Chương 427: Thu phục Minh Xà
Ngũ Trí
05/09/2013
Lúc này Minh Xà mặc dù bị Triền Ti Kim Xà trói buộc gắt gao, nhưng vấn
đề này không đại biểu cho chuyện Minh Xà sẽ mất đi năng lực chiến đấu.
Nó hung hăng há chiếc miệng dữ tợn, lần thứ hai phát ra thanh âm khọt
khẹt, so sánh lúc trước càng thêm vang dội. Bởi vậy có thể thấy được lửa giận trong lòng của nó đã dâng cao lên tới cực hạn.
Ngọn hỏa diễm màu tím yêu dị lần thứ hai theo trong cổ họng của Minh Xà phún xuất ra, quét tới phía Trương Văn Trọng đang loay hoay ở bên dưới.
Tình thế cấp bách, Trương Văn Trọng vội vàng thi triển Ích Hỏa Quyết, làm cho ngọn hỏa diễm đi chệch quỹ đạo, không thể chạm vào người hắn được. Đồng thời, hắn lại thi triển Ngự Phong Thuật, giúp cho tốc độ của mình kích về phía Minh Xà gia tăng thêm vài lần. Giờ khắc này, hắn chỉ còn mười giây đồng hồ, nếu không xử lí ổn thỏa, tất sẽ gặp phải nguy hiểm chết người!
Thấy ngọn hỏa diễm mình phóng ra không làm gì được tên nhân loại, Minh Xà cũng chẳng thèm quan tâm. Nó mau chóng phát động thế công thứ hai, lúc này nó đã hiểu, mục tiêu của gã nhân loại chính là trái tim của nó, nếu để cho gã nhân loại này thực hiện được hành vi, vậy thì nó không chết, hẳn là cũng sẽ trọng thương!
Tục ngữ nói “đánh rắn bảy tấc”, cũng chính là ám chỉ đánh vào bộ vị trái tim của con rắn. Minh Xà mặc dù là thượng cổ yêu thú, nhưng dù sao vẫn thuộc giống loài bò sát. Trái tim của nó, tự nhiên sẽ là vị trí yếu hại nhất trên thân thể!
Bất thình lình, một luồng hồng quang chợt phủ dài từ đầu xuống dưới đuôi của con Minh Xà, lớp vẩy rắn trên người nó bỗng nhiên dựng đứng lên, sôi nổi bắn thẳng về phía Trương Văn Trọng. Những chiếc vẩy này sắc bén như tiêm đao, lại còn được hỏa diễm thiêu đốt bọc quanh, phảng phất tựa như đạn pháo, một khi bắn trúng, coi như không bị lớp vẩy sắc bén cắt thành mảnh nhỏ, cũng sẽ bị hỏa diễm hừng hực thiêu đốt thành tro tàn.
Tình huống này, Trương Văn Trọng sớm đã có dự tính, tay trái hắn giơ lên, hơn mười tấm phù màu xanh đậm bay ra khỏi Càn Khôn Hồ, đồng thời trong miệng hắn lẩm bẩm một đoạn chú ngữ tối nghĩa, lập tức mười tấm phù hóa thành mười chiếc lưới băng, hướng về phía vẩy rắn Minh Xà mà trùng điệp đánh tới. Hai chiêu công kích ngạnh kháng nhau, tạo thành những thanh âm hoa lửa chói tai, tán lạc ở giữa không trung.
Những tấm Băng Mãng phù này đều là kiệt tác của năm con Độc Yêu. Hiện tại, tuy rằng bọn chúng không luyện chế được pháp bảo hay đan dược cao cấp, nhưng nếu muốn luyện chế ra mấy lá bùa hộ thân thì uy lực cũng rất không sai.
Trương Văn Trọng ỷ vào đám linh tài nuôi cấy trong Càn Khôn Hồ, cho nên hắn cũng không đau lòng bao nhiêu, lúc trước đã phân phó năm con Độc Yêu luyện chế ra mấy loại hộ thân phù đề phòng trường hợp cần dùng đến. Giờ khắc này, thân rơi vào tình huống nguy hiểm, bị hỏa diễm của Minh Xà công kích, hắn liền xuất ra Băng Mãng phù hệ thủy, thật sự là vừa tiện dụng vừa đạt hiệu quả khắc chế cao!
