Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 200: Quấy rối.

Huyết Đồ

04/04/2013



Cổ nhân ai không hy vọng có thể thiên cổ lưu danh? An Nhi mắt đẹp sáng ngời, vui sướng nhìn đại ca nói:

- Đại ca, muội thật sự có thể danh lưu sử sách sao?

Lý Thanh Chiếu là đại tài nữ nổi danh lịch sử Trung Quốc. Là vàng thì có thể tỏa sáng ở bất cứ nơi đâu, bởi vậy dù sang thế giới bị thay đổi lịch sử này, Lý tài nữ cũng vẫn tài giỏi như vậy, vẫn có thể phát ra hào quang rực rỡ bởi tài năng của mình.

Triệu Tử Văn tự nhiên là tin tưởng điểm này, kiên định gật đầu cười nói:

- Đương nhiên có thể, thử hỏi đương kim Đại Kinh có nữ tử nào có thể so sánh với muội về tài học? Cho nên không cần tự coi nhẹ mình, muội còn giỏi hơn gấp trăm lần so với đám tài tử chỉ biết chút đỉnh đã hay khoe mẽ!

- Ừm…

Lý tài nữ nhìn ánh mắt kiên định của Triệu đại ca, tin tưởng gật gật đầu. Đột nhiên nàng lại hé miệng cười nói:

- Tuy nhiên dù thế nào muội cũng không thể bì nổi tài học của đại ca.

Triệu Tử Văn đỏ mặt vì biết mình chỉ giỏi đạo văn, liền gượng cười nói:

- Về sau thành tựu của muội trong phương diện tài học chắc chắn sẽ vượt qua ta.

Lý tài nữ nao nao kinh hãi, vội vàng nói:

- Muội không cần vượt qua đại ca. Muội chỉ hy vọng… hy vọng…

Lý tài nữ mắc cỡ thẹn đỏ mặt, thẹn thùng vô hạn nói không nên lời những câu nói xấu hổ này.

Triệu Tử Văn nghe vậy cảm động, đôi tay dịu dàng vòng qua vòng eo mảnh mai của An Nhi, nhẹ nhàng nói:

- Muội cho rằng đại ca nhỏ mọn như vậy sao? Tuy nhiên hôm đó muội bỏ lại một phong thư liền rời khỏi Tiền Đường, làm hại đại ca cả năm mới chẳng vui vẻ gì.

Bên hông An Nhi cảm thụ nhiệt lực từ bàn tay rắn chắc của Triệu Tử Văn, vai run lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng cúi gằm xuống, lẩm bẩm:

- Rất xin lỗi đại ca. Khi đó đã sắp tới ba mươi tết, người ta chỉ muốn sớm tới Hàm Đan đoàn tụ với phụ thân mà thôi.

Triệu Tử Văn nhìn Lý tài nữ đầy thâm thúy, khẽ cười nói:

- Muội viết phong thư này xong liền rời đi không từ giã, làm hại đại ca cả lễ mừng năm mới đều nhớ muội. Muội đúng là làm khổ ta…

- Đại ca… muội cũng vậy, ngày nào cũng nhớ huynh.

Lý tài nữ rốt cục có thể hiểu được rằng Triệu đại ca thích mình, vui sướng nhào vào trong ngực đại ca, nước mắt hạnh phúc rơi lã chã, xúc động nói.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê gặp mưa của An Nhi. Hai má nàng ửng hồng, đôi mắt đẹp duyên dáng, bộ dáng lay động lòng người khiến Triệu Tử Văn không kìm nổi ép môi về phía đôi môi anh đào của An Nhi đang nằm trong ngực mình.

An Nhi nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen áp lại gần, bộ ngực căng đầy phập phồng, hô hấp dồn dập, vừa thẹn lại sợ, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi thời khắc đang đến.

- Ai nha. Hôn môi nữa, hôn môi nữa.

Ngay khi Triệu Tử Văn sắp hôn lên đôi môi đỏ mọng của An Nhi thì một giọng nói chói tai vang lên phía sau lưng.

Lý tài nữ kinh hãi vội vàng nhảy ra khỏi lòng Triệu Tử Văn, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tiểu Lý đã đứng sau lưng hai người không biết từ lúc nào, hơn nữa nó còn hoa chân múa tay vui sướng kêu hô.



“Vì sao xui xẻo như vậy, Tiểu Lý đáng chết này! Suýt nữa thì mình đã hôn được Lý tài nữ rồi.” Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt. Thời khắc lịch sử này không ngờ bị phá hủy như vậy.

