Chương 572: Từ Chối Lần Nữa
pTx
14/02/2022
Vua sát thủ Doanh Ngư nhìn Giải Trĩ, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Doanh Ngư, rốt cuộc người này là ai? Có lai lịch như thế nào?”
Sự tò mò của Giải Trĩ thật sự quá lớn rồi.
“Giải Trĩ, sự tò mò sẽ hại chết cậu đó!” Doanh Ngư vô cùng không vui, anh ta cảnh cáo Giải Trĩ một cách nghiêm khắc.
“Nhưng nếu không nói cho tôi biết, trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu.” Giải Trĩ cầu xin Doanh Ngư nói ra sự thật.
“Cũng không phải là không thể nói cho cậu, nhưng nếu như cậu không biết giữ mồm giữ miệng, nhất định sẽ hại chết bản thân!” Vẻ nghiêm túc trên mặt của Doanh Ngư vẫn không giảm xuống.
Giải Trĩ nhìn ra được chuyện này phải cẩn thận.
Bởi vì đã lâu rồi anh ta chưa từng nhìn thấy Doanh Ngư nghiêm túc như hôm nay.
“Tôi nhất định sẽ bịt kín miệng mình lại, xin anh cứ yên tâm!” Giải Trĩ thề: “Nếu như tôi tiết lộ cho người khác biết thì tôi sẽ bị hàng nghìn đao chém chết!”
Chỉ thấy Doanh Ngư gật gật đầu, sau đó buông một quân cờ màu trắng trong tay ra.
“Cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết.”
Sau đó Giải Trĩ nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy Doanh Ngư nói ra tên của một người.
“Thẩm…Thẩm Kinh Hồng?”
“Anh ta…Anh ta chính là Thẩm Kinh Hồng sao?”
“Không thể nào, sao Thẩm Kinh Hồng còn trẻ như vậy chứ?”
“Không phải anh ta tên là Thẩm Lãng sao? Thẩm Kinh Hồng có quan hệ gì với anh ta?”
Giải Trĩ liên tiếp đặt câu hỏi từ sâu trong tâm hồn.
Sau đó Doanh Ngư mới nhẹ nhàng giải thích: “Vì sao một người lại không thể có hai cái tên chứ? Thẩm Lãng là tên gốc của anh ta, Thẩm Kinh Hồng là biệt danh của anh ta, giống như Giải Trĩ cậu, cũng giống như anh thôi, tên thật của anh là Tạ Trí, biệt danh khi làm sát thủ là Giải Trĩ, hai cái này cũng không có mâu thuẫn gì.”
Lúc này tâm trạng của Doanh Ngư đã được từ từ điều chỉnh lại.
Anh ta lại bắt đầu hí hoáy với ván cờ vây của mình một lần nữa, tự đánh cờ với bản thân.
Anh ta vừa hạ quân cờ xuống, vừa nói với Giải Trĩ: “Cái tên Thẩm Kinh Hồng này, xuất phát từ Vân Môn, cũng là vào năm năm trước, lúc ấy dưới trướng Vân Vạn Sơn của Vân Môn có năm đệ tử nổi bật, người đứng ở vị trí thứ tư được gọi là “Phong lưu nghìn năm”, theo thứ tự là Ngô Đại Thiên, Trịnh Tam Cổ, Trần Phong, Hạ Lưu.
Mà Thẩm Lãng kia, là đệ tử cuối cùng của Vân Vạn Sơn, từng nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, vì vậy được gọi là Phong lưu nghìn năm Thẩm Kinh Hồng.”
Giải Trĩ gia nhập tổ chức sát thủ trong thế giới ngầm muộn, cho nên cũng không biết đến một số sự kiện.
Chẳng qua là Giải Trĩ cũng đã từng nghe nói một chút về những lời đồn liên quan đến Thẩm Kinh Hồng.