Mười tấm Băng Mãng phù tuy rằng không có phá hủy nổi thế công của cơn mưa vẩy rắn, nhưng trong lúc ngạnh kháng đã mở cho Trương Văn Trọng một lối thoát đi. Rất nhanh, chỉ trong một giây thời gian, thân ảnh của Trương Văn Trọng đã phóng vọt qua cơn mưa vẩy rắn, nhảy lên trên lưng của yêu thú Minh Xà.
Nơi đó, cũng đúng là vị trí trái tim của con Minh Xà này.
Trương Văn Trọng không dám chậm trễ thời gian, lập tức vung Tam Xích Kiếm trong tay lên, đâm xuống vị trí trái tim Minh Xà. Một kiếm này của hắn, cũng bảo lưu vài phần lực lượng, bởi vì hắn không muốn giết chết Minh Xà. Chỉ nghĩ sẽ đánh nó trọng thương, nhân cơ hội hút nó vào trong Càn Khôn Hồ để thu phục!
Khi Tam Xích Kiếm đâm thủng da thịt Minh Xà, nhất thời máu tươi chảy ra khỏi miệng vết thương, hóa thành một ngọn hỏa diễm màu hồng rực. Dọc theo mũi kiếm lan tràn đi lên, nháy mắt liền nung đỏ Tam Xích Kiếm, thậm chí tại mũi kiếm đã thấy xuất hiện dấu hiệu tan chảy. “Tiểu yêu này không hổ danh là thượng cổ yêu thú Minh Xà, máu huyết có thể biến thành yêu hỏa, không ngờ nhiệt độ lại nóng bỏng đến mức như thế.”
Quan sát tình huống này, Trương Văn Trọng biết, muốn dùng Tam Xích Kiếm gây nên tổn thương cho Minh Xà là không thể nào. Trước khi ngọn hỏa diễm tràn lên tới cổ tay, Trương Văn Trọng đã vội vàng ném Tam Xích Kiếm ra ngoài. Theo sau, lại xuất thêm vài tấm Băng Mãng phù từ trong Càn Khôn Hồ, lẩm bẩm niệm tụng vài câu chú ngữ điều khiển chúng nó hóa thành lưới băng, rồi quấn chặt lên hai nắm đấm.
Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, vận dụng toàn bộ chân nguyên trong nội thể, sử ra hai quyền, hướng thẳng xuống phía bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh kích.
“Phanh phanh.”
Thanh âm đinh tai nhức óc bất chợt vang lên, khiến cho Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu choáng váng đầu óc.
Minh Xà bị hai quyền hung hãn này oanh kích, thiếu chút nữa cũng đã ngạt thở. Dưới cơn thịnh nộ, nó bắt đầu liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Triền Ti Kim Xà, sau đó quay lại đem tên nhân loại xấc láo kia một ngụm nuốt vào trong bụng.
Bất quá, Trương Văn Trọng chắn chắc sẽ không cấp cho nó cơ hội đó.
Hắn tiếp tục vung quyền đầu lên, hướng thẳng xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh tạc.
Giờ phút này, máu huyết yêu hỏa của Minh Xà đã bao phủ đầy trên hai quyền đầu của Trương Văn Trọng, mấy chiếc lưới băng do Băng Mãng phù hóa thành, cũng đang bắt đầu tan chảy. Xem ra, dưới tốc độ hòa tan này, chỉ khoảng vài giây thời gian nữa, Băng Mãng phù sẽ bị hòa tan thành nước, hai quyền đầu của Trương Văn Trọng cũng không có gì bảo hộ.
Mặc dù chỉ có mấy giây đồng hồ, nhưng đối với Trương Văn Trọng, như thế đã là quá đủ rồi.
Hai quyền...lại thêm hai quyền.
Thời gian từng giây trôi đi, trong bất tri giác Trương Văn Trọng đã oanh kích xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, ước chừng khoảng bốn mươi tám quyền!
Bốn mươi tám quyền này không chỉ khiến cho Minh Xà bong da tróc thịt, đồng thời lực dư chấn cường hãn đã làm cho nó nằm xụi lơ ở trên mặt đất, không còn đủ khí lực để gượng dậy.
