Chương 220: Phong Thạch Phiên
Ngũ Trí
04/09/2013
Ba gã thiên cấp cao thủ của Bàng gia khoảng chừng năm mươi tuổi, tuy
rằng râu tóc đều đã hoa râm, nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng. Lúc này, đã đi vào cuối mùa thu gió lạnh thổi tràn, mái tóc hoa râm cùng
quần áo họ đều theo gió nhẹ nhàng bay lên, rất có phong phạm của một cao thủ. Ở trong tay bọn hắn, đều cầm một thanh đường đao hẹp dài sắc bén,
đều không ngoại lệ, mũi đao đều chỉ thẳng vào Trương Văn Trọng. Ba đạo
đao khí lành lạnh triệt cốt từ trong ba mũi đao bắn ra, làm độ ấm trong
sân mơ hồ như giảm xuống.
Ba gã thiên cấp cao thủ của Bàng gia, ở trên đường đều là người tiếng tăm lừng lẫy, bọn hắn bằng vào thực lực cường hãn cùng với tính cách tàn nhẫn, cùng được xưng là Bàng Thị Tam Lang.
Đối diện với Trương Văn Trọng, ở phía mắt trái có một tấm vải đen bịt lại, là Độc Nhãn Lang Bàng Thế Phong, người có vóc người khôi ngô đứng bên trái, là Thanh Lang Bàng Thế Trạch, người thon gầy bên phải, là Quỷ Lang Bàng Thế Dân. Ba người đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, từng giết chết không ít người. Ngày xưa khi còn ở thời kỳ tráng niên, để có thể đột phá bình cảnh địa cấp cảnh giới trở thành thiên cấp cao thủ, đã từng đi du lịch khắp thế giới, cũng từng tham gia không ít cuộc thi đấu hắc quyền tiếng tăm lừng lẫy, không hề chiến bại. Bởi vậy cũng để cho chiêu số tiến công của bọn hắn, đã được rèn luyện thành tàn nhẫn trí mạng.
Bởi vì quanh năm bọn hắn đều cùng tu luyện chung một chỗ, cho nên ba thiên cấp cao thủ của Bàng gia cũng đã bồi dưỡng ra sự ăn ý cực cao. Bọn họ bày ra Tam Tài Sát Trận, có thể không tính là trận pháp cao thâm tinh diệu gì, thế nhưng bởi vì có sự ăn ý cực cao, cho nên có thể phát huy ra uy lực ở hạn độ lớn nhất.
Tuy rằng nhân số chiếm ưu thế, nhưng ba người của Bàng gia cũng không vội vã khởi xướng tiến công với Trương Văn Trọng, mà tiếp tục duy trì tư thái áp bách, chậm rãi tới gần hắn. Tuy rằng tâm tình lúc này của bọn hắn chỉ hận không lập tức chém Trương Văn Trọng thành thịt vụn, nhưng kinh nghiệm vô số lần sinh tử ẩu đả nói cho bọn hắn, ngay lúc này không thể gấp gáp. Bọn hắn cứ kiên trì như vậy, từ từ đề thăng uy áp đối với Trương Văn Trọng, bức bách hắn lộ ra kẽ hở. Mà một khi Trương Văn Trọng lộ ra kẽ hở, bọn hắn sẽ lập tức phát ra thế tiến công sắc bén, tranh thủ đánh gục Trương Văn Trọng thật nhanh!
Tuy rằng ba cao thủ thiên cấp Bàng gia không nóng nảy phát động tiến công, nhưng Trương Văn Trọng cũng không muốn tiếp tục kéo dài dây dưa. Từ thái độ cả ba biểu hiện ra ngoài, Trương Văn Trọng liền hiểu được dự định của bọn hắn, nếu như để tiết tấu của trận đánh này tiến nhập tới sự khống chế của ba thiên cấp cao thủ Bàng gia, tính mạng của hắn cũng sẽ gặp nguy cơ.
Cho nên hắn phải lập tức tiến công, muốn đem tiết tấu của trận đánh một lần nữa nắm lại trong tay hắn. Chỉ có làm như vậy, hắn mới có khả năng thắng lợi!