“Năm năm trước Thẩm Kinh Hồng nổi tiếng sau một trận chiến, một mình anh ta đã tiêu diệt tổ chức sát thủ Tái Tư khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, nghe nói lão đại của Tái Tư bị đánh đến sợ vỡ mật, từ đó danh tiếng của Thẩm Kinh Hồng vang xa, cũng trong vòng một năm sau đó, tổng cộng đã tiêu diệt hết mười tổ chức sát thủ hàng đầu, trở thành sát thần Thẩm Kinh Hồng trong mắt bọn sát thủ.
Tôi vốn cho rằng Thẩm Kinh Hồng đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp rồi, không ngờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
Giải Trĩ vẫn không thể tin được những điều này, anh ta nghìn lần không ngờ rằng Thẩm Lãng chính là Thẩm Kinh Hồng.
Năm năm trước, Thẩm Lãng đi theo các vị sư phụ rèn luyện, sau khi vào thành phố Bình An, lựa chọn ẩn núp theo sự sắp xếp của gia tộc, thời gian vừa khớp.
“Cậu nghĩ mà xem, sư phụ của anh ta là Vân Vạn Sơn, như vậy vừa đúng có thể giải thích được tất cả, Vân Vạn Sơn là bậc thầy võ đạo đệ nhất của nước Trung Quốc, đồ đệ được ông ta dạy dỗ ra, nhất định không tầm thường, huống chi Thẩm Kinh Hồng là đệ tử cuối cùng, thiên phú dị bẩm, tiềm lực vượt xa bốn đàn anh trên anh ta.” Doanh Ngư nói.
“Lão đại, hoá ra là như vậy, may là tôi không có ra tay với anh ta!”
Nghĩ đến đây, Giải Trĩ quả thật bị khiếp sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Doanh Ngư cười lạnh nói: “Cho nên tôi mới nói thằng nhóc cậu đúng là mạng lớn! Lỡ như lúc đó não cậu teo lại, đi tìm Thẩm Kinh Hồng gây phiền phức thì ngay cả bản thân chết như thế nào cậu cũng không biết được!”
“Lão đại, Thẩm Kinh Hồng kia thật sự khủng bố như vậy sao?” Giải Trĩ vẫn hỏi thêm một câu.
“Chỉ dựa vào sức của một mình mà tiêu diệt toàn bộ Tái Tư, còn cần anh ta chứng minh cái gì nữa, để tay lên ngực tự hỏi, cậu hoặc tôi có thể làm được sao?” Doanh Ngư nhìn vào mắt Giải Trĩ.
“Không làm được.” Giải Trĩ trả lời một cách quyết đoán.
“Nhưng chẳng phải là thời gian Thẩm Kinh Hồng xuất hiện rất ngắn sao, thật ra chỉ có một năm, sau khi nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, thậm chí sau này có rất nhiều người trong giới đều chưa từng nghe đến cái tên này, mà trong khoảng thời gian một năm đó, anh ta thỏa thích nở rộ lấp lánh, sau đó lại lựa chọn mai danh ẩn tích, đến tận bốn năm sau, cho đến khoảng thời gian trước, mới có người phát hiện ra anh ta đến Giang Nam.”
Lúc Doanh Ngư nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của anh ta cũng có chút thay đổi.
Tuổi còn trẻ, đã có thể coi là tài năng ngút trời.
Xuất hiện lần nữa như vậy, Doanh Ngư không biết trong giới thương nghiệp sẽ xảy ra chuyện động trời gì đây.
Hơn nữa, Doanh Ngư vẫn còn chưa nói cho Giải Trĩ biết hết sự thật.
Thẩm Lãng không chỉ có thêm một thân phận Thẩm Kinh Hồng kia, mà còn là người trong gia tộc Ngoan Nhân, hai lý do này khiến cho Vua sát thủ như anh ta cũng không có ý định muốn động đến Thẩm Lãng chút nào.
Giờ phút này, Thẩm Lãng đã đi đến bến cảng Giang Nam, tiến hành kết nối với thủy thủ của đoàn ‘Theo gió vượt sóng’.
Sau khi xác minh thân phận xong, bao gồm cả thuyền trưởng và các thuyền viên đều xoay người khom lưng về phía Thẩm Lãng, cúi đầu gần như chín mươi độ.
“Chào cậu Thẩm.”
“Chào cậu Thẩm.”
