Chương 561: Hiệu ứng oanh động do đan dược lục phẩm dẫn phát
Ngũ Trí
05/09/2013
Khâu Đại Bảo chủ trì hội đấu giá kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cũng
không vội vàng giới thiệu phẩm cấp cùng tên gọi của bốn bình đan dược,
mà chỉ mở nắp bình.
Một hương thơm thấm tận ruột gan lập tức từ bên trong bình sứ Thanh Hoa tán phát ra, hương vị sâu thẳm, không chỉ tràn ngập trong sân bóng, thậm chí còn lan ra ngoài, truyền vào mũi những người bình thường.
Tuy rằng người thường không thể hội được linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong hương thơm, nhưng bọn họ có thể cảm giác được hương thơm tạo cho họ cảm giác thể xác cùng tinh thần thư sướng, làm tinh thần họ không khỏi rung lên, người cũng như trẻ hơn rất nhiều.
Loại cảm giác kỳ lạ này, làm những người chung quanh sân bóng cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ vừa suy đoán hương vị, vừa tìm kiếm nơi phát ra. Chỉ bất quá, vô luận là khứu giác hay tầm mắt của họ, đều kém xa người tu chân và dị năng giả. Một phen hiếu kỳ tìm kiếm, chỉ uổng phí công phu, không thể tìm được nơi phát ra như nguyện.
Có người hiểu chuyện, gọi điện cho đài truyền hình, làm suốt mấy ngày tin tức tại Vân Thai thị chỉ tuyên truyền việc này, thậm chí còn mời chuyên gia học giả thảo luận không ngớt. Cuối cùng chỉ nói do hoàn cảnh cải thiện nên hương thơm tự phát trong khu vực thành thị. Đương nhiên, có bao người tin tưởng thì không thể biết được.
Hương thơm nồng nặc từ trong bốn bình sứ tản ra, không chỉ làm người thường cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, càng làm những người tu chân nhận ra được linh khí thiên địa tự nhiên ẩn chứa bên trong.
Hô hấp của bọn họ, không khỏi biến thành gấp gáp. Mà mục đích làm như vậy chỉ có một, đó chính là hi vọng hít vào thật nhiều hương thơm.
Dù không ăn được đan dược cao phẩm, nhưng thấy nhiều hiểu rộng cũng là rất tốt.
Nhất là một ít người tu chân có tu vi thấp, vẻ mặt tham lam hít mạnh không ngừng. Nếu không phải tu vi thiếu, chỉ sợ bọn họ chỉ hít vào mà không cần thở ra. Sở dĩ họ làm như vậy, bởi vì họ cảm thấy linh khí trong đan dược ẩn chứa tác dụng xúc tiến tu vi đối với bọn họ.
Không chút khoa trương mà nói, linh khí ẩn chứa trong hương thơm, còn tinh thuần hơn tất cả đan dược khác, đối với hiệu quả đề thăng tu vi cũng càng thêm rõ ràng.
Ở lúc này, những người tu chân tu vi thấp trong sân bóng, ước gì bình đan dược vẫn mở nắp, để họ có thể tiếp tục hấp thu linh khí bên trong. Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy, những người có ý định tham gia cạnh phách, đương nhiên xót ruột khi thấy dược hương tán phát quá lâu, sẽ làm dược lực xói mòn, ảnh hưởng công hiệu đan dược. Bởi vậy bọn họ đều kêu la lên:
“Mau đậy nắp bình lại, đừng lãng phí dược hiệu nha.”
“Cho chúng ta ngửi hương vị một chút là được rồi, không cần mở cả nắp bình ra chứ? Mau nhanh đậy lại, sau đó giới thiệu giá cả đi, ngươi còn muốn kéo dài bao lâu nữa? Ta đã chờ không nhịn được rồi đó.”
