi tương đương nhau, khí thế hung hăng mà chạy về phía của Thẩm Lãng bên này.
Ngưu Đại Hanh thấy vậy thì cười ra thành tiếng: “Ha ha, Đại Hải tới rồi, Thẩm Lãng, mày xong đời rồi!”
Vừa nói xong, Ngưu Đại Hanh cũng ung dung mà rít một hơi xì gà dài, sau đó lại phách lối mà thở ra một lớp khói mù nồng nặc.
.
Truyện Tổng Tài
Lúc này Lâm Manh Manh đã cảm thấy căng thẳng đến mức như sắp chết, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chỉ còn thừa lại vẻ ảm đạm, hai chân cũng không ngừng run rẩy.
Song, sau khi mà mười người đàn ông kia tiến đến gần, đợi đến lúc Ngưu Đại Hanh nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người cầm đầu thì chỉ trong nháy mắt, ông ta lại nhíu mày một cái.
“Con mẹ nó! Tại sao lại là cậu, anh của cậu đâu?” Mí mắt của Ngưu Đại Hanh cụp xuống theo phản xạ có điều kiện, để lộ ra dáng vẻ không vui.
Thì ra người cầm đầu kia không phải là cái tên Tôn Đại Hải mà Ngưu Đại Hanh nhắc tới trước đó, mà lại là em trai của Tôn Đại Hải, Tôn Tiểu Hải.
Đại Hải và Tiểu Hải là hai anh em ruột, vóc dáng của hai người vô cùng giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là trên má phải của Tôn Đại Hải có một nốt ruồi màu đen rất lớn.
So với sự ranh mãnh, quyết liệt, cùng với tên tuổi vang xa của anh trai mình, thì Tôn Tiểu Hải phải kém hơn một nửa.
“Tổng giám đốc Ngưu, tạm thời, anh trai của tôi đã bị chú La kéo đi làm việc rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết đi.” Tôn Tiểu Hải vừa nói vừa vỗ ngực bảo đảm với Ngưu Đại Hanh..
“Cậu?” Từ biểu hiện của Ngưu Đại Hanh có thể thấy được, rất rõ ràng là ông ta có chút thất vọng.
“Tổng giám đốc Ngưu, ông cứ yên tâm đi, việc dạy dỗ cái tên nhóc còn này thì tôi dư sức, hơn nữa tôi cũng đã dẫn theo chín người anh em tới nơi này rồi, mà cứ coi như là chỉ có một mình tôi ra tay đi nữa thì trên cơ bản, một mình cái tên nhóc con này thôi còn không đủ để cho tôi đánh nữa đấy.” Tôn Tiểu Hải tràn đầy tự tin nói.
Sau khi Ngưu Đại Hanh ngẫm nghĩ lại những lời nói vừa rồi của Tôn Tiểu Hải thì cũng cảm thấy rằng điều mà anh ta nói cũng không có gì không đúng, dẫu sao thì anh ta vẫn còn dẫn theo cả chín tên lâu la tới nữa, chỉ đối phó với một mình Thẩm Lãng thì đúng là còn dư sức.
Càng huống chi, mặc dù đúng là cả ngày dài Tôn Tiểu Hải cũng chỉ biết ra ngoài nhảy nhót ở các địa điểm công cộng như trên mấy con phố đi bộ, sau đó quay lại thành các video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội, nhưng mà nhìn tổng thể thì cái dáng vẻ lưu manh, côn đồ này của anh ta so ra thì vẫn còn ác liệt hơn Thẩm Lãng một chút.
Ngay sau đó, Ngưu Đại Hanh đưa tay chỉ lên ngực của Tôn Tiểu Hải: “Giao cho cậu đấy, đừng có mà làm hỏng chuyện đấy, dùng sức làm nhục thằng nhóc con này cho tôi, để cho cậu ta biết được kết quả khi trêu chọc vào nhà họ Ngưu của tôi là cái gì.
Tôi chờ cậu ở Quán trà trước mặt, sau khi làm xong chuyện thì đến đó tìm tôi.”
Sau khi quăng những lời này ra xong thì Ngưu Đại Hanh lại tiếp tục rít điếu xì gà trong tay, rồi nghênh ngang mà rời đi.
Ngưu Đại Hanh chỉ mới vừa quay lưng đi, Tôn Tiểu Hải cũng đã ngay lập tức dùng ánh mắt để ra hiệu cho bọn đàn em, sau đó chín tên côn đồ trẻ kia nhanh chóng lao đến bao vây xung quanh Thẩm Lãng.