“Chào cậu Thẩm.”
Thuyền trưởng và thuyền viên đều chào đón Thẩm Lãng bằng lễ nghi trang trọng nhất.
Từ nay về sau, chiếc du thuyền siêu cấp xa hoa này sẽ trở thành tài sản của Thẩm Lãng.
Vì để hiểu rõ hơn về đoàn thủy thủ một chút, Thẩm Lãng cố ý ở lại trên chiếc du thuyền xa hoa này thêm một lúc, nói một ít chuyện thường ngày với đoàn thủy thủ.
Sau đó lại bảo thuyền trưởng điều khiển chiếc du thuyền xa hoa ‘Theo gió vượt sóng’ này lượn một vòng trên biển.
Không thể không nói, du thuyền xa hoa đúng là thoải mái hơn du thuyền bình thường nhiều, ở trên chiếc du thuyền xa hoa này có thể hưởng thụ phục vụ như trên đất bằng, đây là điều cơ bản mà chiếc du thuyền này có thể đáp ứng được.
Nó đều có thể đáp ứng được những điều như xem một bộ phim điện ảnh, đến nhà tắm hơi xông hơi, tập gym,...
“Lão Trương, chuẩn bị một chút, một tháng sau tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách trên chiếc du thuyền xa hoa này, tổ chức một buổi tiệc du thuyền trên chiếc du thuyền này.” Thẩm Lãng nói với thuyền trưởng.
“Vâng thưa cậu Thẩm, cậu cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ làm theo, đảm bảo buổi tiệc du thuyền này sẽ thành công tốt đẹp.” Thuyền trưởng đáp.
Thời gian đến Giang Nam chưa được lâu, Thẩm Lãng vẫn chưa tiếp xúc được nhiều với giới thượng lưu ở Giang Nam, đến lúc cần thiết, Thẩm Lãng sẽ sắp xếp một buổi tiệc, mời vài vị khách đến tập trung lại trên du thuyền, thông qua tiệc rượu để hiểu hơn về đối thủ cạnh tranh.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, có thể biết được đối phương thích cái gì, sợ cái gì, ưu điểm là gì, khuyết điểm là gì, thì mới có thể bất bại trong các cuộc cạnh tranh sau đó.
Sau khi lượn trên biển một vòng rồi dặn dò thuyền trưởng và các thủy thủ đoàn viên vài lời, Thẩm Lãng nhẹ nhàng rời đi.
Anh chuẩn bị nhân lúc rảnh rỗi hôm nay đến thị trường đồ cổ để xem một chút, tiếp tục điều tra sự kiện Kỳ Trân Các làm giả các giấy chứng nhận giám định.
Mà vào lúc này lại nhận được cuộc gọi từ Diêm Hoa.
“Cậu Thẩm, hôm nay có một buổi tọa đàm giao lưu y học sẽ tổ chức tại đại học Nam Phong, cậu có định tham gia không?” Diêm Hoa hỏi.
Trước đó Thẩm Lãng từng dặn dò Diêm Hoa, một khi ở Giang Nam có tổ chức buổi tọa đàm liên quan đến y học, hoặc hội nghị giao lưu học thuật thì phải giúp anh để ý.
Thẩm Lãng cũng muốn thăm dò độ sâu cạn trong giới y học ở Giang Nam một chút.
Đồng thời, công ty Lương Dược trong tay anh cũng cần phải phát triển, hiểu rõ thêm một chút tuyệt đối không sai chút nào.
“Hôm nay sao? Được, tôi sẽ đi, chỉ là tôi không phải người trong hội kia, không có trong danh sách người tham gia.” Thẩm Lãng trả lời lại rồi hỏi.
“Cậu Thẩm, cái này dễ xử lý, chỗ tôi có một vị trí tham gia, nghe nói người của công ty dược phẩm Ngụy thị cũng tham gia.” Diêm Hoa cố ý nhắc nhở.
Nghe thấy công ty dược phẩm Ngụy thị, hai mắt Thẩm Lãng run lên, nói: “Tôi biết rồi, gửi thông tin qua cho tôi đi, tôi sẽ tham gia.”
