Chương 719: Đi đâu? Cứu người!
Ngũ Trí
05/09/2013
Động đất cường liệt trong nháy mắt làm cả Ung Thành, cùng các nơi trong
toàn quốc, thậm chí một ít quốc gia Châu Á gần bên cũng bị lan đến.
Trước tiên cục dự báo động đất quốc gia liền phán đoán ra lần động đất này phải là cực mạnh nhất trong lịch sử bao năm qua.
Ánh mắt toàn quốc trong nháy mắt liền tập trung tại Ung Thành.
Có rất nhiều người, đều bức thiết muốn thông qua ti vi, internet tìm hiểu tình huống động đất tại Ung Thành, nhất là tình huống thương vong.
Những ai có thân nhân bạn bè tại Ung Thành, khi nghe được tin tức lập tức gọi điện tới Ung Thành chỉ là vì muốn nghe thanh âm của thân nhân bạn bè, xác nhận bọn họ có an toàn khỏe mạnh hay không, nhưng làm mọi người thất vọng chính là trận động đất xảy ra thình lình này làm hệ thống thông tin của Ung Thành đã rơi vào tình trạng hư hỏng, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không sao gọi được điện thoại.
Tình huống hiện tại của Ung Thành hiện nay ra sao? Tất cả mọi người đều bức thiết muốn biết.
Ngay thời khắc xảy ra động đất, trên Trúc Khê sơn ngoại ô Ung Thành, Mị Nương trong bộ quần áo trắng, đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống Ung Thành đang biến đổi lớn.
Tuy rằng Trúc Khê sơn dưới chân không ngừng hoảng động, cách đó không xa sườn núi đang đổ xuống, hiểm cảnh núi lở sắp xảy ra, nhưng trên mặt Mị Nương không hề có vẻ khẩn trương hay hoảng loạn, phảng phất như địa phương hiện tại cô ta đang đứng cũng không phải ngọn núi đang gặp nạn động đất mà là đang đứng trong hoa viên ngắm cảnh.
Một con chim to đỏ như máu từ xa xa bay nhanh tới, khép cánh đáp xuống bên người Mị Nương, trong vụ khí đỏ đen giao nhau, hóa thành nữ nhân từng uống rượu với Mị Nương, cười dài nhìn cô ta nói: “Lần này Xa Bỉ Thi làm được không tệ, chỉ có thời gian năm ngày chuẩn bị, đã làm ra được trận động đất này.”
“Xa Bỉ Thi làm được đích xác không tệ.” Mị Nương gật đầu, chợt đưa ánh mắt nhìn về phía nữ nhân do con chim huyết sắc biến thành: “Như vậy ngươi thì sao, cô đã hoàn thành được nhiệm vụ của cô chưa?”
“Mị Nương, xem cô nói vậy. Nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ, còn dám tới đây tìm cô tranh công sao?” Cô Hoạch điểu quyến rũ cười, nói: “Oán Linh trận trong Ung Thành đã sớm bố trí xong, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, có thể khởi động vận chuyển.”
Mị Nương thỏa mãn gật đầu: “Đã như vậy thì khởi động vận chuyển.”
“Được.” Cô Hoạch điểu lên tiếng, giương hai tay kháp pháp ấn, trong miệng nhanh chóng niệm tụng ra chú ngữ.
Nương theo tiếng chú ngữ, từng sợi vụ khí đen đỏ giao nhau từ trong người Cô Hoạch điểu xông ra, cuồn cuộn quanh thân thể cô ta liền ngưng tụ thành một pháp trận đồ án.
“Oán Linh trận khởi động.”
Theo những lời của Cô Hoạch điểu, pháp trận đồ án huyền phù ngay trước người cô ta chợt sáng lên.
Giằng co khoảng chừng mười phút, pháp trận đồ án mới biến mất không gặp, cùng lúc đó bên trong Ung Thành, cũng liên tiếp vang lên chín tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, nhưng lúc này lực chú ý của mọi người đều bị động đất làm chú ý, dù nghe được chín tiếng nổ vang cũng chỉ tưởng là động đất dẫn ra phản ứng dây chuyền, cũng không quá mức lưu ý, cũng không để vào trong lòng.