Trương Văn Trọng đã chiến thắng, một chiến thắng cực hiểm!
Không có thời gian để hô hấp, cũng không kịp xem xét thương thế hai quyền đầu của mình, Trương Văn Trọng nhanh chóng xuất Càn Khôn Hồ ra, nhắm thẳng miệng hồ lô tới phía Minh Xà, lớn tiếng quát: “Thu.”
Một đạo quang mang màu xanh lam chợt hiện, nhất thời Minh Xà đang nằm phì phò trên mặt đất, liền bị thu vào trong Càn Khôn Hồ. Còn Trương Văn Trọng thì cũng nhẹ nhàng đáp hạ xuống, đồng thời Triền Ti Kim Xà đã không còn mục tiêu, cho nên một lần nữa hóa thành vòng tay biến trở về bên người Tô Hiểu Hồng.
Tô Hiểu Hồng vội vàng chạy tới bên người Trương Văn Trọng, thân thiết nói: “Lão sư, tay thầy có bị thương không. Để em băng bó cho thầy nhé?”
Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn hai nắm đấm, mặc dù có Băng Mãng phù quấn quanh, nhưng vẫn bị máu huyết yêu hỏa của con Minh Xà đốt cho bỏng rộp lên, thoạt nhìn vô cùng kinh dị.
Bất quá, lúc này thời gian quý báu, Trương Văn Trọng không có tâm tư trị thương, hắn liền nhìn Tô Hiểu Hồng phân phó: “Tiểu muội, cô và Thanh Chu ở đây hộ pháp, tôi muốn vào bên trong Càn Khôn Hồ, đem con Minh Xà kia thu phục hoàn toàn.”
“Giao việc này cho em đi!” Tô Hiểu Hồng trịnh trọng gật đầu nói. Tức thì nàng và Thanh Chu phân chia ra hai bên mà đứng hộ pháp.
Trương Văn Trọng không muốn tốn thời gian vô ích. Lập tức chắp tay niệm tụng chú ngữ, cả người nhất thời biến vào bên trong Càn Khôn Hồ.
Nếu không phải bởi suốt ruột thu phục Minh Xà, nếu không có Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu bảo hộ bên người. Chỉ sợ Trương Văn Trọng cũng không dám tiến nhập Càn Khôn Hồ, ở một cái địa phương thoáng đãng như thế này.
Trải qua linh khí bồi dưỡng, tiểu thế giới ở bên trong Càn Khôn Hồ sớm đã thay đổi triệt để bộ dáng.
Nguyên bản mảnh không gian u ám đã bừng sáng lên, và thổ địa khô cạn, rạn nứt, cũng sớm biến thành những mảnh ruộng phì nhiêu màu mỡ, đủ các loại cây thuốc được nuôi trồng ở trong những mảnh ruộng này. Xa xa đồng ruộng, thấp thoáng trông thấy vài căn nhà giản dị, đó chính là phòng luyện đan, phòng luyện khí do năm con Độc Yêu kiến tạo.
Minh Xà thân chịu trọng thương, lúc này đang nằm dài trước mấy gian phòng ốc. Năm con Độc Yêu trong tay cầm theo hộ thân phù, cũng xúm lại vây quanh ở bên người Minh Xà, cẩn mật giám thị nó.
Trông thấy Trương Văn Trọng xuất hiện, năm con độc yêu đồng thanh kêu lên: “Yêu nô tham kiến chủ nhân.”
Trương Văn Trọng gật đầu tỏ vẻ, sau đó nhanh chân phóng đến trước người Minh Xà, vươn tay xách nó lên. Đi về phía dòng suối ở trong Càn Khôn Hồ.
Nguyên bản dòng suối nhỏ hẹp, lúc này cũng đã biến trở thành một con sông rộng lớn. Trương Văn Trọng vươn hai tay nhấc bổng con Minh Xà lên, dùng sức ném nó vào trong dòng sông.
Dòng sông yên ả nhất thời trào dâng, từng lớp sóng nước cuồn cuộn, đem con Minh Xà quấn vào trong lòng sông chảy xiết.