“Cậu Thẩm, cái vị trí tham gia trong tay của tôi đều là mấy người thư ký nhỏ, trợ lý nhỏ, cậu thấy có được không?” Diêm Hoa hỏi.
Bởi vì thời gian tương đối gấp nên Diêm Hoa cũng không có cách nào tìm được vị trí tham dự tốt hơn.
“Chẳng lẽ tôi dựa vào cái thân phận ông chủ công ty Lương Dược này đi tham gia cũng không được sao?” Thẩm Lãng hỏi.
“Cậu Thẩm, người tham dự buổi tọa đàm y học lần này đều là những chuyên gia, giáo sư trong lĩnh vực y học, bao gồm cả Đông y và Tây y cũng đều có mặt, mà những người như ông chủ, thường đều là người quản lý của xí nghiệp, không phải người làm học thuật, thì sẽ không có vị trí tham dự, bởi vì liên quan đến nhiều phương diện tìm tòi nghiên cứu trong học thuật, cho nên lúc này các ông chủ cũng rất thức thời, bình thường đều sẽ không tham gia.” Diêm Hoa trả lời.
“Không có vấn đề gì, tôi sẽ lấy thân phận ông chủ công ty Lương Dược để đến tham gia, ai nói chủ công ty thì không hiểu học thuật.”
Nói xong, Thẩm Lãng nhanh chóng bảo 9526 chuẩn bị xe đến đón anh, đưa anh đến đại học Nam Phong.
Mà trong lúc Thẩm Lãng còn ở trên đường đến đại học Nam Phong, sắc mặt của Bạch Dương một lòng luôn muốn trả thù anh lại rất khó coi, tàn nhẫn siết chặt ly trà trong tay.
Anh ta vừa liên hệ với một vị sát thủ đến từ thế giới ngầm nữa.
Mà vị trí trong bảng xếp hạng còn ở trước tên Giải Trĩ đã tìm lần trước.
Lần này Bạch Dương vốn cho rằng, mười phần thì cũng chắc chín phần rồi.
Vậy mà vị sát thủ này cũng lại từ chối anh ta..
“Doanh Ngư, rốt cuộc người này là ai? Có lai lịch như thế nào?”
Sự tò mò của Giải Trĩ thật sự quá lớn rồi.
“Giải Trĩ, sự tò mò sẽ hại chết cậu đó!” Doanh Ngư vô cùng không vui, anh ta cảnh cáo Giải Trĩ một cách nghiêm khắc.
“Nhưng nếu không nói cho tôi biết, trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu.” Giải Trĩ cầu xin Doanh Ngư nói ra sự thật.
“Cũng không phải là không thể nói cho cậu, nhưng nếu như cậu không biết giữ mồm giữ miệng, nhất định sẽ hại chết bản thân!” Vẻ nghiêm túc trên mặt của Doanh Ngư vẫn không giảm xuống.
Giải Trĩ nhìn ra được chuyện này phải cẩn thận.
Bởi vì đã lâu rồi anh ta chưa từng nhìn thấy Doanh Ngư nghiêm túc như hôm nay.
“Tôi nhất định sẽ bịt kín miệng mình lại, xin anh cứ yên tâm!” Giải Trĩ thề: “Nếu như tôi tiết lộ cho người khác biết thì tôi sẽ bị hàng nghìn đao chém chết!”
Chỉ thấy Doanh Ngư gật gật đầu, sau đó buông một quân cờ màu trắng trong tay ra.
“Cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết.”
Sau đó Giải Trĩ nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy Doanh Ngư nói ra tên của một người.
“Thẩm…Thẩm Kinh Hồng?”
“Anh ta…Anh ta chính là Thẩm Kinh Hồng sao?”
“Không thể nào, sao Thẩm Kinh Hồng còn trẻ như vậy chứ?”
“Không phải anh ta tên là Thẩm Lãng sao? Thẩm Kinh Hồng có quan hệ gì với anh ta?”
Giải Trĩ liên tiếp đặt câu hỏi từ sâu trong tâm hồn.