Trương Văn Trọng cầm Tam Xích kiếm, híp mắt dùng ánh mắt nhạy cảm đánh giá ba gã thiên cấp cao thủ, phàm là trận pháp, vô luận do bao nhiêu người cấu thành, đều có trận nhãn tồn tại. Chỉ cần có thể đánh bại trận nhãn, dù trận pháp có lợi hại, cũng sẽ rách nát trong nháy mắt.
Sau thoáng quan sát ngắn ngủi, Trương Văn Trọng phát hiện, ba thiên cấp cao thủ cấu thành Tam Tài Sát Trận, trận nhãn chính là Độc Nhãn Lang Bàng Thế Phong ở trước mắt. Không thể nghi ngờ, có thể trở thành trận nhãn, thì thực lực của Bàng Thế Phong cũng cực mạnh nhất trong ba người.
Nếu đã biết rõ trận nhãn, như vậy hiện tại Trương Văn Trọng muốn làm, chính là dùng uy thế sấm sét đánh chết Bàng Thế Phong, phá Tam Tài Sát Trận, sau đó dùng thế tiến công sắc bén, đem Bàng Thế Trạch, Bàng Thế Dân giết chết!
Hai chân Trương Văn Trọng điểm xuống mặt đất, cả người nhất thời giống như viên đạn pháo, cấp tốc bắn về phía Bàng Thế Phong. Tam Xích kiếm trong tay hắn, trong nháy mắt bắn ra ba đóa kiếm hoa, giống như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, hướng mi tâm, cổ họng cùng bào trung của Bàng Thế Phong đâm tới.
Thân là trận nhãn của Tam Tài Sát Trận, Bàng Thế Phong hoàn toàn nhận trọng trách điều hành trận pháp. Hiện tại nhìn thấy Trương Văn Trọng vọt tới, hắn cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười trào phúng, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cục ngươi bị chúng ta bức nóng nảy, không ngờ ngu xuẩn liều lĩnh hướng chúng ta công kích. Không thể phủ nhận ngươi đích xác rất lợi hại, nhưng muốn đánh bại Tam Tài Sát Trận của Bàng Thị Tam Lang chúng ta sẽ không có khả năng. Ngươi đã định trước phải chết trong tay Bàng Thị Tam Lang chúng ta!”
Mắt thấy Trương Văn Trọng đã xông tới trước người, hai tay Bàng Thế Phong nắm chặt đường đao, bày ra một tư thế Lực Phách Hoa Sơn, đồng thời trong miệng còn lớn tiếng quát: “Tam Tài Sát Trận hợp lại vây giết địch!”
Bàng Thế Trạch, Bàng Thế Dân ở hai bên lập tức nhằm hướng Trương Văn Trọng, đường đao trong tay bọn hắn đều huy lên. Một người chém từ bên phải, một người chém ngang bên trái, Trương Văn Trọng đã sớm biết chỉ cần mình chủ động tiến công, sẽ làm cho ba thiên cấp cao thủ Bàng gia phối hợp một kích, cho nên trên mặt hắn cũng không hề có vẻ kinh hoảng, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, hai đạo hàn quang u u lập tức liền xuất hiện ngay sau lưng Bàng Thế Trạch cùng Bàng Thế Dân, hướng huyệt Mệnh Môn đâm tới. Huyệt Mệnh Môn là yếu huyệt trong thân thể con người, một khi bị Âm Dương Nhị Khí Đinh dâng trào chân nguyên đâm trúng, mặc dù không chết cũng sẽ trọng thương!
Tuy rằng Âm Dương Nhị Khí Đinh xuất hiện quỷ dị đột ngột cực kỳ, nhưng Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân tốt xấu cũng là thiên cấp cao thủ, lập tức liền nhận ra sự tồn tại của chúng nó. Trong lòng khiếp sợ Trương Văn Trọng làm sao đưa được ám khí nhiễu ra sau lưng bọn hắn phát động tập kích bất ngờ, bọn hắn cũng đã không kịp tránh né, cũng không còn quản chuyện đánh về phía Trương Văn Trọng, chỉ đành tạm thời buông tha tiến công, vội vã xuất một chiêu Tô Tần Bối Kiếm, trở tay đem đường đao gác trên lưng, đỡ lấy cú đánh lén của Âm Dương Nhị Khí Đinh.