Sau khi làm xong tất cả, Cô Hoạch điểu nghiêng đầu qua có chút ít hiếu kỳ nói: “Mị Nương, cô để Xa Bỉ Thi dẫn phát động đất trong Ung Thành, lại bảo tôi bố trí Oán Linh trận bên trong, rốt cục là vì điều gì?”
Mị Nương cũng không có ý tứ giấu diếm hồi đáp: “Ta để Xa Bỉ Thi dẫn phát động đất trong Ung Thành, là vì dời đi lực chú ý của Trương Văn Trọng và những người tu chân chú ý tới việc động đất, trong Ung Thành có hơn trăm vạn cư dân, tất nhiên sẽ rơi vào trong sự sợ hãi cùng hỗn loạn, mà mặt trái tâm tình của sợ hãi và hoảng loạn được Oán Linh trận chuyển hóa, là có thể chuyển biến thành Oán Linh Khí, tuy rằng còn kém âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, nhưng cũng đủ bang trợ chúng ta mở được khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới.”
“Không nghĩ tới Oán Linh trận còn có công hiệu như vậy…” Lúc này Cô Hoạch điểu bừng tỉnh hiểu ra, cười tán dương: “Mị Nương thật không hổ là người có mưu kế nhất trong chúng ta, kế hoạch như vậy cũng chỉ có cô mới có khả năng chế định đi ra, ân, Trương Văn Trọng và những người tu chân, lúc này cũng đã bị chuyện động đất làm luống cuống tay chân, làm sao có thể gây trở ngại đến chúng ta?”
Mị Nương cũng không lưu ý tới sự tán thưởng của Cô Hoạch điểu, yếu ớt thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc, một ngày khe không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới còn chưa mở ra, trớ chú trên người chúng ta một ngày cũng chưa biến mất, bằng không chúng ta cần gì phải chịu phiền phức như vậy, chỉ cần trực tiếp bố trí pháp trận, tập hợp yêu lực của sáu chúng ta là có thể mở được khe không gian kia rồi.”
Ngay lúc này, Xa Bỉ Thi cùng bốn người khác cũng xuất hiện trên đỉnh núi Trúc Khê, cung kính nói: “Mị Nương, chuyện cô phân phó đều đã làm thỏa đáng.”
“Làm tốt lắm.” Mị Nương thỏa mãn gật đầu, nói: “Hiện tại lực chú ý của bọn họ đều bị trận động đất thình lình này hấp dẫn, mà chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này làm một trận, chỉ cần mở được khe không gian cho yêu ma trọng phủ nhân gian, vô luận ngươi ta, đều sẽ trở thành đại công thần của yêu ma bộ tộc.”
Cô Hoạch điểu cùng năm người Xa Bỉ Thi liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười: “Lời nói này nghe thật làm kẻ khác phấn chấn.”
Mị Nương quét mắt nhìn năm người, phân phó: “Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp dư chấn của trận động đất chưa kết thúc, nhanh chiếu theo kế hoạch hành động.”
“Dạ.” Cô Hoạch điểu cùng năm người Xa Bỉ Thi cùng kêu lên đáp, từng sợi vụ khí đen, đỏ, xanh từ trên người bọn hắn bừng lên, bao bộc thân hình bọn hắn, làm bọn hắn rất nhanh biến mất trước mặt Mị Nương.
Trên đỉnh núi Trúc Khê, chỉ còn lại một mình cô ta.
Nhìn về Ung Thành đang đầy vết thương, khóe miệng cô ta hiện lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt.
Chỉ là vẻ mỉm cười vô luận thấy thế nào, đều có một loại hàn ý khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, cô ta khẽ mở miệng nhàn nhạt nói: “Trương Văn Trọng a Trương Văn Trọng, ta thật ra muốn nhìn, lần này ngươi còn làm sao quấy rối được chúng ta…”
Hắn cũng không biết chuyện phát sinh ở núi Trúc Khê, lúc này hắn đang đứng ngoài cửa lớn phòng y tế, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía viễn phương.