Sau đó Doanh Ngư mới nhẹ nhàng giải thích: “Vì sao một người lại không thể có hai cái tên chứ? Thẩm Lãng là tên gốc của anh ta, Thẩm Kinh Hồng là biệt danh của anh ta, giống như Giải Trĩ cậu, cũng giống như anh thôi, tên thật của anh là Tạ Trí, biệt danh khi làm sát thủ là Giải Trĩ, hai cái này cũng không có mâu thuẫn gì.”
Lúc này tâm trạng của Doanh Ngư đã được từ từ điều chỉnh lại.
Anh ta lại bắt đầu hí hoáy với ván cờ vây của mình một lần nữa, tự đánh cờ với bản thân.
Anh ta vừa hạ quân cờ xuống, vừa nói với Giải Trĩ: “Cái tên Thẩm Kinh Hồng này, xuất phát từ Vân Môn, cũng là vào năm năm trước, lúc ấy dưới trướng Vân Vạn Sơn của Vân Môn có năm đệ tử nổi bật, người đứng ở vị trí thứ tư được gọi là “Phong lưu nghìn năm”, theo thứ tự là Ngô Đại Thiên, Trịnh Tam Cổ, Trần Phong, Hạ Lưu.
Mà Thẩm Lãng kia, là đệ tử cuối cùng của Vân Vạn Sơn, từng nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, vì vậy được gọi là Phong lưu nghìn năm Thẩm Kinh Hồng.”
Giải Trĩ gia nhập tổ chức sát thủ trong thế giới ngầm muộn, cho nên cũng không biết đến một số sự kiện.
Chẳng qua là Giải Trĩ cũng đã từng nghe nói một chút về những lời đồn liên quan đến Thẩm Kinh Hồng.
“Năm năm trước Thẩm Kinh Hồng nổi tiếng sau một trận chiến, một mình anh ta đã tiêu diệt tổ chức sát thủ Tái Tư khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, nghe nói lão đại của Tái Tư bị đánh đến sợ vỡ mật, từ đó danh tiếng của Thẩm Kinh Hồng vang xa, cũng trong vòng một năm sau đó, tổng cộng đã tiêu diệt hết mười tổ chức sát thủ hàng đầu, trở thành sát thần Thẩm Kinh Hồng trong mắt bọn sát thủ.
Tôi vốn cho rằng Thẩm Kinh Hồng đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp rồi, không ngờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
Giải Trĩ vẫn không thể tin được những điều này, anh ta nghìn lần không ngờ rằng Thẩm Lãng chính là Thẩm Kinh Hồng.
Năm năm trước, Thẩm Lãng đi theo các vị sư phụ rèn luyện, sau khi vào thành phố Bình An, lựa chọn ẩn núp theo sự sắp xếp của gia tộc, thời gian vừa khớp.
“Cậu nghĩ mà xem, sư phụ của anh ta là Vân Vạn Sơn, như vậy vừa đúng có thể giải thích được tất cả, Vân Vạn Sơn là bậc thầy võ đạo đệ nhất của nước Trung Quốc, đồ đệ được ông ta dạy dỗ ra, nhất định không tầm thường, huống chi Thẩm Kinh Hồng là đệ tử cuối cùng, thiên phú dị bẩm, tiềm lực vượt xa bốn đàn anh trên anh ta.” Doanh Ngư nói.
“Lão đại, hoá ra là như vậy, may là tôi không có ra tay với anh ta!”
Nghĩ đến đây, Giải Trĩ quả thật bị khiếp sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Doanh Ngư cười lạnh nói: “Cho nên tôi mới nói thằng nhóc cậu đúng là mạng lớn! Lỡ như lúc đó não cậu teo lại, đi tìm Thẩm Kinh Hồng gây phiền phức thì ngay cả bản thân chết như thế nào cậu cũng không biết được!”
“Lão đại, Thẩm Kinh Hồng kia thật sự khủng bố như vậy sao?” Giải Trĩ vẫn hỏi thêm một câu.