Trương Văn Trọng biết dưới ánh mắt cùng phản ứng của thiên cấp cao thủ, với uy lực hiện nay của Âm Dương Nhị Khí Đinh, sẽ không gây ra được hiệu quả sát thương chân chính, cho nên hắn cũng không trông cậy vào Âm Dương Nhị Khí Đinh có thể giết được Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân, chỉ mong muốn có thể dây dưa được bọn hắn, để trong thời gian ngắn bọn hắn không thể ra tay giúp đỡ được Bàng Thế Phong.
Cho nên lúc này tuy Âm Dương Nhị Khí Đinh thất bại trong cuộc đánh lén, nhưng Trương Văn Trọng cũng không thu hồi chúng nó, mà dùng chân nguyên chống đỡ cho chúng, để cho chúng giống như hai phi kiếm nhỏ xíu, dựa vào năng lực đặc thù không ngừng tập kích vào những bộ vị yếu hại của Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân, để cho bọn hắn phải chuyên tâm ứng phó, tự nhiên không thể làm được “vây kín giết địch” như lời Bàng Thế Phong.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng rất rõ ràng, Âm Dương Nhị Khí Đinh chỉ có thể dây dưa hai người kia trong thời gian ngắn ngủi, thời gian quá lâu, hai người sẽ giãy thoát khỏi sự dây dưa của chúng.
Cho nên hắn phải nắm chặt thời gian, tranh thủ trước khi hai người có thể xuất thủ mà đánh chết Bàng Thế Phong, để Tam Tài Sát Trận triệt để tan vỡ.
Một loạt động tác nhìn như phức tạp, kỳ thực đều hoàn thành trong nháy mắt, ngay khi hai người kia bị Âm Dương Nhị Khí Đinh dây dưa, Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng đã lập tức công tới trước mặt Bàng Thế Phong.
Tuy rằng nhìn thấy hai đồng bạn đều bị Trương xuất ra ám khí cổ quái dây dưa, không thể lập tức chạy tới vây kín đánh chết Trương Văn Trọng, nhưng Bàng Thế Phong không chút kinh hoảng, bởi vì hắn rất tự tin với thực lực của hai đồng bạn. Tin tưởng bọn hắn rất nhanh có thể thoát khỏi sự dây dưa của ám khí, đến giúp đánh chết Trương Văn Trọng. Lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng đánh tới trước mặt, hắn cũng không hề lùi bước, lập tức cầm đường đao ngăn cản, cùng Trương Văn Trọng cứng đối cứng.
Theo Bàng Thế Phong xem ra, kiếm đi nhẹ nhàng, đao thế uy mãnh, nếu như hai người liều mạng, không hề nghi ngờ đao sẽ chiến thắng. Hơn nữa phẩm chất của đường đao trong tay hắn rất tốt, có thể nói thổi tóc cũng đứt, chém sắt như chém bùn. Tất nhiên sẽ có thể dễ dàng chặt đứt Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng, sau đó sẽ chém luôn người ra hai đoạn thật dễ dàng!
“Đương, đương, đương, đương, đương…”
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên dày đặc, ngay trong một giây ngắn ngủi, Tam Xích kiếm của Trương Văn Trọng và đường đao trong tay Bàng Thế Phong va chạm kịch liệt không dưới mười lần. Vô số lửa hoa bắn ra, vô cùng xinh đẹp!
Sau một phen đao kiếm va chạm kịch liệt, quả nhiên xuất hiện tiếng răng rắc như bị gãy. Nhưng bị gãy lại không phải Tam Xích kiếm của Trương Văn Trọng, mà chính là đường đao của Bàng Thế Phong!
Tam Xích kiếm của hắn, tốt xấu cũng được luyện chế qua trong Hỗn Độn Lô, sự cứng rắn của nó, những phàm binh như đường đao làm sao có khả năng sánh bằng?
Vừa chặt đứt đường đao của Bàng Thế Phong, Trương Văn Trọng thừa thắng xông lên, kiếm như rắn bạc, thẳng đâm tới cổ họng Bàng Thế Phong.
