Chương 181: Tôi Không Thể Viết Hai Chữ Tha Thứ!
pTx
17/01/2022
Thẩm Lãng không hề nói đùa.
Khu này vừa cũ vừa lâu đời.
Hầu hết các chủ sở hữu ở đây đã chuyển đi nơi khác.
Thông thường họ chỉ dọn nhà và cho những người khác thuê.
Vì vậy, Thẩm Lãng mua được cũng không phải chuyện gì khó khăn quá.
Dù sao tiền tiêu vặt cũng không có chỗ dùng, mua một khu nhà cho vui cũng không phải vấn đề lớn.
Sau một vài ngày, Mộc Hồng Diệp sẽ lấy một khoản tiền khác và chuyển vào tài khoản của anh thôi.
“Nhuyễn Nhuyễn, đừng buồn, chúng ta có thể thuê một căn nhà khác.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, an ủi cô.
“Nhưng giá thuê ở đây vẫn rất rẻ, tôi muốn tiết kiệm tiền.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất đáng tiếc.
"Không sao, trong này còn có những ngôi nhà khác, không cần thuê nhà này là được."
"Được rồi."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết rằng Thẩm Lãng sắp mua khu nhà này.
Nó có thể mất một chút thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ mua được.
Việc chủ nhà phá hợp đồng cho người khác thuê vì lo sợ bị khất tiền nhà là một quyết định hết sức ngu ngốc!
“Nhuyễn Nhuyễn, về chuyện tìm công việc, em có tính toán gì không?” Thẩm Lãng hỏi.
"Bằng cấp của tôi không cao lắm, lại không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.
Ở thành phố lớn như thủ đô, tôi thực sự không có lợi thế.
Tôi không chê công việc thấp, trước tiên chỉ cần đứng vững gót chân đã." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói với giọng điệu buồn bã.
"Được rồi, cô gái kiên định thì số mệnh sẽ không tệ lắm đâu, trước tiên ở khách sạn nghỉ ngơi vài ngày, chuyện nhà cửa anh sẽ lo giúp em."
Về phương diện công việc, chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn cần, Thẩm Lãng đều có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, Thẩm Lãng cũng sẽ âm thầm giúp đỡ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, một cô gái như vậy đáng được quan tâm chăm sóc.
“Vậy thì phiền anh quá, anh còn phải dành thời gian giải quyết việc riêng của mình nữa.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn chân thành nói.
"Không gấp, ngày mai anh đưa em đi mua quần áo, điều này sẽ rất hữu ích cho buổi phỏng vấn xin việc."
Tống Tri Viễn không có tin tức gì, hiện tại bên gia tộc cũng chưa có nhiệm vụ, tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi mới tới thủ đô, anh phải làm hết thảy việc cần làm.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến trung tâm mua sắm ở khu phố phồn hoa của thủ đô.
Đứng trước một cửa hàng quần áo hàng hiệu, Lâm Nhuyễn Nhuyễn do dự và không muốn bước vào.
“Hay là bỏ đi, quần áo ở đây rất đắt, có thể đáng giá hai tháng tiền thuê nhà của tôi đấy.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu nói với Thẩm Lãng.
“Không sao, anh sẽ trả.” Thẩm Lãng lãnh đạm nói, anh còn đang lo lắng túi tiền của mình không có chỗ để tiêu.
Tiếp theo, Thẩm Lãng không cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn thời gian bối rối, nhanh chóng kéo cô vào cửa hàng.
Sau khi đi một vòng trong cửa hàng, Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, coi trúng cái nào chưa?"
"Tôi...!tôi cảm thấy quá đắt..." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu cất giọng.
“Đừng sợ, anh sẽ mua mà.” Thẩm Lãng nở một nụ cười dịu dàng nói.
“Tiền của anh cũng là tiền, có thể để dành thì anh nên để dành.
Tôi mặc cái gì cũng thế thôi, thật đấy.” Lúc này ánh mắt của Nhuyễn Nhuyễn vô cùng thuần khiết.
Thẩm Lãng biết rất rõ rằng cho dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn có khoác lên mình bộ quần áo thô cứng thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của cô, nhưng Thẩm Lãng không muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị người khác coi thường.
Trên đời này, bạn tốt bụng nhưng người khác chưa chắc đã tốt bụng.
"Ngoan, nghe lời đi, thử cái này đi, hợp với phong cách của em đấy."