“Chỉ dựa vào sức của một mình mà tiêu diệt toàn bộ Tái Tư, còn cần anh ta chứng minh cái gì nữa, để tay lên ngực tự hỏi, cậu hoặc tôi có thể làm được sao?” Doanh Ngư nhìn vào mắt Giải Trĩ.
“Không làm được.” Giải Trĩ trả lời một cách quyết đoán.
“Nhưng chẳng phải là thời gian Thẩm Kinh Hồng xuất hiện rất ngắn sao, thật ra chỉ có một năm, sau khi nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, thậm chí sau này có rất nhiều người trong giới đều chưa từng nghe đến cái tên này, mà trong khoảng thời gian một năm đó, anh ta thỏa thích nở rộ lấp lánh, sau đó lại lựa chọn mai danh ẩn tích, đến tận bốn năm sau, cho đến khoảng thời gian trước, mới có người phát hiện ra anh ta đến Giang Nam.”
Lúc Doanh Ngư nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của anh ta cũng có chút thay đổi.
Tuổi còn trẻ, đã có thể coi là tài năng ngút trời.
Xuất hiện lần nữa như vậy, Doanh Ngư không biết trong giới thương nghiệp sẽ xảy ra chuyện động trời gì đây.
Hơn nữa, Doanh Ngư vẫn còn chưa nói cho Giải Trĩ biết hết sự thật.
Thẩm Lãng không chỉ có thêm một thân phận Thẩm Kinh Hồng kia, mà còn là người trong gia tộc Ngoan Nhân, hai lý do này khiến cho Vua sát thủ như anh ta cũng không có ý định muốn động đến Thẩm Lãng chút nào.
Giờ phút này, Thẩm Lãng đã đi đến bến cảng Giang Nam, tiến hành kết nối với thủy thủ của đoàn ‘Theo gió vượt sóng’.
Sau khi xác minh thân phận xong, bao gồm cả thuyền trưởng và các thuyền viên đều xoay người khom lưng về phía Thẩm Lãng, cúi đầu gần như chín mươi độ.
“Chào cậu Thẩm.”
“Chào cậu Thẩm.”
“Chào cậu Thẩm.”
Thuyền trưởng và thuyền viên đều chào đón Thẩm Lãng bằng lễ nghi trang trọng nhất.
Từ nay về sau, chiếc du thuyền siêu cấp xa hoa này sẽ trở thành tài sản của Thẩm Lãng.
Vì để hiểu rõ hơn về đoàn thủy thủ một chút, Thẩm Lãng cố ý ở lại trên chiếc du thuyền xa hoa này thêm một lúc, nói một ít chuyện thường ngày với đoàn thủy thủ.
Sau đó lại bảo thuyền trưởng điều khiển chiếc du thuyền xa hoa ‘Theo gió vượt sóng’ này lượn một vòng trên biển.
Không thể không nói, du thuyền xa hoa đúng là thoải mái hơn du thuyền bình thường nhiều, ở trên chiếc du thuyền xa hoa này có thể hưởng thụ phục vụ như trên đất bằng, đây là điều cơ bản mà chiếc du thuyền này có thể đáp ứng được.
Nó đều có thể đáp ứng được những điều như xem một bộ phim điện ảnh, đến nhà tắm hơi xông hơi, tập gym,...
“Lão Trương, chuẩn bị một chút, một tháng sau tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách trên chiếc du thuyền xa hoa này, tổ chức một buổi tiệc du thuyền trên chiếc du thuyền này.” Thẩm Lãng nói với thuyền trưởng.
“Vâng thưa cậu Thẩm, cậu cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ làm theo, đảm bảo buổi tiệc du thuyền này sẽ thành công tốt đẹp.” Thuyền trưởng đáp.
Thời gian đến Giang Nam chưa được lâu, Thẩm Lãng vẫn chưa tiếp xúc được nhiều với giới thượng lưu ở Giang Nam, đến lúc cần thiết, Thẩm Lãng sẽ sắp xếp một buổi tiệc, mời vài vị khách đến tập trung lại trên du thuyền, thông qua tiệc rượu để hiểu hơn về đối thủ cạnh tranh.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, có thể biết được đối phương thích cái gì, sợ cái gì, ưu điểm là gì, khuyết điểm là gì, thì mới có thể bất bại trong các cuộc cạnh tranh sau đó.