Bàng Thế Phong thế nào cũng không có nghĩ đến, đường đao được kỳ vọng cao của mình lại không sánh được với kiếm, trong lúc hoảng sợ hắn bất chấp chuyện khác, cầm nửa đoạn đao ném về phía Trương Văn Trọng, sau đó nửa người trên ngửa ra sau, xuất ra một tư thế Thiết Bản Kiều, ý đồ né tránh một kích của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không tránh không né, đem chân nguyên bảo vệ ngoài thân, ngạnh kháng nửa đoạn đao của Bàng Thế Phong. Tuy vẫn bị đao làm bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, dù máu tươi nhễ nhại nhưng cũng không tính là gì. Cùng lúc đó, Tam Xích kiếm trong tay hắn biến từ đâm thành chém xuống, tiếp tục bức bách Bàng Thế Phong.
Bàng Thế Phong không ngờ Trương Văn Trọng liều mạng bị thương cũng muốn thu thập mình, nhất thời quá sợ hãi, vội vã thi triển Thiên Cân Trụy, để thân thể cấp tốc nằm xuống đất, sau đó hai tay chống dưới đất lăn người sang một bên.
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không cho hắn đạt được ý nguyện, chân bước lên, vừa lúc giẫm nát chân phải Bàng Thế Phong, làm hắn không thể lăn qua, đồng thời tốc độ Tam Xích kiếm trong tay càng nhanh hơn. “Phốc” một tiếng, liền đâm thẳng vào trong cơ thể Bàng Thế Phong. Thương cảm cho một thiên cấp cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, trong một lần đối mặt đã bị Trương Văn Trọng giết chết.
“Đại ca!”
Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân thấy thế vừa kinh hãi vừa giận dữ, thê lương rít gào lên. Ở lúc này, Bàng Thế Dân tay phải cầm đao bức lui sự dây dưa của Âm Dương Nhị Khí Đinh, tay trái nhanh chóng đưa vào lòng, móc ra một lá cờ tam giác màu đỏ đen.
“Xem như ngươi lợi hại, không ngờ có thể bức ta xuất ra bảo bối này!” Bàng Thế Dân gương mặt dữ tợn gầm nhẹ, cắn mạnh đầu lưỡi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi lên lá cờ tam giác, sau đó hắn cầm lá cờ đón gió bung ra.
Chỉ một thoáng, gió lạnh ào ào trong đại viện Bàng gia, tia sáng tối tăm, vô số cát đá trống rỗng xuất hiện, ầm ầm bay về phía Trương Văn Trọng.
Quả thực là cảnh tượng cát bay đá chạy!
Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra lai lịch của lá cờ tam giác, vùng lông mày nhướng lên: “Phong Thạch Phiên?”
Ba gã thiên cấp cao thủ của Bàng gia, ở trên đường đều là người tiếng tăm lừng lẫy, bọn hắn bằng vào thực lực cường hãn cùng với tính cách tàn nhẫn, cùng được xưng là Bàng Thị Tam Lang.
Đối diện với Trương Văn Trọng, ở phía mắt trái có một tấm vải đen bịt lại, là Độc Nhãn Lang Bàng Thế Phong, người có vóc người khôi ngô đứng bên trái, là Thanh Lang Bàng Thế Trạch, người thon gầy bên phải, là Quỷ Lang Bàng Thế Dân. Ba người đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, từng giết chết không ít người. Ngày xưa khi còn ở thời kỳ tráng niên, để có thể đột phá bình cảnh địa cấp cảnh giới trở thành thiên cấp cao thủ, đã từng đi du lịch khắp thế giới, cũng từng tham gia không ít cuộc thi đấu hắc quyền tiếng tăm lừng lẫy, không hề chiến bại. Bởi vậy cũng để cho chiêu số tiến công của bọn hắn, đã được rèn luyện thành tàn nhẫn trí mạng.
Bởi vì quanh năm bọn hắn đều cùng tu luyện chung một chỗ, cho nên ba thiên cấp cao thủ của Bàng gia cũng đã bồi dưỡng ra sự ăn ý cực cao. Bọn họ bày ra Tam Tài Sát Trận, có thể không tính là trận pháp cao thâm tinh diệu gì, thế nhưng bởi vì có sự ăn ý cực cao, cho nên có thể phát huy ra uy lực ở hạn độ lớn nhất.