Tuy rằng vật kiến trúc trong đại học thành cũng không bị phá hủy trong trận động đất, nhưng trái tim căng thẳng của hắn cũng không hề trầm tĩnh lại, bởi vì hắn rất rõ ràng, sở dĩ kiến trúc đại học thành may mắn tránh thoát tai nạn là vì có hắn liều mạng dùng linh lực bảo vệ, nhưng những địa phương ngoài sự bảo vệ của hắn lúc này còn không biết biến thành dáng dấp gì.
Tuy rằng phòng y tế không bị tổn hại, nhưng cảm giác chấn động kịch liệt cũng làm mọi người vẻ mặt kinh khủng chạy ra, hoảng loạn đứng nơi trống trải thở hổn hển, vừa kinh hồn vị định ồn ào: “Chuyện gì xảy ra? Rung động vừa rồi là chuyện gì vậy?”
“Là động đất sao? Má ơi, trên mặt đất hoảng động liên tục, thực sự là quá kinh khủng.”
“Hoàn hảo lần này rung động mãnh liệt nhưng không phá hư…phải không, tôi phải gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình huống của họ mới được.”
Khác với mọi người, Tô Hiểu Hồng rõ ràng cảm giác được sự chấn động vừa rồi cường liệt và kinh khủng cỡ nào, đồng thời nàng cũng đã nhận ra sở dĩ kiến trúc trong đại học thành không bị tổn hại, đều là bởi vì hắn liều mạng dùng linh lực hộ vệ, bằng không hiện tại đại học thành không dám nói là biến thành phế tích, nhưng tuyệt đối sẽ không được như bây giờ, toàn bộ kiến trúc vẫn sừng sững không bị ngã xuống.
Tô Hiểu Hồng phục hồi lại tinh thần, vội vã nhìn hắn hỏi: “Lão sư, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hắn bỏ một viên đan dược vào miệng khôi phục linh lực tiêu hao, nói: “Tuy rằng đại học thành không bị tổn hại, nhưng tình huống của những địa phương khác trong thành thị cũng không lạc quan, chúng ta phải lập tức chạy đi cứu viện. Tiểu muội, cô dẫn vài người đến hiệu thuốc, tận khả năng lấy những dược phẩm cùng dụng cụ cấp cứu ra đây.”
“Được.” Tô Hiểu Hồng gật đầu, liền đi.
“Minh Hiên, mọi người qua đây một chút.” Hắn lại ngoắc gọi mấy nghiên cứu sinh, phân phó: “Mọi người lập tức chạy tới y học viện, đưa những thầy cô và sinh viên có kinh nghiệm triệu tập lại, để họ tới đây lĩnh những dụng cụ cấp cứu, sau đó mau chóng chạy tới những địa phương đang gặp tai nạn tiến hành cấp cứu.”
Lý Minh Hiên cùng các nghiên cứu sinh không khỏi sửng sốt, chần chờ nói: “Lão sư, trận động đất này, hình như không nghiêm trọng như thầy tưởng tượng chứ?”
Sắc mặt hắn ngưng trọng nói: “Tin tưởng tôi, trận động đất này tạo thành thương tổn tuyệt đối không đơn giản như mọi người tưởng tượng, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, mau nhanh làm theo lời tôi đi. Mọi người phải biết từ giờ trở đi, mỗi một giây một phút đều sẽ liên quan đến tính mạng tồn vong của một người.”
Đối với hắn, mấy nghiên cứu sinh rất tín nhiệm, lúc này thấy biểu tình của hắn đặc biệt ngưng trọng, không khỏi khẩn trương lên, vội vã đáp: “Tốt, lão sư, chúng ta sẽ làm theo lời thầy.” Sau đó xoay người chạy về hướng y học viện.
Chỉ thoáng chốc, Tô Hiểu Hồng đã dẫn theo mọi người chạy ra, hắn túm Hồ Cường nói: “Hồ viện trưởng, anh tự lái xe, tôi lái một chiếc đưa mọi người đi.”