Lâm Manh Manh chính mắt nhìn thấy được một màn này, cả người cô ta không kiềm chế được mà phát run lên, trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ, chỉ còn thiếu điều tê liệt đến mức ngồi sụp xuống nền đất nữa mà thôi.
Còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì rõ ràng là bình tĩnh hơn Lâm Manh Manh rất nhiều, cô ấy bước đến gần Thẩm Lãng, trong ánh mắt mang theo một tia quật cường và bất khuất.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã hạ quyết tâm, lỡ như Thẩm Lãng thật sự không thể đấu lại đám côn đồ này, cô ấy sẽ nhào về phía trước để mà ngăn dao, cản gậy cho Thẩm Lãng, chịu đánh thay cho Thẩm Lãng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đang vây xem đều chỉ bày ra thái độ hờ hững, chăm chú mà nhìn hết thảy những thứ đang xảy ra trước mắt.
Bởi vì bọn họ đều sợ hãi trước thực lực của Ngưu Đại Hanh, vì vậy không có ai dám báo Cảnh sát, cũng càng không có ai dám ra tay để giúp đỡ cho Thẩm Lãng.
Dĩ nhiên thậm chí còn có những người có thái độ đối nhân xử thế rất quá đáng, vậy mà lại ôm theo thái độ ngồi xem kịch vui, còn bàn luận xem đến cuối cùng, kết quả của Thẩm Lãng sẽ thê thảm đến nhường nào.
“Thằng ranh con, trêu chọc phải nhà họ Ngưu coi như là do mày xui xẻo, tao cho mày hai con đường để lựa chọn, hoặc là quỳ xuống tắm trong nước tiểu của bọn tao, hoặc là bị bọn tao đánh tập thể, tự mày chọn lấy đi!” Tôn Tiểu Hải dùng giọng vô cùng hung hăng càn quấy mà nói.
Lâm Manh Manh thấy đối phương chẳng qua cũng chỉ là nhằm vào Thẩm Lãng mà thôi thì trong tức khắc, cô ta không ngừng âm thầm kêu lên may mắn ở trong lòng.
Nhưng đến cuối cùng, trong thâm tâm của cô ta lại vẫn hiện lên một tia trắc ẩn.
Cô ta cảm thấy Thẩm Lãng không xứng với chị gái của chính mình, nhưng mà ít ra thì anh cũng không phải là một người có tội ác đầy trời, không đến nỗi phải chịu sự nhục nhã lớn đến như vậy.
Phải biết rằng bất kể là Thẩm Lãng có chọn điều gì trong hai việc quỳ xuống nhận lấy nước tiểu và cả việc bị đánh tập thể thì cũng đều là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Nhưng lúc này, Thẩm Lãng lại không hề lên tiếng đáp lại, mà chỉ đưa ngón trỏ của bàn tay phải ra, sau đó chỉ về phía đối phương.
Tôn Tiểu Hải còn cho rằng là Thẩm Lãng đang chỉ anh ta, cười khẩy mà nói: “Làm sao? Mày muốn một đấu một với tao hay sao? Tao nói cho mày biết, mười lăm tuổi tao đã nghỉ học, sau đó một mực lăn lộn ở phố cũ này, mày có xác định được là mày muốn đấu tay đôi với tao hay không?”
“Không! Ý của tao là muốn bảo tất cả bọn mày cùng tiến lên hết cả đi, tao muốn đánh cả mười người bọn mày!”
Chỉ vừa mới dứt lời, Thẩm Lãng đã ngay lập tức nhanh chóng ra tay.
Thẩm Lãng dùng dáng người uyển chuyển đi tới trước mặt một trong những tên đàn em của Tôn Tiểu Hải.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên trong không gian.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ!
Răng rắc!
Lại thêm một tiếng giòn dã nữa vang lên.
Hai cánh tay đều bị bẻ gãy!
Ngay sau đó, những tiếng xương gãy giòn giã không ngừng vang lên xung quanh đám côn đồ kia.
Những tên đàn em, lâu la kia của Tôn Tiểu Hải quả thực là không một ai có thể đánh trả kịp.
Chờ đến lúc bọn họ đã phản ứng lại được với hành động của Thẩm Lãng thì hai cả hai cánh tay đều đã bị Thẩm Lãng bẻ gãy hết, đau đớn dội đến khiến cho bọn họ lập tức gào khóc và kêu rên, nước mắt cùng với nước mũi cũng không ngừng tuôn ra rồi hòa trộn lại với nhau.