Sau khi lượn trên biển một vòng rồi dặn dò thuyền trưởng và các thủy thủ đoàn viên vài lời, Thẩm Lãng nhẹ nhàng rời đi.
Anh chuẩn bị nhân lúc rảnh rỗi hôm nay đến thị trường đồ cổ để xem một chút, tiếp tục điều tra sự kiện Kỳ Trân Các làm giả các giấy chứng nhận giám định.
Mà vào lúc này lại nhận được cuộc gọi từ Diêm Hoa.
“Cậu Thẩm, hôm nay có một buổi tọa đàm giao lưu y học sẽ tổ chức tại đại học Nam Phong, cậu có định tham gia không?” Diêm Hoa hỏi.
Trước đó Thẩm Lãng từng dặn dò Diêm Hoa, một khi ở Giang Nam có tổ chức buổi tọa đàm liên quan đến y học, hoặc hội nghị giao lưu học thuật thì phải giúp anh để ý.
Thẩm Lãng cũng muốn thăm dò độ sâu cạn trong giới y học ở Giang Nam một chút.
Đồng thời, công ty Lương Dược trong tay anh cũng cần phải phát triển, hiểu rõ thêm một chút tuyệt đối không sai chút nào.
“Hôm nay sao? Được, tôi sẽ đi, chỉ là tôi không phải người trong hội kia, không có trong danh sách người tham gia.” Thẩm Lãng trả lời lại rồi hỏi.
“Cậu Thẩm, cái này dễ xử lý, chỗ tôi có một vị trí tham gia, nghe nói người của công ty dược phẩm Ngụy thị cũng tham gia.” Diêm Hoa cố ý nhắc nhở.
Nghe thấy công ty dược phẩm Ngụy thị, hai mắt Thẩm Lãng run lên, nói: “Tôi biết rồi, gửi thông tin qua cho tôi đi, tôi sẽ tham gia.”
“Cậu Thẩm, cái vị trí tham gia trong tay của tôi đều là mấy người thư ký nhỏ, trợ lý nhỏ, cậu thấy có được không?” Diêm Hoa hỏi.
Bởi vì thời gian tương đối gấp nên Diêm Hoa cũng không có cách nào tìm được vị trí tham dự tốt hơn.
“Chẳng lẽ tôi dựa vào cái thân phận ông chủ công ty Lương Dược này đi tham gia cũng không được sao?” Thẩm Lãng hỏi.
“Cậu Thẩm, người tham dự buổi tọa đàm y học lần này đều là những chuyên gia, giáo sư trong lĩnh vực y học, bao gồm cả Đông y và Tây y cũng đều có mặt, mà những người như ông chủ, thường đều là người quản lý của xí nghiệp, không phải người làm học thuật, thì sẽ không có vị trí tham dự, bởi vì liên quan đến nhiều phương diện tìm tòi nghiên cứu trong học thuật, cho nên lúc này các ông chủ cũng rất thức thời, bình thường đều sẽ không tham gia.” Diêm Hoa trả lời.
“Không có vấn đề gì, tôi sẽ lấy thân phận ông chủ công ty Lương Dược để đến tham gia, ai nói chủ công ty thì không hiểu học thuật.”
Nói xong, Thẩm Lãng nhanh chóng bảo 9526 chuẩn bị xe đến đón anh, đưa anh đến đại học Nam Phong.
Mà trong lúc Thẩm Lãng còn ở trên đường đến đại học Nam Phong, sắc mặt của Bạch Dương một lòng luôn muốn trả thù anh lại rất khó coi, tàn nhẫn siết chặt ly trà trong tay.
Anh ta vừa liên hệ với một vị sát thủ đến từ thế giới ngầm nữa.
Mà vị trí trong bảng xếp hạng còn ở trước tên Giải Trĩ đã tìm lần trước.
Lần này Bạch Dương vốn cho rằng, mười phần thì cũng chắc chín phần rồi.
Vậy mà vị sát thủ này cũng lại từ chối anh ta..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.