Thẩm Lãng chọn một chiếc váy dệt kim màu trắng.
Khuôn mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng, cô không ngờ Thẩm Lãng lại biết cách tán gái như thế này.
Còn chiếc váy trắng trước mặt, dù là kiểu dáng hay phong cách, cô đều rất thích.
Cái nhìn của hai người giống nhau, điều này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc.
Cô cầm chiếc váy trắng đi vào phòng thử đồ để thay.
Quả nhiên, sau khi khoác lên mình bộ váy trắng này, khí chất của cô lại tăng thêm một bậc.
Có thể nói là đẹp không tì vết, một nụ cười nhẹ dường như cũng có thể làm cho một bông hoa phải bay màu.
"Không tồi, anh rất thích."
Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi gật đầu hài lòng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức ngượng ngùng, giống như một nhụy hoa đang e thẹn trong búp hoa vậy.
Thế nhưng khi nhìn vào bảng giá, toàn thân của cô bỗng nhiên cứng đờ.
Ba mươi bốn triệu!
Dáng vẻ vui mừng và ngượng ngùng của cô vào lúc này đều khe khẽ lui về.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, và không có cô gái nào không thích những thứ xinh đẹp, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy.
Nhưng cô vẫn lựa chọn buông tay, bởi vì cô biết rõ ràng bây giờ đây là thứ không phải thuộc về mình.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn im lặng, mặc dù trong lòng rất thích nhưng vẫn phải buông tay.
Thẩm Lãng nhìn ra được tâm tư của cô, duỗi tay ra nắm lấy tay cô rồi đặt trong lòng bàn tay của anh.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết rằng, cho dù cô mở miệng nói muốn một nửa thế giới này, Thẩm Lãng vẫn có thể cho cô.
"Cái đó...!không cần mua đâu."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ cắn môi, nghiêm túc nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không hài lòng lắm.
"Cô cho rằng đây là đâu? Là tủ quần áo của cô à? Cô muốn mặc thì mặc, không mặc thì tùy tiện cởi ra sao?"
Cơn giận của nhân viên phục vụ đột nhiên dồn lên tới đỉnh đầu.
“Tôi chỉ muốn thử thôi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cau mày, cô không ngờ nhân viên bán hàng này lại thô lỗ như vậy.
"Thử thôi sao? Đây là thứ mà cô nói muốn thử là thử sao?" Người phục vụ hỏi với vẻ mặt chế nhạo.
“Này, sao cô lại ăn nói khó nghe quá vậy?” Ánh mắt Thẩm Lãng vốn rất dịu dàng, ngay lập tức trở nên lạnh buốt.
"Âm thanh dễ nghe của đồng tiền, anh có không?" Người phục vụ ngẩng mặt lên hỏi.
"Này cô có lý lẽ một chút đi.
Quần áo bán thì treo lên đấy, không cho người ta mặc thử thì làm sao mua được?" Thẩm Lãng chưa từng thấy người nào vô lý như vậy.
Những năm này đi mua quần áo không thể thử sao? Có rất nhiều người không mua sau khi mặc thử.
Bạn mua hay không tùy thuộc vào tâm trạng của bạn.
Làm thế nào bạn có thể biết quần áo có vừa vặn hay không mà không cần thử?
Thẩm Lãng cũng không nói nên lời, trong ngành dịch vụ không phân biệt thành phố lớn thành phố nhỏ, chỗ nào cũng có vài con chuột nhắt như thế này.
“Người ta đi xe BMW, còn anh đi xe gì?” Nhân viên phục vụ tiếp tục ngẩng mặt tranh luận.
“Cô cho rằng chúng tôi không có tiền sao?” Thẩm Lãng nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
"Vớ vẩn, có tiền thì tôi khi dễ được sao? Anh ngây thơ quá đi, thật là, trong chuồng ngựa lại có một con lừa.
Hôm nay coi như tôi đụng phải một người đàn ông tội nghiệp.
Nhớ kỹ, trong túi không có tiền thì đừng đến những nơi này!"
Người phục vụ có đôi mắt xếch liên tục cất lời chế nhạo.
Ngay sau đó, cô ta đẩy Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Cởi ra, cởi ra nhanh lên! Đừng làm bẩn váy!"
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Thẩm Lãng toát ra một tia lạnh lẽo.