Tuy rằng nhân số chiếm ưu thế, nhưng ba người của Bàng gia cũng không vội vã khởi xướng tiến công với Trương Văn Trọng, mà tiếp tục duy trì tư thái áp bách, chậm rãi tới gần hắn. Tuy rằng tâm tình lúc này của bọn hắn chỉ hận không lập tức chém Trương Văn Trọng thành thịt vụn, nhưng kinh nghiệm vô số lần sinh tử ẩu đả nói cho bọn hắn, ngay lúc này không thể gấp gáp. Bọn hắn cứ kiên trì như vậy, từ từ đề thăng uy áp đối với Trương Văn Trọng, bức bách hắn lộ ra kẽ hở. Mà một khi Trương Văn Trọng lộ ra kẽ hở, bọn hắn sẽ lập tức phát ra thế tiến công sắc bén, tranh thủ đánh gục Trương Văn Trọng thật nhanh!
Tuy rằng ba cao thủ thiên cấp Bàng gia không nóng nảy phát động tiến công, nhưng Trương Văn Trọng cũng không muốn tiếp tục kéo dài dây dưa. Từ thái độ cả ba biểu hiện ra ngoài, Trương Văn Trọng liền hiểu được dự định của bọn hắn, nếu như để tiết tấu của trận đánh này tiến nhập tới sự khống chế của ba thiên cấp cao thủ Bàng gia, tính mạng của hắn cũng sẽ gặp nguy cơ.
Cho nên hắn phải lập tức tiến công, muốn đem tiết tấu của trận đánh một lần nữa nắm lại trong tay hắn. Chỉ có làm như vậy, hắn mới có khả năng thắng lợi!
Trương Văn Trọng cầm Tam Xích kiếm, híp mắt dùng ánh mắt nhạy cảm đánh giá ba gã thiên cấp cao thủ, phàm là trận pháp, vô luận do bao nhiêu người cấu thành, đều có trận nhãn tồn tại. Chỉ cần có thể đánh bại trận nhãn, dù trận pháp có lợi hại, cũng sẽ rách nát trong nháy mắt.
Sau thoáng quan sát ngắn ngủi, Trương Văn Trọng phát hiện, ba thiên cấp cao thủ cấu thành Tam Tài Sát Trận, trận nhãn chính là Độc Nhãn Lang Bàng Thế Phong ở trước mắt. Không thể nghi ngờ, có thể trở thành trận nhãn, thì thực lực của Bàng Thế Phong cũng cực mạnh nhất trong ba người.
Nếu đã biết rõ trận nhãn, như vậy hiện tại Trương Văn Trọng muốn làm, chính là dùng uy thế sấm sét đánh chết Bàng Thế Phong, phá Tam Tài Sát Trận, sau đó dùng thế tiến công sắc bén, đem Bàng Thế Trạch, Bàng Thế Dân giết chết!
Hai chân Trương Văn Trọng điểm xuống mặt đất, cả người nhất thời giống như viên đạn pháo, cấp tốc bắn về phía Bàng Thế Phong. Tam Xích kiếm trong tay hắn, trong nháy mắt bắn ra ba đóa kiếm hoa, giống như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, hướng mi tâm, cổ họng cùng bào trung của Bàng Thế Phong đâm tới.
Thân là trận nhãn của Tam Tài Sát Trận, Bàng Thế Phong hoàn toàn nhận trọng trách điều hành trận pháp. Hiện tại nhìn thấy Trương Văn Trọng vọt tới, hắn cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười trào phúng, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cục ngươi bị chúng ta bức nóng nảy, không ngờ ngu xuẩn liều lĩnh hướng chúng ta công kích. Không thể phủ nhận ngươi đích xác rất lợi hại, nhưng muốn đánh bại Tam Tài Sát Trận của Bàng Thị Tam Lang chúng ta sẽ không có khả năng. Ngươi đã định trước phải chết trong tay Bàng Thị Tam Lang chúng ta!”
Mắt thấy Trương Văn Trọng đã xông tới trước người, hai tay Bàng Thế Phong nắm chặt đường đao, bày ra một tư thế Lực Phách Hoa Sơn, đồng thời trong miệng còn lớn tiếng quát: “Tam Tài Sát Trận hợp lại vây giết địch!”