Mấy tên đàn em này vốn dĩ cũng chỉ là những kẻ lông bông, mù quáng đi theo chân Tôn Tiểu Hải lăn lộn ở con phố cũ này, bình thường dựa vào tên tuổi của anh trai Tôn Tiểu Hải thì cũng lôi kéo được thành một nhóm.
Vốn dĩ là buổi tối ngày tối nay bọn họ muốn giả bộ giang hồ một phen, đợi sau khi giả bộ xong rồi thì lại đi nhảy trên đường phố, quay thêm mấy cái video ngắn, kêu gọi thêm sự chú ý của người dùng mạng và các fans hâm mộ, tròn một ngày dài cuối cùng sẽ được trôi qua giống như vậy.
Nhưng mà kết quả là con mẹ nó vậy mà lại đụng phải một nhân vật hung ác thật sự.
Vô cùng thuần thục và thành thạo bẻ gãy hết cả hai tay của từng người trong đám bọn họ chỉ trong một cái nháy mắt, dọa cho bọn họ sợ đến mức hồn vía đều bay thẳng lên chín tầng mây!
Hiện trường ở trước mắt bây giờ cũng chỉ còn dư lại một mình Tôn Tiểu Hải, còn tất cả đám lưu manh giả kia thì đều đã nằm rạp dưới đất, đau đớn mà kêu gào lên giống như là heo bị chọc tiết vậy.
Mà Tôn Tiểu Hải thực chất cũng chỉ là một món hàng giả thích ra vẻ, trên thực tế anh ta cũng không có thực lực mạnh mẽ gì, sau khi nghỉ học, mấy năm này nếu như không có sự bảo bọc của anh trai Tôn Đại Hải thì anh ta cũng đã bị người ta đánh cho tàn phế từ lâu rồi.
Khi Tôn Tiểu Hải nhìn thấy Thẩm Lãng mới chỉ dùng đến một phần sức mạnh thôi mà cũng đã có thể đánh bại hết toàn bộ chín tên đàn em của mình thì anh ta cũng biết được, lần này anh ta thật sự đã vướng vào một việc khó giải quyết rồi.
“Chỉ có một chút tài vặt thôi mà lại dám múa búa ở trước mặt ông tổ nhà nghề Lỗ Ban, Đại Uy Thiên Long, Đại La Pháp Chú, Bát Nhã Chư Phật, Bát Nhã Ma La Không!”
“Cút!”
“Cút liền.”
Tôn Tiểu Hải rất thức thời cúi đầu xoay người, hốt hoảng dẫn theo mấy tên đàn em rồi chạy mất.
Trên khuôn mặt của từng người trong đám đông vốn dĩ còn đang mang theo ý nghĩ muốn xem kịch vui ở khắp xung quanh kia đột nhiên hiện lên vẻ ngây ngẩn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn họ còn tưởng rằng em trai Tôn Tiểu Hải của Tôn Đại Hải cũng sẽ có được bản lĩnh rất lớn, nhưng mà không ai trong bọn họ có thể nghĩ tới, cái tên nhóc con này vậy mà cũng chỉ là một tên nhóc con ngày ngày chỉ biết nhảy nhót, quay video ngắn, lại thích ra vẻ ta đây mà thôi.
Hơn nữa trong toàn bộ chín tên đàn em mà Tôn Tiểu Hải dẫn đến theo cũng không có một ai có thể đánh đấm được, không ngừng bị một mình Thẩm Lãng lần lượt đánh ngã.
“Con mẹ nó! Cứ như vậy mà xong rồi sao?”
“Cái thằng nhóc con này vậy mà lại thật sự có thể lấy một địch mười sao!”
“Tuyệt lắm.”
Người ác chân chính, thường thường sẽ không nói nhiều.
Đến giờ phút này, Lâm Manh Manh vẫn còn có chút không dám tin tưởng vào hết thảy những gì vừa mới xảy ra trước mắt của chính mình.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng, Thẩm Lãng sẽ bị đám người kia đánh cho một trận tơi bời, nhưng mà kết quả lại là Thẩm Lãng lấy một địch mười, đánh ngã hết toàn bộ đám người Tôn Tiểu Hải.
Hơn nữa, anh ra tay vừa quả quyết, vừa nhanh lại hiểm ác, vừa gọn gàng lại rất dứt khoát.
Lâm Manh Manh nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy vẻ khiếp sợ và phức tạp, không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của chính mình như thế nào.
Bất ngờ, kinh ngạc, lại có phần hoang mang, không biết phải giải quyết thế nào.
“Chỉ là một tên tài xế quèn bình thường mà lại có thể có bản lĩnh lớn đến như vậy sao? Chẳng lẽ là do mình đã thật sự xem thường anh ta?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.