- Tiểu Lý này, ngươi…

Lý tài nữ vừa xấu hổ vừa không biết nên mắng thế nào, tức giận đến mức mất đi lý trí, vội vàng đuổi theo muốn bắt lấy đệ đệ đáng giận để hung hăng giáo huấn một phen.

Tiểu Lý nghịch ngợm này sao có thể dễ dàng khuất phục. Ngay cả cha nó là Lý đại nhân mà nó còn không sợ, vậy thì tỷ tỷ dịu dàng này tính là cái gì? Nó không ngừng hô lên:

- Tỷ phu, tỷ phu, mau tới cứu đệ!

Một câu này nghe thật là thoải mái khiến Triệu Tử Văn cười ha ha. Tâm tình buồn bực vì bị phá đám vừa rồi cũng tan theo mây khói. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ hôn được Lý đại tài nữ của ta thôi. Hắn cũng không quấy nhiễu hai tỷ đệ đùa giỡn nhau nữa, ngồi bên ao sen ngắm bóng dáng xinh đẹp của Lý tài nữ truy đuổi đệ đệ mình, cũng có cảm giác rất hưởng thụ…

Hỗn Thế Tiểu Ma Vương này thấy tỷ tỷ tức giận, liền đùa giỡn với tỷ tỷ một lúc, lại nháy mắt với Triệu Tử Văn rồi lẻn đi, cũng không biết mục tiêu tiếp theo mà nó trêu cợt sẽ là ai.

- Đại ca, huynh cũng không giúp muội giáo huấn nó.

Hai má Lý tài nữ hồng lên, lại ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Văn, gắt giọng.

Triệu Tử Văn cười ha hả nói:

- Muốn tỷ phu đánh tiểu cữu tử, việc này không dễ đâu nha.

- Cái gì mà tỷ phu với tiểu cữu tử? Đáng ghét!

Lý tài nữ khẽ gắt, đôi mắt đẹp lại tràn ngập ngượng ngùng.

Nữ nhân vẫn là đầu nghĩ một đằng, mồm nói một nẻo. Triệu Tử Văn cười ha hả, lại dịu dàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ nhắn của Lý tài nữ. Về phần hôn môi thì thôi, nói không chừng Tiểu Ma Vương kia còn đang bí mật trốn đâu đó rình, cứ đợi có cơ hội tốt đi đã. Dù sao An Nhi cũng không thể thoát khỏi tay mình. Ha ha…

Khuôn mặt xinh đẹp của An Nhi ửng đỏ, nàng hạnh phúc dựa vào vai Triệu Tử Văn lẩm bẩm:

- Đại ca, An Nhi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào như bây giờ.

Lúc này đôi mắt như làn thu thủy của An Nhi càng rạng rỡ hơn, hai má ửng hồng như ánh bình minh, môi anh đào nhẹ thở hương lan, bộ dạng rung động lòng người khiến Triệu Tử Văn cảm thán sức mạnh vĩ đại của tình yêu. Lúc này đây cảnh xuân của một thiếu nữ lần đầu biết yêu hiện lên rõ ràng trên mặt Lý tài nữ…

Triệu Tử Văn khẽ mỉm cười. Khi còn nhỏ, hắn thường bị mẹ ép phải học thuộc cái bài thơ, từ của Lý Thanh Chiếu, đêm nay lại ôm chặt Lý tài nữ vào lòng. Cảm giác này thật sự là kỳ diệu không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.

- Đại ca, muội muốn nghe huynh hát.

An Nhi dựa vào vai Triệu Tử Văn, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói đầy thâm tình.

Trong thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, Triệu Tử Văn sao có thể không đáp ứng thỉnh cầu của Lý tài nữ chứ? Hắn đảo mắt, nhẹ nhàng hát:

- Anh vẫn luôn muốn nói với em rằng, em đã cho anh niềm vui không gì tưởng nổi, giống như cho sa mạc một ốc đảo, nói rằng em sẽ vĩnh viễn cùng anh, liền cánh bay cùng anh về tổ. Anh sẵn sàng trả giá hết thảy không hối tiếc, đứng cùng em nhìn thời gian trôi qua, muốn nhớ rõ xem anh yêu em bao nhiêu. Vì yêu em nên anh biết vui biết buồn. Có em nên bình yên trở thành có ý nghĩa. Chính là yêu em nên mới có an tâm ngọt ngào. Cảm giác đó chính là em…

Mời các bạn thưởng thức ca khúc “Chính Là Yêu Em” do ca sĩ Đào Triết / David Tao trình bày

http://mp3.zing.vn/mp3/video-clip/xe...Tao.53472.html

Ca từ nhẹ nhàng mà đầy tình thâm vang lên bên tai An Nhi. Nàng vừa thẹn vừa mừng kéo cánh tay đc, hé miệng cười hạnh phúc, lộ ra hàm răng trắng bóc, thẹn thùng vô hạn lẩm bẩm:

