Chương 190: Thuật thôi miên quỷ dị
Ngũ Trí
04/09/2013
Ngay tại lúc hai chị em Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc đánh ngã Vương
Ngọc xuống đất, thì hai nhà Vưu Đàm đang thương nghị đối sách ở trong
phòng khách, nghe thấy tiếng động huyên náo dị thường truyền ra, đều
không khỏi biến sắc. Vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc chứng kiến ánh dao phẫu thuật lóe lên trong tay áo của Vương Ngọc.
“Chẳng lẽ người này chính là đồng lõa của Phù Văn Giản?” Trên mặt Đàm Văn Long lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn bước tới trước người Vương Ngọc đang nằm trên sàn nhà. Vung chưởng nắm chặt lấy cổ tay Vương Ngọc, một đạo nội kình từ trong lòng bàn tay của hắn phóng ra, tràn vào nội thể Vương Ngọc.
Hai phút sau, Đàm Văn Long cau mày nhìn về phía Trương Văn Trọng, kinh ngạc nói: “Trương tiên sinh, có điểm không thích hợp cho lắm. Trong cơ thể người này không có nội kình, hơn nữa xương cốt rời rạc, căn bản không phải là người luyện võ. Chẳng nhẽ đồng bọn của Phù Văn Giản chỉ là một người bình thường thôi sao? Người bình thường sao có khả năng diễn trò trước mặt cảnh sát, thần không biết quỷ không hay, đánh cắp đi thi thể của Phù Văn Giản đây?”
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Trương Văn Trọng ngước mắt nhìn Vương Ngọc không ngừng giãy dụa ở trên sàn nhà, trầm giọng nói: “Hắn căn bản không phải là đồng bọn của Phù Văn Giản!”
“Cái gì?” Hai nhà Vưu Đàm nhất thời sửng sốt, vạn phần kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng. Cũng không biết bên trong hồ lô của hắn đang muốn bán thuốc gì.
Vưu Tình không kiềm nén được lòng tò mò, dò hỏi: “Trọng ca, anh nói rằng người này không phải đồng bọn của Phù Văn Giản ư? Như vậy, tại sao hắn giấu dao phẫu thuật ở trong tay áo, chạy đến ám sát ông nội của tôi đây?”
“Bởi vì hắn đã bị thôi miên.” Trương Văn Trọng giải thích nói: “Mọi người nhìn kỹ lại xem, trạng thái tinh thần của hắn tựa hồ không được bình thường.”
“Thôi miên.” Mọi người nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, đều tỉ mỉ quan sát tình huống của Vương Ngọc.
Vừa cẩn thận nhìn, bọn họ quả thật đã phát hiện ra không ít vấn đề. Thứ nhất, hai mắt Vương Ngọc ngây dại, thứ hai là vẻ mặt Vương Ngọc cũng không phát sinh biến hóa gì, tựa như một con người bằng gỗ.
Trông thấy loại thần thái quỷ dị này, Đàm Văn Long không khỏi nhíu mày, nói: “Hắn quả thật là đang bị thôi miên. Đáng giận, kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản tinh thông thuật thôi miên, có vẻ như khó đối phó ah!”
Đúng lúc này, Vương Ngọc vốn đang bị Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc đè trên sàn nhà, đột nhiên cũng ngừng giãy dụa. Chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng một loại âm thanh khô khốc, gần như không hề có một chút tình cảm sắc thái nào, nói: “Không nghĩ ra, thuật thôi miên của ta cũng bị các ngươi nhìn thấu, quả nhiên có năng lực giết chết nghĩa phụ ta.”
Bất thình lình Vương Ngọc mở miệng nói chuyện, làm cho hai nhà Vưu Đàm như gặp phải đại địch. Đàm Văn Long nhanh tay rút thanh chủy thủ quân dụng ra, ghì tại động mạch cổ Vương Ngọc. Mà đám người còn lại cũng chăm chú cảnh giới. Giờ khắc này, ngay cả một con muỗi bay trong phòng bệnh, đều không thể giấu giếm nổi ánh mắt của bọn họ.
Trương Văn Trọng chứng kiến, liền vội vàng nói: “Mọi người không cần hoảng hốt, đây chỉ là đồng bọn của Phù Văn Giản thôi miên Vương Ngọc, diễn trò tiểu xảo mà thôi.”