Minh Xà cố gắng dùng chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể, muốn tránh thoát trói buộc. Nếu như bản thân nó không bị thương, nó có thể dễ dàng nhảy ra. Nhưng hiện tại, cả người nội thương đầy rẫy, nó không có biện pháp nào, đành phải trôi theo dòng nước, chìm xuống dưới tận đáy sông.
Khi Minh Xà ngoi lên khỏi mặt nước, bước lên trên bờ thì nó đã giống như năm con Độc Yêu, phụng sự làm việc cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng ngắm nhìn Minh Xà đang phủ phục trước người mình, nói: “Tạm thời ngươi ở trong Càn Khôn tiểu thế giới, giúp năm Độc Yêu luyện khí, chế đan. Chờ sau khi quay về linh cư của ta, sẽ có rất nhiều linh khí cho ngươi cắn nuốt, giúp ngươi hoàn thành bước cuối cùng quá trình tiến hóa Minh Xà.”
“Đa tạ chủ nhân!” Minh Xà miệng phun chân ngôn, nhưng ngữ khí còn vô cùng ngượng nghịu. Đây là bởi vì nó mới học theo cách phát âm tiếng nhân loại từ Trương Văn Trọng.
Hắn lại nhìn năm con Độc Yêu phân phó: “Năm các ngươi, chỉ bảo nó nhiều hơn, để nó mau chóng học thuật nói tiếng nhân loại, và còn cả phương pháp hóa thành hình người nữa.”
Năm con độc yêu nhất tề khom lưng, đáp: “Tuân mệnh!”
Căn dặn thêm mấy chuyện tình nữa. Lúc này Trương Văn Trọng mới rời khỏi Càn Khôn Hồ.
Thấy Trương Văn Trọng đi ra khỏi Càn Khôn Hồ, Tô Hiểu Hồng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi thu hồi Càn Khôn Hồ và Thanh Chu vào trong Vạn Yêu Đồ Sách xong, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng bước tới gần khối đá mà lúc trước Minh Xà gắt gao cuốn chặt.
Tô Hiểu Hồng cũng đi tới gần, theo ở phía sau Trương Văn Trọng, chần chừ hỏi: “Lão sư, khối đá này nhìn như thế nào cũng không giống pháp bảo, hơn nữa cũng không thấy linh khí tản mát ra. Thật quái lạ nhỉ?”
Ngọn hỏa diễm màu tím yêu dị lần thứ hai theo trong cổ họng của Minh Xà phún xuất ra, quét tới phía Trương Văn Trọng đang loay hoay ở bên dưới.
Tình thế cấp bách, Trương Văn Trọng vội vàng thi triển Ích Hỏa Quyết, làm cho ngọn hỏa diễm đi chệch quỹ đạo, không thể chạm vào người hắn được. Đồng thời, hắn lại thi triển Ngự Phong Thuật, giúp cho tốc độ của mình kích về phía Minh Xà gia tăng thêm vài lần. Giờ khắc này, hắn chỉ còn mười giây đồng hồ, nếu không xử lí ổn thỏa, tất sẽ gặp phải nguy hiểm chết người!
Thấy ngọn hỏa diễm mình phóng ra không làm gì được tên nhân loại, Minh Xà cũng chẳng thèm quan tâm. Nó mau chóng phát động thế công thứ hai, lúc này nó đã hiểu, mục tiêu của gã nhân loại chính là trái tim của nó, nếu để cho gã nhân loại này thực hiện được hành vi, vậy thì nó không chết, hẳn là cũng sẽ trọng thương!
Tục ngữ nói “đánh rắn bảy tấc”, cũng chính là ám chỉ đánh vào bộ vị trái tim của con rắn. Minh Xà mặc dù là thượng cổ yêu thú, nhưng dù sao vẫn thuộc giống loài bò sát. Trái tim của nó, tự nhiên sẽ là vị trí yếu hại nhất trên thân thể!