Khâu Đại Bảo đứng trên đài bán đấu giá, lúc này lại nghe theo ý kiến của mọi người. Hắn đã đạt được mục đích, cười tủm tỉm đậy nắp bình sứ lại. Một màn như thế làm những người có tu vi thấp vô cùng tiếc nuối. Nhưng bọn họ cũng không có gì oán giận. Dù sao có thể hấp thu được hương thơm như vậy, đối với bọn họ mà nói đã là vô cùng may mắn.
Thậm chí có một ít người tu chân cùng dị năng giả tu vi thấp đang ghé vào nhau, đắc ý dào dạt nói: “Hội đấu giá tu chân lần này, ta thực sự đến đúng rồi. Sau này ta cũng có thể ưỡn ngực nói cho người khác nghe “ca tuy rằng không có ăn đan dược lục, thất phẩm, nhưng ca cũng đã ngửi thấy, nhìn thấy qua.” A ha, đây là kinh lịch lợi hại cỡ nào, tin tưởng nói ra sẽ làm người ta ước ao đến chết.”
Khâu Đại Bảo đứng trên đài bán đấu giá, tự nhiên không nghe được những người này nói chuyện. Sau khi đóng nắp bình sứ, hắn liền giới thiệu: “Chư vị bằng hữu, hôm nay các vị đã đến đúng dịp. Bốn bình đan dược này không phải là mặt hàng phổ thông. Phẩm cấp của chúng đều là đan dược lục phẩm. Từ bình bên trái bắt đầu, chính là Tam Thanh Đại Đạo Đan, Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn, Thập Toàn Như Ý Tán và Chí Tôn Ngưng Âm Lộ, mỗi một bình đều có năm viên đan dược. Tin tưởng đối với công hiệu của bốn loại đan dược này, chư vị cũng đã sớm được nghe thấy. Ở đây tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian của chư vị, nói năng rườm rà giới thiệu. Hiện tại chúng ta bắt đầu bán đấu giá bình Tam Thanh Đại Đạo Đan trước tiên. Giá khởi đầu của nó, là mười vạn nhất phẩm đan dược. Bằng hữu có hứng thú, mau nhanh ra giá. Bằng không một khi bỏ qua, chỉ sợ sẽ làm cho các vị hối hận cả đời.”
Tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng sau khi Khâu Đại Bảo báo ra giá cả bốn bình đan dược, bên trong sân bóng vang lên một mảnh kinh hô. Tiếng kinh hô của vạn người hội tụ cùng một chỗ, quả nhiên có loại cảm giác như trời long đất lở, chấn đến lỗ tai phát đau, thậm chí làm sân bóng to như vậy cũng phải rung động.
Mà bên trong phòng quý khách, trong tiếng kinh hô, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Theo bọn họ xem ra, bốn bình lục phẩm đan dược, chỉ có thể là Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái lấy ra. Chỉ là không biết, bên trong tay Trương Văn Trọng cùng Phong Sơn phái, ngoại trừ bốn bình đan dược lục phẩm ra, rốt cục còn có bao nhiêu cao phẩm đan dược nguyện ý lấy ra để bán?
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư mọi người bắt đầu lung lay. Bọn họ đều đang suy tư, đến tột cùng nên dùng dạng phương pháp gì, từ trong tay hắn mua được càng nhiều cao phẩm đan dược.
Pháp bảo sao?
Cao phẩm pháp bảo bên trong tông phái mình cũng không có vài món, làm sao bỏ ra được để trao đổi cao phẩm đan dược? Về phần pháp bảo thấp phẩm…Phong Sơn phái người ta ngay cả một đệ tử Luyện Khí kỳ đều có thấp phẩm bảo khí, hiển nhiên sẽ không hiếm lạ với thấp phẩm pháp bảo.
Đan dược sao?
Cao phẩm đan dược cất giữ trong tông phái chỉ sợ còn không bằng phẩm cấp đan dược do chính Phong Sơn phái luyện chế ra, dùng đan dược đi trao đổi đan dược, có khác gì tự đi tìm mất mặt?
Càng nghĩ, lấy được ra tay thứ mà Trương Văn Trọng cùng Phong Sơn phái hứng thú, chỉ có cao phẩm linh tài liệu, linh thú cùng một ít kỳ trân dị bảo hiếm thấy.