Anh đối mặt với nhân viên phục vụ và hỏi một cách nghiêm túc: "Cô là chủ cửa hàng hay nhân viên bán hàng bình thường?"
“Anh không thể mời nổi ông chủ của chúng tôi đến đâu, quản lý của tôi chắc sắp đến rồi!” Người phục vụ lắc đầu đắc ý.
"Nếu đã là một người phục vụ nhỏ nhoi thì cô có tư cách gì để giả bộ đe dọa chứ? Nếu đây là cửa hàng của chính cô, cho dù cô làm gì thì mặc kệ cô, nhưng cô chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, dựa vào cái gì mà lớn tiếng vậy? Gọi quản lý của cô đến đây đi.” Thẩm Lãng lạnh lùng nhả ra từng chữ.
Lúc này, đúng lúc quản lý cửa hàng đang đi xuống lầu.
Thấy cảnh tượng vừa xảy ra, quản lý chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghe Thẩm Lãng quát to bảo gọi quản lý đến, một cơn tức giận bắt đầu dâng lên trong lòng anh ta.
Cô phục vụ kia khá tự đắc, cho rằng Thẩm Lãng đã bị đưa lên nòng súng, còn chế giễu Thẩm Lãng sao không biết điều cút khỏi chỗ đó mau.
Tuy nhiên, ngay khi quản lý cửa hàng đứng trước mặt, Thẩm Lãng lấy ra một tấm thẻ xanh, vỗ vào mặt quản lý cửa hàng.
"Quản lý này, ăn tiền lương mà không thèm làm việc sao? Anh dạy dỗ nhân viên của mình như thế à? Hình ảnh đô thị của thủ đô đã bị hủy hoại bởi mấy con chuột nhắt này.
Anh cũng phải chịu trách nhiệm về sự thô lỗ của cô ta.
Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, tôi muốn cô ta cút xéo khỏi đây!"
Giả vờ bao dung với người khác thực ra là rất bất tài, vì không dám làm tổn thương người khác nên hèn hạ chấp nhận lời xin lỗi nhạt nhòa thôi.
Nhưng với Thẩm Lãng, bất kể nợ cũ hay mới, sớm hơn một ngày hay muộn hơn một ngày, nếu đã xúc phạm anh thì cho dù đó là ai, anh cũng hoàn toàn không thể tha thứ!.
Khu này vừa cũ vừa lâu đời.
Hầu hết các chủ sở hữu ở đây đã chuyển đi nơi khác.
Thông thường họ chỉ dọn nhà và cho những người khác thuê.
Vì vậy, Thẩm Lãng mua được cũng không phải chuyện gì khó khăn quá.
Dù sao tiền tiêu vặt cũng không có chỗ dùng, mua một khu nhà cho vui cũng không phải vấn đề lớn.
Sau một vài ngày, Mộc Hồng Diệp sẽ lấy một khoản tiền khác và chuyển vào tài khoản của anh thôi.
“Nhuyễn Nhuyễn, đừng buồn, chúng ta có thể thuê một căn nhà khác.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, an ủi cô.
“Nhưng giá thuê ở đây vẫn rất rẻ, tôi muốn tiết kiệm tiền.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất đáng tiếc.
"Không sao, trong này còn có những ngôi nhà khác, không cần thuê nhà này là được."
"Được rồi."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết rằng Thẩm Lãng sắp mua khu nhà này.
Nó có thể mất một chút thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ mua được.
Việc chủ nhà phá hợp đồng cho người khác thuê vì lo sợ bị khất tiền nhà là một quyết định hết sức ngu ngốc!
“Nhuyễn Nhuyễn, về chuyện tìm công việc, em có tính toán gì không?” Thẩm Lãng hỏi.
"Bằng cấp của tôi không cao lắm, lại không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.
Ở thành phố lớn như thủ đô, tôi thực sự không có lợi thế.
Tôi không chê công việc thấp, trước tiên chỉ cần đứng vững gót chân đã." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói với giọng điệu buồn bã.
"Được rồi, cô gái kiên định thì số mệnh sẽ không tệ lắm đâu, trước tiên ở khách sạn nghỉ ngơi vài ngày, chuyện nhà cửa anh sẽ lo giúp em."
Về phương diện công việc, chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn cần, Thẩm Lãng đều có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, Thẩm Lãng cũng sẽ âm thầm giúp đỡ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, một cô gái như vậy đáng được quan tâm chăm sóc.