Bất thình lình, một luồng hồng quang chợt phủ dài từ đầu xuống dưới đuôi của con Minh Xà, lớp vẩy rắn trên người nó bỗng nhiên dựng đứng lên, sôi nổi bắn thẳng về phía Trương Văn Trọng. Những chiếc vẩy này sắc bén như tiêm đao, lại còn được hỏa diễm thiêu đốt bọc quanh, phảng phất tựa như đạn pháo, một khi bắn trúng, coi như không bị lớp vẩy sắc bén cắt thành mảnh nhỏ, cũng sẽ bị hỏa diễm hừng hực thiêu đốt thành tro tàn.
Tình huống này, Trương Văn Trọng sớm đã có dự tính, tay trái hắn giơ lên, hơn mười tấm phù màu xanh đậm bay ra khỏi Càn Khôn Hồ, đồng thời trong miệng hắn lẩm bẩm một đoạn chú ngữ tối nghĩa, lập tức mười tấm phù hóa thành mười chiếc lưới băng, hướng về phía vẩy rắn Minh Xà mà trùng điệp đánh tới. Hai chiêu công kích ngạnh kháng nhau, tạo thành những thanh âm hoa lửa chói tai, tán lạc ở giữa không trung.
Những tấm Băng Mãng phù này đều là kiệt tác của năm con Độc Yêu. Hiện tại, tuy rằng bọn chúng không luyện chế được pháp bảo hay đan dược cao cấp, nhưng nếu muốn luyện chế ra mấy lá bùa hộ thân thì uy lực cũng rất không sai.
Trương Văn Trọng ỷ vào đám linh tài nuôi cấy trong Càn Khôn Hồ, cho nên hắn cũng không đau lòng bao nhiêu, lúc trước đã phân phó năm con Độc Yêu luyện chế ra mấy loại hộ thân phù đề phòng trường hợp cần dùng đến. Giờ khắc này, thân rơi vào tình huống nguy hiểm, bị hỏa diễm của Minh Xà công kích, hắn liền xuất ra Băng Mãng phù hệ thủy, thật sự là vừa tiện dụng vừa đạt hiệu quả khắc chế cao!
Mười tấm Băng Mãng phù tuy rằng không có phá hủy nổi thế công của cơn mưa vẩy rắn, nhưng trong lúc ngạnh kháng đã mở cho Trương Văn Trọng một lối thoát đi. Rất nhanh, chỉ trong một giây thời gian, thân ảnh của Trương Văn Trọng đã phóng vọt qua cơn mưa vẩy rắn, nhảy lên trên lưng của yêu thú Minh Xà.
Nơi đó, cũng đúng là vị trí trái tim của con Minh Xà này.
Trương Văn Trọng không dám chậm trễ thời gian, lập tức vung Tam Xích Kiếm trong tay lên, đâm xuống vị trí trái tim Minh Xà. Một kiếm này của hắn, cũng bảo lưu vài phần lực lượng, bởi vì hắn không muốn giết chết Minh Xà. Chỉ nghĩ sẽ đánh nó trọng thương, nhân cơ hội hút nó vào trong Càn Khôn Hồ để thu phục!
Khi Tam Xích Kiếm đâm thủng da thịt Minh Xà, nhất thời máu tươi chảy ra khỏi miệng vết thương, hóa thành một ngọn hỏa diễm màu hồng rực. Dọc theo mũi kiếm lan tràn đi lên, nháy mắt liền nung đỏ Tam Xích Kiếm, thậm chí tại mũi kiếm đã thấy xuất hiện dấu hiệu tan chảy. “Tiểu yêu này không hổ danh là thượng cổ yêu thú Minh Xà, máu huyết có thể biến thành yêu hỏa, không ngờ nhiệt độ lại nóng bỏng đến mức như thế.”
Quan sát tình huống này, Trương Văn Trọng biết, muốn dùng Tam Xích Kiếm gây nên tổn thương cho Minh Xà là không thể nào. Trước khi ngọn hỏa diễm tràn lên tới cổ tay, Trương Văn Trọng đã vội vàng ném Tam Xích Kiếm ra ngoài. Theo sau, lại xuất thêm vài tấm Băng Mãng phù từ trong Càn Khôn Hồ, lẩm bẩm niệm tụng vài câu chú ngữ điều khiển chúng nó hóa thành lưới băng, rồi quấn chặt lên hai nắm đấm.
Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, vận dụng toàn bộ chân nguyên trong nội thể, sử ra hai quyền, hướng thẳng xuống phía bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh kích.
“Phanh phanh.”
Thanh âm đinh tai nhức óc bất chợt vang lên, khiến cho Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu choáng váng đầu óc.
Minh Xà bị hai quyền hung hãn này oanh kích, thiếu chút nữa cũng đã ngạt thở. Dưới cơn thịnh nộ, nó bắt đầu liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Triền Ti Kim Xà, sau đó quay lại đem tên nhân loại xấc láo kia một ngụm nuốt vào trong bụng.
Bất quá, Trương Văn Trọng chắn chắc sẽ không cấp cho nó cơ hội đó.
Hắn tiếp tục vung quyền đầu lên, hướng thẳng xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, mà oanh tạc.
Giờ phút này, máu huyết yêu hỏa của Minh Xà đã bao phủ đầy trên hai quyền đầu của Trương Văn Trọng, mấy chiếc lưới băng do Băng Mãng phù hóa thành, cũng đang bắt đầu tan chảy. Xem ra, dưới tốc độ hòa tan này, chỉ khoảng vài giây thời gian nữa, Băng Mãng phù sẽ bị hòa tan thành nước, hai quyền đầu của Trương Văn Trọng cũng không có gì bảo hộ.
Mặc dù chỉ có mấy giây đồng hồ, nhưng đối với Trương Văn Trọng, như thế đã là quá đủ rồi.
Hai quyền...lại thêm hai quyền.
Thời gian từng giây trôi đi, trong bất tri giác Trương Văn Trọng đã oanh kích xuống bộ vị trái tim của Minh Xà, ước chừng khoảng bốn mươi tám quyền!
Bốn mươi tám quyền này không chỉ khiến cho Minh Xà bong da tróc thịt, đồng thời lực dư chấn cường hãn đã làm cho nó nằm xụi lơ ở trên mặt đất, không còn đủ khí lực để gượng dậy.
Trương Văn Trọng đã chiến thắng, một chiến thắng cực hiểm!
Không có thời gian để hô hấp, cũng không kịp xem xét thương thế hai quyền đầu của mình, Trương Văn Trọng nhanh chóng xuất Càn Khôn Hồ ra, nhắm thẳng miệng hồ lô tới phía Minh Xà, lớn tiếng quát: “Thu.”
Một đạo quang mang màu xanh lam chợt hiện, nhất thời Minh Xà đang nằm phì phò trên mặt đất, liền bị thu vào trong Càn Khôn Hồ. Còn Trương Văn Trọng thì cũng nhẹ nhàng đáp hạ xuống, đồng thời Triền Ti Kim Xà đã không còn mục tiêu, cho nên một lần nữa hóa thành vòng tay biến trở về bên người Tô Hiểu Hồng.
Tô Hiểu Hồng vội vàng chạy tới bên người Trương Văn Trọng, thân thiết nói: “Lão sư, tay thầy có bị thương không. Để em băng bó cho thầy nhé?”
Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn hai nắm đấm, mặc dù có Băng Mãng phù quấn quanh, nhưng vẫn bị máu huyết yêu hỏa của con Minh Xà đốt cho bỏng rộp lên, thoạt nhìn vô cùng kinh dị.
Bất quá, lúc này thời gian quý báu, Trương Văn Trọng không có tâm tư trị thương, hắn liền nhìn Tô Hiểu Hồng phân phó: “Tiểu muội, cô và Thanh Chu ở đây hộ pháp, tôi muốn vào bên trong Càn Khôn Hồ, đem con Minh Xà kia thu phục hoàn toàn.”
“Giao việc này cho em đi!” Tô Hiểu Hồng trịnh trọng gật đầu nói. Tức thì nàng và Thanh Chu phân chia ra hai bên mà đứng hộ pháp.
Trương Văn Trọng không muốn tốn thời gian vô ích. Lập tức chắp tay niệm tụng chú ngữ, cả người nhất thời biến vào bên trong Càn Khôn Hồ.
Nếu không phải bởi suốt ruột thu phục Minh Xà, nếu không có Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu bảo hộ bên người. Chỉ sợ Trương Văn Trọng cũng không dám tiến nhập Càn Khôn Hồ, ở một cái địa phương thoáng đãng như thế này.