“Đi? Đi đâu?” Hồ Cường không hiểu gì hỏi.
“Cứu người.” Hắn trầm giọng hồi đáp.
Trước tiên cục dự báo động đất quốc gia liền phán đoán ra lần động đất này phải là cực mạnh nhất trong lịch sử bao năm qua.
Ánh mắt toàn quốc trong nháy mắt liền tập trung tại Ung Thành.
Có rất nhiều người, đều bức thiết muốn thông qua ti vi, internet tìm hiểu tình huống động đất tại Ung Thành, nhất là tình huống thương vong.
Những ai có thân nhân bạn bè tại Ung Thành, khi nghe được tin tức lập tức gọi điện tới Ung Thành chỉ là vì muốn nghe thanh âm của thân nhân bạn bè, xác nhận bọn họ có an toàn khỏe mạnh hay không, nhưng làm mọi người thất vọng chính là trận động đất xảy ra thình lình này làm hệ thống thông tin của Ung Thành đã rơi vào tình trạng hư hỏng, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không sao gọi được điện thoại.
Tình huống hiện tại của Ung Thành hiện nay ra sao? Tất cả mọi người đều bức thiết muốn biết.
Ngay thời khắc xảy ra động đất, trên Trúc Khê sơn ngoại ô Ung Thành, Mị Nương trong bộ quần áo trắng, đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống Ung Thành đang biến đổi lớn.
Tuy rằng Trúc Khê sơn dưới chân không ngừng hoảng động, cách đó không xa sườn núi đang đổ xuống, hiểm cảnh núi lở sắp xảy ra, nhưng trên mặt Mị Nương không hề có vẻ khẩn trương hay hoảng loạn, phảng phất như địa phương hiện tại cô ta đang đứng cũng không phải ngọn núi đang gặp nạn động đất mà là đang đứng trong hoa viên ngắm cảnh.
Một con chim to đỏ như máu từ xa xa bay nhanh tới, khép cánh đáp xuống bên người Mị Nương, trong vụ khí đỏ đen giao nhau, hóa thành nữ nhân từng uống rượu với Mị Nương, cười dài nhìn cô ta nói: “Lần này Xa Bỉ Thi làm được không tệ, chỉ có thời gian năm ngày chuẩn bị, đã làm ra được trận động đất này.”
“Xa Bỉ Thi làm được đích xác không tệ.” Mị Nương gật đầu, chợt đưa ánh mắt nhìn về phía nữ nhân do con chim huyết sắc biến thành: “Như vậy ngươi thì sao, cô đã hoàn thành được nhiệm vụ của cô chưa?”
“Mị Nương, xem cô nói vậy. Nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ, còn dám tới đây tìm cô tranh công sao?” Cô Hoạch điểu quyến rũ cười, nói: “Oán Linh trận trong Ung Thành đã sớm bố trí xong, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, có thể khởi động vận chuyển.”
Mị Nương thỏa mãn gật đầu: “Đã như vậy thì khởi động vận chuyển.”
“Được.” Cô Hoạch điểu lên tiếng, giương hai tay kháp pháp ấn, trong miệng nhanh chóng niệm tụng ra chú ngữ.
Nương theo tiếng chú ngữ, từng sợi vụ khí đen đỏ giao nhau từ trong người Cô Hoạch điểu xông ra, cuồn cuộn quanh thân thể cô ta liền ngưng tụ thành một pháp trận đồ án.
“Oán Linh trận khởi động.”
Theo những lời của Cô Hoạch điểu, pháp trận đồ án huyền phù ngay trước người cô ta chợt sáng lên.
Giằng co khoảng chừng mười phút, pháp trận đồ án mới biến mất không gặp, cùng lúc đó bên trong Ung Thành, cũng liên tiếp vang lên chín tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, nhưng lúc này lực chú ý của mọi người đều bị động đất làm chú ý, dù nghe được chín tiếng nổ vang cũng chỉ tưởng là động đất dẫn ra phản ứng dây chuyền, cũng không quá mức lưu ý, cũng không để vào trong lòng.