Nghe Trương Văn Trọng cảnh báo như thế, tâm tình của mọi người lúc này mới buông lỏng xuống. Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà mất đi tính cảnh giác. Nếu Vương Ngọc đã bị thôi miên, vậy thì chẳng khác nào chứng minh đồng bọn của Phù Văn Giản đang ẩn nấp tại bệnh viện Ung Thành. Chờ đợi cơ hội, sử dụng một kích trí mạng. Dưới tình huống địch tối ta sáng, mọi người hai nhà Vưu Đàm, như thế nào dám buông lỏng tâm tình cảnh giác đây.
Vương Ngọc thần tình ngây dại, dùng thanh âm lạnh lùng, chậm rãi nói: “Vưu lão già cùng những kẻ giết nghĩa phụ ta. Các người đều chờ đó, ta sẽ dùng phương thức đặc biệt để giết chết tụi bay. Tuy rằng lần này các ngươi phát hiện ra thuật thôi miên của ta, nhưng ta không tin lần sau còn có may mắn như thế. Hảo tâm nhắc nhở các ngươi một chút! Từ giờ trở đi, mỗi kẻ ở bên cạnh các người, đều có thể trở thành vật bị ta thôi miên bất cứ lúc nào.”
Sau khi hăm dọa xong, khóe miệng Vương Ngọc chảy ra một bãi nước miếng. Tiếp theo nhắm chặt mắt lại, cứ như vậy nằm im ở trên sàn nhà. Không còn giãy dụa phản kháng, cũng không lảm nhảm thêm nữa. Thế nhưng Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc vẫn không dám xem thường, một mực gắt gao đè chặt hắn xuống dưới sàn nhà.
Trương Văn Trọng bình thản nói: “Buông hắn ra đi, không cần giữ nữa, hiệu lực thôi miên đã mất tác dụng rồi.”
Hiện giờ, mọi người trong hai nhà Vưu Đàm, đối với Trương Văn Trọng đều phi thường bội phục. Cho nên sau khi nghe hắn nói xong, Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc cũng không do dự, lập tức buông tay ra khỏi người Vương Ngọc.
Trương Văn Trọng còn cẩn thận nhắc nhở: “Trong mọi người có ai biết ngân châm không? Châm vào huyệt Nội Quan, Nhân Trung cùng Quan Nguyên cho hắn, miễn sau khi tỉnh dậy, tinh thần của hắn sẽ bị tổn hại.”
Là thế gia võ học, Đàm gia đối với kinh mạch huyệt vị trong cơ thể người phi thường am hiểu. Cho nên ngay khi Trương Văn Trọng vừa nói dứt lời, liền có một trung niên nam tử bước tới trước mặt Vương Ngọc. Xuất ngân châm giấu ở trong người ra, đâm vào ba huyệt Nội Quan, Nhân Trung cùng Quan Nguyên của Vương Ngọc.
Trong lúc người trung niên nam tử châm cứu cho Vương Ngọc, thì Đàm Văn Long cau mày thở dài: “Không nghĩ được, đồng bọn của Phù Văn Giản cư nhiên lại là một gã sở trường về thuật thôi miên. Nếu hắn ẩn thân tại một nơi bí mật nào đó, thôi miên người bình thường đánh lén chúng ta, tuy rằng không gây tổn hại gì. Nhưng cái loại sức ép khủng bố này, cũng đủ làm cho chúng ta mệt mỏi ứng phó rồi. Mà khi chúng ta mệt mỏi, hoặc lộ ra sơ hở....Tất sẽ phải thừa nhận một kích mạnh mẽ như lôi đình của hắn.”
“Còn chuyện này nữa, bị hắn thôi miên đều là người bình thường. Nếu chúng ta xử lí bất diệu, động chạm ảnh hưởng đến người bị thôi miên. Một hai người thì không sao, nhưng thường xuyên như thế, hẳn là sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết. Nhất là cánh phóng viên báo chí, nói không chừng liền mượn chuyện này đăng tải tin tức tập đoàn Vưu thị chúng ta ỷ thế ăn hiếp người dân. Tới khi đó, danh dự của tập đoàn Vưu thị chúng ta, tự nhiên cũng bị tổn hại rất lớn.”