Để có thể thu được cao phẩm đan dược cùng lấy lòng Phong Sơn phái, những chưởng môn, trưởng lão đều buông xuống sự rụt rè cùng ngạo khí, lần nữa vây quanh Trương Văn Trọng.
Một vị chưởng môn dẫn đầu mở miệng nói: “Trương tiên sinh, sau khi hội đấu giá chấm dứt, tôi nghĩ muốn mời anh và hai người bạn của anh dùng một bữa ăn. Không biết các vị có bằng lòng nể mặt chút không?”
Nhưng Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời hắn, một chưởng môn khác đã lấn chưởng môn kia ra phía sau, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trương tiên sinh, tông phái chúng tôi có vài món cao phẩm linh tài liệu không tệ. Nếu như anh có hứng thú, tôi lập tức cho người mang đến Vân Thai thị, mặc cho anh chọn lựa, chỉ cần anh coi trọng, cứ mặc tình lấy đi…”
Những chưởng môn cùng trưởng lão khác đều ồn ào hướng hắn phát ra lời mời, trong khoảnh khắc, toàn bộ căn phong ầm ĩ phi thường, làm cho người ta thật sự khó nghe được những người này đang nói điều gì.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng đành cười khổ làm ra thủ thế chớ có lên tiếng.
Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, ngay khi hắn làm ra thủ thế, những người đang chen chúc trong phòng cũng nghe lời ngậm miệng lại, không còn cao giọng xôn xao, toàn bộ phòng quý khách lập tức liền yên tĩnh xuống tới.
Xích Hà đạo trưởng đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối, phi thường kính nể.
Phải biết rằng, những người này đều là đại nhân vật mắt cao hơn trán. Nếu như đổi lại là người khác làm ra thủ thế như vậy, chỉ sợ đã làm bọn hắn tức giận. Mà làm sao giống như bây giờ, lại làm cho họ nghe lời như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Trương Văn Trọng có thể làm được đi?
Vừa vô cùng kính nể, Xích Hà đạo trưởng cũng nhịn không được huyễn tưởng trong lòng: “Trương tiên sinh thật không hổ là đệ tử tiên nhân, quả nhiên lợi hại. Cũng không biết đời này của ta, có thể uy phong một lần như hắn hay không? Để những chưởng môn này nghe theo lời ta nói?”
Trên mặt Trương Văn Trọng tràn đầy vẻ mỉm cười chân thành, giọng nói nhu hòa: “Chư vị bằng hữu, các vị đã để mắt đến tôi, lại còn mời mọc, tôi làm sao có thể cự tuyệt? Đợi buổi đấu giá kết thúc, tôi sẽ an bài thời gian, cùng phó ước các vị.” Bởi vì dùng Chúc Do Thuật, lời nói của hắn làm mỗi người trong phòng đều có cảm giác mát mẻ như cơn gió mùa xuân.
Hơi dừng lại một chút, Trương Văn Trọng chỉ vào bốn bình sứ trên đài đấu giá, mỉm cười nói: “Nhưng bây giờ chúng ta còn phải đem tinh lực chú ý lên bốn bình lục phẩm đan dược thôi. Chư vị bằng hữu, đừng trách tôi không nhắc tỉnh, nếu các vị còn không ra giá, bình Tam Thanh Đại Đạo Đan sẽ bị người khác mua đi mất.”
Lời nói của hắn làm mọi người nhất thời khẩn trương lên, vội vã đưa ánh mắt chuyển lên đài đấu giá. Quả nhiên khi bọn họ vừa quay sang Trương Văn Trọng phát ra lời mời, giá cả của Tam Thanh Đại Đạo Đan đã tăng lên ba mươi vạn.
Thấy tình hình này, bọn họ cũng không dám tiếp tục phân tâm, liền nhanh thu liễm tâm thần bắt đầu tham dự vào trận tranh phách đan dược.
Giá cả của Tam Thanh Đại Đạo Đan, trong tiếng kinh hô của mọi người, một đường cuồng thăng.