Sau khi làm xong tất cả, Cô Hoạch điểu nghiêng đầu qua có chút ít hiếu kỳ nói: “Mị Nương, cô để Xa Bỉ Thi dẫn phát động đất trong Ung Thành, lại bảo tôi bố trí Oán Linh trận bên trong, rốt cục là vì điều gì?”
Mị Nương cũng không có ý tứ giấu diếm hồi đáp: “Ta để Xa Bỉ Thi dẫn phát động đất trong Ung Thành, là vì dời đi lực chú ý của Trương Văn Trọng và những người tu chân chú ý tới việc động đất, trong Ung Thành có hơn trăm vạn cư dân, tất nhiên sẽ rơi vào trong sự sợ hãi cùng hỗn loạn, mà mặt trái tâm tình của sợ hãi và hoảng loạn được Oán Linh trận chuyển hóa, là có thể chuyển biến thành Oán Linh Khí, tuy rằng còn kém âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, nhưng cũng đủ bang trợ chúng ta mở được khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới.”
“Không nghĩ tới Oán Linh trận còn có công hiệu như vậy…” Lúc này Cô Hoạch điểu bừng tỉnh hiểu ra, cười tán dương: “Mị Nương thật không hổ là người có mưu kế nhất trong chúng ta, kế hoạch như vậy cũng chỉ có cô mới có khả năng chế định đi ra, ân, Trương Văn Trọng và những người tu chân, lúc này cũng đã bị chuyện động đất làm luống cuống tay chân, làm sao có thể gây trở ngại đến chúng ta?”
Mị Nương cũng không lưu ý tới sự tán thưởng của Cô Hoạch điểu, yếu ớt thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc, một ngày khe không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới còn chưa mở ra, trớ chú trên người chúng ta một ngày cũng chưa biến mất, bằng không chúng ta cần gì phải chịu phiền phức như vậy, chỉ cần trực tiếp bố trí pháp trận, tập hợp yêu lực của sáu chúng ta là có thể mở được khe không gian kia rồi.”
Ngay lúc này, Xa Bỉ Thi cùng bốn người khác cũng xuất hiện trên đỉnh núi Trúc Khê, cung kính nói: “Mị Nương, chuyện cô phân phó đều đã làm thỏa đáng.”
“Làm tốt lắm.” Mị Nương thỏa mãn gật đầu, nói: “Hiện tại lực chú ý của bọn họ đều bị trận động đất thình lình này hấp dẫn, mà chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này làm một trận, chỉ cần mở được khe không gian cho yêu ma trọng phủ nhân gian, vô luận ngươi ta, đều sẽ trở thành đại công thần của yêu ma bộ tộc.”
Cô Hoạch điểu cùng năm người Xa Bỉ Thi liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười: “Lời nói này nghe thật làm kẻ khác phấn chấn.”
Mị Nương quét mắt nhìn năm người, phân phó: “Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp dư chấn của trận động đất chưa kết thúc, nhanh chiếu theo kế hoạch hành động.”
“Dạ.” Cô Hoạch điểu cùng năm người Xa Bỉ Thi cùng kêu lên đáp, từng sợi vụ khí đen, đỏ, xanh từ trên người bọn hắn bừng lên, bao bộc thân hình bọn hắn, làm bọn hắn rất nhanh biến mất trước mặt Mị Nương.
Trên đỉnh núi Trúc Khê, chỉ còn lại một mình cô ta.
Nhìn về Ung Thành đang đầy vết thương, khóe miệng cô ta hiện lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt.
Chỉ là vẻ mỉm cười vô luận thấy thế nào, đều có một loại hàn ý khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, cô ta khẽ mở miệng nhàn nhạt nói: “Trương Văn Trọng a Trương Văn Trọng, ta thật ra muốn nhìn, lần này ngươi còn làm sao quấy rối được chúng ta…”
Hắn cũng không biết chuyện phát sinh ở núi Trúc Khê, lúc này hắn đang đứng ngoài cửa lớn phòng y tế, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía viễn phương.