“Vậy thì phiền anh quá, anh còn phải dành thời gian giải quyết việc riêng của mình nữa.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn chân thành nói.
"Không gấp, ngày mai anh đưa em đi mua quần áo, điều này sẽ rất hữu ích cho buổi phỏng vấn xin việc."
Tống Tri Viễn không có tin tức gì, hiện tại bên gia tộc cũng chưa có nhiệm vụ, tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi mới tới thủ đô, anh phải làm hết thảy việc cần làm.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến trung tâm mua sắm ở khu phố phồn hoa của thủ đô.
Đứng trước một cửa hàng quần áo hàng hiệu, Lâm Nhuyễn Nhuyễn do dự và không muốn bước vào.
“Hay là bỏ đi, quần áo ở đây rất đắt, có thể đáng giá hai tháng tiền thuê nhà của tôi đấy.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu nói với Thẩm Lãng.
“Không sao, anh sẽ trả.” Thẩm Lãng lãnh đạm nói, anh còn đang lo lắng túi tiền của mình không có chỗ để tiêu.
Tiếp theo, Thẩm Lãng không cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn thời gian bối rối, nhanh chóng kéo cô vào cửa hàng.
Sau khi đi một vòng trong cửa hàng, Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, coi trúng cái nào chưa?"
"Tôi...!tôi cảm thấy quá đắt..." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu cất giọng.
“Đừng sợ, anh sẽ mua mà.” Thẩm Lãng nở một nụ cười dịu dàng nói.
“Tiền của anh cũng là tiền, có thể để dành thì anh nên để dành.
Tôi mặc cái gì cũng thế thôi, thật đấy.” Lúc này ánh mắt của Nhuyễn Nhuyễn vô cùng thuần khiết.
Thẩm Lãng biết rất rõ rằng cho dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn có khoác lên mình bộ quần áo thô cứng thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của cô, nhưng Thẩm Lãng không muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị người khác coi thường.
Trên đời này, bạn tốt bụng nhưng người khác chưa chắc đã tốt bụng.
"Ngoan, nghe lời đi, thử cái này đi, hợp với phong cách của em đấy."
Thẩm Lãng chọn một chiếc váy dệt kim màu trắng.
Khuôn mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng, cô không ngờ Thẩm Lãng lại biết cách tán gái như thế này.
Còn chiếc váy trắng trước mặt, dù là kiểu dáng hay phong cách, cô đều rất thích.
Cái nhìn của hai người giống nhau, điều này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc.
Cô cầm chiếc váy trắng đi vào phòng thử đồ để thay.
Quả nhiên, sau khi khoác lên mình bộ váy trắng này, khí chất của cô lại tăng thêm một bậc.
Có thể nói là đẹp không tì vết, một nụ cười nhẹ dường như cũng có thể làm cho một bông hoa phải bay màu.
"Không tồi, anh rất thích."
Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi gật đầu hài lòng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức ngượng ngùng, giống như một nhụy hoa đang e thẹn trong búp hoa vậy.
Thế nhưng khi nhìn vào bảng giá, toàn thân của cô bỗng nhiên cứng đờ.
Ba mươi bốn triệu!
Dáng vẻ vui mừng và ngượng ngùng của cô vào lúc này đều khe khẽ lui về.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, và không có cô gái nào không thích những thứ xinh đẹp, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy.
Nhưng cô vẫn lựa chọn buông tay, bởi vì cô biết rõ ràng bây giờ đây là thứ không phải thuộc về mình.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn im lặng, mặc dù trong lòng rất thích nhưng vẫn phải buông tay.
Thẩm Lãng nhìn ra được tâm tư của cô, duỗi tay ra nắm lấy tay cô rồi đặt trong lòng bàn tay của anh.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết rằng, cho dù cô mở miệng nói muốn một nửa thế giới này, Thẩm Lãng vẫn có thể cho cô.
"Cái đó...!không cần mua đâu."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ cắn môi, nghiêm túc nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không hài lòng lắm.
"Cô cho rằng đây là đâu? Là tủ quần áo của cô à? Cô muốn mặc thì mặc, không mặc thì tùy tiện cởi ra sao?"
Cơn giận của nhân viên phục vụ đột nhiên dồn lên tới đỉnh đầu.
“Tôi chỉ muốn thử thôi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cau mày, cô không ngờ nhân viên bán hàng này lại thô lỗ như vậy.