Cuối cùng, bình Tam Thanh Đại Đạo Đan, được thành giao với giá cả điên cuồng: Sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược.
Một hương thơm thấm tận ruột gan lập tức từ bên trong bình sứ Thanh Hoa tán phát ra, hương vị sâu thẳm, không chỉ tràn ngập trong sân bóng, thậm chí còn lan ra ngoài, truyền vào mũi những người bình thường.
Tuy rằng người thường không thể hội được linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong hương thơm, nhưng bọn họ có thể cảm giác được hương thơm tạo cho họ cảm giác thể xác cùng tinh thần thư sướng, làm tinh thần họ không khỏi rung lên, người cũng như trẻ hơn rất nhiều.
Loại cảm giác kỳ lạ này, làm những người chung quanh sân bóng cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ vừa suy đoán hương vị, vừa tìm kiếm nơi phát ra. Chỉ bất quá, vô luận là khứu giác hay tầm mắt của họ, đều kém xa người tu chân và dị năng giả. Một phen hiếu kỳ tìm kiếm, chỉ uổng phí công phu, không thể tìm được nơi phát ra như nguyện.
Có người hiểu chuyện, gọi điện cho đài truyền hình, làm suốt mấy ngày tin tức tại Vân Thai thị chỉ tuyên truyền việc này, thậm chí còn mời chuyên gia học giả thảo luận không ngớt. Cuối cùng chỉ nói do hoàn cảnh cải thiện nên hương thơm tự phát trong khu vực thành thị. Đương nhiên, có bao người tin tưởng thì không thể biết được.
Hương thơm nồng nặc từ trong bốn bình sứ tản ra, không chỉ làm người thường cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, càng làm những người tu chân nhận ra được linh khí thiên địa tự nhiên ẩn chứa bên trong.
Hô hấp của bọn họ, không khỏi biến thành gấp gáp. Mà mục đích làm như vậy chỉ có một, đó chính là hi vọng hít vào thật nhiều hương thơm.
Dù không ăn được đan dược cao phẩm, nhưng thấy nhiều hiểu rộng cũng là rất tốt.
Nhất là một ít người tu chân có tu vi thấp, vẻ mặt tham lam hít mạnh không ngừng. Nếu không phải tu vi thiếu, chỉ sợ bọn họ chỉ hít vào mà không cần thở ra. Sở dĩ họ làm như vậy, bởi vì họ cảm thấy linh khí trong đan dược ẩn chứa tác dụng xúc tiến tu vi đối với bọn họ.
Không chút khoa trương mà nói, linh khí ẩn chứa trong hương thơm, còn tinh thuần hơn tất cả đan dược khác, đối với hiệu quả đề thăng tu vi cũng càng thêm rõ ràng.
Ở lúc này, những người tu chân tu vi thấp trong sân bóng, ước gì bình đan dược vẫn mở nắp, để họ có thể tiếp tục hấp thu linh khí bên trong. Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy, những người có ý định tham gia cạnh phách, đương nhiên xót ruột khi thấy dược hương tán phát quá lâu, sẽ làm dược lực xói mòn, ảnh hưởng công hiệu đan dược. Bởi vậy bọn họ đều kêu la lên:
“Mau đậy nắp bình lại, đừng lãng phí dược hiệu nha.”
“Cho chúng ta ngửi hương vị một chút là được rồi, không cần mở cả nắp bình ra chứ? Mau nhanh đậy lại, sau đó giới thiệu giá cả đi, ngươi còn muốn kéo dài bao lâu nữa? Ta đã chờ không nhịn được rồi đó.”
Khâu Đại Bảo đứng trên đài bán đấu giá, lúc này lại nghe theo ý kiến của mọi người. Hắn đã đạt được mục đích, cười tủm tỉm đậy nắp bình sứ lại. Một màn như thế làm những người có tu vi thấp vô cùng tiếc nuối. Nhưng bọn họ cũng không có gì oán giận. Dù sao có thể hấp thu được hương thơm như vậy, đối với bọn họ mà nói đã là vô cùng may mắn.