Tuy rằng vật kiến trúc trong đại học thành cũng không bị phá hủy trong trận động đất, nhưng trái tim căng thẳng của hắn cũng không hề trầm tĩnh lại, bởi vì hắn rất rõ ràng, sở dĩ kiến trúc đại học thành may mắn tránh thoát tai nạn là vì có hắn liều mạng dùng linh lực bảo vệ, nhưng những địa phương ngoài sự bảo vệ của hắn lúc này còn không biết biến thành dáng dấp gì.
Tuy rằng phòng y tế không bị tổn hại, nhưng cảm giác chấn động kịch liệt cũng làm mọi người vẻ mặt kinh khủng chạy ra, hoảng loạn đứng nơi trống trải thở hổn hển, vừa kinh hồn vị định ồn ào: “Chuyện gì xảy ra? Rung động vừa rồi là chuyện gì vậy?”
“Là động đất sao? Má ơi, trên mặt đất hoảng động liên tục, thực sự là quá kinh khủng.”
“Hoàn hảo lần này rung động mãnh liệt nhưng không phá hư…phải không, tôi phải gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình huống của họ mới được.”
Khác với mọi người, Tô Hiểu Hồng rõ ràng cảm giác được sự chấn động vừa rồi cường liệt và kinh khủng cỡ nào, đồng thời nàng cũng đã nhận ra sở dĩ kiến trúc trong đại học thành không bị tổn hại, đều là bởi vì hắn liều mạng dùng linh lực hộ vệ, bằng không hiện tại đại học thành không dám nói là biến thành phế tích, nhưng tuyệt đối sẽ không được như bây giờ, toàn bộ kiến trúc vẫn sừng sững không bị ngã xuống.
Tô Hiểu Hồng phục hồi lại tinh thần, vội vã nhìn hắn hỏi: “Lão sư, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hắn bỏ một viên đan dược vào miệng khôi phục linh lực tiêu hao, nói: “Tuy rằng đại học thành không bị tổn hại, nhưng tình huống của những địa phương khác trong thành thị cũng không lạc quan, chúng ta phải lập tức chạy đi cứu viện. Tiểu muội, cô dẫn vài người đến hiệu thuốc, tận khả năng lấy những dược phẩm cùng dụng cụ cấp cứu ra đây.”
“Được.” Tô Hiểu Hồng gật đầu, liền đi.
“Minh Hiên, mọi người qua đây một chút.” Hắn lại ngoắc gọi mấy nghiên cứu sinh, phân phó: “Mọi người lập tức chạy tới y học viện, đưa những thầy cô và sinh viên có kinh nghiệm triệu tập lại, để họ tới đây lĩnh những dụng cụ cấp cứu, sau đó mau chóng chạy tới những địa phương đang gặp tai nạn tiến hành cấp cứu.”
Lý Minh Hiên cùng các nghiên cứu sinh không khỏi sửng sốt, chần chờ nói: “Lão sư, trận động đất này, hình như không nghiêm trọng như thầy tưởng tượng chứ?”
Sắc mặt hắn ngưng trọng nói: “Tin tưởng tôi, trận động đất này tạo thành thương tổn tuyệt đối không đơn giản như mọi người tưởng tượng, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, mau nhanh làm theo lời tôi đi. Mọi người phải biết từ giờ trở đi, mỗi một giây một phút đều sẽ liên quan đến tính mạng tồn vong của một người.”
Đối với hắn, mấy nghiên cứu sinh rất tín nhiệm, lúc này thấy biểu tình của hắn đặc biệt ngưng trọng, không khỏi khẩn trương lên, vội vã đáp: “Tốt, lão sư, chúng ta sẽ làm theo lời thầy.” Sau đó xoay người chạy về hướng y học viện.
Chỉ thoáng chốc, Tô Hiểu Hồng đã dẫn theo mọi người chạy ra, hắn túm Hồ Cường nói: “Hồ viện trưởng, anh tự lái xe, tôi lái một chiếc đưa mọi người đi.”
“Đi? Đi đâu?” Hồ Cường không hiểu gì hỏi.
“Cứu người.” Hắn trầm giọng hồi đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.