Trong phòng bệnh, mọi người hai nhà Vưu Đàm đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang nói. Nếu những lời này xuất ra từ trong miệng bốn anh em Vưu Triêu Quy, hoặc giả như Vưu Giai, Vưu Lương. Có thể mọi người không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu. Nhưng vấn đề là, người vừa mở miệng lên tiếng lại chính là Vưu Tình.
“Như thế nào? Chẳng lẽ con nói sai rồi sao?” Phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, Vưu Tình nghi hoặc dò hỏi.
“Không, con nói rất đúng, không hề sai chút nào.” Vưu Triêu Lâm thần tình mỉm cười nói.
“Vưu Tình nói không sai.” Đàm Văn Long ở phía sau cũng lên tiếng: “Chúng ta phải mau chóng tìm ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản, bằng không hậu họa sẽ vô cùng khôn lường.”
Vưu Triêu Quý lắc đầu thở dài: “Nhưng tình huống hiện giờ, địch ẩn núp ở trong bóng tối, chúng ta phơi mặt ở ngoài ánh sáng. Muốn tìm ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.”
Ngay tại lúc hai nhà Vưu Đàm buồn rầu nghĩ biện pháp truy lùng ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản. Thì đột nhiên Tam Túc Ô từ bên ngoài cửa sổ bay vào, nhẹ nhàng đậu xuống bả vai của Trương Văn Trọng. Nhân lúc mọi người đều đang nhíu mày suy tư, nó dùng điểu ngữ thông tri cho Trương Văn Trọng vài câu.
Ngay khi Vương Ngọc bị hai chị em Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc đánh ngã xuống sàn nhà. Tam Túc Ô cũng vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ, đi tìm tung tích của kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản. Bởi phương pháp hắn thôi miên Vương Ngọc, cũng không phải loại thuật thông thường, mà là một loại Chung thuật đặc biệt.
Loại Chung thuật thôi miên đặc biệt này, tuy rằng hiệu quả rất cao. Nhưng lại sẽ đem chân khí của mình lưu lại trên người kẻ bị thôi miên. Mặc dù người bình thường không phát hiện ra loại chân khí này, nhưng Tam Túc Ô thì bất đồng. Hay nói theo cách khác, địa phương mà đồng lõa của Phù Văn Giản ẩn nấp, đã bị nó phát hiện ra rồi.
Trong lúc mọi người hai nhà Vưu Đàm buồn rầu không thôi. Thì bỗng nhiên Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Tôi biết kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản đang ẩn náu ở nơi nào!”
“Chẳng lẽ người này chính là đồng lõa của Phù Văn Giản?” Trên mặt Đàm Văn Long lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn bước tới trước người Vương Ngọc đang nằm trên sàn nhà. Vung chưởng nắm chặt lấy cổ tay Vương Ngọc, một đạo nội kình từ trong lòng bàn tay của hắn phóng ra, tràn vào nội thể Vương Ngọc.
Hai phút sau, Đàm Văn Long cau mày nhìn về phía Trương Văn Trọng, kinh ngạc nói: “Trương tiên sinh, có điểm không thích hợp cho lắm. Trong cơ thể người này không có nội kình, hơn nữa xương cốt rời rạc, căn bản không phải là người luyện võ. Chẳng nhẽ đồng bọn của Phù Văn Giản chỉ là một người bình thường thôi sao? Người bình thường sao có khả năng diễn trò trước mặt cảnh sát, thần không biết quỷ không hay, đánh cắp đi thi thể của Phù Văn Giản đây?”
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Trương Văn Trọng ngước mắt nhìn Vương Ngọc không ngừng giãy dụa ở trên sàn nhà, trầm giọng nói: “Hắn căn bản không phải là đồng bọn của Phù Văn Giản!”
“Cái gì?” Hai nhà Vưu Đàm nhất thời sửng sốt, vạn phần kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng. Cũng không biết bên trong hồ lô của hắn đang muốn bán thuốc gì.
Vưu Tình không kiềm nén được lòng tò mò, dò hỏi: “Trọng ca, anh nói rằng người này không phải đồng bọn của Phù Văn Giản ư? Như vậy, tại sao hắn giấu dao phẫu thuật ở trong tay áo, chạy đến ám sát ông nội của tôi đây?”
“Bởi vì hắn đã bị thôi miên.” Trương Văn Trọng giải thích nói: “Mọi người nhìn kỹ lại xem, trạng thái tinh thần của hắn tựa hồ không được bình thường.”