"Thử thôi sao? Đây là thứ mà cô nói muốn thử là thử sao?" Người phục vụ hỏi với vẻ mặt chế nhạo.
“Này, sao cô lại ăn nói khó nghe quá vậy?” Ánh mắt Thẩm Lãng vốn rất dịu dàng, ngay lập tức trở nên lạnh buốt.
"Âm thanh dễ nghe của đồng tiền, anh có không?" Người phục vụ ngẩng mặt lên hỏi.
"Này cô có lý lẽ một chút đi.
Quần áo bán thì treo lên đấy, không cho người ta mặc thử thì làm sao mua được?" Thẩm Lãng chưa từng thấy người nào vô lý như vậy.
Những năm này đi mua quần áo không thể thử sao? Có rất nhiều người không mua sau khi mặc thử.
Bạn mua hay không tùy thuộc vào tâm trạng của bạn.
Làm thế nào bạn có thể biết quần áo có vừa vặn hay không mà không cần thử?
Thẩm Lãng cũng không nói nên lời, trong ngành dịch vụ không phân biệt thành phố lớn thành phố nhỏ, chỗ nào cũng có vài con chuột nhắt như thế này.
“Người ta đi xe BMW, còn anh đi xe gì?” Nhân viên phục vụ tiếp tục ngẩng mặt tranh luận.
“Cô cho rằng chúng tôi không có tiền sao?” Thẩm Lãng nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
"Vớ vẩn, có tiền thì tôi khi dễ được sao? Anh ngây thơ quá đi, thật là, trong chuồng ngựa lại có một con lừa.
Hôm nay coi như tôi đụng phải một người đàn ông tội nghiệp.
Nhớ kỹ, trong túi không có tiền thì đừng đến những nơi này!"
Người phục vụ có đôi mắt xếch liên tục cất lời chế nhạo.
Ngay sau đó, cô ta đẩy Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Cởi ra, cởi ra nhanh lên! Đừng làm bẩn váy!"
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Thẩm Lãng toát ra một tia lạnh lẽo.
Anh đối mặt với nhân viên phục vụ và hỏi một cách nghiêm túc: "Cô là chủ cửa hàng hay nhân viên bán hàng bình thường?"
“Anh không thể mời nổi ông chủ của chúng tôi đến đâu, quản lý của tôi chắc sắp đến rồi!” Người phục vụ lắc đầu đắc ý.
"Nếu đã là một người phục vụ nhỏ nhoi thì cô có tư cách gì để giả bộ đe dọa chứ? Nếu đây là cửa hàng của chính cô, cho dù cô làm gì thì mặc kệ cô, nhưng cô chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, dựa vào cái gì mà lớn tiếng vậy? Gọi quản lý của cô đến đây đi.” Thẩm Lãng lạnh lùng nhả ra từng chữ.
Lúc này, đúng lúc quản lý cửa hàng đang đi xuống lầu.
Thấy cảnh tượng vừa xảy ra, quản lý chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghe Thẩm Lãng quát to bảo gọi quản lý đến, một cơn tức giận bắt đầu dâng lên trong lòng anh ta.
Cô phục vụ kia khá tự đắc, cho rằng Thẩm Lãng đã bị đưa lên nòng súng, còn chế giễu Thẩm Lãng sao không biết điều cút khỏi chỗ đó mau.
Tuy nhiên, ngay khi quản lý cửa hàng đứng trước mặt, Thẩm Lãng lấy ra một tấm thẻ xanh, vỗ vào mặt quản lý cửa hàng.
"Quản lý này, ăn tiền lương mà không thèm làm việc sao? Anh dạy dỗ nhân viên của mình như thế à? Hình ảnh đô thị của thủ đô đã bị hủy hoại bởi mấy con chuột nhắt này.
Anh cũng phải chịu trách nhiệm về sự thô lỗ của cô ta.
Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, tôi muốn cô ta cút xéo khỏi đây!"
Giả vờ bao dung với người khác thực ra là rất bất tài, vì không dám làm tổn thương người khác nên hèn hạ chấp nhận lời xin lỗi nhạt nhòa thôi.
Nhưng với Thẩm Lãng, bất kể nợ cũ hay mới, sớm hơn một ngày hay muộn hơn một ngày, nếu đã xúc phạm anh thì cho dù đó là ai, anh cũng hoàn toàn không thể tha thứ!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.