Trải qua linh khí bồi dưỡng, tiểu thế giới ở bên trong Càn Khôn Hồ sớm đã thay đổi triệt để bộ dáng.
Nguyên bản mảnh không gian u ám đã bừng sáng lên, và thổ địa khô cạn, rạn nứt, cũng sớm biến thành những mảnh ruộng phì nhiêu màu mỡ, đủ các loại cây thuốc được nuôi trồng ở trong những mảnh ruộng này. Xa xa đồng ruộng, thấp thoáng trông thấy vài căn nhà giản dị, đó chính là phòng luyện đan, phòng luyện khí do năm con Độc Yêu kiến tạo.
Minh Xà thân chịu trọng thương, lúc này đang nằm dài trước mấy gian phòng ốc. Năm con Độc Yêu trong tay cầm theo hộ thân phù, cũng xúm lại vây quanh ở bên người Minh Xà, cẩn mật giám thị nó.
Trông thấy Trương Văn Trọng xuất hiện, năm con độc yêu đồng thanh kêu lên: “Yêu nô tham kiến chủ nhân.”
Trương Văn Trọng gật đầu tỏ vẻ, sau đó nhanh chân phóng đến trước người Minh Xà, vươn tay xách nó lên. Đi về phía dòng suối ở trong Càn Khôn Hồ.
Nguyên bản dòng suối nhỏ hẹp, lúc này cũng đã biến trở thành một con sông rộng lớn. Trương Văn Trọng vươn hai tay nhấc bổng con Minh Xà lên, dùng sức ném nó vào trong dòng sông.
Dòng sông yên ả nhất thời trào dâng, từng lớp sóng nước cuồn cuộn, đem con Minh Xà quấn vào trong lòng sông chảy xiết.
Minh Xà cố gắng dùng chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể, muốn tránh thoát trói buộc. Nếu như bản thân nó không bị thương, nó có thể dễ dàng nhảy ra. Nhưng hiện tại, cả người nội thương đầy rẫy, nó không có biện pháp nào, đành phải trôi theo dòng nước, chìm xuống dưới tận đáy sông.
Khi Minh Xà ngoi lên khỏi mặt nước, bước lên trên bờ thì nó đã giống như năm con Độc Yêu, phụng sự làm việc cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng ngắm nhìn Minh Xà đang phủ phục trước người mình, nói: “Tạm thời ngươi ở trong Càn Khôn tiểu thế giới, giúp năm Độc Yêu luyện khí, chế đan. Chờ sau khi quay về linh cư của ta, sẽ có rất nhiều linh khí cho ngươi cắn nuốt, giúp ngươi hoàn thành bước cuối cùng quá trình tiến hóa Minh Xà.”
“Đa tạ chủ nhân!” Minh Xà miệng phun chân ngôn, nhưng ngữ khí còn vô cùng ngượng nghịu. Đây là bởi vì nó mới học theo cách phát âm tiếng nhân loại từ Trương Văn Trọng.
Hắn lại nhìn năm con Độc Yêu phân phó: “Năm các ngươi, chỉ bảo nó nhiều hơn, để nó mau chóng học thuật nói tiếng nhân loại, và còn cả phương pháp hóa thành hình người nữa.”
Năm con độc yêu nhất tề khom lưng, đáp: “Tuân mệnh!”
Căn dặn thêm mấy chuyện tình nữa. Lúc này Trương Văn Trọng mới rời khỏi Càn Khôn Hồ.
Thấy Trương Văn Trọng đi ra khỏi Càn Khôn Hồ, Tô Hiểu Hồng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi thu hồi Càn Khôn Hồ và Thanh Chu vào trong Vạn Yêu Đồ Sách xong, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng bước tới gần khối đá mà lúc trước Minh Xà gắt gao cuốn chặt.
Tô Hiểu Hồng cũng đi tới gần, theo ở phía sau Trương Văn Trọng, chần chừ hỏi: “Lão sư, khối đá này nhìn như thế nào cũng không giống pháp bảo, hơn nữa cũng không thấy linh khí tản mát ra. Thật quái lạ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.