“Thôi miên.” Mọi người nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, đều tỉ mỉ quan sát tình huống của Vương Ngọc.
Vừa cẩn thận nhìn, bọn họ quả thật đã phát hiện ra không ít vấn đề. Thứ nhất, hai mắt Vương Ngọc ngây dại, thứ hai là vẻ mặt Vương Ngọc cũng không phát sinh biến hóa gì, tựa như một con người bằng gỗ.
Trông thấy loại thần thái quỷ dị này, Đàm Văn Long không khỏi nhíu mày, nói: “Hắn quả thật là đang bị thôi miên. Đáng giận, kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản tinh thông thuật thôi miên, có vẻ như khó đối phó ah!”
Đúng lúc này, Vương Ngọc vốn đang bị Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc đè trên sàn nhà, đột nhiên cũng ngừng giãy dụa. Chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng một loại âm thanh khô khốc, gần như không hề có một chút tình cảm sắc thái nào, nói: “Không nghĩ ra, thuật thôi miên của ta cũng bị các ngươi nhìn thấu, quả nhiên có năng lực giết chết nghĩa phụ ta.”
Bất thình lình Vương Ngọc mở miệng nói chuyện, làm cho hai nhà Vưu Đàm như gặp phải đại địch. Đàm Văn Long nhanh tay rút thanh chủy thủ quân dụng ra, ghì tại động mạch cổ Vương Ngọc. Mà đám người còn lại cũng chăm chú cảnh giới. Giờ khắc này, ngay cả một con muỗi bay trong phòng bệnh, đều không thể giấu giếm nổi ánh mắt của bọn họ.
Trương Văn Trọng chứng kiến, liền vội vàng nói: “Mọi người không cần hoảng hốt, đây chỉ là đồng bọn của Phù Văn Giản thôi miên Vương Ngọc, diễn trò tiểu xảo mà thôi.”
Nghe Trương Văn Trọng cảnh báo như thế, tâm tình của mọi người lúc này mới buông lỏng xuống. Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà mất đi tính cảnh giác. Nếu Vương Ngọc đã bị thôi miên, vậy thì chẳng khác nào chứng minh đồng bọn của Phù Văn Giản đang ẩn nấp tại bệnh viện Ung Thành. Chờ đợi cơ hội, sử dụng một kích trí mạng. Dưới tình huống địch tối ta sáng, mọi người hai nhà Vưu Đàm, như thế nào dám buông lỏng tâm tình cảnh giác đây.
Vương Ngọc thần tình ngây dại, dùng thanh âm lạnh lùng, chậm rãi nói: “Vưu lão già cùng những kẻ giết nghĩa phụ ta. Các người đều chờ đó, ta sẽ dùng phương thức đặc biệt để giết chết tụi bay. Tuy rằng lần này các ngươi phát hiện ra thuật thôi miên của ta, nhưng ta không tin lần sau còn có may mắn như thế. Hảo tâm nhắc nhở các ngươi một chút! Từ giờ trở đi, mỗi kẻ ở bên cạnh các người, đều có thể trở thành vật bị ta thôi miên bất cứ lúc nào.”
Sau khi hăm dọa xong, khóe miệng Vương Ngọc chảy ra một bãi nước miếng. Tiếp theo nhắm chặt mắt lại, cứ như vậy nằm im ở trên sàn nhà. Không còn giãy dụa phản kháng, cũng không lảm nhảm thêm nữa. Thế nhưng Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc vẫn không dám xem thường, một mực gắt gao đè chặt hắn xuống dưới sàn nhà.
Trương Văn Trọng bình thản nói: “Buông hắn ra đi, không cần giữ nữa, hiệu lực thôi miên đã mất tác dụng rồi.”
Hiện giờ, mọi người trong hai nhà Vưu Đàm, đối với Trương Văn Trọng đều phi thường bội phục. Cho nên sau khi nghe hắn nói xong, Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc cũng không do dự, lập tức buông tay ra khỏi người Vương Ngọc.
Trương Văn Trọng còn cẩn thận nhắc nhở: “Trong mọi người có ai biết ngân châm không? Châm vào huyệt Nội Quan, Nhân Trung cùng Quan Nguyên cho hắn, miễn sau khi tỉnh dậy, tinh thần của hắn sẽ bị tổn hại.”