Thậm chí có một ít người tu chân cùng dị năng giả tu vi thấp đang ghé vào nhau, đắc ý dào dạt nói: “Hội đấu giá tu chân lần này, ta thực sự đến đúng rồi. Sau này ta cũng có thể ưỡn ngực nói cho người khác nghe “ca tuy rằng không có ăn đan dược lục, thất phẩm, nhưng ca cũng đã ngửi thấy, nhìn thấy qua.” A ha, đây là kinh lịch lợi hại cỡ nào, tin tưởng nói ra sẽ làm người ta ước ao đến chết.”
Khâu Đại Bảo đứng trên đài bán đấu giá, tự nhiên không nghe được những người này nói chuyện. Sau khi đóng nắp bình sứ, hắn liền giới thiệu: “Chư vị bằng hữu, hôm nay các vị đã đến đúng dịp. Bốn bình đan dược này không phải là mặt hàng phổ thông. Phẩm cấp của chúng đều là đan dược lục phẩm. Từ bình bên trái bắt đầu, chính là Tam Thanh Đại Đạo Đan, Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn, Thập Toàn Như Ý Tán và Chí Tôn Ngưng Âm Lộ, mỗi một bình đều có năm viên đan dược. Tin tưởng đối với công hiệu của bốn loại đan dược này, chư vị cũng đã sớm được nghe thấy. Ở đây tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian của chư vị, nói năng rườm rà giới thiệu. Hiện tại chúng ta bắt đầu bán đấu giá bình Tam Thanh Đại Đạo Đan trước tiên. Giá khởi đầu của nó, là mười vạn nhất phẩm đan dược. Bằng hữu có hứng thú, mau nhanh ra giá. Bằng không một khi bỏ qua, chỉ sợ sẽ làm cho các vị hối hận cả đời.”
Tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng sau khi Khâu Đại Bảo báo ra giá cả bốn bình đan dược, bên trong sân bóng vang lên một mảnh kinh hô. Tiếng kinh hô của vạn người hội tụ cùng một chỗ, quả nhiên có loại cảm giác như trời long đất lở, chấn đến lỗ tai phát đau, thậm chí làm sân bóng to như vậy cũng phải rung động.
Mà bên trong phòng quý khách, trong tiếng kinh hô, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Theo bọn họ xem ra, bốn bình lục phẩm đan dược, chỉ có thể là Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái lấy ra. Chỉ là không biết, bên trong tay Trương Văn Trọng cùng Phong Sơn phái, ngoại trừ bốn bình đan dược lục phẩm ra, rốt cục còn có bao nhiêu cao phẩm đan dược nguyện ý lấy ra để bán?
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư mọi người bắt đầu lung lay. Bọn họ đều đang suy tư, đến tột cùng nên dùng dạng phương pháp gì, từ trong tay hắn mua được càng nhiều cao phẩm đan dược.
Pháp bảo sao?
Cao phẩm pháp bảo bên trong tông phái mình cũng không có vài món, làm sao bỏ ra được để trao đổi cao phẩm đan dược? Về phần pháp bảo thấp phẩm…Phong Sơn phái người ta ngay cả một đệ tử Luyện Khí kỳ đều có thấp phẩm bảo khí, hiển nhiên sẽ không hiếm lạ với thấp phẩm pháp bảo.
Đan dược sao?
Cao phẩm đan dược cất giữ trong tông phái chỉ sợ còn không bằng phẩm cấp đan dược do chính Phong Sơn phái luyện chế ra, dùng đan dược đi trao đổi đan dược, có khác gì tự đi tìm mất mặt?
Càng nghĩ, lấy được ra tay thứ mà Trương Văn Trọng cùng Phong Sơn phái hứng thú, chỉ có cao phẩm linh tài liệu, linh thú cùng một ít kỳ trân dị bảo hiếm thấy.