Bàng Thế Trạch, Bàng Thế Dân ở hai bên lập tức nhằm hướng Trương Văn Trọng, đường đao trong tay bọn hắn đều huy lên. Một người chém từ bên phải, một người chém ngang bên trái, Trương Văn Trọng đã sớm biết chỉ cần mình chủ động tiến công, sẽ làm cho ba thiên cấp cao thủ Bàng gia phối hợp một kích, cho nên trên mặt hắn cũng không hề có vẻ kinh hoảng, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, hai đạo hàn quang u u lập tức liền xuất hiện ngay sau lưng Bàng Thế Trạch cùng Bàng Thế Dân, hướng huyệt Mệnh Môn đâm tới. Huyệt Mệnh Môn là yếu huyệt trong thân thể con người, một khi bị Âm Dương Nhị Khí Đinh dâng trào chân nguyên đâm trúng, mặc dù không chết cũng sẽ trọng thương!
Tuy rằng Âm Dương Nhị Khí Đinh xuất hiện quỷ dị đột ngột cực kỳ, nhưng Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân tốt xấu cũng là thiên cấp cao thủ, lập tức liền nhận ra sự tồn tại của chúng nó. Trong lòng khiếp sợ Trương Văn Trọng làm sao đưa được ám khí nhiễu ra sau lưng bọn hắn phát động tập kích bất ngờ, bọn hắn cũng đã không kịp tránh né, cũng không còn quản chuyện đánh về phía Trương Văn Trọng, chỉ đành tạm thời buông tha tiến công, vội vã xuất một chiêu Tô Tần Bối Kiếm, trở tay đem đường đao gác trên lưng, đỡ lấy cú đánh lén của Âm Dương Nhị Khí Đinh.
Trương Văn Trọng biết dưới ánh mắt cùng phản ứng của thiên cấp cao thủ, với uy lực hiện nay của Âm Dương Nhị Khí Đinh, sẽ không gây ra được hiệu quả sát thương chân chính, cho nên hắn cũng không trông cậy vào Âm Dương Nhị Khí Đinh có thể giết được Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân, chỉ mong muốn có thể dây dưa được bọn hắn, để trong thời gian ngắn bọn hắn không thể ra tay giúp đỡ được Bàng Thế Phong.
Cho nên lúc này tuy Âm Dương Nhị Khí Đinh thất bại trong cuộc đánh lén, nhưng Trương Văn Trọng cũng không thu hồi chúng nó, mà dùng chân nguyên chống đỡ cho chúng, để cho chúng giống như hai phi kiếm nhỏ xíu, dựa vào năng lực đặc thù không ngừng tập kích vào những bộ vị yếu hại của Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân, để cho bọn hắn phải chuyên tâm ứng phó, tự nhiên không thể làm được “vây kín giết địch” như lời Bàng Thế Phong.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng rất rõ ràng, Âm Dương Nhị Khí Đinh chỉ có thể dây dưa hai người kia trong thời gian ngắn ngủi, thời gian quá lâu, hai người sẽ giãy thoát khỏi sự dây dưa của chúng.
Cho nên hắn phải nắm chặt thời gian, tranh thủ trước khi hai người có thể xuất thủ mà đánh chết Bàng Thế Phong, để Tam Tài Sát Trận triệt để tan vỡ.
Một loạt động tác nhìn như phức tạp, kỳ thực đều hoàn thành trong nháy mắt, ngay khi hai người kia bị Âm Dương Nhị Khí Đinh dây dưa, Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng đã lập tức công tới trước mặt Bàng Thế Phong.
Tuy rằng nhìn thấy hai đồng bạn đều bị Trương xuất ra ám khí cổ quái dây dưa, không thể lập tức chạy tới vây kín đánh chết Trương Văn Trọng, nhưng Bàng Thế Phong không chút kinh hoảng, bởi vì hắn rất tự tin với thực lực của hai đồng bạn. Tin tưởng bọn hắn rất nhanh có thể thoát khỏi sự dây dưa của ám khí, đến giúp đánh chết Trương Văn Trọng. Lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng đánh tới trước mặt, hắn cũng không hề lùi bước, lập tức cầm đường đao ngăn cản, cùng Trương Văn Trọng cứng đối cứng.