Là thế gia võ học, Đàm gia đối với kinh mạch huyệt vị trong cơ thể người phi thường am hiểu. Cho nên ngay khi Trương Văn Trọng vừa nói dứt lời, liền có một trung niên nam tử bước tới trước mặt Vương Ngọc. Xuất ngân châm giấu ở trong người ra, đâm vào ba huyệt Nội Quan, Nhân Trung cùng Quan Nguyên của Vương Ngọc.
Trong lúc người trung niên nam tử châm cứu cho Vương Ngọc, thì Đàm Văn Long cau mày thở dài: “Không nghĩ được, đồng bọn của Phù Văn Giản cư nhiên lại là một gã sở trường về thuật thôi miên. Nếu hắn ẩn thân tại một nơi bí mật nào đó, thôi miên người bình thường đánh lén chúng ta, tuy rằng không gây tổn hại gì. Nhưng cái loại sức ép khủng bố này, cũng đủ làm cho chúng ta mệt mỏi ứng phó rồi. Mà khi chúng ta mệt mỏi, hoặc lộ ra sơ hở....Tất sẽ phải thừa nhận một kích mạnh mẽ như lôi đình của hắn.”
“Còn chuyện này nữa, bị hắn thôi miên đều là người bình thường. Nếu chúng ta xử lí bất diệu, động chạm ảnh hưởng đến người bị thôi miên. Một hai người thì không sao, nhưng thường xuyên như thế, hẳn là sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết. Nhất là cánh phóng viên báo chí, nói không chừng liền mượn chuyện này đăng tải tin tức tập đoàn Vưu thị chúng ta ỷ thế ăn hiếp người dân. Tới khi đó, danh dự của tập đoàn Vưu thị chúng ta, tự nhiên cũng bị tổn hại rất lớn.”
Trong phòng bệnh, mọi người hai nhà Vưu Đàm đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang nói. Nếu những lời này xuất ra từ trong miệng bốn anh em Vưu Triêu Quy, hoặc giả như Vưu Giai, Vưu Lương. Có thể mọi người không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu. Nhưng vấn đề là, người vừa mở miệng lên tiếng lại chính là Vưu Tình.
“Như thế nào? Chẳng lẽ con nói sai rồi sao?” Phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, Vưu Tình nghi hoặc dò hỏi.
“Không, con nói rất đúng, không hề sai chút nào.” Vưu Triêu Lâm thần tình mỉm cười nói.
“Vưu Tình nói không sai.” Đàm Văn Long ở phía sau cũng lên tiếng: “Chúng ta phải mau chóng tìm ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản, bằng không hậu họa sẽ vô cùng khôn lường.”
Vưu Triêu Quý lắc đầu thở dài: “Nhưng tình huống hiện giờ, địch ẩn núp ở trong bóng tối, chúng ta phơi mặt ở ngoài ánh sáng. Muốn tìm ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.”
Ngay tại lúc hai nhà Vưu Đàm buồn rầu nghĩ biện pháp truy lùng ra kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản. Thì đột nhiên Tam Túc Ô từ bên ngoài cửa sổ bay vào, nhẹ nhàng đậu xuống bả vai của Trương Văn Trọng. Nhân lúc mọi người đều đang nhíu mày suy tư, nó dùng điểu ngữ thông tri cho Trương Văn Trọng vài câu.
Ngay khi Vương Ngọc bị hai chị em Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc đánh ngã xuống sàn nhà. Tam Túc Ô cũng vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ, đi tìm tung tích của kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản. Bởi phương pháp hắn thôi miên Vương Ngọc, cũng không phải loại thuật thông thường, mà là một loại Chung thuật đặc biệt.
Loại Chung thuật thôi miên đặc biệt này, tuy rằng hiệu quả rất cao. Nhưng lại sẽ đem chân khí của mình lưu lại trên người kẻ bị thôi miên. Mặc dù người bình thường không phát hiện ra loại chân khí này, nhưng Tam Túc Ô thì bất đồng. Hay nói theo cách khác, địa phương mà đồng lõa của Phù Văn Giản ẩn nấp, đã bị nó phát hiện ra rồi.
Trong lúc mọi người hai nhà Vưu Đàm buồn rầu không thôi. Thì bỗng nhiên Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Tôi biết kẻ đồng lõa với Phù Văn Giản đang ẩn náu ở nơi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.