Để có thể thu được cao phẩm đan dược cùng lấy lòng Phong Sơn phái, những chưởng môn, trưởng lão đều buông xuống sự rụt rè cùng ngạo khí, lần nữa vây quanh Trương Văn Trọng.
Một vị chưởng môn dẫn đầu mở miệng nói: “Trương tiên sinh, sau khi hội đấu giá chấm dứt, tôi nghĩ muốn mời anh và hai người bạn của anh dùng một bữa ăn. Không biết các vị có bằng lòng nể mặt chút không?”
Nhưng Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời hắn, một chưởng môn khác đã lấn chưởng môn kia ra phía sau, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trương tiên sinh, tông phái chúng tôi có vài món cao phẩm linh tài liệu không tệ. Nếu như anh có hứng thú, tôi lập tức cho người mang đến Vân Thai thị, mặc cho anh chọn lựa, chỉ cần anh coi trọng, cứ mặc tình lấy đi…”
Những chưởng môn cùng trưởng lão khác đều ồn ào hướng hắn phát ra lời mời, trong khoảnh khắc, toàn bộ căn phong ầm ĩ phi thường, làm cho người ta thật sự khó nghe được những người này đang nói điều gì.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng đành cười khổ làm ra thủ thế chớ có lên tiếng.
Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, ngay khi hắn làm ra thủ thế, những người đang chen chúc trong phòng cũng nghe lời ngậm miệng lại, không còn cao giọng xôn xao, toàn bộ phòng quý khách lập tức liền yên tĩnh xuống tới.
Xích Hà đạo trưởng đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối, phi thường kính nể.
Phải biết rằng, những người này đều là đại nhân vật mắt cao hơn trán. Nếu như đổi lại là người khác làm ra thủ thế như vậy, chỉ sợ đã làm bọn hắn tức giận. Mà làm sao giống như bây giờ, lại làm cho họ nghe lời như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Trương Văn Trọng có thể làm được đi?
Vừa vô cùng kính nể, Xích Hà đạo trưởng cũng nhịn không được huyễn tưởng trong lòng: “Trương tiên sinh thật không hổ là đệ tử tiên nhân, quả nhiên lợi hại. Cũng không biết đời này của ta, có thể uy phong một lần như hắn hay không? Để những chưởng môn này nghe theo lời ta nói?”
Trên mặt Trương Văn Trọng tràn đầy vẻ mỉm cười chân thành, giọng nói nhu hòa: “Chư vị bằng hữu, các vị đã để mắt đến tôi, lại còn mời mọc, tôi làm sao có thể cự tuyệt? Đợi buổi đấu giá kết thúc, tôi sẽ an bài thời gian, cùng phó ước các vị.” Bởi vì dùng Chúc Do Thuật, lời nói của hắn làm mỗi người trong phòng đều có cảm giác mát mẻ như cơn gió mùa xuân.
Hơi dừng lại một chút, Trương Văn Trọng chỉ vào bốn bình sứ trên đài đấu giá, mỉm cười nói: “Nhưng bây giờ chúng ta còn phải đem tinh lực chú ý lên bốn bình lục phẩm đan dược thôi. Chư vị bằng hữu, đừng trách tôi không nhắc tỉnh, nếu các vị còn không ra giá, bình Tam Thanh Đại Đạo Đan sẽ bị người khác mua đi mất.”
Lời nói của hắn làm mọi người nhất thời khẩn trương lên, vội vã đưa ánh mắt chuyển lên đài đấu giá. Quả nhiên khi bọn họ vừa quay sang Trương Văn Trọng phát ra lời mời, giá cả của Tam Thanh Đại Đạo Đan đã tăng lên ba mươi vạn.
Thấy tình hình này, bọn họ cũng không dám tiếp tục phân tâm, liền nhanh thu liễm tâm thần bắt đầu tham dự vào trận tranh phách đan dược.
Giá cả của Tam Thanh Đại Đạo Đan, trong tiếng kinh hô của mọi người, một đường cuồng thăng.
Cuối cùng, bình Tam Thanh Đại Đạo Đan, được thành giao với giá cả điên cuồng: Sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.