Theo Bàng Thế Phong xem ra, kiếm đi nhẹ nhàng, đao thế uy mãnh, nếu như hai người liều mạng, không hề nghi ngờ đao sẽ chiến thắng. Hơn nữa phẩm chất của đường đao trong tay hắn rất tốt, có thể nói thổi tóc cũng đứt, chém sắt như chém bùn. Tất nhiên sẽ có thể dễ dàng chặt đứt Tam Xích kiếm trong tay Trương Văn Trọng, sau đó sẽ chém luôn người ra hai đoạn thật dễ dàng!
“Đương, đương, đương, đương, đương…”
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên dày đặc, ngay trong một giây ngắn ngủi, Tam Xích kiếm của Trương Văn Trọng và đường đao trong tay Bàng Thế Phong va chạm kịch liệt không dưới mười lần. Vô số lửa hoa bắn ra, vô cùng xinh đẹp!
Sau một phen đao kiếm va chạm kịch liệt, quả nhiên xuất hiện tiếng răng rắc như bị gãy. Nhưng bị gãy lại không phải Tam Xích kiếm của Trương Văn Trọng, mà chính là đường đao của Bàng Thế Phong!
Tam Xích kiếm của hắn, tốt xấu cũng được luyện chế qua trong Hỗn Độn Lô, sự cứng rắn của nó, những phàm binh như đường đao làm sao có khả năng sánh bằng?
Vừa chặt đứt đường đao của Bàng Thế Phong, Trương Văn Trọng thừa thắng xông lên, kiếm như rắn bạc, thẳng đâm tới cổ họng Bàng Thế Phong.
Bàng Thế Phong thế nào cũng không có nghĩ đến, đường đao được kỳ vọng cao của mình lại không sánh được với kiếm, trong lúc hoảng sợ hắn bất chấp chuyện khác, cầm nửa đoạn đao ném về phía Trương Văn Trọng, sau đó nửa người trên ngửa ra sau, xuất ra một tư thế Thiết Bản Kiều, ý đồ né tránh một kích của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không tránh không né, đem chân nguyên bảo vệ ngoài thân, ngạnh kháng nửa đoạn đao của Bàng Thế Phong. Tuy vẫn bị đao làm bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, dù máu tươi nhễ nhại nhưng cũng không tính là gì. Cùng lúc đó, Tam Xích kiếm trong tay hắn biến từ đâm thành chém xuống, tiếp tục bức bách Bàng Thế Phong.
Bàng Thế Phong không ngờ Trương Văn Trọng liều mạng bị thương cũng muốn thu thập mình, nhất thời quá sợ hãi, vội vã thi triển Thiên Cân Trụy, để thân thể cấp tốc nằm xuống đất, sau đó hai tay chống dưới đất lăn người sang một bên.
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không cho hắn đạt được ý nguyện, chân bước lên, vừa lúc giẫm nát chân phải Bàng Thế Phong, làm hắn không thể lăn qua, đồng thời tốc độ Tam Xích kiếm trong tay càng nhanh hơn. “Phốc” một tiếng, liền đâm thẳng vào trong cơ thể Bàng Thế Phong. Thương cảm cho một thiên cấp cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, trong một lần đối mặt đã bị Trương Văn Trọng giết chết.
“Đại ca!”
Bàng Thế Trạch và Bàng Thế Dân thấy thế vừa kinh hãi vừa giận dữ, thê lương rít gào lên. Ở lúc này, Bàng Thế Dân tay phải cầm đao bức lui sự dây dưa của Âm Dương Nhị Khí Đinh, tay trái nhanh chóng đưa vào lòng, móc ra một lá cờ tam giác màu đỏ đen.
“Xem như ngươi lợi hại, không ngờ có thể bức ta xuất ra bảo bối này!” Bàng Thế Dân gương mặt dữ tợn gầm nhẹ, cắn mạnh đầu lưỡi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi lên lá cờ tam giác, sau đó hắn cầm lá cờ đón gió bung ra.
Chỉ một thoáng, gió lạnh ào ào trong đại viện Bàng gia, tia sáng tối tăm, vô số cát đá trống rỗng xuất hiện, ầm ầm bay về phía Trương Văn Trọng.
Quả thực là cảnh tượng cát bay đá chạy!
Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra lai lịch của lá cờ tam giác, vùng lông mày nhướng lên: “Phong Thạch Phiên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.