- Đại ca, ca khúc này tên là gì? Sao nghe hay vậy? Tuy nhiên hơi quá lộ liễu…



Nếu ở thời hiện đại thì lời bài hát này căn bản chẳng có gì, tuy nhiên ở thời cổ đại thì hơi quá mức. Triệu Tử Văn không cho là đúng, liền cười nói:

- Chính là yêu nàng…

- Ô…

Lý tài nữ nghe được tên ca khúc này liền thẹn thùng vô hạn, gót sen khẽ dậm lên bờ ao sen, nhẹ nhàng gắt lên:

- Xấu hổ chết người. .. về sau không cho huynh hát những bài không tử tế thế nữa.

Hai người dựa sát vào nhau, hạnh phúc thưởng thức ánh trăng bên hồ. Mà sau một cây dương liễu ven hồ, một cái đầu nhỏ đang ló ra nhòm ngó. Thực ra Triệu Tử Văn đã sớm phát hiện được Tiểu Ma Vương này. Vốn đêm nay hắn đã chuẩn bị hoàn thành thời khắc vĩ đại nhất, nhưng Tiểu Ma Vương đáng giận lại lằng nhằng không chịu rời đi.

Chú em vợ chết tiệt này, đáng thương cho Lý tài nữ của ta. Trong lòng Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, âm thầm kêu gào.

Trong đêm tối, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đi trong hoa viên Hàn Lâm Thư Viện, rất sợ quấy nhiễu đến hai bình giấm chua là Hạ Bình và Đại tiểu thư.

Trong hoa viên dày đặc cây cối, liễu mọc rất dày, tuy nhiên ánh trăng chiếu sáng trong hoa viên vẫn chỉ đường cho hắn.

Triệu Tử Văn thấy trong phòng Đại tiểu thư tối đen liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Hai bình giấm chua này đều rất dễ nổi giận, quả thực rất khó xử lý.

- Triệu Tử Văn!

Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai hắn. Triệu Tử Văn chấn động toàn thân, thầm kêu không ổn. Hắn chậm rãi xoay người, chỉ thấy Đại tiểu thư đứng ở dưới một gốc liễu, trên mặt lạnh như băng.

Triệu Tử Văn cười hì hì nói:

- A, đây không phải Đại tiểu thư sao? Khuya như vậy vẫn còn hứng thú ngắm trăng à?

Sắc mặt Đại tiểu thư lạnh như băng, đôi mắt đẹp đẫm nước, phẫn hận nói:

- Chàng là kẻ phóng đãng. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng chàng đâu cả. Có phải chàng đi tới chỗ hoa nguyệt hay không?

Triệu Tử Văn cười khổ nói:

- Ta là người như thế à?

- Chàng chính là người như thế. Cả ngày chàng không về, cũng không biết lại đi gây tai họa cho nữ tử nhà ai nữa.

Đại tiểu thư đang ghen, làm sao có thể nghe hắn nói gì, nàng nức nở:

- Chàng không phụ lòng Lăng Nhi, không phụ lòng Bảo Nhi, không phụ lòng… Tình Nhi chứ?

Xem ra Đại tiểu thư đã hoàn toàn nổi nóng. Triệu Tử Văn nghe vậy hơi choáng váng. Hắn vốn hơi mệt, nghe Đại tiểu thư nói như pháo nổ, hơi không kiên nhẫn nói:

- Đại tiểu thư, ta hơi mệt mỏi, chuyện gì ngày mai nói sau, ta đi ngủ trước.

Cả ngày liền Đại tiểu thư đều không thấy được người xấu này, trong lòng vốn hốt hoảng, lại càng lo hắn tới kinh thành gây họa cho tiểu thư nào mà quên mất mình và Hạ Bình. Nàng ấm ức khóc, lệ rơi lã chã:

- Chàng đáp ứng bảo vệ ta cả đời, hiện giờ lại không thèm để ý tới ta. Ta…

Đại tiểu thư này ăn phải giấm chua à? Hôm nay Triệu Tử Văn sáng phải đi xe ngựa vào triều sớm, lại kịch liệt tranh luận cả buổi, đến tối còn phải tới thăm hỏi Lý Cách Phi, thật là hơi mỏi mệt. Thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết của Đại tiểu thư, tim hắn mềm nhũn, vội vàng ôm Đại tiểu thư vào lòng, an ủi:

- Đại tiểu thư, hôm nay ta rất bận, sáng sớm đã phải vào triều, lại còn phải đi thăm hỏi các vị quan viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Thư Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook